Đọc Thầm

quyển 1 chương 31: julien 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cửa phòng thẩm vấn theo tiếng mở ra, hai viên cảnh sát hình sự mặt không cảm xúc đi vào, một trái một phải ấn Triệu Hạo Xương xuống ghế, còng tay sáng loáng “cụp” một phát còng cổ tay kim cương chói lóa, còng và dây đồng hồ kim loại hợp với nhau, tăng sức mạnh một cách quỷ dị.

Hoa mỹ, lạnh lẽo và sắc bén.

Phí Độ đứng ngoài xem bỗng nhiên nheo mắt bình luận một câu: “Còng tay của các anh chế tạo cực kỳ có mỹ cảm, có thể tặng em một bộ làm kỷ niệm không?”

Đào Nhiên nhất thời chưa kịp phản ứng: “Em cần còng tay làm gì?”

Phí Độ quay đầu nhìn anh, sau đó tựa hồ tự thấy lỡ lời mà ngậm miệng, chỉ híp đôi mắt hoa đào lại đầy ẩn ý.

Đào Nhiên nghĩ cả buổi mới muộn màng hiểu được lờ mờ. Là một người đàn ông truyền thống trong cuộc đời chỉ có tăng ca và trả tiền nhà, đội phó Đào thật sự không tán thưởng nổi trò tửu trì nhục lâm của giai cấp tư sản, nhìn dáng vẻ đó của Phí Độ cảm thấy cực kỳ ô nhiễm mắt, thế là chính trực quở mắng một câu: “Còn nói lung tung nữa thì ra ngoài đi.”

Phí Độ ho một tiếng, ngồi ngay ngắn thu lại thần thông “tiếng sóng như cũ”, không lên tiếng nữa.

Còng tay lạnh ngắt khiến Triệu Hạo Xương rùng mình, hắn định thần lại, vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà biện giải: “Khoan đã, nhà cửa gì…”

Lạc Văn Chu lạnh lùng ngắt lời hắn: “Định nói ngôi nhà đó không phải của anh? Luật sư Triệu, camera của làng rượu Phong Tình thì không nói như vậy đâu.”

Triệu Hạo Xương rốt cuộc không kìm nén được vẻ bối rối trên mặt, còng tay “leng keng” một tràng.

Lạc Văn Chu thưởng thức vẻ mặt hắn, lại thủng thỉnh bồi thêm một câu: “Hơn nữa, là ai nói với anh, sau khi Hà Trung Nghĩa rời khỏi trạm xe buýt ngã tư Văn Xương, chúng tôi không tìm được tung tích cậu ta?”

“Không, không… không thể…”

“Anh bị hiềm nghi rắp tâm mưu sát, cố ý vứt xác, sợ người nhà nạn nhân nhận ra mình, còn toan tính dụ ép một người phụ nữ vô tội vô tri tự sát trước đám đông, phá lan can sân thượng, năm lần bảy lượt can dự việc điều tra, mưu toan lừa cảnh sát, vu oan giá họa cho người khác – Triệu Hạo Xương, những việc này hiện giờ chứng cứ xác thực, anh còn lời gì để nói?” Lạc Văn Chu nói đến đây, bỗng nhiên đảo mắt qua Triệu Hạo Xương, khóe môi nhếch lên đầy vô lại, đột nhiên lộ ra sự khinh miệt trào phúng như công tử, ổn chuẩn ác chọc thẳng vào tim Triệu Hạo Xương.

Lạc Văn Chu nói: “Vất vả phấn đấu nhiều năm, gây dựng sự nghiệp, suýt nữa một bước lên trời, chỉ một bước không cẩn thận, liền trượt chân thành tội phạm giết người. ‘Số mệnh có cuối cùng tất có, số mệnh không thì đừng cưỡng cầu’, Triệu Phong Niên à, tôi thấy anh thật tội nghiệp.”

