Trong ấn tượng của Lý Mộ Thất, Lâm Khẩn là người rất ôn hòa, ấm áp.Trước giờ cậu chưa bao giờ cho cô nhiều lựa chọn nhưng thực ra lại khôngđể cô lựa chọn như lần này.Người đàn ông năm đó đỏ mắt, nói chia tay theo ý cô, rồi đột nhiên trởthành một người đàn ông trưởng thành, bá đạo.Tính cách tự cho là đúng của cô năm ấy, đã khiến cô bỏ qua điều gì....
Dạ Sắc đứng ngoài hành lang rất lâu, lâu đến mức Hứa Nam Khang bậnrộn trở về rồi mà vẫn chưa thấy Lý Mộ Thất hay Lâm Khẩn đi ra khỏi phònghọp.Có quan hệ thân mật với người liên quan đến vụ án, nếu để Hứa NamKhang biết mấy chuyện trước kia của Lâm Khẩn, Dạ Sắc cũng không biết hậuquả sẽ là gì nữa, nhưng cô biết chắc là sẽ không tốt.
Cô nhíu nhíu mày, ngăn Hứa Nam Khang trước cửa phòng họp: "Tình hìnhbên phía Trầm Trọng có tiến triển gì không?"Hứa Nam Khang nhìn dáng vẻ hận không thể kéo dài hai tay ra để dán lêncửa của cô, mỉm cười: "Em dâu cô đến tham ban, giờ đang trộm người bêntrong đó à? Sắc Sắc, dáng vẻ này của cô giống như tôi mở cửa đi vào là sẽ tậnthế vậy."
Dạ Sắc lè lưỡi, đúng vậy thật..."Tiến sĩ Bùi không dạy riêng cho cô một khóa học nào à? Nghiên cứu lòngngười lâu như vậy, mà công phu nói dối sao ngày càng kém thế."Dạ Sắc cãi lại: "Lão đại, anh lại oan uổng tôi rồi. Rốt cuộc là Trầm Trọngcó để lộ ra manh mối có ích nào không?"Hứa Nam Khang nhìn cửa phòng họp đang đóng chặt, thở dài: "Sáng nàyông ta đã xuất ngoại rồi, chúng ta đã đến chậm một bước."
Thời gian nhạy cảm vậy lại xuất cảnh, ông ta làm vậy chẳng khác nào tựchuốc thêm cho mình hiềm nghi chạy án.Dạ Sắc ngạc nhiên, gần đây Trầm Trọng để lộ nhiều sơ hở như vậy trướcmặt cảnh sát, lại càng khiến cô có cảm giác hắn đang cố tình khiến cảnh sátdồn hết nghi ngờ vào bản thân.
Bùi Bạch Mặc ở bệnh viện được một thời gian, liền tự chủ, tự nguyện vềbiệt thự của mình.Linser nghiến răng nghiến lợi với vẻ ngoan cố của anh, nhưng cũng chỉ biếtnghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì khác."Tôi biết cậu có thể nhìn mặt người khác để nói chuyện, giờ tôi không vui,cậu đến nói chuyện xem nào." Mỗi lần gặp phải chuyện nghiêm túc, anh đềucảm thấy sự nghiêm túc của mình vĩnh viễn không bằng nổi Bùi Bạch Mặc.Bùi Bạch Mặc bình tĩnh nhăn mày: "Có chứng cứ không?"Thấy dáng vẻ miễn cưỡng của anh, Linser không trả lời mà lại hỏi ngượclại: "Từ lúc ù tai đến lúc đau đầu mất bao lâu?"
Bùi Bạch Mặc lãnh đạm, ung dung buông tay xuống, tránh nặng tìm nhẹ:"Bệnh nghề nghiệp thôi. Có chứng cứ gì không?"Mặt Linser xị ra: "Bốn chữ có chứng cứ không giờ trở thành tân sủng củacậu?"Bùi Bạch Mặc thản nhiên gật đầu, sau đó mỉm cười, lại lắc đầu: "Thật xinlỗi, một giây trước khi cậu đặt câu hỏi, chúng đã trở thành người yêu cũ rồi."Hiển nhiên là anh không muốn tiếp tục đề tài liên quan đến ốm đau, Linsersờ sờ mũi, đối phó với Bùi Bạch Mặc thực sự rất đau đầu, cũng chỉ có anh mớicó đủ sự bao dung, kiên nhẫn và trí tuệ để kiên trì.
Đám bắt cóc đăng quảng cảo yêu cầu tiền chuộc đúng là đám người khôngthích sự im lặng.Dạ Sắc thấy Lý Mộ Thất rời khỏi sở cảnh sát, sau đó liền nghe theo lệnhcủa Hứa Nam Khang, đưa tất cả tài liệu liên quan đến vụ bắt cóc Lý LươngĐông bảy năm trước đưa cho Bùi Bạch Mặc.Linser vừa mở cửa cho cô vào nhà, Hứa Nam Khang lại gọi điện thoại đến."Lý Mộ Thất vừa mới quay lại, nói bọn bắt cóc lại có động tĩnh mới, vừamới để lại trong hòm thư thoại của cô ấy một chuỗi chữ cái. Đội cảnh sát hìnhsự đang kiểm tra địa điểm phát ra tin nhắn, hi vọng có thể xác nhận được vị trícủa đối phương."Dạ Sắc liền đi ra sau lưng Linser, lấy bút ra, viết chuỗi kí tự mà Hứa NamKhang đọc lên ngay lên lưng áo phông trắng của Linser.
