Editor: Nyanko – Cungquanghang
trên thực tế, những người phải há hốc mồm còn có nữ nhân hậu cung khi nghe được tin tức này.
Ngay khi Hoàng hậu nghe nói ma ma Trương thị của Đại công chúa tiến cung tới tìm hoàng đế khóc lóc kể lể đòi làm chủ gì đó, bà cũng không để bụng. Dù sao chỉ cần Đại công chúa có chút không cân bằng, chịu chút xíu uất ức, Trương thị đều trực tiếp tiến cung tìm hoàng đế, nữ nhân hậu cung cũng đã quen việc hoàng đế vì Đại công chúa mà vừa làm cha vừa làm mẹ.
Cho nên, sau khi Chính Đức đế không kiên nhẫn tức giận mắng Trương thị ngu ngốc, bà ta cũng thật khờ khi chạy đi hậu cung tìm Hoàng hậu.
Hoàng hậu: =口=! Đây là tình tiết thay đổi hoàn toàn mà!
Trương thị quỳ gối trong đại điện Phượng Tường cung, đem nội dung lúc trước bà ta nói với Chính Đức đế ở điện Thái hoà, khóc lóc kể lể thêm một lần, lau nước mắt, trông thật đáng thương, chẳng qua Hoàng hậu lại không chăm chú nghe chút nào. trên thực thế, Hoàng hậu nghĩ chiếu theo tính tình của hoàng đế, nếu Đại công chúa chịu uất ức gì cũng chưa bao giờ tới tìm mẹ cả là bà, mà là hoàng đế, dường như sợ Hoàng hậu này ức hiếp nàng ta không bằng, mà hiện tại thì sao, hắn đem người tống cổ tới đây tìm mình là có ý gì vậy chứ?
Tuy không biết có ý tứ gì, Hoàng hậu vẫn ôn tồn trấn an Trương thị, đến khi Trương thị nói về chuyện Tấn vương và Tề vương làm công chúa hôn mê, bà vẫn không tiếp lời, nhẹ nhàng bân qươ mở miệng khiển trách bọn họ một lần, ngược lại cũng không có thêm phân phó gì.
Chuyện Đại công chúa bị một tỳ nữ to gan hạ dược làm hại đã được truyền vào cung từ hai ngày trước, toàn bộ người trong cung đều biết – lại là Trương thị tiến cung tới khóc lóc kể lể, cuối cùng còn đem theo vài vị thái y nhập phủ công chúa. Đại khái trừ bỏ Thích Quý phi và một số ít người khác, nữ nhân toàn hậu cung đều âm thầm trầm trồ khen ngợi, vui sướng khi người gặp hoạ.
Tất nhiên hoàng hậu cũng nằm trong số những người vui sướng khi người gặp hoạ, tuy rằng bà là chủ hậu cung, xử lý việc phải công bằng, chính là cho dù là người bình thường cũng có tư tâm. Hai nhi tử của Hoàng hậu chính là mệnh của bà, thậm chí cái người hoàng đế -- phu quân không xứng kia, đều phải xếp hạng phía sau hai nhi tử. Đại nhi tử không cần phải nói, đó là Thái tử, nửa đời sau của bà đều dựa vào hắn. Tiểu nhi tử là kiểu quấn người, khác với đại nhi tử ổn trọng, thường xuyên dỗ bà, càng khiến bà yêu thương.
Mà Đại công chúa đã từng đánh nhi tử nhỏ của bà đến thương tích đầy mình, sốt cao không ngừng, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, là bà không ngủ không nghỉ túc trực bên cạnh ba ngày ba đêm mới đem tiểu nhi tử trở về. Khi đó thấy nhi tử nhỏ của mình phải chịu tội, tâm tình muốn ‘gặm’ Đại công chúa cũng có. Chỉ đáng giận là lúc đó Hoàng thượng lại che chở nàng ta, tuy rằng trong miệng nói trừng phạt hai ba câu, cũng bồi thường nhi tử nhỏ, nhưng vẫn làm bà khó chịu trong lòng.
Cho nên hiện tại Đại công chúa biến thành như vậy, trên mặt Hoàng hậu khổ sở nhưng trong lòng lại như nở hoa, chỉ cảm thấy đây chính là báo ứng. Càng báo ứng hơn là không biết não của Chính Đức đế có phải hay không đột nhiên tốt lên, sự tình lần này thế nhưng lại không có hướng về phía Đại công chúa, ngược lại mệnh nàng ta ở trong phủ công chúa đóng cửa tĩnh dưỡng, Trương thị tiến cung cũng đem bà ta tống cổ đến chỗ bà nơi này.
