Không khí trong phòng họp bao trùm bởi sự tĩnh mịch đến đáng sợ.
Ngoài trời, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng đáp xuống những đợt nắng dịu như một nàng kiều nữ e thẹn nhảy múa dưới vùng trời nhân gian.
Trong phòng, điều hòa đã được điều chỉnh ở mức trung bình tạo cho người dùng cái cảm giác mát mẻ thoải mái nhất nhưng sao mỗi người họ vẫn cảm thấy lạnh quá vậy nè? Từ lúc sếp lớn xuất hiện tới giờ, trên khuôn mặt điển trai không có lấy một điểm hòa nhã. Xem ra hôm nay lại có người phải chịu xui xẻo rồi.
Đám giám đốc trong phòng sợ tới mức toát mồ hôi hột. Tồn tại trong đó là một số thành viên có thân phận không bình thường và họ là người hiểu vị tổng giám đốc này hơn ai hết. Bên cạnh một tập đoàn đồ sộ, nắm giữ trong tay quyền thâu tóm tài chính thế giới là một Vũ thị hùng mạnh trong cả những phi vụ ngầm. Chính vì biết điều đó nên họ càng tỏ ra sợ hãi. Họ đã từng tận mắt chứng kiến vị tổng giám đốc trẻ tuổi này không một giây do dự xuống tay bắn chết một cấp dưới vì hành vi vô lễ nhất thời. Hành động anh dũng của người đó về sau được người trong công ty đồn thổi là anh hùng rơm - gan to tày đình.
Vũ Vĩ Phong tay gõ nhịp trên mặt bàn, hơi dựa vào lưng ghế. Đôi mắt sắc bén sáng như chim ưng lạnh lùng đảo quanh một lượt toàn thể cấp dưới, trên khuôn mặt tuấn tú không có lấy một điểm tức giận: “Tổn thất tỷ?”
Đám người kia nét mặt tái xanh, không giám ho he lấy nửa lời dù đó là việc trả lời cho câu hỏi của tổng giám đốc bởi họ ý thức được làm vậy đồng nghĩa với việc tự tìm đến cái chết.
Vũ Vĩ Phong bình tĩnh nhìn một mảnh yên tĩnh trước mặt, môi anh cong lên, nhàn nhạt cười. Vị tổng giám đốc này của bọn họ sở hữu một khuôn mặt đẹp vượt xa minh tinh, duy nhất không bao giờ biết cười. Mỗi lần anh cười là một lần có người gặp họa.
Trong phòng yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng tạo thành một tiếng động lớn. Vũ Vĩ Phong từ từ siết chặt khớp tay, đôi đồng tử màu trà đảo quanh chợt dùng lại ở một người đàn ông trung niên ngồi tít lối ra vào. Theo báo cáo trước đó, ông ta tên Tang Tịch, là người phụ trách dự án đầu tư lần này.
Khuôn mặt Tang Tịch trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt. Đôi chân ông ta run rẩy đặt dưới gầm bàn.
Vũ Vĩ Phong vẫn không thôi nhìn Tang Tịch, đôi chân anh vắt chéo tỏ rõ sự quyền uy của một vương tử, không cho phép đối phương coi thường.
“Tổn thất tỷ?” Anh lần nữa hỏi lại.
“Rầm.”
Tang Tịch vì quá sợ hãi mà trượt khỏi ghế ngã ngồi vào gầm bàn. Ông ta lồm cồm bò dậy lại nghe Vũ Vĩ Phong nói: “Lần sau là tỷ?”
“Chuyện này sẽ không có lần sau, xin ngài hãy cho phép tôi được một lần lấy công chuộc tội. Cầu xin ngài!” Ông ta khẩn thiết nhìn vào mắt anh, nhói lên một tia hy vọng.
Vũ Vĩ Phong hoàn toàn không có dập tắt một chút hy vọng cuối cùng của ông ta. Môi anh hơi cong lên, nhàn nhạt cười: “Cắt giảm bốn năm tiền lương, hy vọng lần tới ông sẽ không làm tôi thất vọng. Nếu không, ông biết hậu quả rồi đấy.”
Mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy may mắn nhất vẫn phải kể đến vị tổng giám đốc tên Tang Tịch kia, may mắn thay hôm nay ông ta không phải bỏ xác tại nơi này. Là một phần của Vũ thị, mỗi người ngồi tại đây đều biết, để tồn tại ở Vũ thị họ phải đặt cược cả tính mạng của mình. Dù vậy, mỗi tháng số người nộp đơn xin việc làm vẫn cao ngất cả một văn phòng. Đơn giản là vì số tiền mà tập đoàn bằng lòng chi trả cho một tháng lương của nhân viên chính thức cao gấp mười đến hai mươi lần những công ty quy mô lớn khác, ngoài ra những hộ gia đình có con cái dưới mười tám tuổi sẽ được tập đoàn bao nuôi miễn phí, nhưng đổi lại Vũ thị chỉ yêu cầu lòng trung thành tuyệt đối từ phía họ.
“Tan họp.” Anh khẽ khép đôi đồng tử lại, nhàn nhạt buông một câu.
Đám người trong phòng vừa nghe được hai từ “tan họp” như được giải thoát, vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉ hận một nỗi không thể biến mất ngay tại chỗ.
Trong phòng họp rất nhanh chỉ còn lại mình Vũ Vĩ Phong. Ánh sáng từ bảng điện từ rọi xuống khuôn mặt anh, Vũ Vĩ Phong đưa tay day nhẹ huyệt thái dương, nhàn nhạt nói: “Còn thập thò?”
Dạ Tuyết Ninh nấp ở ngoài cửa, thận trọng thò đầu vào. Bỗng chợt nghe bên trong vọng ra âm thanh lười biếng của ai đó. Cô gãi gãi mũi, tay nắm chặt vạt áo, chậm rãi lết vào.
Không tình nguyện lắm, Vũ Vĩ Phong nâng cao hàng mi dài để lộ đôi đồng tử màu trà xa xăm, anh nhìn cô, đưa tay nhẹ vẫy: “Qua đây.”
Dạ Tuyết Ninh chớp chớp đôi mắt bồ câu xinh đẹp, ngoan ngoãn bước tới.
Vũ Vĩ Phong dùng chân khều một chiếc ghế bên cạnh, anh kéo tay cô ngồi xuống, khẽ hỏi: “Hôm qua không phải rất sợ sao? Sao hôm nay đã đi làm rồi?”
Sáng nay lúc anh tỉnh dậy thấy người bên cạnh vẫn còn cắn răng cùng Chu Công giằng co đánh cờ. Nhớ lại một màn máu tanh xảy ra ở Vọng Nguyệt ngày hôm qua, anh phá lệ cho cô nghỉ phép một ngày. Không ngờ sáng hôm nay đến công ty vẫn thấy bóng dáng cô lượn lờ.
Dạ Tuyết Ninh dịch mông chỉnh lại tư thế ngồi, đem ly cà phê của Vũ Vĩ Phong uống một hơi cạn sạch, cô mới chậm rãi đáp: “Hôm nay đã không còn sợ nữa rồi.”
“Ồ.” Anh làm bộ kinh ngạc nhướn một bên mày, tay xoa xoa môi: “Vậy cũng không biết ai hôm qua khóc lóc mượn áo anh lau nước mắt?”
Mặt cô “bùm” một cái đỏ như đít khỉ, xua xua tay gượng cười: “Nước mắt có muối rất tốt trong việc giúp tẩy trắng áo.”
Vũ Vĩ Phong nheo một bên mắt, đưa tay nâng cằm cô, mặt áp sát: “Không bằng em đổ cả túi muối vào đi. Hiệu quả biết đâu còn tốt hơn?”
Dạ Tuyết Ninh đã chuẩn bị hết tất cả trường hợp để phản bác, lại không nghĩ đến anh sẽ sử dụng mỹ nam kế trên người cô. Cô mở lớn hai mắt, ngây ngô nhìn khuôn mặt phóng to trước mặt. Vô tâm vô phế hai tay ôm lấy mặt anh, cười hề hề: “Hảo soái ca!”
Vũ Vĩ Phong đen mặt, gạt tay cô ra: “Không vui gì cả.”
Ý định ban đầu của anh là hỏi tội cô vô lễ với áo sơ mi của mình, kết quả cuối cùng tội thì vẫn chưa hỏi được mà sắc thì đã bị cướp cả khối. Anh đưa tay bóp trán, đoạn đứng dậy bỏ đi.
Mắt thấy khuôn mặt “hảo soái ca” trước mặt đột nhiên biến mất, cô giật mình một cái, tay lau vội nước miếng, “vèo” một cái chiếc ghế xoay mạnh mẽ xoay tít mà người ngồi trên đó đã chẳng còn thấy đâu.
Vũ Vĩ Phong đi thẳng về phòng làm việc, Dạ Tuyết Ninh đi sau tiện tay giúp anh đóng cửa. Đúng lúc này điện thoại của cô đổ chuông, Dạ Tuyết Ninh cúi đầu nhìn qua màn hình, không nhanh không chậm bắt máy: “Alo?”
Tiếng Thiệu Duy Thành trầm thấp truyền tới: “Cô rảnh không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì lớn, chỉ là hôm qua chưa mời cô được một bữa đoàng hoàng cô đã bỏ đi rồi, bằng không hôm nay cô đã rảnh, tôi đền bù cô?”
Dạ Tuyết Ninh chần chừ một chút, nghĩ mình nên tận dụng bữa cơm này mời lại anh ta, cô liền gật đầu: “Được!”
Đầu dây bên kia, giọng Thiệu Duy Thành thấp thoáng ý cười: “Vậy lát nữa tôi gửi địa chỉ nhà hàng cho cô.”
Dạ Tuyết Ninh đang định nói, tốt nhất đừng có là nhà hàng Vọng Nguyệt thì đối phương đã cúp máy. Cô trừng mắt, bực bội đem điện thoại phi lên bàn, đặt mông ngồi xuống ghế. Đột nhiên Vũ Vĩ Phong hạ bút, đặt chồng văn kiện đã kí sang một bên, nhàn nhạt nói: “Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ra ngoài dùng bữa.”
