Edit: TiểuPi
Thấy hắn tươi cười, Thập Hoan cảm thấy trong lòng buồn bực.
Nàng đi qua, bất ngờ thấy được bốn chữ "Khế ước bán thân" to đùng!
Lần này đến lượt nàng trợn tròn hai mắt, nàng vốn giả vờ thất học, nói với hắn rằng mình không biết chữ. Nhưng hiện tại nhìn tờ giấy trước mặt, Thập Hoan cũng không thể chỉ vào mũi Tần Vị Trạch hỏi hắn vì sao lại muốn nàng ký khế ước bán thân được.
Nhìn đôi mắt chuyển động qua lại kia, Tần Vị Trạch liền đoán được suy nghĩ của nàng. Lúc trước là tự nàng làm bộ không biết chữ, hiện giờ đành phải ngậm bồ hòn. Nàng ăn thì ăn, không ăn cũng phải ăn.
Thấy nàng không nhúc nhích gì, Tần Vị Trạch cũng không vội, chậm rãi nói: "Ngụy Đạt, nói cho hắn nghe kết cục của việc lừa gạt bổn vương là gì!"
Ngụy Đạt hiểu ý, mở miệng nói: "Đã từng có một mật thám bị Vương gia tra ra được, liền bị nhốt vào địa lao. Trong địa lao có một loại hình phạt, trong ao có nuôi tất cả đều là rắn bình thường, cũng không có bất kỳ nọc độc gì cả. Người nọ mỗi ngày đều sẽ bị ném vào trong ao hai canh giờ, bị những con rắn đó cắn suốt......"
"Đủ rồi!" Thập Hoan lập tức cắt ngang lời Ngụy Đạt. Khi nghe hắn miêu tả, thậm chí nàng cảm giác được như hiện tại cũng có những con rắn đang bò trên thân thể nàng. Lông tơ trên cánh tay cũng dựng thẳng, trong lòng nổi lên từng trận ghê tởm.
Hình phạt biến thái như vậy, cũng cũng chỉ có một mình tên Tần Vị Trạch siêu cấp biến thái nghĩ ra mà thôi!
Tần Vị Trạch giơ tay, ý bảo Ngụy Đạt ngừng. "Thế nào, nghĩ kỹ rồi sao?"
"Ta ký là được chứ gì!" Mới vừa cầm lấy bút, nàng lại buông xuống: "Ta không biết viết chữ, làm sao bây giờ."
"Nếu sẽ không biết viết chữ thì trực tiếp lăn dấu tay cũng được." Dứt lời, hắn nhanh chóng bắt lấy tay phải của Thập Hoan, thấm một chút mực nước chu sa rồi in lên khế ước bán thân.
Vừa lòng buông lỏng tay nàng ra, Tần Vị Trạch cầm tờ Khế ước bán thân lại nhìn. Có thứ này rồi, cho dù nàng có thật sự chạy trốn thì hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận đi bắt trở về!
Sau khi cất kỹ tờ giấy kia, hắn còn không quên nở một nụ cười với Thập Hoan, "Thân thiết" nói với nàng: "Đó là Khế uớc bán thân!"
"Vương gia, có phải chuyện này cần thương lượng lại không?!" Nhìn bộ dáng đáng ghét của hắn, Thập Hoan hận đến nghiến răng.
"Có cái gì cần thương lượng? Hay là... ngươi muốn đi địa lao nếm thử tư vị?"
Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn!
Tiểu nữ tử báo thù, mười năm không muộn. Tần Vị Trạch ngươi chờ đó cho ta!
-----
Đêm xuống, nhìn người đang ngủ say trên giường, ánh mắt Tần Vị Trạch bất giác trở nên nhu hòa. Nhớ tới bộ dáng ban ngày khi nàng lăn tay vào khế ước bán thân, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ánh mắt đảo qua tay trái đang băng bó của nàng, hắn thu lại nét cười, nhíu mày, cầm lấy bình sứ màu lam đặt lên đầu giường của nàng. Đây là thuốc bôi ngoài da tốt nhất, lấy từ chỗ Lữ Bất Chu.
Nhưng khi hắn thu tay về, vẻ mặt của hắn liền trở nên trầm ngâm. Trong lòng có một tia ảo não, giống như đây là loại cảm xúc hắn không nên có. Bởi vì nàng chuồn êm đi ra ngoài nên mới chọc cho hắn tức giận, như vậy có phải đã quá kích động rồi không? