Độc Sủng

chương 57: chữ máu (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã rất lâu rồi, thành phố N chưa có một trận mưa lớn như vậy, mưa chảy xuôi theo tán dù, ngăn cản tầm mắt của mọi người. Từ lúc tiến vào khu nghĩa địa, trước mắt Dạ Sắc cũng chỉ còn lại ba màu đen, trắng, xám.

Màu xám của trời, màu trắng của bia đá, và màu đen của quần áo và ô. Rõ ràng mọi thứ, mọi người đều như vậy, nhưng nhìn ai cũng có vẻ cô đơn, lạnh lẽo.

Dạ Sắc đi đến gần vợ của Hứa Nam Khang, Diệp Thanh. Trong nháy mắt đã thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy.

Cô không biết bản thân phải an ủi Diệp Thanh từ đâu, cô nghe Lâm Khẩn kể qua về dáng vẻ bất lực, tuyệt vọng của cô ấy lúc mới nghe tin này, rồi đến hôm nay, trong ánh mắt của Diệp Thanh không còn vẻ ảm đạm bi thương ấy nữa.

Trái lại, Diệp Thanh đã chủ động mở miệng, vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng lên tiếng, giọng nói dù mang vẻ xót xa, nhưng vẫn đủ kiên cường: “Trước giờ tôi chưa từng mong có một ngày, anh ấy trở lại bên tôi, mà chỉ còn lại một đống xương tàn.”

Đều là đồng nghiệp trong ngành với nhau, Dạ Sắc biết, mình cần phải lắng nghe.

“Sắc Sắc, chị thậm chí còn không biết câu nào là câu nói cuối cùng của chị với anh ấy.”

Nước mắt cô từ từ chảy xuống.

Ánh mắt Dạ Sắc tràn ngập vẻ đau lòng. Cô cũng không biết, mà trọng số bọn họ,cũng chẳng ai biết.

Các cô sơ suất với người cạnh mình đến như vậy, không biết anh ấy rời đi từ bao giờ, cũng không biết người bên cạnh mình chỉ là kẻ giả mạo từ bao giờ.

Theo lời kể của Diệp Thanh, trong đầu cô hiện lên từng chuỗi hình ảnh của Hứa Nam Khang khi bên cạnh các cô….

Cuối cùng mọi người cũng tản đi, khi Lâm Khẩn đến bên cô, hốc mắt cô đã ngập nước.

“Tổ trưởng sẽ trách chúng ta.” Dạ Sắc cắn răng, “Trước giờ mặc dù nhìn anh ấy có vẻ hiền lành, nhưng thực ra là nghiêm khắc muốn chết, vậy mà chúng ta vẫn vô dụng như vậy.”

Lâm Khẩn đứng yên cạnh cô, nhìn bó hoa trước mộ Hứa Nam Khang bị mưa dội vào: “Cái người Đức kia…” Cậu ngừng lại, giọng có chút do dự: “Lần nổ thuyền hoa lần trước, em đã từng nghe anh ấy nói…”

Dạ Sắc cố giấu đi vẻ buồn phiền của mình, hỏi: “Linser?”

“Vâng, lúc đó anh ấy nói với tổ trưởng, đừng ghen ghét chị.” Lâm Khẩn nhíu mày, “Lúc ấy em không hiểu, chỉ đơn giản cảm thấy lời nói của anh ta rất kì lạ.”

Tim Dạ Sắc thắt lại: “Vậy ý cậu là từ khi đó, người bên cạnh chúng ta đã không phải là tổ trưởng rồi?”

Lâm Khẩn ngầm thừa nhận.

Dạ Sắc nhìn bóng dáng Diệp Thanh đang xa dần, cảm giác áy náy kéo đến, choáng ngợp lấy tâm trí cô.

Hứa Nam Khang đã như thế, giờ không thể bù đắp lại được rồi, mà Bùi Bạch Mặc….

Cô nhớ đến lúc mình mới được đội cảnh sát cứu về, tin đầu tiên cô nhận được, chính là bản báo cáo pháp y về hiện trường phát hiện ra xác của Hứa Nam Khang, trên đó có phát hiện ra DNA của Bùi Bạch Mặc.

Mà tin thứ hai, vẫn là tin xấu. Khí độc sarin, không ở ga tàu điện ngầm như mọi người vẫn nghĩ. Địa chỉ mà Esther để lại ở hiện trường, chính là một chiếc vali, sau khi cảnh sát mở ra, bên trong cũng chỉ có một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ của biệt thự gần nhà tang lễ của Bùi Bạch Mặc.

