Vọng Nguyệt - Lầu hai - Phòng thượng hạng.
Vũ Vĩ Phong tay cầm ly rượu vang đỏ hơi lắc nhẹ. Đôi mắt màu trà nheo lại ánh lên cái nhìn sát ý, tay anh siết chặt điện thoại, lạnh lùng ra lệnh: "Bắt sống."
Anh cất điện thoại vào túi quần, xoay người bước tới sopha, anh ngồi xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Cô cho người của bang mình giả trang làm cảnh sát cướp lấy lô hàng của tôi là có ý gì?"
Người phụ nữ trước mặt anh bây giờ chính là lão đại của Diệu Huyền bang - Liên Hoa, cũng chính là sát thủ đứng trong top mười luôn được cảnh sát bỏ ra một số tiền lớn gắt gao truy bắt. Cô ta vốn rất hoàn mỹ, duy nhất có một nhược điểm, đó là yêu anh.
Vũ Vĩ Phong không mặn không nhạt nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn không để lộ bất kì cảm xúc nào.
Nếu là người bình thường khi đứng trước mặt anh không chừng đã sợ mất mật mà đột quỵ rồi, nhưng cô gái này lại có vẻ khác.
Liên Hoa bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô ta nóng bỏng không hề che dấu một chút ý tứ nào. Cô ta yêu người đàn ông này, năm lần bảy lượt muốn tìm cách gặp mặt đều không được chỉ đành để thuộc hạ của mình đóng giả làm mấy tên cảnh sát tạm giữ lô hàng của anh. Có điều cô ta không ngờ rằng, Phong Thành bang làm việc lại hiệu quả như vậy, sự việc mới diễn ra được nửa tiếng trước mà bây giờ đã đến được tai thủ lĩnh của họ.
Đúng vậy, Vũ Vĩ Phong là thủ lĩnh của Phong Thành bang. Ở giới hắc đạo, Phong Thành bang là một bang phái lợi hại đứng đầu, chỉ cần nghe đến cái tên của hai vị thủ lĩnh - Vũ Vĩ Phong và phó thủ lĩnh - Thiệu Duy Thành, mọi người đã sợ mất mật. Làm việc gọn gàng, tuyệt tình không khoan nhượng. Đem danh tiếng của hai người họ thâm nhập vào giới bạch đạo, chính phủ cũng phải nhún nhường bọn họ ba phần, chưa nói trong hai người đó có một người là cháu quý tử của ngài Tư lệnh Thiệu.
"Tôi nói thẳng, tôi thích anh, Vũ Vĩ Phong." Liên Hoa, cô ta là người ăn ngay nói thẳng, ghét nhất là vòng vo tam quốc, nay người đàn ông cô ta thích ở ngay trước mắt, cô ta sẽ không sử dụng mấy chiêu trò thẹn thùng của đám phụ nữ vô dụng kia để rồi đến lúc muốn nói cũng nói không còn kịp. Một khi đã tự mình đưa thân tới đây, cô ta đã lường trước mọi tình huống, lần này bạo gan giữ lấy lô thuốc súng của Vũ Vĩ Phong, cô ta cũng biết mình sẽ không toàn thây ra về rồi.
"Cô hẳn cũng biết tôi sẽ không vì một câu nói kia của cô mà bỏ qua đi?" Vũ Vĩ Phong bình tĩnh vuốt ve miệng ly rượu, lạnh nhạt lên tiếng.
Liên Hoa cong khóe môi, cô ta cười: "Tôi cũng đã đoán tới hậu quả này rồi, anh muốn chém muốn giết tôi đều nghe anh."
Cô ta quả thật rất thẳng tính, dám làm dám chịu. Vũ Vĩ Phong lần đầu tiên cười trong suốt buổi sáng ngày hôm nay. Anh vứt ra một con dao đã được chuẩn bị từ trước đến trước mặt Liên Hoa, nhàn nhạt nói: "Cô đem bao nhiêu tên thuộc hạ giả trang liền để từng ấy ngón tay ở lại đi."
Yêu cầu này của Vũ Vĩ Phong hoàn toàn khiến cô ta kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì Vũ Vĩ Phong độc ác tuyệt tình mà là vì anh ta ra tay quá nhẹ nhàng. Đúng vậy, là nhẹ nhàng, theo sự hiểu biết của cô ta về người đàn ông này, trong lịch sử chém giết của anh ta, nhẹ nhất cũng chỉ là lấy đi một bên tay, hai con mắt, cùng một cái tai của lão đại Hắc Xà bang. Vậy mà bây giờ anh ta chỉ yêu cầu cô ta để ba ngón tay ở lại? Quả là khó tin, nhưng cô ta cũng thầm nghĩ mình may mắn, không chần chừ nhặt con dao lên đặt bên cạnh ngón út.