Tâm tư hoàng hậu thay đổi liên tục, trên mặt lại không có nửa phần biểu lộ, nói với Trương thị: “Hài tử Bảo Hoa thật là làm bổn cung đau lòng, thật đáng thương, thế nhưng phải chịu tội như vậy. Ngươi trước trở về chiếu cố công chúa, bổn cung sẽ nói với Hoàng thượng, bảo Hoàng thượng trừng phạt lão ngũ và lão lục, tất nhiên sẽ không để Bảo Hoa chịu uỷ khuất.”
Trương thị cúi đầu lau nước mắt, như thế nào không biết Hoàng hậu đang đánh Thái cực chứ, trong miệng thì nói dễ nghe, chẳng qua lấy Hoàng thượng áp người, sợ là đảo mắt sẽ bỏ mặc chuyện này. Trong lòng Trương thị cáu giận, trong miệng vẫn phải ngàn ân vạn tạ, trong lòng nghẹn khuất vô cùng. Trước kia khi Đại công chúa được sủng ái, ai đối với bà vú của Đại công chúa là bà không phải thêm phần cung kính chứ, ngay cả Hoàng hậu cũng phải lễ độ vài phần, nhưng còn bây giờ thì sao? thật là phong thuỷ lưu chuyển mà.
Chờ khi Trương thị ra khỏi Phượng Tường cung, cơ bản không được Hoàng hậu tỏ vẻ chuyện gì, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cảm thấy công chúa đây là chịu tội vô lý, như thế nào có thể để như vậy được?
Vì vậy Trương thị lại đi Triều Dương cung, Triều Dương cung Thích Quý phi cho tới nay đều giao hảo tốt với Đại công chúa, đối với Đại công chúa cũng hỏi han ân cần, nếu có thể để bà ấy ra mặt tìm hoàng đế cầu tình, hẳn là hoàng thượng sẽ làm chủ cho Đại công chúa.
Tất nhiên Thích Quý phi trực tiếp ra mặt tiếp kiến Trương thị, chẳng qua cũng giống như Hoàng hậu, Thích Quý phi cũng không dám hứa hẹn đáp ứng cái gì. Tuy bà nguyện ý giao hảo với Đại công chúa, chính là cũng không muốn đắc tội hai vị Vương gia, đặc biệt hai vị này là khó sống chung nhất trong chúng hoàng tử. Đắc tội bọn họ, nói không chừng ngay cả con trai của bà cũng sẽ trôi qua không tốt.
Đương nhiên, mặt mũi vẫn phải cho, cho nên Thích Quý phi dùng ngôn ngữ vô cùng lừa tình làm Trương thị cảm động một phen, nếu có cơ hội, bà sẽ ở trước mặt Hoàng đế nhắc tới cảnh ngộ của Đại công chúa, đồng thời cũng sẽ bảo Hiền vương ở ngoài cung chiếu cố phủ công chúa nhiều một chút. Nghĩ đến tin tức hôm nay bà nghe được, da mặt Thích Quý phi co giật một chút.
Thị vệ nô tỳ phủ công chúa bị người Tấn vương đem theo đánh một trận, hơn nữa con gấu con Tề vương còn hiểu dùng trò đánh đòn phủ đầu, chế tạo dư luận. hiện tại trong kinh người người đều biết vài vị hoàng tử đến thăm Đại công chúa, nhưng ai ngờ được hạ nhân phủ công chúa lại kiêu ngạo như vậy, thế nhưng dám bất kính hoàng tử, còn xúi giục chia rẽ thân tình hoàng thất, vì vậy bị Tấn vương đánh, đưa đi Tịnh Linh Am. Phủ công chúa lập tức trống không, chỉ chừa lại vài người hầu hạ, thật là keo kiệt hết mức. Còn Đại công chúa thì tức giận ngất đi – kia có là gì, không phải Đại công chúa bị người ta hạ dược nên thân mình suy yếu sao? Tuỳ thời đều có khả năng ngất đi thật sự không phải do bọn họ làm hại đâu, bọn họ còn tốt bụng đi thăm đó ~~
Vì vậy, dưới lý do quang minh chính đại như thế, Trương thị tiến cung khóc lóc kể lể, nếu là Chính Đức đế không để ý, thì nữ nhân hậu cung nào dám vì nàng ta đối đầu với hai vị chủ nhân khó chơi như vậy chứ? Đối đầu với Tề vương, cả đời ngươi đều không được sống yên ổn; nếu là đối đầu Tấn vương, đến đi, ngươi lập tức sẽ được vãng sinh.