Triệu Hạo Xương giống như bị đâm một nhát vào ngực, đột nhiên mất khống chế, điên cuồng gào lên: “Đây mà là chứng cứ xác thực gì? Các anh quay được tôi giết người? Tra ra vân tay và ADN của tôi trên chiếc di động kia? Vân tay của Trương Đông Lai rành rành trên cà vạt, chẳng lẽ không phải là chứng cứ trực tiếp? Cái nào vững cái nào yếu? Anh dựa vào đâu mà nói là tôi! Chỉ bởi vì Trương Đông Lai là họ hàng của cục trưởng các người? Chỉ bởi vì nhà hắn giàu? Ngụy tạo chứng cứ, vu oan giá họa không phải là nghề của cảnh sát các người sao, ai biết cái di động đó có phải là các người…”

Triệu Hạo Xương một hơi gào xong, đột nhiên thấy rõ ánh mắt thoáng giễu cợt và chế nhạo của Lạc Văn Chu, hắn đột nhiên hoàn hồn, trong đầu lập tức “Uỳnh” một tiếng, tất cả máu chảy tứ tán, điên cuồng lao tới tứ chi cứng ngắc.

Lạc Văn Chu chống hai khuỷu tay trên bàn, hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tia máu của hắn: “Vân tay của Trương Đông Lai rành rành trên cà vạt? Luật sư Triệu, anh còn giỏi hơn pháp y của chúng tôi đấy, họ còn phải dùng máy móc so đối cả buổi, anh thì chỉ dựa vào ước đoán chủ quan đã biết rồi.”

Triệu Hạo Xương ngây ra như phỗng, mồ hôi lạnh lặng lẽ ngấm ra mái tóc bóng loáng, bị gió lạnh của điều hòa ẩm ướt thổi, hắn rùng mình một cái.

Lạc Văn Chu cười xì một tiếng, giống như con mèo vờn chuột chán chê rồi, mất đi hứng thú với Triệu Hạo Xương, đẩy ghế đứng dậy, uể oải gật đầu với hai cảnh sát đứng canh: “Nghi phạm – lần này có thể gọi là nghi phạm rồi chứ luật sư Triệu – Sự thật phạm tội đã thành lập, còn lại đều là vấn đề chi tiết, không mấy khó khăn, các chú cứ thẩm vấn đi, anh không lãng phí thời gian với hắn ta nữa.”

Nói xong anh liền đi ra ngoài, đúng lúc này, Triệu Hạo Xương giật mạnh còng tay, trong tiếng quát của cảnh sát canh chừng, hắn vừa giãy giụa dữ dội vừa la lên: “Khoan đã, tôi là… tôi là phòng vệ chính đáng!”

Lạc Văn Chu cơ hồ hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Triệu Hạo Xương, đột nhiên cảm thấy “thể diện” thì ra giống như một lớp da giấy mỏng tang, dốc hết tâm cơ vất vả tạo ra, cuối cùng xé là rách, cái xác thảm hại bên trong dễ dàng giật gấu vá vai – Lúc nhóm Đào Nhiên xử lý vụ quần thể ẩu đả ở khu Hoa Thị, lão mù luật om sòm nhất mở miệng cũng là câu này, luật sư Triệu Hạo Xương sáng chói với bảo vệ tiểu học Vu Lỗi trong cơn hoảng loạn thế mà lại quy về một đích!

“Tôi không nghe nhầm chứ?” Lạc Văn Chu hơi nghiêng ra trước, “Luật sư Triệu, anh, một tinh anh trong nghề từng nhận giáo dục pháp luật chính quy, nói tình huống này là ‘phòng vệ chính đáng’? Có phải cây gậy lúc ấy anh đánh Hà Trung Nghĩa đã bật ngược lên đầu chính anh không vậy?”

Triệu Hạo Xương sắc mặt xanh mét, thù hằn và hung ác nhìn Lạc Văn Chu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hà Trung Nghĩa tham gia buôn ma túy, nhiều lần quấy rầy tôi, tôi thật sự không còn biện pháp gì, ép đến nước này, thì chỉ có thể ra tay.”

“Hà Trung Nghĩa tham gia buôn ma túy?” Giọng Lạc Văn Chu trầm xuống, “Làm sao anh biết?”

Triệu Hạo Xương đặt đôi tay bị còng lên đùi, run rẩy không dừng được, hắn siết chặt nắm tay, móng tay bấm mình chảy máu, nhưng hình như hoàn toàn không phát hiện: “Tôi có chứng cứ, tôi có chứng cứ! Tôi biết các anh muốn điều tra vụ án Trần Viện, tôi là nhân chứng quan trọng! Tôi có thể phối hợp điều tra, nhưng các anh phải hứa giảm nhẹ cho tôi.”