Trong gian phòng thoang thoảng mùi hoa nhài đột nhiên chỉ còn vương vấn mùi máu tanh.
Liên Hoa cắt đi ba ngón tay này, cô ta không hề hé răng kêu đau nửa lời.
Vũ Vĩ Phong nhìn một màn trước mặt không chớp mắt, đến khi nhìn đến ngón thứ ba của Liên Hoa lìa khỏi bàn tay, anh mới bằng lòng rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại mình Liên Hoa, cô ta cắn chặt răng nén nhịn cảm giác đau đớn từ bàn tay truyền đến, trên trán cô ta kết một tầng một hôi dày, mỗi hạt mỗi hạt đều to bằng hạt đậu. Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt nhưng trên môi lại mơ hồ treo lơ lửng một nụ cười thỏa mãn. Bằng cái giá này để được gặp mặt Vũ Vĩ Phong, cô ta sẽ không bao giờ hối hận.
Năm phút trước tại nhà hàng Vọng Nguyệt.
Dạ Tuyết Ninh chạy vội tới hành lang vừa kịp lúc nhìn thấy Vũ Vĩ Phong xoay người đi vào một căn phòng gần đó. Cô xụ mặt, tức giận giậm chân.
"Ồ! Cô em này ở đâu chui ra vậy? Thật xinh."
Cô chậm chạp quay đầu lại, nhíu mày nhìn hai kẻ xa lạ trước mặt, cả giận nói: "Xinh là quyền của tôi, mắc mớ gì tới người. Biến."
Nụ cười trên môi hai gã chợt tắt, một gã đưa tay cho cô một bạt tai, tức giận gầm lên: "Nhóc con, mày muốn chết à?" Nói đoạn, gã sán tới, Dạ Tuyết Ninh chỉ cảm thấy khó thở, mùi rượu nồng nặc từ người gã phát ra khiến cô không nhịn được phải nhíu mày. Cô rụt hai vai lại, sợ hãi lùi về sau. Trước đó cô không biết mọi chuyện sẽ như vậy, nếu không cô đã không tự tìm lấy phiền phức ôm về người như lúc này.
Cô lùi dần đến khi đụng vào tường, cô run rẩy, lắp bắp mãi mới thốt lên được một câu hoàn chỉnh: "Anh... anh... anh muốn... làm gì?"
Gã nhanh tay chống hai bên người cô, cong khóe môi làm vết sẹo trên má trái của gã càng trở lên đáng sợ. Gã đưa tay đặt lên vai cô, cười hà hà: "Em gái, em nói xem."
Nhịp tim cô tăng tốc, hai viền mắt mơ hồ xuất hiện một tầng hơi nước mỏng. Đừng, tốt nhất là không phải cái cô đang nghĩ đi. Cơ thể cô run lên bần bật, hai chân run rẩy như muốn ngã quỵ, cô hai tay chống trước lồng ngực gã muốn đẩy gã ra, nhưng tất cả đều vô ích.
Gã cà phơ cà phất ép sát người Dạ Tuyết Ninh, không biết từ lúc nào hai chiếc khuya áo trên cùng của cô đã bị gã tháo tung.
Dạ Tuyết Ninh kinh hoảng vội đưa tay túm chặt cổ áo mình, ánh mắt cô xuyên qua làn hơi nước ánh lên cái nhìn giận dữ: "Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không dừng tay, tôi sẽ không khách sáo đâu."
Gã ta nâng cằm cô lên, cắn một miếng: "Nếu không khách sáo, cưng làm gì được anh nào?" Nói đoạn, gã quay sang tên đồng bọn của mình nhướn mày: "Mày không phiền nếu tao xử trước chứ?"
"Được thôi." Hắn ta hào phóng xua tay, đem người lùi về sau hai bước.
Dạ Tuyết Ninh càng nghe càng thấy tức giận, cô nghiến răng, dùng hết sức bình sinh lên gối nhưng bị gã tinh mắt kẹp chặt hai chân cô lại: "Ái chà, thật nóng tính."
Gã nhếch môi cười thích thú, dùng một tay giữ chặt hai tay cô qua đỉnh đầu. Một tay gã nắm chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng cao đầu đối diện với gã.