Cuối cùng Trương thị rời đi sau khi bị Thích Quý phi lừa tình hồi lâu, chờ sau khi rời đi mới phát hiện, ai ui, căn bản là Thích Quý phi chưa cho cái đảm bảo gì kia mà, ám chỉ thì dùng được gì chứ? Công chúa của bà còn nằm ở trên giường đang muốn tìm Hoàng thượng, để ông làm chủ cho nàng đó!
Chờ sau khi Trương thị rời đi, Thích Quý phi ngẫm lại cũng không an tâm, triệu ma ma tâm phúc tới nói: “Ngươi lập tức sai người đến phủ Hiền vương, nói với Hiền vương, chỗ Bảo Hoa, bảo hắn chú ý nhiều một chút, nếu có thể, đừng quá thân cận với nàng ta, vấn đề mặt mũi không có trở ngại gì là được.”
Ma ma có chút không hiểu, “Nương nương, vốn dĩ trước đây điện hạ và Bảo Hoa công chúa có quan hệ tốt, không phải ngài thấy vậy rất vui mừng sao?”
Thích Quý phi cười lạnh, “Đó là trước kia, hiện tại sao… Biểu hiện của Hoàng thượng rõ ràng đến như vậy, chúng ta cũng nên ước lượng một chút, đỡ bị ông ấy ghi hận.” Hầu hạ Hoàng đế nhiều năm như vậy, Thích Quý phi tự nhận so với Hoàng hậu thì bà còn hiểu tính nết người nam nhân kia hơn. Cũng không phải là chủ nhân có tâm nhãn nhỏ sao, năm đó yêu Trưởng Tôn Quý phi muốn chết đi sống lại, đảo mắt người ta vừa chết thì lập tức ném nhi tử đến lãnh cung chẳng thèm quan tâm.
Ma ma lắp bắp kinh hãi, ở trong lòng bà ta, Đại công chúa thịnh sủng hơn hai mươi năm giống như núi cao tồn tại, sao có thể nói bị đẩy ngã sẽ ngã chứ? Tuy rằng sự tình Tết Trung thu là nằm ngoài dự đoán, nhưng mọi người vẫn không để ở trong lòng, chỉ cảm thấy rất nhanh Hoàng thượng sẽ lại thương tiếc Đại công chúa.
“Hẳn là không thể nào? Ngài xem, nghe nói Đại công chúa bị người hạ dược hãm hại, Hoàng thượng còn phái người đi tra rõ việc này lại phái thái y đến trú ở phủ công chúa…” Cho nên như thế nào cũng không thấy đây là biểu hiện của thánh suy được.
Thích Quý phi chậm rãi phẩy quạt, nửa dựa vào giường mỹ nhân, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng không biết Trung thu ngày đó, Bình Vương Thái phi và Hoàng thượng ở Giao Thái điện nói gì, nhưng nghĩ đến hẳn là có quan hệ tới mẫu thân của Tấn vương… Ảnh hưởng của Thái phi đối với Hoàng thượng rất lớn, nếu Thái phi nói gì đó, nghĩ đến hẳn là Hoàng thượng cũng sẽ nghe vào…”
Thích Quý phi hạ mắt, hồi tưởng năm đó Trưởng Tôn Quý phi cực thịnh sủng, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thế nào cũng thấy khả nghi. Bởi vì việc này hơn phân nửa cung nhân bị rửa sạch, nháo đến toàn bộ hậu cung đều lo sợ không yên, cũng khiến cho việc này cũng trở thành một điều bí ẩn. Mà làm người ta không dám tin tưởng chính là, hoàng đế sủng ái Trưởng Tôn Quý phi như vậy, thế nhưng sau khi nàng ta chết, con trai nàng ta lại bị ném đến lãnh cung để tự sinh tự diệt, như thế nào cũng thấy có điều kỳ quặc. Chẳng qua bởi vì khi đó Trưởng Tôn Quý phi chết, tính tình Chính Đức đế cũng trở nên khó hiểu, cho dù mọi người có nghi vấn trong lòng, cũng không dám sai người đi tra xét, miễn gặp rủi ro. Cho đến hôm nay, người biết nguyên nhân Trưởng Tôn Quý phi chết cũng không nhiều lắm.