Khuôn mặt Dạ Tuyết Ninh vặn vẹo. Mẹ nó, anh trước không nói, sau không nói lại lựa đúng lúc này để nói. Nhưng... đừng đùa, một bên là ăn cơm với Vũ Vĩ Phong, bên kia là ăn cơm với Thiệu Duy Thành, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ chọn ai.
Dạ Tuyết Ninh vội túm điện thoại như túm vàng, một giây đã biến mất khỏi phòng: “Chờ em một phút.”
Vũ Vĩ Phong nhíu chặt chân mày, không rõ cô gái này muốn làm gì.
Tròn một phút sau, cô mở cửa bước vào phòng, khuôn mặt phúng phính treo nụ cười rạng rỡ: “Em chuẩn bị xong rồi, mình đi.”
Ánh nắng buổi chiều chiếu chênh vênh, trong một quán kem lụp xụp bên lề đường, Dạ Tuyết Ninh đưa tay chống cằm háo hức chờ đợi ly kem của mình.
“Nhiều năm rồi mà thói quen ăn uống của em vẫn vậy!” Hiên Chấn Nam khoanh gọn hai tay nhìn Dạ Tuyết Ninh ăn, thỉnh thoảng đưa lời gợi chuyện.
“Nói mới nhớ, anh và Vân Anh quen nhau cũng không nói với em một tiếng, có phải hai người đã không còn coi em là bạn rồi, phải hay không?” Cô trừng lớn hai mắt, làm bộ tức giận “hừ” một tiếng. Nếu hôm nay không phải đi ăn cơm với Vũ Vĩ Phong vô tình bắt gặp, cô sợ là mình sẽ còn bị giấu dài dài.
“Được rồi đừng tức giận nữa, bữa nay anh mời, chịu chưa?” Hiên Chấn Nam mỉm cười dịu dàng, hào phóng đẩy thêm ly kem của mình tới trước mặt cô: “Em lo mà ăn cho bể bụng đi kẻo lại nói anh keo kiệt.”
“Ai ui.” Nụ cười trên môi Hiên Chấn Nam đột nhiên cứng đờ, tay xoa xoa eo, uất ức nhìn bạn gái: “Vân nhi, sao lại véo anh?”
“Không cho phép anh xài tiền lung tung.”
Vâng, con bạn cô - Vân Anh đứng trước tình huống bạn trai cô ấy mời cô một bữa kem thì được liệt vào tội xài tiền lung tung? Dạ Tuyết Ninh đầu đầy hắc tuyến, ngập ngừng không biết nói sao cho phải.
“Em à, nhẹ tay một chút, nhẹ... nhẹ thôi. Anh đau!” Hiên Chấn Nam chân chó nắm tay Vân Anh cầu xin tha thứ.
Dạ Tuyết Ninh dở khóc dở cười chống cằm nhìn. Nhớ lại thời đại học, anh học trên cô và Vân Anh một khóa. Là học trò cưng của nhiều thầy cô giáo và là khuôn mặt điển trai của trường. Xung quanh anh lúc nào cũng có con gái vây quanh nhưng chẳng hiểu sao lúc đó anh lại để ý tới cô. Bây giờ nhìn lại, anh và Vân Anh mới thật sự là một đôi hoàn hảo.
“Phải rồi Chấn Nam, anh cũng làm ở Vũ thị sao?” Cô hỏi vậy là bởi hôm nay nhìn thấy anh gật đầu chào hỏi với Vũ Vĩ Phong.
Hiên Chấn Nam ngẩn người, Vân Anh cũng sững người, hình như cô ấy chưa hay việc này.
Anh là nhân viên mật của Vũ thị, hay nói chính xác hơn là Phong Thành bang. Đâu thể nói cho hai người trước mặt biết điều đó được, rất có thể sẽ làm liên lụy tới họ. Anh không nên...
Hiên Chấn Nam cười trừ, như có như không làm một cái gật đầu. Anh hỏi: “Em có quan hệ gì với thủ... à tổng giám đốc vậy?”
“Thanh mai trúc mã.” Cô không chút suy nghĩ trả lời, báo hại Hiên Chấn Nam kinh ngạc, Vân Anh thì thảm thương trực tiếp té ghế.
Cô đâu thấy việc này có gì đáng kinh ngạc? Nhưng nhìn phản ứng của Vân Anh, ừm, cô chợt nhớ mình chưa từng hướng con bạn kể chuyện này thì phải.
Cô gãi gãi mũi, tội lỗi vội cúi đầu.
Vân Anh khó khăn bám tay ghế đứng dậy, đưa tay chỉ vào mũi cô, lắp bắp hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: “Tao... thù... “
Đầu Dạ Tuyết Ninh cúi thấp lại càng ra sức cúi thấp, cô đưa tay quạt quạt, bỗng cảm thấy ngoài trời nóng hơn bình thường thì phải.