Khi Dạ Sắc lái xe đến nhà Bùi Bạch Mặc, đúng lúc gặp anh đang quấn kín mít chuẩn bị đi ra ngoài.
Xe cô vừa dừng, Bùi Bạch Mặc liền tự giác mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
Sau đó bắt đầu tháo khẩu trang, tháo khăn quàng cổ, giống như đang tháo dỡ một công trình cồng kềnh to bằng cỡ mấy người cộng lại.
Dạ Sắc yên lặng nhìn anh mấy giây, nhìn anh đang nhíu mày tháo những thứ vướng víu trên người, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhíu mày của anh khi cầm từng thứ kia quàng lên người, che lại khuôn mặt thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cố bình tĩnh của anh.
Cô cố nín cười, nhưng khi Bùi Bạch Mặc tháo được thứ cuối cùng ra khỏi người, một tiếng cười vẫn buột ra khỏi miệng cô.
Bùi Bạch Mặc lập tức dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn cô: “Sắc Sắc, em có thể cười lớn tiếng, không cần nhịn như vậy.”
Dạ Sắc khoát tay: “Không phải, em không cảm thấy anh buồn cười đâu.”
Nói xong cô liền cảm thấy mình đang giấu đầu lòi đuôi.
Dạ Sắc lập tức chuyển chủ đề: “Anh tính đi đâu?”
Bùi Bạch Mặc cười: “Vốn định đến một nơi, nhưng giờ thì không.”
Dạ Sắc hiểu ý anh, nổ máy, quay trở lại nội thành.
“Có tiến triển mới, trang phục trên thi thể thứ nhất bắt chước một người tên Thượng Thanh Từ, còn có một cuộc điện thoại cầu cứu nữa.”
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để giải thích tình huống mới, nói xong liền liếc trộm Bùi Bạch Mặc, đợi phản ứng của anh.
Trước mặt Lâm Khẩn, lúc thì cô khóc lóc om sòm, khi thì chín chắn trưởng thành, thi thoảng lại vui vẻ hớn hở. Nhưng khi ở trước mặt Bùi Bạch Mặc, cô liền biến thành một con thỏ trắng ngoan ngoãn dịu dàng.
“Em đang nghi ngờ chồng của Thượng Thanh Từ, Úy Thư Thanh.” Bùi Bạch Mặc không dùng câu nghi vấn mà là câu kết luận.
Dạ Sắc cũng không thấy lạ khi cảm xúc trên mặt cô bị anh đọc thấu “Vâng, sự tồn tại của người đàn ông này quá thần bí.”
Bùi Bạch Mặc sờ sờ đầu cô: “Ngây thơ. Chỉ vì không hiểu rõ anh ta nên em nghi ngờ?”
Dạ Sắc không phản bác nổi, vì đúng là cô có ý nghĩ này, cô chỉ tò mò về cách nhìn của anh. “Anh thấy sao?”
Mặt Bùi Bạch Mặc giãn ra, nhưng lại nói đến vấn đề hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi của Dạ Sắc: “Anh thấy đôi khi ngây thơ cũng rất đáng hâm mộ. Giống anh đây, trước giờ chưa từng được ngây thơ.”
Tay cầm lái của Dạ Sắc hơi run lên, thật vậy sao?
Việc điều tra Thượng Thanh Từ có một phát hiện mới.
Cha mẹ vẫn còn sống của cô ấy là thương gia giàu có ở tỉnh bên cạnh.
Dạ Sắc đột nhiên hiểu ra vì sao Thượng Thanh Từ ở ngành giải trí lâu như vậy mà những tin trái chiều hay tin liên quan đến việc ngầm kết hôn luôn bị che giấu.
Thì ra bối cảnh Thượng Thanh Từ lại sâu đến vậy.
Nhưng vì sao trước mặt công chúng cô ấy lại luôn nói mình là trẻ mồ côi?
Mặt khác, mặc dù trong kho tư liệu có tin tức liên quan đến cái tên Úy Thư Thanh, nhưng lại không chọn được ra người nào có điều kiện phù hợp cần thiết.
Lâm Khẩn nhăn mày báo kết quả, hỏi mọi người: “Làm sao bây giờ?”
Đột nhiên Bùi Bạch Mặc lên tiếng: “Tra tên Thượng Thư Thanh đi.”
Lâm Khẩn khựng lại, nhưng vẫn làm theo.
Quả nhiên, mấy phút sau liền có kết quả.
“Anh biết xem bói?” Lâm Khẩn bất mãn mở miệng, dường như cậu luôn thua dưới tay Bùi Bạch Mặc, không thể xoay người.
“Quá khen.” Lần này Bùi Bạch Mặc lại khiêm tốn. “Chỉ là một suy đoán có căn cứ thôi.”
Căn cứ nào cơ?