Cô ra sức giằng co, nhưng làm sao cũng không thể thoát được. Nước mắt cô trực trào dâng, đó là sự tủi thân và bất lực.
Gã cúi đầu hôn lên cổ cô, cắn lên chiếc quai xanh nhỏ nhắn. Bàn tay gã trườn sâu vào lớp áo cô, không ngừng càn rỡ vuốt ve. Cô uất ức khóc nấc lên theo đó là một loạt những tiếng kêu rợn người. Áo sơ mi của cô bị gã dùng sức xé mở toang, hàng khuy nhựa lộp bộp rơi trên sàn gỗ. Môi gã bắt đầu trườn sâu xuống phía dưới, bàn tay cũng linh hoạt đưa ra sau lưng cô chống đỡ.
Dạ Tuyết Ninh tuyệt vọng rơi nước mắt, cô buông xuôi không giãy dụa nữa.
Đột nhiên cảm giác người trong ngực mình yên tĩnh, gã nhếch môi cười mãn nguyện, đang định tiến hành bước tiếp theo thì lại bị một thanh âm man rợn dọa gã chết lặng, sợ hãi tới mức dừng mọi động tác.
Trước mắt cô nhòe đi vì nước mắt nhưng cô vẫn thấy rất rõ ràng. Vũ Vĩ Phong đứng trước mặt cô, ánh mắt anh sắc lạnh. Tiếp đó gã đàn ông đứng trước mặt cô từ từ đổ xuống, quỳ trên mặt sàn.
Anh... bắn hắn ta?
Cô trợn tròn mắt nhìn họng súng tỏa ra làn khói trắng, môi cô trắng bệch.
Máu trên chân gã đàn ông kia rỉ ra, nhỏ giọt xuống mặt sàn.
Dạ Tuyết Ninh sợ hãi cắn chặt môi, thế nhưng không hề hét lên. Cô túm chặt cổ áo, vội vàng chạy tới, trốn sau lưng Vũ Vĩ Phong. Mặc dù cô sợ thứ trên tay anh, nhưng cô không hề sợ anh ngay cả khi anh đứng trước mặt cô mà giết người.
Tên kia thấy đồng bọn của mình bị bắn thì không vui. Mắt hắn ta đỏ ngầu vì cường giận, dùng nắm đấm lao nhanh tới.
"Phịch."
Vũ Vĩ Phong vẻ mặt bình bĩnh, hành động giơ chân đẹp mắt đập một đạp vào bụng hắn. Lại nói chân dài hơn tay, hắn tránh được sao?
Anh lười biếng liếc mắt nhìn kẻ sấp mặt dưới chân mình. Khinh thường nhíu mày một cái, đoạn hơi nghiêng người, bàn tay với những ngón tay thon dài đưa lên che mắt cô.
Vật rắn màu đen trong tay anh chĩa xuống. Một thứ gì đó từ họng súng lao ra ghim thẳng vào bắp chân của kẻ trước mặt.
Dù bị bịt mắt nhưng cô vẫn nghe rất rõ tiếng kêu thảm thiết dội tới. Cô hoảng sợ rụt hai vai lại, cố gắng nép thật sâu vào lồng ngực anh, miệng thều thào: "Vĩ Phong, anh đang làm gì vậy? Bỏ đi. Bỏ đi được không?"
Vũ Vĩ Phong nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn trong ngực, anh không hề lên tiếng.
Vừa rồi là tình huống cấp bách mới nổ súng. Lúc này anh che mắt cô là muốn cô không nhìn thấy cũng như sẽ không sợ hãi, nhưng hình như cô vẫn rất hoảng sợ.
Anh suy tư một hồi, nghĩ gì đó mới chậm rãi thu súng về, cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô rồi xoay người rời đi.
Dạ Tuyết Ninh thấy anh bỏ đi cô vội vã chạy theo, nhưng lại chỉ dám đuổi theo cách anh ba bước thì dừng lại. Cô nghĩ anh nhất định là đang rất tức giận.
Nhưng sự thật rằng Vũ Vĩ Phong không hề tức giận, chỉ có chút xíu gì đó không thoải mái. Vừa rồi nếu không phải anh ra tay kịp thời, lại trùng hợp mang theo súng giảm thanh, anh xem cô giờ này sẽ như thế nào? Hơn nữa, hiện tại anh đang ở tại Dạ gia, nhận ơn của người ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.