"Nếu hắn không chết, nhất định sẽ cản trở đại sự của chúng ta.” Thái hậu lạnh giọng nói.
Nam tử che mặt hừ lạnh, liếc nàng một cái, nói: "Nhưng mà hắn đã chết, làm sao chúng ta mới lấy được lệnh bài?"
Lăng Nguyệt quốc có hai nhánh quân đội, một nhánh ở trên tay tại thái hậu, một nhánh khác ở ngay trên tay Lăng Dạ Vũ, hai người mỗi người giữ một cái lệnh bài.
"Người đã chết, tất nhiên cũng sẽ tìm được lệnh bài."
Nghe vậy, nam tử che mặt không cho là đúng, giễu cợt nói: "Ngươi căn bản là không biết hắn để ở đâu, thì tìm như thế nào được?"
Thái hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: "Đây là thái độ ngươi nói chuyện cùng ai gia sao? Lúc trước nếu không phải ai gia, ngươi sớm đã không còn tồn tại trên cõi đời này rồi."
"A, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, bà không có tư cách ra lệnh cho ta, lúc trước bà cứu ta, lúc đó chẳng phải vì chính bà hay sao?" Nam tử che mặt trào phúng nói.
Thái hậu ngưng mắt, hắn hiện giờ khó đối phó, nếu mà lúc này đối địch với hắn, sợ là sẽ bất lợi cho chính mình.
"Ngươi cũng hận hắn, chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn hắn chết sao?"
Ánh mắt nam tử che mặt mang theo lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi một nói: "Hận, đương nhiên hận, chỉ là bây giờ còn không phải là lúc để giết hắn."
"Chết sớm chết muộn đều giống nhau, hiện giờ chỉ cần tìm được lệnh bài, giang sơn này liền là của chúng ta."
Thái hậu nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt mang theo tham lam.
"Không nên nghĩ dễ dàng như vậy, Lăng Dạ Vũ há có thể dễ đối phó như vậy? Hắn chết như vậy, làm ta cảm thấy có chút kỳ quặc." Nam tử che mặt thản nhiên nói, lập tức nhíu mày.
“Thi thể của hắn ta tự mình nghiệm quá, làm sao có thể sai? Điều chúng ta nên nghĩ là hắn sẽ đem lệnh bài đặt ở đâu?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có cái gọi là thuật dịch dung sao?" Đôi mắt thâm thuý của nam tử để lộ ra quang mang phức tạp.
Thái hậu nhẹ nhàng cười, "Sao ai gia không biết? Mặt hắn sớm đã bị ai gia kiểm tra qua, không có một tia manh mối."
Nam tử che mặt liễm mâu, hắn cảm giác việc này có chút không ổn.
Ánh mắt nhìn thái hậu thoáng hiện tia chán ghét, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát, nhanh đến mức làm cho người ta không nhìn thấy được. Nam tử che mặt xoay người chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy nàng nói: "Ai gia đã phái người đi Vũ vương phủ tìm kiếm lệnh bài, ngươi cũng không cần đi, tránh để xung đột với người của ai gia."
Nam tử che mặt âm thầm trào phúng cười, miễn cho có xung đột? Lý do này thật đúng là rất tốt, căn bản chính là sợ sau khi hắn lấy được lệnh bài sẽ không chịu giao ra đây.
Trầm ngâm một hồi, nam tử che mặt vẫn không nói gì, thân thể nhảy lên, thân nhẹ như chim yến phóng ra ngoài.
Thái hậu lạnh lùng nhìn nơi hắn rời đi, trong đôi mắt quyến rũ xẹt qua một tia sát ý.
Sau khi nam tử che mặt rời khỏi hoàng cung, đi tới một nơi hoang dã, mà nơi đó có một căn phòng.
Chậm rãi đẩy cửa đi vào, hắn dường như theo thói quen đi thẳng về hướng phòng.
"Thả ta ra ngoài, nhanh thả ta ra ngoài."
Mới vừa đẩy cửa, liền nghe thấy một tiếng gào thét chói tai, cảm xúc dị thường kích động.
Nam tử che mặt nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: " Ngươi cố mà dưỡng thương cho tốt vào."
"Thương thế của ta đã sớm tốt, nhưng mà ngươi vẫn không cho ta ra ngoài."
Trên người nữ tử bị trói bằng dây thừng, đôi mắt đỏ bừng, oán hận nhìn hắn.
"Võ công của ngươi không bằng bọn hắn, nếu ngươi lại đi tìm bọn hắn, nhất định sẽ lại bị thương."
Nam tử che mặt vừa nói vừa rót một chén trà, đưa đến bên miệng nữ tử, nữ tử giống như trút giận dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, chén trà vỡ tan dưới đất, nước trà văng khắp nơi.
"Ngươi không giúp ta, tự ta đi cũng không được sao? Vì sao ngươi muốn giam giữ ta?"
Hắn thản nhiên nhìn nàng như vậy khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Sau một lúc lâu, giọng nói trong veo mà lạnh lùng vang lên: "Mạng của ngươi là ta cứu, nói cách khác, mạng của ngươi là của ta, ta sẽ không để cho ngươi đi chịu chết, muốn chết cũng chỉ có thể chết ở trên tay ta."
"Dựa vào cái gì? Lúc trước vì sao ngươi lại cứu ta? Đã cứu ta thì sao lại không giúp ta báo thù?" Nữ tử không cam lòng nhìn hắn.
Nam tử che mặt đưa lưng về phía nàng, "Bây giờ còn không phải lúc, người hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong không để ý nữ tử gào thét dứt khoát đi ra ngoài.
@[email protected]
Trong Diệp Gia Bảo, không khí hạnh phúc tràn ngập mọi nơi.
"Ta thật sự không nghĩ tới nàng sẽ nguyện ý gả cho ta." Diệp Thừa Tầm toàn thân hồng y ôm chặt lấy Thượng Quan Thi Vũ.
Thượng Quan Ưng yêu cầu nhất định phải là một hôn lễ chính thức, vì thế chuẩn bị mấy ngày, bọn hắn chính thức thành thân, người trong giang hồ đều được mời đến, đều biết bây giờ Diệp gia đổi thành thông gia với Thượng Quan Gia.
"Nếu mà ta không đến, chàng thật sự muốn thành thân với Tống Hàm kia sao?" Thượng Quan Thi Vũ dựa sát vào hắn hỏi.
"Ta nghĩ nếu không phải là nữ tử ta thích, thì là ai đã không quang trọng nữa rồi." Diệp Thừa Tầm phiền muộn thở dài một hơi.
Thượng Quan Thi Vũ nâng mắt nhìn hắn hỏi: "Vì sao bỗng nhiên lại quyết định muốn kết hôn với Tống Hàm?"
Diệp Thừa Tầm nhìn nàng, tăng lực trong tay, giống như là sợ nàng chạy thoát.
“Ta nghĩ nàng cùng Kỳ thái tử đã làm lành rồi."
Nhíu nhíu mày, Thượng Quan Thi Vũ hỏi: "Vì sao chàng lại cho là như vậy?"
Diệp Thừa Tầm nhớ tới đêm đó, hắn vẫn như cũ nửa đêm đi đến khuê phòng của Thượng Quan Thi Vũ, ai ngờ vừa đến chỉ thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, hắn không muốn tiếp tục nhìn hình ảnh chói mắt này nữa, sợ rằng chỉ khiến đau lòng thêm, liền xoay người rời đi.
Vừa vặn Diệp Minh bảo hắn cưới Tống Hàm, hắn nhớ lại nữ tử mình thích lại không thuộc về mình, vì thế nản lòng thoái chí đáp ứng.
"Có một số việc, không thể chỉ dùng ánh mắt nhìn."
"Ta hiểu được, đã không còn sớm, chúng ta làm việc đi!" Diệp Thừa Tầm nở nụ cười tà mị nói, ánh mắt dần nhiễm lên một tầng thần sắc không rõ.
Nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Thượng Quan Thi Vũ cũng hiểu rõ hắn nói cái gì, không khỏi âm thầm mắng, quả nhiên nam nhân đều háo sắc như nhau.
Không đợi Thượng Quan Thi Vũ nói gì, Diệp Thừa Tầm đã hôn lên môi của nàng, nàng hơi sững sờ, lập tức ngây ngô đáp lại.
Diệp Thừa Tầm đưa tay kéo xiêm y xuống, lộ ra ngọc thể linh lung xinh đẹp, vô cùng mê hoặc.