Cũng giống như ở hiện trường nạn nhân thứ phát hiện ra hung khí có chứa vân tay của cô, cũng giống như năm nạn nhân đầu tiên đều là đối tượng mà Lữ Tống Tống đã phỏng vấn… Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi bằng chứng liên quan đến bản án này đều hướng về Bùi Bạch Mặc.

Mà tin thứ ba, cô nắm chặt lấy cán dù, chỉ cảm thấy tay mình lạnh buốt…. Tin thứ ba là do cảnh sát thông báo, rằng sau khi anh bị cảnh sát không chế, đến bệnh viện lại trốn thoát mất.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, anh đến bên cô, kể chuyện cười cho cô, rồi lại rời đi. Cô vừa được tự do, thậm chí hai người còn chưa kịp gặp nhau, anh lại biến mất.

Mặc dù không nằm trong diện tình nghi nữa, nhưng cô vẫn không được tham gia vào chuyên án, đồng thời lệnh truy nã Bùi Bạch Mặc cũng được công bố.

Cô hy vọng, đây chỉ là kế hoạch của cảnh sát, dẫn xà xuất động.

Mặc dù cô cũng biết, nếu đây chỉ là một kế hoạch, nó cũng quá rõ ràng rồi.

Người che mặt và kẻ đồng lõa của hắn không phải là hai kẻ thiểu năng, sẽ không chui đầu vào lưới dễ dàng như vậy.

Không thể thấy, lại càng khiến cô lo lắng hơn.

Lo cho tai anh, lo cho đôi mắt anh, lo tật kén ăn và thói độc mồm của anh sẽ khiến anh chịu khổ, lo rằng dáng vẻ kiêu ngạo của anh sẽ làm phật lòng người khác.

Cô lo rất nhiều…. Mà lo nhất đó là anh sẽ bị thương.

Đã rất nhiều người bên cạnh cô đã chịu tai bay vạ gió, cô không mong anh chỉ vì việc theo dõi sát thủ rỗng ruột khi còn nông nổi của cô mà phải trả giá đắt.

Không ai mong muốn có sự hy sinh này.

Dạ Sắc ép bản thân phải nghĩ sang chuyện khác, chẳng hạn như Lữ Tống Tống.

Trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường, Lữ Tống Tống tỏ vẻ không quan tâm lắm đến chuyện vừa rồi.

Cô đi trên đôi giày cao gót, luôn tràn trề sức sống “Nhân họa đắc phúc.”

Dạ Sắc thấy chiếc xe màu đen tiễn cô ấy ở phía ngoài nhà trọ mình lẩn khuất ở bóng đêm, mặc dù vẫn yên tĩnh nhưng vẫn khiến người ta phải chú ý đến sự tồn tại của mình.

Cô quay sang hỏi Lữ Tống Tống.” Nghĩ thông rồi sao? Về sau có anh ấy bất chấp ngàn dặm xa xôi tạo bất ngờ cho cậu, cũng không cần đến mình phải bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cậu rồi nhỉ.”

Lữ Tống Tống lắc đầu: “Không biết, chỉ là khi được thả ra, thấy anh ấy xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ lôi thôi nhất từ trước đến giờ, mình cực kì muốn anh ấy ngủ.”

“Rất khó nhìn.” Dạ Sắc tiếp tục nghe cô kể lể: “Cằm toàn râu, dưới mắt thì có hai cái bọng mắt đen xì, à còn đi cà nhắc một chân nữa chứ. Chẳng hề liên quan đến dáng vẻ đẹp trai ngọc thụ lâm phong thường ngày gì cả.” Cô vừa tỏ vẻ chán nản, rồi lại cười bản thân: “Tớ rất hối hận, đáng lẽ ra nên nhận Phó thiếu gia là người thuộc quyền sở hữu của mình khi anh ấy còn là một cao phú soái mới phải. Sắc Sắc, có lẽ mình vẫn chưa đến tình trạng yêu anh ấy, nhưng khi thấy anh ấy xuất hiện trước mặt mình với dáng vẻ ấy, mình lại thấy rung động. Nên mình quyết định thử một lần xem sao”

Nói xong cô lại tự giễu: “Đáng tiếc sau lần gặp mặt hôm ấy, anh ấy liền quay lại, rời đi, chỉ để lại cho mình một tên tài xế, đuổi thế nào cũng không chịu đi, trái lại anh ấy thì biến mất triệt để. Chẳng lẽ anh ấy muốn tác hợp mình với tên tài xế kia?”