Lạc Văn Chu thoáng nhìn ống kính camera, cách thiết bị, vừa vặn đối với ánh mắt Phí Độ bên ngoài.

Phí Độ khoanh tay trước ngực, nhô người ra phía trước, khá hứng thú “Ồ” một tiếng.

Đào Nhiên: “Thế nào?”

“Hắn thoạt đầu tự cho là giành được toàn thắng, sau đó lập tức trải qua đả kích trí mạng, hoảng loạn, nổi giận, thậm chí không cẩn thận bị các anh trá cung, dẫn đến thua trắng, vậy mà có thể mau chóng nhận rõ tình thế, điều chỉnh cảm xúc, bắt lấy nhu cầu của các anh để đưa ra giao dịch,” Phí Độ thấp giọng nói, “Thật sự khiến người ta nghĩ đến con rết trong đầm lầy.”

Loài côn trùng trăm chân, chết không cứng xác.

Lạc Văn Chu lại ngồi xuống đối diện Triệu Hạo Xương: “Anh nói đi.”

Triệu Hạo Xương hít sâu một hơi: “Tôi cần lời hứa của anh, một cái khăn sạch và một ly cà phê.”

Trong phòng thẩm vấn chỉ toàn lừa gạt, đấu trí đấu dũng, Lạc Văn Chu cân nhắc qua, cảm thấy “lời hứa” của mình chẳng đáng một xu, thế là hào phóng gật đầu: “Được.”

Chốc lát sau, bên ngoài đưa vào một cái khay sứ xinh xắn, đặt khăn ướt, khăn ăn, cà phê thơm phức, còn cho thêm bánh kem và một nhành hoa tươi ngậm sương sớm, Lạc Văn Chu ngửi mùi là biết, nhất định là tên ôn con họ Phí kia làm.

Thư ký và viên cảnh sát bên cạnh nhìn nhau – đồng thời bất bình, Tết âm lịch họ trực cũng không có đãi ngộ thế này!

Vẻ mặt Triệu Hạo Xương dịu đi, theo cành hoa kia, hắn giống như nhặt lại một chút tôn nghiêm, tôn nghiêm ấy giúp hắn thẳng sống lưng, nói tiếng người.

“Cuối năm ngoái, tôi làm tư vấn pháp luật, dẫn một đội đến khu đông Hoa Thị gặp khách hàng. Hôm ấy do chuẩn bị uống rượu nên không lái xe, lúc tan cuộc tôi tìm taxi gần đó, kết quả là bị bám theo.” Triệu Hạo Xương thong thả ăn xong, uống một ngụm cà phê, thở nhẹ ra một hơi, nhắm mắt lại, “Mandheling à, vị nồng quá.”

“Kẻ bám theo anh là Hà Trung Nghĩa à?”

“Ừ, hắn nhận ra tôi, bám theo vòi tiền,” Giọng Triệu Hạo Xương đã ổn định lại, ánh mắt khi nãy liếc lung tung không dao động nhìn lại Lạc Văn Chu, “Tống tiền, đòi mười vạn.”

Lạc Văn Chu đánh giá Triệu Hạo Xương – người này mã ngoài đẹp, có thể nói là cao lớn cân đối, khoác lên lớp da tinh anh xã hội, thực sự không giống như có thể bị Hà Trung Nghĩa nhỏ con uy hiếp: “Anh cho?”

“Cho, các anh nên tra ra được,” Triệu Hạo Xương hơi mím môi, ở trong phòng tạm giam một đêm, trên khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện quầng thâm, khiến hốc mắt có vẻ hõm sâu, hết sức u ám, “Cha mẹ tôi đều là người tàn tật, tính cả tôi thì tổng cộng đẻ bốn đứa con, hai đứa đều có vấn đề. Bắt đầu từ khi tôi lên trung học, gia đình không cho tôi nổi một xu, tôi nhặt xác ve, khiêng vác cho người ta, giúp giáo viên trong trường làm việc lặt vặt, nửa đêm lên núi hái quả dại, gom lại mang lên chợ thị trấn bán… Việc gì tôi cũng từng làm, chính là để có thể học tiếp, để một ngày kia xuất sắc hơn người.”

