Edit:Hana
Beta: Pi Sà
Nhìn ánh mắt của nàng, Giản Hàn Chi biết trong lòng nàng đang nghĩ “Chuyện xấu”, hơn nữa còn có liên quan đến hắn.
“Ngài cảm thấy ‘mỹ nam kế’ thế nào?” Nàng cười xảo quyệt hỏi.
“Nếu dùng với Liên Đình Vân, ta khuyên ngươi nên tìm Ninh Vương gia, tất nhiên sẽ làm ít mà công to.”
“Hắn làm sao chịu đi!” Từ hôm qua xem thái độ Tần Vị Trạch đối Liên Đình Vân "là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình". Hắn luôn luôn kiêu ngạo, chỉ có hắn lấy lợi ích của người khác, sao chịu dùng “Mỹ nam kế”.
Nhưng người trước mắt thì không giống, xét về tướng mạo, khí chất, nhân phẩm đều không thua Tần Vị Trạch, quan trọng nhất là tính tình tốt.
“Liên Đình Vân đến cả vị trí Thái tử phi cũng không thèm, làm sao có thể để ý tới ta.” Hắn kiên quyết lắc đầu, “Việc này chỉ có Ninh Vương gia là thích hợp nhất.”
Muốn Tần Vị Trạch đi làm việc phải có đủ lợi ích làm hắn động tâm. Hắn là người không bao giờ chịu thiệt.
“Ta cũng không bắt ngài nói chuyện yêu đương với nàng. Ngài chỉ cần tìm ra lai lịch của ngọc bội là được. Yên tâm đi, lấy năng lực của ngài tuyệt đối có thể làm được.” Nàng vươn ngón tay cái.
“Muốn ta đi cũng được, chẳng qua…… Ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Thập Hoan có chút nhíu mày, chả nhẽ hắn cũng thích trao đổi điều kiện giống như Tần Vị Trạch, “Điều kiện gì?”
“Sắp tới trung thu, viết cho ta bài《Thủy Điệu Ca Đầu 》của Tô Thức[].”
“Không thành vấn đề!” Cái này đơn giản, chỉ cần hắn không chê chữ viết của nàng khó coi thì viết hai mươi lần cũng không có vấn đề gì.
-----
Khi Tần Vị Trạch trở lại vương phủ, Ngụy Đạt đã chờ ở cửa: “Vương gia, ma ma đã nghiệm thân xong. Bốn vị phu nhân vẫn là xử nữ!”
Quả thực như thế!
Vậy thì “Tình hình chiến đấu kịch liệt” từ đâu mà đến?
Hắn vung tay ý bảo Ngụy Đạt lui ra, đi đến tẩm điện. Hay là…… Nàng biết vu cổ thuật?
Theo hắn biết, vu cổ của Nam Cương mới có thể làm được điều này.
Nhưng hắn không tin Lữ Bất Chu cũng sẽ bị khống chế, bởi vì Lữ gia tuyệt đối là ông hoàng thuật vu cổ, dùng thuật vu cổ đến xuất quỷ nhập thần.
Tuy dùng thân phận thần y để che giấu, nhưng thật ra vu cổ Nam Cương là cha truyền con nối, đặc biệt đời sau còn giỏi hơn đời trước. Mấy trăm năm qua Lữ gia vẫn luôn khống chế mạch máu vu cổ của Nam Cương, chỉ truyền cho người Lữ gia, tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Thập Hoan làm sao có thể học được?
Mặc dù hắn vẫn có nghi vấn nhưng hắn có thể khẳng định Lữ Bất Chu sớm đã biết thân phận của Thập Hoan, nhưng vẫn chưa từng vạch trần chỉ vì hắn ta muốn ở một bên xem náo nhiệt!
Hắn cười lạnh, tên này lá gan càng lúc càng lớn, xem ra hắn nên đưa Linh nhi về vương phủ chăm sóc thật tốt một chút!
Đi vào tẩm điện, không thấy bóng dáng Thập Hoan đâu. Hắn đi đến đầu giường, dịch gối đầu ra, quả nhiên không thấy bức họa đâu nữa.
Bí mật vẽ tranh, sau đó lén lút lấy đi, không có nói bất cứ điều gì với hắn.
Hắn chỉ chờ nàng chủ động nói với hắn về bức họa, nếu sự tình liên quan đến tên hái hoa tặc, nàng chắc chắn sẽ yêu cầu hắn trợ giúp.
Nhưng nàng không hề nhắc tới!
Nàng thật sự cho rằng chỉ dựa vào Giản Hàn Chi thì không cần lo lắng? Cảm thấy có Giản Hàn Chi hỗ trợ thì có thể đem hắn vất ở một bên?
Hắn không dễ tống cổ như vậy!
Ánh mắt hơi lạnh đi, hắn xoay người ra khỏi vương phủ, đi đến phẩm bảo các.
-----
∆ Chú thích thêm:
[] Tô Thức (Chữ Hán: 蘇軾, bính âm: Sū Shì, //–//), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ,họa sĩ,nhà thư pháp nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Thủy Điệu Ca
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Bản dịch
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê