Độc Sủng Vương Phi

chương c89: lăng tuyệt đồng ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Dạ Vũ ngẩn người, hai tay ôm nàng hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Hiện giờ các thế lực trong thiên hạ tạo thành thế chân vạc, mấy năm nay bởi vì Kỳ Doãn sa sút tinh thần nên Kỳ Tinh Quốc dần dần suy yếu, hơn nữa còn có vài người rục rịch không chịu an phận, thiên hạ không thể nào an bình. Đợi chúng ta thống nhất thiên hạ, sau đó thoái ẩn giang hồ có được không?" Ánh mắt Ly Yên như lưu ly nhìn hắn, cùng đợi câu trả lời.

Từ khi Thượng Quan Thi Vũ hôn mê bất tỉnh, tinh thần của Kỳ Doãn cũng trở nên sa sút, Kỳ Tinh quốc gian thần lộng quyền, sớm hay muộn gì thì Kỳ Tinh quốc cũng sẽ trở thành vật trong tay người khác.

"Được." Vẻ mặt Lăng Dạ Vũ đầy sủng nịch, cười gật gật đầu.

Khoé môi Ly Yên cũng chậm rãi gợi lên. Hắn quan tâm đến thiên hạ, nếu như dân chúng thiên hạ lầm than, chỉ sợ hắn sẽ không an tâm cùng mình quy ẩn. Hơn nữa nếu mà thiên hạ không thống nhất, tiếng bi thương nổi lên bốn phía, thì cho dù bọn họ quy ẩn cũng sẽ không được yên bình. Vậy thì không bằng thống nhất thiên hạ trước, đó cũng là nguyện vọng của thiên cư lão nhân khi còn sống, nàng nghĩ muốn giúp lão thực hiện.

"Ta đi về trước, khuyên nhủ Tuyệt nhi xong, chúng ta sẽ nhanh chóng về vương phủ ở." Ly Yên nhẹ nhàng xoa mặt hắn, ôn nhu nói.

Lăng Dạ Vũ không nỡ, cánh môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng của Ly Yên, hôn thật sâu, thật lâu sau mới từ từ buông ra, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Thật sự là không muốn để cho nàng rời đi."

Đều do tiểu tử kia, ngăn cản hắn vàTiểu Yên, lúc trước nên bảo Tiểu Yên sinh một nữ nhi là được, sinh nhi tử liền tới cướp đoạt sủng ái với hắn.

"Tuyệt nhi sẽ nghĩ thông suốt, ta mà không trở về hắn sẽ phát hiện."

Ly Yên điểm nhẹ mũi chân, hạ nụ hôn trên trán hắn, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Lăng Dạ Vũ nhìn bóng hình xinh đẹp kia rời đi, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Ta chờ nàng."

Mà hiện tại Lăng Tuyệt đang trú ở tửu lâu Lưu Ly, giờ phút này hắn ngồi trên giường nhỏ có vẻ đăm chiêu.

"Lăng Tuyệt." Lăng Sương quyệt miệng gọi một tiếng.

"Nói."Lăng Tuyệt hờ hững bật ra một chữ.

Lăng Sương không có để ý đến thái độ của hắn, dù sao từ trước tới giờ hắn cũng đều như vậy. "Chẳng lẽ huynh không muốn mẫu thân hạnh phúc sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Lăng Tuyệt liền trở nên âm u, tầm mắt vô tiêu cự nhìn về phương xa, thấp giọng nói: "Sao huynh lại không muốn mẫu thân hạnh phúc, huynh biết rốt cuộc mẫu thân vẫn sẽ trở lại bên cạnh nam nhân kia, huynh chỉ muốn tranh thủ ở bên cạnh mẫu thân nhiều hơn một chút mà thôi, nhiều năm như vậy, đều là mấy người chúng ta ở cạnh nhau, đột nhiên có thêm một người đến chia sẻ tình thương của mẫu thân, ta không quen."

Kỳ thật hắn biết Ly Yên chỉ là đang diễn trò cho hắn xem mà thôi, tất cả đều chiều theo ý hắn, chỉ muốn hắn vui vẻ, chẳng qua là hắn vẫn làm bộ như không biết. Ở trong lòng hắn luôn nói với chính mình rằng bây giờ ích kỷ một chút, khiến mẫu thân chăm sóc một mình hắn, sau đó sẽ cho người về vương phủ bồi nam nhân kia.