“Nhưng anh có biết người trong thôn nói thế nào không? Họ nói chúng tôi là gia đình ‘câm’. Sau đó tôi học xong cấp ba, thi đậu đại học, bấy giờ những người đó mới nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác, nhà tôi một dạo đông như trẩy hội, đi ra đi vào, đều là đến chào mời đám gái quê ngu xuẩn nhà mình.”

“Nhưng khi tôi lên năm ba, em út ra đời, nam đinh thứ hai cha mẹ tôi ước mong, kết quả sinh ra giống con em gái thứ hai, bẩm sinh thiểu năng câm điếc, đó là một cơn ác mộng. Từ đó về sau, chúng tôi lại thành ‘gia đình thiểu năng’ trong miệng cả thôn, đây là di truyền, tương lai con tôi rất có khả năng cũng sẽ như vậy, anh hiểu chứ? Tôi vừa mới có khởi sắc trong sự nghiệp, thậm chí có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy, tôi không thể mặc cho lũ chuột dưới cống ngầm đó nói bậy bạ trước mặt cô ấy, đành phải dùng tiền đuổi hắn đi.”

Lạc Văn Chu cúi đầu lắc một điếu thuốc ra khỏi hộp, ngậm vào miệng, từ sau làn khói trắng cực trong đánh giá Triệu Hạo Xương: “Chuột dưới cống ngầm?”

Triệu Hạo Xương tố chất tâm lý tuyệt vời, đến nông nỗi này rồi mà còn không né không tránh nhìn thẳng vào mắt Lạc Văn Chu: “Cảnh sát Lạc, anh là người gốc Yến Thành nhỉ? Vậy chắc chắn anh không biết, mùi vị một mình xa nhà, ở trong dãy nhà trọ khu tây rồi. Tôi chưa bao giờ dám đi chơi với bạn học, lúc đi học liều mạng kiếm học bổng, sau khi đi làm tăng ca không nghỉ ngơi, chỉ để có thể dành dụm thêm ít tiền cho gia đình – cha mẹ căn bản không biết tôi ở bên ngoài sống thế nào, chỉ biết suốt ngày đòi tiền tôi, do vấn đề của đứa út, họ thậm chí còn định mạo hiểm tuổi cao đẻ thêm một đứa ném cho tôi nuôi, lời ong tiếng ve, áp lực người trong thôn gây cho họ, cuối cùng đè hết lên lưng tôi.”

“Nhà tôi sắp hút khô tủy xương tôi rồi, nhưng tôi vẫn không hề oán hận, hi vọng họ ở trong thôn có thể sống tốt hơn, thậm chí đặc biệt xin nghỉ phép về giúp đỡ xây nhà mới. Ai ngờ trên đường tôi chẳng qua đi thị trấn một chuyến, mà khi trở về, nhà tôi đã gặp chuyện ngoài ý muốn, cháy thành một đống đổ nát, cha mẹ, các em mất hết, không một ai chạy thoát… Tôi đau lòng tưởng chết, thế mà trong thôn vào lúc này lại truyền ra lời đồn, nói vụ cháy đó liên quan đến tôi!”

Nói đến trọng điểm rồi.

Lạc Văn Chu vẻ mặt hờ hững hỏi lại: “Ồ, thế có liên quan với anh không?”

Triệu Hạo Xương mím chặt khóe miệng, đột nhiên giận dữ: “Câu này mà anh cũng hỏi được, anh là súc sinh à?”

Lạc Văn Chu bắt chéo chân, không sợ hãi không tức giận đánh giá Triệu Hạo Xương từ trên xuống dưới, cho đến khi hắn sắp không nhịn được nữa, anh mới thủng thỉnh búng tàn thuốc, cười nhàn nhạt: “Được rồi, anh thuần khiết vô tội, thân thế thê thảm, tiếp tục nói về Hà Trung Nghĩa đi.”