Mặt Thượng Quan Thi Vũ hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng xoay mặt đi. Diệp Thừa Tầm nhẹ nhàng cười, bàn tay to lớn xấu xa hướng lên trên vuốt ve.
Nhẹ nhàng hôn lên cổ của nàng, một đường dao động đến xương quai xanh mỹ lệ, làm cho Thượng Quan Thi Vũ không khỏi ngâm ra tiếng.
Tính cách của Thượng Quan Thi Vũ chính là không chịu thua người khác, vì vậy nàng đã làm ra một chuyện vô cùng lớn mật.
Đôi tay mềm mại kéo xuống toàn bộ y phục của Diệp Thừa Tầm, dáng người khêu gợi liền lộ ra.
"Thi Vũ của ta thật là lớn mật a!" Diệp Thừa Tầm trêu chọc nói, lập tức bế nàng về phía giường.
"Ta liền lớn mật cho chàng xem."
Nói xong, đôi môi kiều diễm của Thượng Quan Thi Vũ áp lên môi mỏng của Diệp Thừa Tầm, hai người tiến hành một màn nóng bỏng mãnh liệt.
Cảnh xuân trong phòng lộ ra ngoài, một buồng kiều diễm.
"Wơw, phiên bản người sống nha, đẹp quá đi." Hai mắt Ly Yên phát sáng túm lấy Lăng Dạ Vũ nói.
Lúc này hai người đang ở trên mái ngói nhìn lén, Ly Yên đề xuất muốn tới, Lăng Dạ Vũ không dám không theo.
"Đẹp, không được nhìn." Toàn thân Lăng Dạ Vũ tỏa ra lãnh khí nói, hai tay trực tiếp che kín ánh mắt nàng.
"Vì sao? Để cho ta xem xong đã." Ly Yên nhất quyết không tha nói.
"Chết tiệt,còn nhìn nữa ta sẽ ăn nàng ngay tại đây." Lăng Dạ Vũ môi mỏng khẽ mở, uy hiếp nói.
Ly Yên bị bưng kín hai mắt, tay sờ loạn khắp nơi, chợt, giống như phát hiện cái gì, kinh ngạc hỏi:"Đây là cái gì? Chàng cất giấu cái gì vậy? Sao lại lồi ra?"
Lúc này vẻ mặt Lăng Dạ Vũ đen đến không thể đen hơn, thanh âm khàn khàn nói: "Nàng đừng động."
Cảm giác được tay che mắt nàng đã thả lỏng, Ly Yên lập tức kéo tay hắn ra, thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, không khỏi lo lắng hỏi: "Chàng làm sao vậy? Độc không phải đã giải rồi sao? Sẽ không lại tái phát đi?"
"Chỉ sợ lần này nàng nên vì ta tự mình giải mới được." Lăng Dạ Vũ đè thấp thanh tuyến, giọng nói vẫn gợi cảm như cũ.
Ly Yên mờ mịt hỏi: "Có ý gì?"
Lăng Dạ Vũ bồng Ly Yên lên, "Từ từ nàng liền biết."
Ly Yên bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhưng không có phản kháng, bởi vì nàng biết, lần này trốn không thoát rồi.
Vừa đến phòng, Lăng Dạ Vũ liền khẩn cấp đi về phía giường, hô hấp có chút dồn dập, giọng nói trầm thấp ở bên tai nàng nói: "Nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta."
"Ta...." Còn chưa kịp mở miệng, môi đã bị chặn lại.
Ly Yên thầm mắng, chết tiệt, lại dùng chiêu này.
Lăng Dạ Vũ cười thầm trong lòng, hút lấy ngọt ngào của nàng, Ly Yên nâng tay lên ôm lấy cổ của hắn, từ từ đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Ly Yên đáp lại, Lăng Dạ Vũ mừng như điên, lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, tay to từ từ xoa trước ngực, nhẹ nhàng kéo một cái, Ly Yên chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, lộ ra ngọc thể phấn nộn sáng long lanh, dáng người uyển chuyển khiến người kinh diễm.
"Tiểu Yên, có thể chứ?" Lăng Dạ Vũ bỗng kiềm nén cẩn thận hỏi.
Ly Yên trợn trừng mắt, này còn không rõ ràng sao?
Lăng Dạ Vũ tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, lập tức cánh môi hôn lên thân hình mị hoặc kia.