Dạ Sắc nhéo tai cô nàng: “Tha cho người ta đi, tính cách Phó Vân Thâm như thế nào cậu còn chưa rõ à, đừng hại vị tài xế này bị đày sang Libya.”

Hai người cùng cười lớn, giống như bao ngày trước kia.

Dạ Sắc thầm nghĩ, cô và Lữ Tống Tống vẫn ăn ý như trước.

Phó Vân Thâm bị què, Bùi Bạch Mặc của cô thì chỉ cần rời khỏi tầm mắt cô, cách xa cô vài thước đã không thể nghe được giọng cô rồi.

Cô cười cười, chợt nghe thấy lòng mình dường như có thứ gì đó đang dần tan vỡ.

Phòng ngủ rộng rãi, âm u, tất cả các cửa sổ đều bị che bởi những tấm rèm dày.

Esther mang một món ăn lên, đặt trước mặt mình, dùng dao nĩa thoải mái cắt miếng bít tết ra thằng từng miếng nhỏ, bày ra trước mặt.

Miếng thịt vẫn còn nhìn rõ tơ máu, hắn nhìn chúng,nở nụ cười: “Thật nhớ cảm giác mổ người.”

Hắn nhìn Bùi Bạch Mặc bị mình trói lại trên ghế, rồi quay lại nhìn mấy thiếu nữ bị trói trên giá chữ thập phía sau mình: “Không biết ai ngon miệng hơn nhỉ?”

Hắn rất hưởng thụ vẻ mặt sợ hãi của những cô gái phía sau, nhưng vẻ thờ ơ của Bùi Bạch Mặc khiến hắn không vui.

Hắn bỏ dao nĩa trên tay xuống, từ từ đến gần Bùi Bạch Mặc, đi được vài bước, hắn lại bưng đĩa đồ ăn lên.

Đến trước mặt Bùi Bạch Mặc, hắn nghiêng người, đổ hết đĩa bít tết đã được cắt cẩn thận ra chân Bùi Bạch Mặc, một phần đồ ăn rơi đầy xuống đất.

Hắn nhìn chằm chằm vào một khối thịt bít tết đó, đột nhiên quay người về phía sau, nhìn một cô gái đang căng thẳng đến mức thở cũng không dám. Ánh mắt hắn rất vui vẻ, bước về phía cô gái, hắn tháo dây thừng trói cô ấy ra, dùng lực đá cô về phía Bùi Bạch Mặc: “Đi, đút đồ ăn cho anh ta.”

Cô gái run run quỳ xuống, nhặt từng miếng, từng miếng thịt bò rơi xung quanh Bùi Bạch Mặc, dùng ánh mắt bất lực nhìn anh.

Esther vẫn luôn thích chơi trò hai chọn một: “Nếu anh ta không ăn, thì đành phải…. đánh chết cô thôi.”

Cô gái liền rơi nước mắt, nhìn chăm chú vào Bùi Bạch Mặc, dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Xin anh.”

Ánh mắt Bùi Bạch Mặc không có chút vẻ xúc động nào, người hơi nghiêng, cả người cả ghế liền đổ xuống đất. “Anh mất công tốn sức đưa tôi ra khỏi bệnh viện, cũng chỉ để cho tôi xem cảnh khổ hình do anh đạo diễn sao?”

Esther không biết trong tay anh đã có dao từ bao giờ, chỉ thấy Bùi Bạch Mặc vừa ngã dưới đất, tay đã thoát khỏi dây trói, chống xuống đất đứng lên, rồi dựng lại chiếc ghế.

Người đàn ông này luôn khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

Một giây trước còn mệt mỏi , yếu ớt. Một giây sau lại tràn trề sức sống.

Bùi Bạch Mặc đến trước mặt hắn, nụ cười anh lạnh như băng: “Cô ta chết hay sống chẳng liên quan gì đến tôi, chẳng qua là thêm một người chết mà thôi.” Anh nhìn Esther, xoa xoa cổ tay hơi tê vì bị trói lâu một lúc, sau đó đưa ngón tay ra chỉ vào lồng ngực trái của Esther: “Tôi không ăn thịt.”

“Trừ, thịt người.”

Truyện Chữ Hay