“Tôi rời quê, thay tên đổi họ, cho rằng mình rốt cuộc thoát khỏi cái nơi quỷ quái mông muội đó rồi, ai ngờ thái bình chẳng được mấy năm, tên rác rưởi họ Hà đó lại tìm tới tôi. Hắn nói hắn không phải mới lần đầu tiên nhìn thấy tôi, còn gặp bạn gái tôi rồi, hắn uy hiếp nói nếu tôi không đưa tiền, hắn sẽ đem bệnh sử di truyền của nhà tôi và cái gọi là chân tướng vụ cháy nói cho Trương Đình biết.” Triệu Hạo Xương nói đến đây, thái độ vốn khá bình tĩnh sôi trào lên như thể nước sôi, thù hận nồng nặc thậm chí át cả mùi cà phê, thốc vào mặt như thực thể, “Họ đã hủy hoại nửa đời trước của tôi, còn muốn hủy nốt nửa đời sau của tôi, tất cả cố gắng, kỳ vọng của tôi, đều sẽ hóa thành bọt nước ở nơi lũ sâu bọ tởm lợm này bò qua, dựa vào cái gì chứ!”

Lạc Văn Chu: “Cho nên anh quyết định giết người?”

“Không,” Ngực Triệu Hạo Xương phập phồng mạnh, “Tôi chỉ muốn nhân nhượng cho yên chuyện, tôi thậm chí cho hắn mười vạn đồng tiền mặt, chỉ cầu hắn đừng nhắc tới tôi trước mặt người khác, nhưng hắn vẫn không hài lòng, năm lần bảy lượt dây dưa không thôi, tôi thậm chí chuẩn bị sẵn sàng bị hắn tống tiền lâu dài, mua hẳn một số điện thoại không đăng kí tên, để hắn có thể liên lạc.”

“Tôi nhận lời thầy hướng dẫn năm xưa, về trường cũ dạy thực tiễn ngoại khóa cho đàn em, quen biết Thôi Dĩnh, cô bé ấy tính tình điềm đạm, rất ỷ lại, chuyện gì cũng tìm tôi hỏi. Một ngày nọ cô bé vội vội vàng vàng liên lạc với tôi, giống như đã xảy ra chuyện gì lớn, tôi nghe vài câu, nhận thấy bất thường, lập tức ngăn cản cô bé nói qua điện thoại, hẹn đến… đến một chỗ riêng tư.”

“Cô ta cho anh xem thứ Trần Viện gửi cho mình.”

“Tôi vô cùng kinh hãi, nhưng để bảo vệ Thôi Dĩnh, tôi bắt buộc cô bé không được nói ra. Hôm ấy trở về trằn trọc khó ngủ, xuất phát từ lương tri, tôi quyết định lợi dụng sự quen thuộc của mình với khu tây đi nghiệm chứng những chứng cứ này là thật hay giả.” Triệu Hạo Xương nhẹ nhàng nói, “Kết quả tôi nhìn thấy Hà Trung Nghĩa và một… người trẻ tuổi rõ ràng bé loắt choắt ở cùng nhau. Tôi ngồi gần đó theo dõi đến chập tối, trông thấy gã thiếu niên kia lén đến gần phố Quan Cảnh, vừa vặn là một địa điểm giao dịch ma túy Trần Viện nhắc tới trong thư, gã ta vậy mà là một con nghiện!”

Nghe miêu tả thì hình như là Mã Tiểu Vĩ.

Triệu Hạo Xương tựa hồ đã bình tĩnh lại, uống một ngụm cà phê to: “Tên nhãi nghiện ma túy đó mang hàng mua được về nhà, tôi đi theo, nhìn thấy gã về ‘nhà’, bật đèn, bóng người chiếu lên cửa sổ, Hà Trung Nghĩa kia đang chia nhau ma túy với gã! Hắn còn lật lọng đi quấy rầy Trương Đình, còn bị tôi bắt tại trận!”

“Cái lần anh nhìn Trương Đông Lai ra tay đánh người?”

“Trương Đông Lai đánh hắn, hắn quả thật không dám đánh trả, nhưng mắt cứ nhìn tôi chằm chằm,” Triệu Hạo Xương trầm giọng nói, “Hắn muốn trả thù, tôi biết, tôi sợ, sau đó tôi một lần nữa cúi đầu trước hắn, cho hắn thứ hắn muốn.”

“Chiếc di động kia.” Lạc Văn Chu nói.

“Hắn năm lần bảy lượt bóng gió với tôi, nói nhìn thấy người khác dùng, cảm thấy rất hâm mộ.”

Lạc Văn Chu nhàm chán cầm một cây bút mực nước, xoay tới xoay lui trên đầu ngón tay, dùng cán bút gõ bàn: “Được rồi, coi như cậu ta từng quấy rầy Trương Đình, nhưng anh chỉ nhìn bóng trên cửa sổ đã biết cậu ta hút ma túy, anh có mắt thấu thị…”

“Tôi đã nói là tôi có chứng cứ mà!” Triệu Hạo Xương cường thế cắt ngang, “Tôi có đặt hai cái camera siêu nhỏ ở ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’!”

Lạc Văn Chu trong phòng thẩm vấn và nhóm Đào Nhiên bên ngoài đều sửng sốt – lúc kiểm tra hiện trường thế mà họ không hề phát hiện.

“Dĩ nhiên không phải đặt ở hiện trường, nếu không đã sớm bị đám rác rưởi kia phát hiện rồi,” Triệu Hạo Xương tựa hồ nhận ra anh đang nghĩ gì, ánh mắt hơi khinh thường, “Khu tây đường nhỏ chồng chéo phức tạp, một số nơi anh cảm thấy là đường thông, kỳ thực chặn ngay giữa, một số nơi anh cảm thấy rất kín đáo, kỳ thực từ một góc độ của một tòa kiến trúc đằng xa có thể thấy rõ rành rành – tôi đem một camera lắp trên cửa sổ ngoài nhà trọ của Hà Trung Nghĩa, cái còn lại lắp trên nóc nhà vệ sinh công cộng gần đó.”

Viên thư ký bên cạnh toát mồ hôi, quả thực ghi không kịp.

Lạc Văn Chu: “Anh đã quay được gì?”

“Quay được vài lần quá trình giao dịch ở ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’, đôi lúc chỉ có bọn buôn ma túy, đôi lúc có đám cảnh sát biến chất các người tuần tra xung quanh, bảo kê cho chúng.”

Lạc Văn Chu lập tức hỏi tới: “Đoạn băng đó đang ở đâu?”

“Bên dưới cây đèn đặt dưới đất trong tầng hầm nhà tôi có két sắt, các anh có thể tra,” Triệu Hạo Xương thẳng thắn nói, “Tra xong các anh sẽ biết tôi nói là sự thật, Hà Trung Nghĩa rất cẩn thận, thường để bạn hắn ra mặt, nhưng camera buổi tối ngày hai mươi quay được hắn nhờ người ta đem chiếc di động tôi mua đi giao dịch – hẳn trên di động của hắn vẫn còn một tin nhắn, là thông báo lâm thời đổi địa điểm giao dịch.”

Lạc Văn Chu đánh giá hắn bằng ánh mắt khác thường, đột nhiên hỏi: “Trên trán Hà Trung Nghĩa có một tờ giấy, trên viết chữ ‘tiền’, tối hôm đó lúc đi tìm anh cậu ta có xách một cái túi giấy, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi phân tích, tờ giấy ấy là xé từ trên chiếc túi giấy dán lên đầu cậu ta, việc này là do anh làm à?”

“Phải.” Triệu Hạo Xương nhướng mày, “Hắn theo dõi tôi đến tận khách sạn Thừa Quang, còn lấy danh nghĩa trả tiền mặt dày mày dạn muốn gặp tôi – trong túi giấy kia có hai vạn đồng, cảnh sát Lạc, tôi hỏi anh, ngoại trừ buôn ma túy, một gã trai đến từ vùng khác đào đâu ra hai vạn đồng?”

Lạc Văn Chu có phần không đáp nổi.

“Tôi lại hỏi anh, một con nghiện tống tiền anh đột nhiên muốn trả tiền, anh sẽ có cảm giác gì? Anh sẽ vui vẻ nhận lấy, cảm thấy hắn cải tà quy chính sao? Hắn nhất định là mưu toan muốn có nhiều hơn! Trả anh hai vạn, chính là muốn moi từ túi anh ra hai mươi, hai trăm vạn! Đám chân đất mắt toét tham lam này, trừ tiền ra thì còn biết cái gì?” Hốc mắt hõm sâu của Triệu Hạo Xương như hai cái giếng, cơ hồ không có ánh sáng, bên trong dập dềnh tràn đầy sự tăm tối lạnh thấu xương, “Tôi là vì bảo vệ bản thân, cũng là trừ hại cho dân, anh cảnh sát, khi lũ sâu mọt và đám ăn hại các anh không có hành động, tôi có tội lỗi gì?”