Lăng Sương khẽ thở dài một cái, "Chúng ta cùng về vương phủ, mẫu thân vẫn thương huynh a! Hơn nữa phụ thân cũng sẽ yêu thương huynh a."

Lăng Tuyệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong lòng luôn đối nghịch, chính là muốn để cho nam nhân kia sốt ruột một hồi, chính là muốn đối nghịch với nam nhân kia.

Nhưng mà, không có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của mẫu thân.

Ly Yên đi đến một chỗ yên lặng, bỗng dưng một đám hắc y nhân xuất hiện, sát khí dày đặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

"Dám chặn đường bản tiểu thư chính là muốn chết." Lời nói lạnh lùng vô tình bật ra, khí tức băng lãnh quanh quẩn trên người, khiến đám hắc y nhân không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Hắc y nhân cầm đầu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lại chậm chạp không động thủ,ánh mắt lập tức trở nên kích động, thanh âm có chút run rẩy kêu: "Môn chủ phu nhân."

Trong lòng đầy cõi lòng kích động, sáu năm trước sau khi môn chủ phu nhân cứu bọn hắn, liền truyền ra tin tức nói rằng nàng rơi xuống vách núi đen. Trong lòng bọn họ rất bội phục nàng, cũng chỉ tin phục nàng, chỉ có nàng mới có tư cách xứng đôi với môn chủ, nghe tin nàng sinh tử chưa rõ, bọn hắn cũng sốt ruột thay môn chủ, hiện giờ sáu năm đã qua, hắn lại may mắn nhìn thấy môn chủ phu nhân, biết được môn chủ phu nhân còn sống, có thể nào không kích động?

Ly Yên ngẩn người, ngưng mắt nói: "Các ngươi là người của Dạ Môn?"

"Đúng vậy phu nhân, vừa rồi thiếu chút nữa đã đắc tội với phu nhân, thỉnh phu nhân thứ tội”. Hắc y nhân cầm đầu hối hận, quỳ xuống, nói.

Mấy người còn lại nghe thấy lão đại nói như vậy, không khỏi kinh ngạc, đa số bọn hắn là người mới được huấn luyện, năm đó chưa gặp qua môn chủ phu nhân, lại nghe không ít về chuyện của nàng, cho nên bội phục nàng tự đáy lòng, hiện giờ gặp nữ tử toàn thân tản ra lãnh khí cao quý này, quả nhiên như lời đồn đãi, vì thế đều lập tức quỳ xuống, vẻ mặt sùng bái nhìn nàng.

Ly Yên thu hồi sát khí trên người, khoát tay áo nói: "Được rồi, các ngươi mau dậy đi!"

"Vâng.” Mọi người nghe theo mệnh lệnh đứng lên.

Ly Yên duỗi thắt lưng, miễn cưỡng hỏi: "Nói đi! Người nào mướn các ngươi tới giết ta?"

"Hồi phu nhân, là hoàng hậu Cung Dương quốc." Hắc y nhân cầm đầu cung kính đáp.

Đáng lẽ với đạo đức của sát thủ thì không thể nói ra thân phận của cố chủ, nhưng mà đây lại là môn chủ phu nhân bọn hắn sùng bái nhất. Cái gì mà đạo đức của sát thủ đều dẹp hết đi! Tất cả bọn họ đều đã xem nàng thành người quan trọng nhất.. Mà người nọ cũng dám thuê người giết môn chủ phu nhân, thật sự là ngại sống lâu. Mặc kệ nàng là hoàng hậu hay là ai, chỉ cần đối nghịch với môn chủ phu nhân chính là đối nghịch với tất cả người của Dạ MÔn.

Nghe vậy, ánh mắt Ly Yên liền hiện lên chút lãnh ý, nàng đã quên sự tồn tại của Lăng Mị. Lúc trước nàng ta đã phái người tới ám sát nàng một lần, nhưng vì phải vội vàng đi cứu Thi Vũ, liền tạm thời buông tha nàng ta. Hiện giờ nàng ta lại phái sát thủ tới một lần nữa, chẳng khác nào thúc giục nàng đi giết nàng ta sao? Nếu nàng ta đã có ý tốt như vậy, sao nàng có thể không cảm kích?