Đến nỗi Đại công chúa càng lớn càng giống Trưởng Tôn Quý phi, cũng bởi vậy làm Chính Đức đế nảy sinh chuyển tình cảm sang nàng ta. Chẳng qua Trưởng Tôn Quý phi là một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, không có như Đại công chúa ngu xuẩn ương ngạnh, ỷ vào đế sủng mà không kiêng nể gì, về sau chết như thế nào cũng không biết. Nếu không có sự tồn tại của Tấn vương, hoặc là năm đó Tấn vương chết ở trong lãnh cung, Thích Quý phi cảm thấy, đoán chừng Đại công chúa thật giống như Trưởng Tôn Quý phi, là bảo vật duy nhất trong lòng hoàng đế, chỉ tiếc…
“Haiz, thuận tiện nói với Hiền vương, cứ ổn định bên phía Đại công chúa trước đã, nếu không được thì bỏ đi.”
Nghe ra được lời nói Thích Quý phi có ý tứ không để ý, trong lòng ma ma hiểu rõ, nếu là hoàng đế thật sự ghét bỏ Đại công chúa, như vậy Đại công chúa ở nơi Quý phi chính là điểm chết.
Sau khi Hiền vương tiễn người đưa tin trong cung đi khỏi, lập tức nhấc chân đi tới chủ viện.
Hiền vương phi đĩnh bụng nghênh đón, được Hiền vương đỡ lấy ngồi trở lại trên ghế.
Sau khi nha hoàn rót trà, Hiền vương cho bọn họ ra ngoài, đem lời Thích Quý phi sai người truyền đạt tới nói cho thê tử. Sau khi Hiền vương phi nghe xong, như thế nào lại không rõ ý tứ của Thích Qúy phi chứ, cái này nói rõ là đem Đại công chúa coi như điểm yếu, ánh mắt hơi tối lại.
Hiền vương gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Xưa nay Bảo Hoa được phụ hoàng yêu thích, tuy rằng phụ hoàng xử lý lần này có chút nằm ngoài dự đoán, chẳng qua cũng là nhất thời. Chỉ tiếc, hiện tại thân thể Bảo Hoa…” Hiền vương tiếc hận một phen.
Nếu là thân thể Đại công chúa khoẻ mạnh, có thể lúc nào cũng tiến cung đến biểu hiện trước mặt Chính Đức đế, gợi lên ký ức xưa, tin tưởng nữ nhi yêu thương hơn hai mươi năm, cho dù trong lúc nhất thời nàng ta đã làm sai chuyện, cũng không thể bỏ xuống được. Nhưng nếu là Đại công chúa vẫn luôn bị bệnh như vậy, đóng cửa không ra, cho dù là tình cảm thâm sâu cũng sẽ có thời điểm đạm nhạt, mà tình cảm chính là không qua được khảo nghiệm của thời gian.
Hiền vương phi nghe hiểu ý tứ của hắn, kỳ thật ở trong lòng nàng, vẫn là đối với sự tình mấy ngày nay vẫn nghĩ không ra, thật sự là không thể nào tưởng tượng được sự tình như thế nào sẽ biến thành như vậy. Có thể là ký ức đời trước đối với Đại công chúa đã khắc quá sâu, đối với Đại công chúa sẽ lại trợ giúp Hiền vương đăng cơ, nàng tin phục không thôi. Có thể nói đời trước nếu ở giữa không có Đại công chúa chu toàn, Chính Đức đế sẽ không nhanh như vậy mà ghét bỏ Thái tử, tiện đà phế đi Thái tử, tuỳ ý để Thái tử chết bệnh ngoài cung. Sau đó vì có Đại công chúa hỗ trợ, Hiền vương chèn ép trung cung hoàng tử là Tề vương, khiến hắn ta bị Chính Đức đế khiển trách đưa đi đất phiên, sau này lại chết trong tay bạo dân đất phiên.
Cho nên, Hiền Vương phi thật sự không nghĩ từ bỏ Đại công chúa.