“Luật sư Triệu dạy phải lắm,” Lạc Văn Chu bình tĩnh hòa nhã gật đầu, “Có thể cho tôi mật mã két sắt không? Chúng tôi đi xác minh chứng cứ phạm tội của Hà Trung Nghĩa.”

Một cảnh sát bên cạnh lập tức tiến lên đưa giấy bút, Triệu Hạo Xương cười khẩy, thoải mái viết mật mã.

Lạc Văn Chu lập tức gửi cho Lang Kiều đang ở “làng rượu Phong Tình”, năm phút sau nhận được tin nhắn xác nhận của cô.

“Cảm ơn,” Lạc Văn Chu đứng dậy, cười nói với Triệu Hạo Xương, “Luật sư Triệu, tôi chỉ còn hai câu cuối cùng, anh có thể hạ mình nghe một chút không?”

Triệu Hạo Xương bị buộc phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Thứ nhất,” Lạc Văn Chu giơ một ngón tay, “Báo cáo khám nghiệm tử thi Hà Trung Nghĩa cho thấy, cậu ta chưa từng đụng vào ma túy, về chiếc di động kia, lời khai của nhân chứng cũng cho biết, là bị bạn cùng phòng ăn trộm.”

Triệu Hạo Xương cau mày, đang toan mở miệng phản bác thì Lạc Văn Chu đã giơ ngón tay thứ hai.

“Thứ hai, anh đã có thể thần thông quảng đại lắp camera siêu nhỏ trên cửa sổ ngoài phòng trọ của Hà Trung Nghĩa, tại sao không lắp luôn trong nhà, quay cậu ta từ sáng đến tối, ngay cả ăn uống tiểu tiện cũng quay hết, cậu ta rốt cuộc nghiện hút hay buôn ma túy, không phải nhìn qua là biết ngay sao?”

Triệu Hạo Xương phút chốc ngớ ra.

“Anh quá thông minh rồi, luật sư Triệu.” Lạc Văn Chu nở một nụ cười, “Bắt được hạng khốn nạn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như anh, kẻ hèn này vui mừng khôn kể, cảm thấy dùng hết thời gian ăn chơi vào tăng ca cũng đáng. Về phần lời hứa của tôi… ngại quá, tôi cũng là một kẻ khốn nạn, chỉ có trước mặt bà xã tôi mới thành thật, còn anh hả, dẹp đi.”

Lạc Văn Chu nói xong, chẳng thèm nhìn cái mặt họa bì đàng hoàng của hắn, đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đào Nhiên nhất thời chưa kịp phản ứng: “Ý anh ta là gì?”

“Thông qua hình ảnh, là có thể truy ngược phương vị của camera,” Phí Độ không chớp mắt nhìn Triệu Hạo Xương suy sụp, “Hắn căn bản không quan tâm Hà Trung Nghĩa phải chăng vô tội, phải chăng thật sự dính dáng với đám Mã Tiểu Vĩ, từ khi Hà Trung Nghĩa tự đa tình, năm lần bảy lượt muốn liên lạc, Triệu Hạo Xương đã không định để người này sống sót.”

Đào Nhiên trợn mắt: “Ý em là hắn đem đoạn phim quay trộm trên cửa sổ ngoài phòng Hà Trung Nghĩa nặc danh gửi cho Vương Hồng Lượng!”

“Tuy rằng không biết Hà Trung Nghĩa vì sao thoát được vụ này, nhưng điều này quả thật phù hợp với cách làm của Triệu Hạo Xương.” Phí Độ từ xa nhìn thấy Lạc Văn Chu khoác áo, có chút bán thân bất toại ngậm thuốc đi tới, liền quay lại gật đầu chào Đào Nhiên, “Anh, những việc khác em cũng không quan tâm nữa, em đi trước đây.”

Nói xong hắn nâng kính thong thả đi ra ngoài, lúc ngang qua Lạc Văn Chu, hắn tò mò nhìn tư thế đứng cứng ngắc của đội trưởng Lạc, hết sức lịch sự thăm hỏi một câu: “Nhìn anh tựa hồ hơi đau cơ hông nhỉ, cao tuổi rồi phải chú ý thân thể chứ.”