WRPRUURZDBSPKLJKEDBZKDUI
Một chuỗi chữ rất hỗn tạp.Dạ Sắc trước giờ vẫn không nghiên cứu nhiều về mật mã, dù là loại mật mãbình thường nhất cũng không giải ra nổi.Vừa rồi cô kéo Linser viết lên lưng anh, anh liền để mặc cho cô làm xongviệc, lúc này anh mới hoàn hồn lại, ngạc nhiên thốt lên, "Đùa à?"Tiếng động này liền gọi Bùi Bạch Mặc từ trong phòng ra ngoài.Dạ Sắc cười cười đến bên cạnh Bùi Bạch Mặc, giọng nói rất ôn hòa, chỉ chỉđầu Bùi Bạch Mặc, nói với Linser: "Anh ấy bị ám ảnh cưỡng chế, vách tườngmà có bất kì màu nào khác, nhất định phải lau cho bằng sạch. Anh phải hiểu làtôi cũng đã dự đoán trước chuyện này, cân nhắc rất cẩn thận. Làm vậy cũng làđể giảm bớt sức lao động của anh mà."Bùi Bạch Mặc đẩy đẩy gọng kính, dáng vẻ như đang nối giáo cho giặc,đứng ngoài quan sát, Linser nhíu mày, quay lưng lại: "Năm giây, chỉ cho haingười quan sát năm giây. Năm giây sau tôi liền tẩy sạch đống này khỏi áo."Anh quay người lại, một chuỗi ký tự liền nhảy vào mắt Bùi Bạch Mặc.
WRPRUURZDBSPKLJKEDBZKDUI
"Em không nghiên cứu mật mã bao giờ." Dạ Sắc thẳng thắn.Bùi Bạch Mặc lập tức đáp lại, lời lẽ rất đương nhiên: "Anh hiểu là đủ rồi."Dứt lời anh còn giải thích thêm một câu: "Anh cũng không hi vọng em cáigì cũng biết, dù sao anh mới là đàn ông."Đây gọi là chủ nghĩa đàn ông sao? Mấy ngày trước anh nói câu này, giờnhớ lại lúc ấy Dạ Sắc liền bật cười.Hết lần này đến lần khác, anh còn không tự biết điều, tiếp tục thêm mắmthêm muối: "Em..."Anh là đàn ông của em.
Dạ Sắc nói tiếp câu này, vô tình lại ngẩng đầu lên nhìn phản ứng củaLinser."Mật mã Caesar." Bùi Bạc Mặc nhìn đi nhìn lại Dạ Sắc một lúc: "Sắc Sắc,thì ra em thật sự không biết chút gì về phương diện mật mã này à, vốn dĩ anhtưởng em đang khiêm tốn chứ. Đây là loại mật mã đơn giản nhất đấy."Dạ Sắc: "..."
"Đó là một loại mật mã thay thế, được sử dụng cho bảng chữ cái alphabet,mỗi một chữ cái được thay thế bởi một chữ cái khác cách nó một số cố địnhnào đó thì được chữ mới. Đoạn ký tự này, mỗi chữ cái trong đó lần lượt dời đimột số như nhau, đến khi được một dòng có nghĩa thì đó chính là nội dungmật mã."Dạ Sắc nhíu mày: "W lùi lại một thì được V, lùi lại thì được U, có thểthay thế bởi nhiều chữ như vậy, sao có thể xác định là cái nào mới là đúng?"
Bùi Bạch Mặc: "Không có cách nào khác, chỉ có thể kiểm tra tất cả các tổhợp có khả năng ra, sau đó dựa theo nội dung tìm ra câu đúng nhất.""Cách giải mã rất truyền thống."Bùi Bạch Mặc cười: "Cách làm hiệu suất thấp như vậy làm em thất vọng?"
Dạ Sắc gật đầu đồng ý."Đáng tiếc, giờ người ở trước mặt em chính là anh, em không có cơ hội đểthất vọng rồi."Anh trần thuật một cách rất chắc chắn: "Lùi đoạn chữ này về trước chữcái.""TOMORROW."
"AT."
"TWO."
"THIRTY."
"PM."
"HIGH."
"BAY."
"WHARF."
Nghĩa của cả câu là: "Ngày mai, rưỡi chiều, ở bến tàu Cao Vịnh."Sau khi nói đáp án cho Dạ Sắc, Bùi Bạch phấn khởi hỏi: "Học sinh Dạ, emhiểu chưa?"Dạ Sắc bắt chước kiểu giọng của anh khi anh tuyên bố mình là đàn ông:"Dù sao em cũng là phụ nữ, chậm chạp một chút cũng là chuyện thường."Bùi Bạch Mặc hơi nhếch mép: "Đố em một mật mã đơn giản hơn."
Giọng nói anh vẫn trầm thấp, quyến rũ như trước: "HCIDEBEILHCI"
Dạ Sắc giật mình, nhướn mi.Bùi Bạch Mặc kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào cô giây, sau đó lên tiếng:"Sao em ngốc vậy? Đảo chúng lại."
Dạ Sắc không biết có phải do cô nhìn lầm hay không, vừa rồi trên gươngmặt vẫn luôn lạnh nhạt của Bùi Bạch Mặc, hình như có xuất hiện một vệt đỏ.Những ngày qua dù có bỏ bê tiếng Đức đi chăng nữa, cô cũng không ngốcđến mức không hiểu nổi ý của mấy từ này.
Ich liebe dich.Mấy từ tiếng Đức này, nghĩa là anh yêu em.
~~~~~~
Suy nghĩ của tác giả: Thổ lộ ~~~