Edit: Dao.
Beta: Hana.
Lực đạo bất thình lình đánh vào làm Thập Hoan có chút trở tay không kịp, Giản Hàn Chi nặng nề đè ở trên người nàng, một tay bảo vệ đầu nàng, một tay lót dưới eo, dùng cánh tay mình làm giảm bớt lực rơi xuống.
Trong một giây đó Giản Hàn Chi ngây ngẩn cả người, bởi vì lúc thân thể hai người kề sát, rõ ràng hắn cảm nhận được trước ngực mình là một bộ ngực mềm mại.
Tiểu Hoan Tử vậy mà lại là nữ nhi!
Cảm nhận được Giản Hàn Chi ngây người, Thập Hoan đẩy hắn ra, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất. Nàng lờ mờ biết được, bộ dáng vừa rồi của Giản Hàn Chi rõ ràng là đã biết cái gì.
Giản Hàn Chi đứng dậy, tay phải hắn đã bị đất đá trên mặt đất quẹt trầy loang lổ vết máu, nhưng mà hắn không rảnh để ý tới.
"Ngươi......" Ngươi là nữ tử, trong thanh âm hắn ngoại trừ khiếp sợ, còn kèm một tia vui mừng.
"Cảm ơn ngươi cứu ta, không hơn!" Nàng lập tức cắt ngang lời hắn nói, cũng không ngẩng đầu nhìn hắn. Ngẫm lại vừa rồi hai người bọn họ dán sát nhau như vậy, không khỏi khiến gương mặt nàng có chút nóng. Nhưng trong lòng càng có thêm nhiều bất an.
May mắn sương khói trước mắt còn chưa tan đi, Ngụy Đạt cũng không nhìn được tình hình vừa xảy ra. Nhưng người nàng đột nhiên cứng lại, bởi vì nàng thình lình thấy được Tần Vị Trạch đứng trong làn sương khói.
Trong lòng bắt đầu trở nên thấp thỏm bất an, hắn không phải ở trong hoàng cung sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này? Chắc là hắn không nhìn thấy một màn ban nãy đâu?!
Lúc Tần Vị Trạch đuổi tới, vừa kịp nhìn thấy vụ nổ do hỏa lôi đạn gây ra. Hắn không hề nghĩ ngợi liền vọt tới, nhìn thấy Thập Hoan đang đứng không bị xây xát, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng nhìn thấy nàng cùng Giản Hàn Chi đứng chung một chỗ, trong mắt tức khắc hiện lên vẻ không vui.
"Lại đây!" Thanh âm Tần Vị Trạch lạnh băng. Gió nhẹ thổi qua, đèn lồng trước cửa đung đưa, ánh sáng mơ hồ làm Thập Hoan không thấy rõ ánh mắt của hắn.
Khoé miệng Giản Hàn Chi khẽ cười, giống như tất cả đều đã có đáp án. Tần Vị Trạch hẳn là sớm đã biết được Tiểu Hoan Tử là nữ nhi, chẳng qua chưa từng vạch trần mà thôi. Mà xem tình hình trước mắt, có lẽ Tiểu Hoan Tử còn không biết Tần Vị Trạch đã phát hiện ra bí mật của nàng.
Hai nam nhân đứng đối diện, ai cũng không nói gì, nhưng cả hai bên đều hiểu suy nghĩ trong ánh mắt đối phương.
"Vương gia hết bận rồi à?" Giản Hàn Chi cười hỏi.
"Bổn vương hết bận rồi, nhưng chỉ sợ những ngày sau của Giản đại nhân sẽ không rảnh rỗi như vậy!" Bị hại mà không đáp trả cũng là phi lễ, nếu Giản Hàn Chi dám tính kế hắn, tại sao hắn không kính Giản Hàn Chi một chút.
Tay Thập Hoan không tự giác nắm chặt, khẩn trương nghe đối thoại giữa bọn họ. Nếu Giản Hàn Chi vạch trần lời nói của nàng, vậy thì thôi xong rồi.
"Đừng để cho bổn vương nói lần thứ hai!" Thấy nàng còn bất động, Tần Vị Trạch liền nổi giận. Tưởng tượng đến cả một buổi tối nay nàng đều ở bên Giản Hàn Chi, lửa giận trong lòng lại tăng thêm ba phần!
"Ta không thể trở về, truy nã tên hái hoa tặc quan trọng hơn. Nếu để người nọ chạy, vậy thì manh mối liền bị chặt đứt!" Hiện tại không phải lúc để tức giận, Thập Hoan bình tĩnh mà phân tích.
Tần Vị Trạch cười lạnh, "Các ngươi thật sự cho rằng mình rất thông minh sao? Người mua ngọc bội kia đã bị giết, người ban nãy chẳng qua là mồi mà thôi, dùng để thử các ngươi." Lúc hắn từ chỗ hậu viện lại đây đã phát hiện được.
Giản Hàn Chi cau mày, mà Thập Hoan có chút uể oải.
Tần Vị Trạch bước lên phía trước bắt lấy cổ tay nàng: "Manh mối của ngươi đã bị chặt đứt, nhưng ở đây bổn vương lại có "manh mối" cần phải trao đổi với ngươi."
Ánh mắt của hắn liếc qua Giản Hàn Chi, âm thầm dùng sức kéo Thập Hoan trở về vương phủ.