Dạ Sắc thấy ánh mắt Lâm Khẩn đảo liên tục, liền hiểu cậu cũng đang thắc mắc như mình.
Hồ sơ của Thượng Thư Thanh, đa số đều trống không.
Nghề nghiệp gần đây nhất trong hồ sơ là làm tại một bệnh viện lớn ở tỉnh N.
Lâm Khẩn lật sổ ghi chép hộ khẩu của anh ta mới phát hiện ra điều kì lạ.
Thượng Thư Thanh từng tách khỏi hộ khẩu nhà Thượng Thanh Từ. Mà trước đó mục quan hệ còn ghi người giám hộ – con cái.
“?” Lâm Khẩn vừa lật tư liệu, vừa thắc mắc.
Dạ Sắc có vẻ tỉnh táo hơn: “Thượng Thư Thanh là con trai nuôi hay Thượng Thanh Từ là con gái nuôi? Nếu Thượng Thanh Từ là con gái nuôi, thì có thể giải thích được việc cô ấy nói mình là trẻ mồ côi với công chúng.”
Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa không thể giải thích nổi: “Nhưng nếu như vậy, tức là quan hệ của Thượng Thanh Từ và cha mẹ nuôi bất hòa. Mà nếu Thượng Thư Thanh vì cô ấy mới tách khỏi cha mẹ, thì nhà họ Thượng không có lý do gì lại dốc sức hộ tống Thượng Thành Từ trong ngành giải trí. Chuyện này không hợp lý.”
Bùi Bạch Mặc nhìn thẳng vào những nghi hoặc của Dạ Sắc: “Trừ những phần không hợp lý, phần còn lại chính là chân tướng.”
Dạ Sắc cân nhắc lại: “Hộ tịch của Thượng Thanh Từ vẫn còn ở nhà họ Thượng, mà Thượng Thư Thanh lại thay họ, tách khẩu. Nói vậy tức là Thượng Thư Thanh vì anh ta mà bỏ nhà, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ?”
Trên đường đến nhà họ Thượng ở tỉnh bên cạnh, Dạ Sắc không cẩn thận thiếp đi.
Mấy ngày bôn ba, cả người cô mệt mỏi quá mức cho phép.
Lâm Khẩn ngồi ở ghế phụ lái, thấy Bùi Bạch Mặc cẩn thận để đầu Dạ Sắc dựa vào vai mình, giúp cô có tư thế ngủ thoải mái hơn.
Lần đầu tiên cậu thấy Bùi Bạch Mặc cẩn thận như vậy, không tự chủ nhìn thêm vài lần.
Vài giây sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu, liền thấy ánh mắt của Bùi Bạch Mặc đang nhìn thẳng cậu.
Vẻ mặt Bùi Bạch Mặc lạnh nhạt, không có bất kì biểu cảm gì, để Lâm Khẩn ngắm thêm một lúc nữa anh mới lên tiếng: “Nếu có người nói, nhìn ai nhiều thì sau này lớn lên sẽ giống người đó, câu đấy sai.”
Lâm Khẩn chậm hiểu, ngơ người mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, ý của Bùi Bạch Mặc, dường như đang khoe mình đẹp trai.
Cậu nhớ lại mấy ngày trước mình hùng hồn nói với Dạ Sắc rằng sẽ ngược đãi Đất Đen đại thần của chị ấy, câu này đúng là phi thực tế.
Trước giờ người này đâu có tư duy theo kiểu của người bình thường đâu.
Cậu ngược đãi Bùi Bạch Mặc kiểu gì? Huống chi cậu còn phản ứng chậm hơn mọi người nữa chứ.
Khi Lâm Khẩn rời mắt khỏi gương chiếu hậu, lúc này mới phát hiện, tổ trưởng Hứa Nam Khang bình thường luôn nghiêm túc, lúc này lại vừa lái xe vừa cười tủm tỉm.
Hi sinh bản thân, đem lại niềm vui cho người khác.
Tốt xấu gì thì cậu vẫn có giá trị của mình.
Nhà họ Thượng nằm ở một khu biệt thự ngoại ô tỉnh L.
Mấy người vừa vào cửa, liền được người hầu dẫn đến phòng khách.
“Phu nhân và tiên sinh đều không có nhà. Nếu mọi người không ngại, có thể đợi ở đây.”
Dù phu nhân, tiên sinh không có nhà là thật hay giả, chí ít thì đạo tiếp khách của nhà họ Thượng không phải là bắt người ta chờ ngoài cửa.
Hứa Nam Khang đang định nói vài câu với người hầu, liền bị một câu “Xin lỗi, chúng tôi không biết, chúng tôi là người hầu, chỉ thế thôi.” Chặn họng.
Đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng có người mở cửa chính ra.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ gấm trắng tiến vào tầm mắt Dạ Sắc. Mắt đen sáng, môi đỏ, đeo đôi hoa tai trân châu càng khiến bà có vẻ quý phái, ung dung.
Khuôn mặt có đôi nét tương tự Thượng Thanh Từ.
Không cần mở miệng giới thiệu, chỉ nhìn qua, Dạ Sắc cũng đoán được người trước mặt là mẹ đẻ của Thượng Thanh Từ.
Người phụ nữ không nhanh không chậm ngồi xuống vị trí chủ nhà ở phòng khách, nhìn qua mọi người một lượt, người hầu tiến lên giải thích: “Phu nhân, đây là cảnh sát bên tỉnh N.”
Bà hơi nâng mày, khoát tay cho người hầu ra ngoài hết rồi bà mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Hứa Nam Khang ra hiệu bảo Dạ Sắc lên tiếng.
“Chào Thượng phu nhân, gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần chứng thực ít tin tức, hi vọng bà sẽ hợp tác.”
Thượng phu nhân xoay xoay vòng tay, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Bà đồng ý nhanh như vậy, Dạ Sắc lại cảm thấy có chút lo lắng.
“Rất xin lỗi, nếu chúng tôi nhắc đến những chuyện không vui trước kia thì mong bà bỏ quá cho. Chúng tôi muốn biết….”
“Muốn biết chuyện về con gái tôi, Thanh Từ đúng không?” Thượng phu nhân ngắt lời.
Dạ Sắc giật mình, nghiêm túc gật đầu, quan sát phản ứng của đối phương.
Thượng phu nhân cười nhạo một tiếng: “Trước giờ tôi vẫn luôn nguyện ý chia sẻ với người khác những chuyện liên quan đến con gái tôi.”
Mở đầu không tệ, lúc này Hứa Nam Khang mới tiếp lời: “Chúng tôi muốn biết quá khứ của con gái bà với Thượng Thư Thanh.”
Sắc mặt Thượng phu nhân liền thay đổi: “Tôi có thể kể tất cả mọi chuyện về con gái tôi, trừ Thượng Thư Thanh.”
Hứa Nam Khang dừng lại mấy giây, chờ cảm xúc của bà bình thường lại mới hỏi tiếp: “Có vẻ bà rất bài xích Thượng Thư Thanh, vì sao vậy? Theo chúng tôi biết, trước kia hắn từng là con trai nhà họ Thượng, về sau còn là con rể bà?”
Thượng phu nhân cười lạnh: “Đúng vậy, nhưng sao tôi phải yêu thích con rắn nuôi trong tay, không những không ấm mà lại còn cắn mình? Xin lỗi, tôi không còn gì muốn nói nữa.”
Thái độ bài xích rất rõ ràng.
Hứa Nam Khang trao đổi ánh mắt với Bùi Bạch Mặc, sau đó liền không đôi co với Thượng phu nhân mà rời khỏi biệt thự.
Một bà cụ đứng sau bụi cây trong khu biệt thự, nhìn theo họ từ lúc họ ra khỏi phòng khách, đến tận lúc đi ra khỏi khuôn viên biệt thự nhà họ Thượng.
Ngồi vào xe, Hứa Nam Khang bình tĩnh nổ máy, nhưng không lái xe.
Dường như đang đợi ai đó.
Bùi Bạch Mặc nghiêng người, liền thấy bà cụ nhìn theo họ lúc nãy cũng đi ra ngoài.
Hứa Nam Khang từ từ lái xe cách biệt thự nhà họ Thượng một đoạn, sau đó dừng ở góc rẽ, tắt máy.
Bà cụ đi theo, Hứa Nam Khang hạ hết cửa kính xe xuống, đợi bà cụ mở lời.
“Mấy người muốn biết gì?” Bà nhìn thoáng qua phía sau.
Dạ Sắc thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Bà ơi, chúng cháu muốn biết chuyện giữa Thượng Thư Thanh và Thượng Thanh Từ.”
Bà cụ thở dài: “Mọi người đừng trách phu nhân không phối hợp với cảnh sát. Hôn nhân của Thanh Từ và Thư Thanh đã làm phu nhân tan nát cõi lòng. Thanh Từ qua đời sớm, phu nhân lại càng không thích Thư Thanh.
Thư Thanh vào nhà họ Thượng từ rất lâu rồi, khi đấy Thanh Từ còn chưa sinh ra.
Đến tận năm Thư Thanh mười sáu tuổi, ngôi nhà này vẫn rất hòa thuận. Nhưng dần dần, không biết chỗ nào đồn thổi đến tai phu nhân, đại khái nói Thư Thanh là con riêng của tiên sinh. Phu nhân hoài nghi, nhưng cuối cùng tình cảm của hai người vẫn rất tốt, có điều sau chuyện này, tình cảm của Thư Thanh đối với hai người không còn thân mật như trước nữa.
Khi ấy Thư Thanh đến tuổi học trung học, số lần về nhà giảm nhiều, Thanh Từ liền quấn lấy cậu ấy. Có lần phu nhân khác đến nhà làm khách, đúng lúc Thư Thanh về nhà. Người kia không rõ quan hệ trong nhà, khen hai anh em thân thiết nhau, không biết tiến triển đến đâu rồi, hai người lại không có liên hệ máu mủ. Lúc này phu nhân mới nhận ra, bắt đầu hạn chế hai người gặp mặt.”
Bà nói đến đây liền ngừng lại: “Phu nhân đối xử với tôi rất tốt, có một số việc tôi không thể nói rõ ra. Tóm lại về sau, Thư Thanh rời khỏi nhà họ Thượng, là do bị đuổi…. Lý do không phải vì yêu nhau với Thanh Từ, mà là…. Mà là….”
Bà cụ mở miệng nhiều lần nhưng vẫn cảm thấy khó nói. Một lúc sau bà mới nắm chặt tay lại, nói một hơi: “Là vì mạo phạm phu nhân.”
Bà không nói rõ nghĩa của hai chữ ‘mạo phạm’ nhưng mấy người nghe đều thầm tự hiểu.
“Mọi người hẳn là có thể hiểu, vì đuổi đứa con nuôi đi, mà đứa con gái cưng của mình cũng bỏ nhà, tiên sinh và phu nhân đã đau lòng đến mức nào. Về sau Thanh Từ nói muốn kết hôn, sóng gió trong nhà lại càng lớn hơn nữa.
Đêm đó tiên sinh đã đập nát phòng khách, Thanh Từ cũng không trở lại lần nào. Đến tận khi cô ấy qua đời, Thư Thanh mang tro cốt cô ấy về. Hôm ấy tôi cũng có nhà.”
Đột nhiên Bùi Bạch Mặc cắt ngang lời của bà cụ: “Thượng tiên sinh và phu nhân cũng chưa thấy di thể của Thượng Thanh Từ?
Bà cụ gật đầu, nói tiếp: “Khi sự cố phát sinh, đúng lúc hai người đang ở nước ngoài, khi về thì mọi sự đã rồi. Thật ra, dù sao cũng là con gái cưng, mấy năm Thanh Từ ở bên ngoài, tiên sinh đã thầm ủng hộ cô ấy rất nhiều. Nếu như không có vụ tai nạn giao thông kia…”
Bà cụ nói một nửa, cuối cùng lại kết thúc: “Đại khái là vậy.” Sau đó bà do dự nửa ngày, lại hỏi. “Mà Thư Thanh gặp chuyện gì rồi sao?”
Dạ Sắc không biết phải đáp lại ánh mắt tha thiết của bà cụ thế nào, đành phải trả lời nhẹ nhàng: “Bà đừng lo lắng.”
Trên đường về, Lâm Khẩn đột nhiên quay đầu bát quái: “Sư phụ, chị có biết trên bia mộ Thượng Thanh Từ khắc gì không?”
Dạ Sắc thoải mái trả lời: “Không biết, Lâm bác học trả lời đi.”
Lâm Khẩn cũng không giận: “Em đột nhiên nhớ ra, năm đó khi cô ấy qua đời, nhiều nơi đã tổ chức tưởng niệm. Khi ấy em còn chưa tốt nghiệp, có rất nhiều bạn học xung quanh điên cuồng vì cô ấy. Họ còn truyền tai nhau rằng tâm nguyện nhiều năm của cô ấy đã được khắc lên bia mộ. Giờ nhớ lại thấy cực kì Quỳnh Dao.”
“Cút, không được động chạm đến bà Quỳnh Dao.” Dạ Sắc không khách khí quát cậu.
Lâm Khẩn đàng hoàng giờ tay xin hàng: “Được rồi, em không nhiều lời. Trên bia mộ cô ấy khắc: ‘Anh là bức thư tình em đọc cả đời không biết chán’.”
Thư tình, Thư Thanh.
Nhớ đến chuyện tình của Thượng Thanh Từ và Thượng Thư Thanh, Dạ Sắc liền thở dài.
Cô bất giác dựa sát vào người Bùi Bạch Mặc, ngồi gần anh, lại muốn gần hơn chút nữa.
Cảm giác anh ngồi ngay sát bên cô thật tốt.
Bùi Bạch Mặc nắm lấy bàn tay Dạ Sắc, kéo cánh tay cô sang ôm lấy eo mình, sau đó mặt không đỏ tim không đập, nói với mọi người: “Hung thủ đã ám chỉ rõ ràng như vậy, chúng ta cũng nên lên đường vào nội thành tìm kiếm tung tích của hắn rồi chứ nhỉ?”