Lạc Văn Chu: “…”

Anh vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời tự dưng cảm thấy Phí Độ hôm nay tựa hồ hơi cởi mở hơn bình thường – chắc là do một lần nữa moi ra vết thương bưng bít lâu năm đến mưng mủ, làm thế có thể đau đớn hoặc đầm đìa máu, nhưng rồi sẽ có cơ hội khép miệng.

“Tôi hỏi chuyện này,” Lạc Văn Chu nói, “Cậu đoán cả nhà Triệu Hạo Xương có phải là do hắn giết hay không?”

Phí Độ tuyệt đối không chịu phối hợp nói chuyện đàng hoàng, giễu cợt trả lời: “Đội trưởng Lạc, lừa gạt, vừa đấm vừa xoa cả buổi trời, mà anh không hỏi ra nhà họ Triệu là do ai giết à?”

Lưng đau vô cùng, đứng thẳng không nổi, thế là Lạc Văn Chu không chút khách sáo đè vai Phí Độ, coi hắn là cây gậy hình người: “Tôi lại cảm thấy không giống, mặc dù Tiểu Kiều Nhi nhà tôi nói hắn giữ lại một cái bao tay của kẻ phóng hỏa, chắc chắn lúc ấy có mặt ở hiện trường, nhưng tôi cảm thấy cùng lắm là hắn thấy chết không cứu thôi. Thông thường mà nói, phạm tội là có một quá trình thăng cấp, tay mới rất ít ai vừa bắt đầu đã có thể có trật tự, mưu kế thỏa đáng giết cả nhà mình.”

Phí Độ khựng lại.

Lạc Văn Chu nhún vai: “Tôi không có ám chỉ cậu đâu, tôi đã xin lỗi rồi mà.”

Phí Độ mặt không biểu cảm nói: “Anh đè tóc tôi rồi.”

Nói xong hắn nghiêng đầu tránh cái chân chó của Lạc Văn Chu, dè bỉu phủi phủi vai mình, đoạn thoải mái đi mất.

“Đội trưởng Lạc!” Một cảnh sát chạy tới, “Hoàng Kính Liêm nhìn thấy chứng cứ liền sững sờ, khai hết mọi chuyện của đám Vương Hồng Lượng rồi!”

Lạc Văn Chu quay phắt lại.

“Còn có vụ án Trần Viện, Hoàng Kính Liêm nói, nguyên nhân là lúc ấy hắn nhận được một bưu kiện, mở ra phát hiện bên trong là một đoạn phim quay cả quá trình giao dịch, họ nhận định có nội gian, lập tức bắt đầu tra, tra được Trần Viện giấu camera trên người, mới…”

Lạc Văn Chu ngẩn ra.

Có lẽ là camera của Triệu Hạo Xương lắp quá kín, đám Hoàng Kính Liêm để sót, hoặc Hoàng Kính Liêm căn bản không ngờ đến người quay trộm sẽ dùng camera cố định chờ họ tra, cho nên phản ứng đầu tiên chính là điều tra nội gian, cô gái vô tội ma xui quỷ khiến thành kẻ chết thay cho Hà Trung Nghĩa.

Mà cậu thiếu niên lỗ mãng không biết xem sắc mặt người ta cuối cùng cũng không tránh được đôi mắt đến từ đầm lầy.

“Thẩm vấn tiếp đi,” Lạc Văn Chu vươn vai một cách khó khăn, “Xem rốt cuộc là ai buổi tối ngày hai mươi gửi tin nhắn kia cho Hà Trung Nghĩa.”

“Vâng!”

Viên cảnh sát đến báo cáo quay người chạy đi.

Lạc Văn Chu đứng tại chỗ một lúc, trầm tư chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh tựa hồ có một thứ mùi, thoang thoảng, từng luồng lướt qua chóp mũi, chợt chui vào nơi sâu hơn, là mộc hương mùi thơm dai dùng cho nam, ngửi lâu khiến ngực hơi ngưa ngứa.

Lạc Văn Chu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng giơ ngón tay mình lên khẽ ngửi thử, phát hiện lại là dính từ người Phí Độ.

“Chậc,” Lạc Văn Chu mất hứng vê ngón tay, vừa tìm được xuất xứ thì anh không còn ngứa, cũng không cảm thấy dễ ngửi nữa, “Xịt lung tung làm khỉ gì, lãng phí hormone của ông đây.”

Truyện Chữ Hay