Đáy mắt hiện lên lạnh lẽo, băng dày ba thước cũng không lạnh bằng một ánh mắt của nàng.

Nhóm người hắc y nhân cố gắng dùng nội lực chống đỡ khí thế của nàng, trên trán tràn ra mồ hôi, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là môn chủ phu nhân, khí thế này quá cường đại.

"Được rồi, các ngươi đi đi!"

Thấy sắc mặt bọn họ có chút tái nhợt, Ly Yên mới ý thức đến việc uy lực của mình quá nặng nề, cố bình tĩnh lại, thản nhiên phất phất tay bảo bọn họ trở về.

"Vâng, phu nhân."

Một đám người cứ như cơn gió,đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

"Tuyệt nhi."

Lúc Ly Yên trở lại tửu lâu Lưu Ly, lập tức đi đến phòng Lăng Tuyệt.

Lăng Tuyệt nghe tiếng, ánh mắt lóe sáng hào quang, lập tức đứng lên: "Mẫu thân, người đã về."

"Đúng vậy a! Mẫu thân tùy ý đi dạo một chút, thấy không có gì vui liền trở lại rồi." Ly Yên hơi hơi cười, ánh mắt có chút chột dạ không dám nhìn thẳng nó.

Lúc nàng đi ra ngoài chỉ nói với Lăng Tuyệt rằng ở trong này ngột ngạt quá, muốn đi dạo một chút, nếu mà nàng nói thật, sao Lăng Tuyệt có thể đồng ý để cho nàng ra ngoài?

Lăng Tuyệt nhìn thật sâu vào mắt nàng, lập tức thấp giọng nói: "Chúng ta về vương phủ đi!"

Lời vừa nói ra, không chỉ cóLy Yên sững sờ tại chỗ, ngay cả Lăng Sương ở một bên cũng không khỏi trợn to mắt nhìn hắn, cho rằng chính mình có phải nghe lầm hay không rồi hả?

"Tuyệt nhi, con, con nói cái gì?" Ly Yên có chút không thể tin hỏi.

"Nương, cái gì con cũng biết, chúng ta trở về đi! Người vui vẻ là được."

Nghe vậy, Ly Yên kích động không nói nên lời, vui sướng đến không lời nào có thể tả được, buồn bực trong lòng Lăng Tuyệt nhất thời cũng theo vui sướng của nàng mà tiêu tán, có gì sánh được với nương vui vẻ a?

Ly Yên ôm cổ Lăng Tuyệt: "Cám ơn con trai cưng."

"Mẫu thân, con là con trai của người, cảm ơn cái gì a?" Lăng Tuyệt trách cứ nói, nhưng bên khóe miệng lại treo một nụ cười.

Ly Yên cười, con trai của nàng quả nhiên là rất hiểu chuyện.

Lúc này Lăng Sương cũng cười toét miệng, hiện ra cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, trông đáng yêu vô cùng.

"Hiện tại sắc trời đã tối, trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta trở về vương phủ được không?" Ly Yên nhìn sắc trời, nhẹ giọng hỏi.

"Được."

Ngày mai, mấy người thu thập bao quần áo về vương phủ, vốn Ly Yên vẫn tính toán bảo người đi giải quyết Lăng Mị, nhưng không nghĩ tới lại nhận được tin tức: Nửa đêm, một nhà Lăng Mị toàn bộ bị diệt, không một người sống.

Hoàng thượng Cung Dương Quốc cũng chỉ là hậu táng bọn họ, không có tra rõ việc này, điều này làm cho tất cả mọi người đều nghi ngờ.

"Tiểu Yên." Lăng Dạ Vũ nhìn thấy mấy người trở về,liền tiến lên ôm lấy Ly Yên, nhẹ giọng kêu, cả đêm tưởng niệm đúng là cực kỳ hành hạ.

Lăng Tuyệt thản nhiên đem ánh mắt lườm về nơi khác, không nhìn tới bọn hắn, Lăng Sương lại cười mở miệng nói: "Phụ thân, người cũng chỉ thấy mẫu thân sao?"

"Làm sao có thể, đến đây, Sương nhi, phụ thân cũng ôm con một cái nào."

Lăng Tuyệt dương lên khóe miệng, ánh mắt tràn đầy nồng đậm hạnh phúc.

"Đúng rồi, Vũ, chuyện Lăng Mị có phải do ngươi làm hay không?"

Ly Yên nhìn hai người, khẽ cười cười, bỗng nhiên hỏi.

Ra tay nhanh chóng như vậy, chắc là tối hôm qua người Dạ Môn đã đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn rồi.

Lăng Dạ Vũ nhẹ nhàng xoa mặt nàng, đáy mắt xẹt qua một mảnh tàn nhẫn, lại lập tức che dấu xuống, nhu tình nhìn nàng nói: "Bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn nàng, thương tổn nàng, chết." ( vivian: V~.. sao con mắm kia chưởng tiểu Yên xuống vực mà giờ vẫn sống = =’, ra vẻ!!)

Lời nói lãnh khốc vô tình âm vang mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Tiểu Yên.

"Tỷ tỷ, tỷ phu."

Bỗng nhiên giọng nói thản nhiên của Mộc Hi Cẩn truyền đến, Lăng Dạ Vũ nhìn lại, chỉ thấy Vân Hàm bên cạnh Mộc Hi Cẩn, không để ý đến sắc mặt của hắn ta, vô cùng thân thiết kéo tay hắn (MHC).

Lăng Dạ Vũ ngưng mắt hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"

"Tỷ tỷ ở đây, sao ta lại không đến?" Mộc Hi Cẩn thản nhiên trả lời, lập tức nhìn Ly Yên hỏi: "Tỷ tỷ, chừng nào thì về nhà một chuyến, đệ đã nói với cha nương chuyện tỷ không chết, bọn hắn đều cực kỳ kích động, ầm ĩ đòi muốn gặp tỷ, chỉ là ta không để cho bọn họ tới vương phủ, lớn tuổi, nương không tiện bôn ba."

Năm đó bởi vì Dung Thiến nghe nói Ly Yên rơi vào vách núi đen, thương tâm quá độ, thân thể từ từ suy yếu, mặc dù có Vân Mặc thần y ở đây, nhưng tâm bệnh của nàng ấy lại không trị được, tâm bệnh lại vẫn cần tâm dược chữa, chỉ có nhìn thấy Ly Yên lòng của nàng mới có thể buông xuống. Mộc Lâu Thư dù sao cũng là người tập võ, mặc dù cũng bị đả kích, nhưng thân thể vẫn còn có thể chống đỡ được.

"Ừ, ta sẽ về."Ly Yên gật gật đầu, kỳ thật nàng đã sớm tính toán, sau khi trở lại vương phủ, liền cùng Lăng Dạ Vũ về phủ Thừa Tướng.

"Tỷ tỷ, tỷ bảo Cẩn ca ca dẫn ta trở về đi! Cẩn ca ca không muốn mang ta trở về a!" Vân Hàm buông tay Mộc Hi Cẩn ra, còn chạy tới giữ chặt tay Ly Yên, bĩu môi ai oán nói.

Nhưng mà, sâu trong đáy mắt lại lóe sáng phức tạp quang mang, thuốc bột vô sắc vô vị trong tay thâm nhập vào cơ thể Ly Yên.

Ly Yên giống như không có phát hiện cái gì, chỉ là hơi hơi kéo tay nàng ra, bất đắc dĩ nói: "Để cho nàng đi cùng một lúc đi!"

Tiểu Cẩn biết tính cách của cha nương, nếu mà bọn họ nhìn thấy Vân Hàm, chắc chắn sẽ xem nàng là con dâu mà đối đãi, tiểu Cẩn không muốn nàng có hi vọng, mới không cho nàng đi theo, chỉ là Vân Hàm lại chấp nhất như vậy, nếu không đáp ứng nàng, chỉ sợ sẽ bị phiền chết.

Đáy mắt Vân Hàm hiện lên ân hận, nhưng mà nàng đã xuống tay rồi, hối hận cũng không còn kịp nữa.

Truyện Chữ Hay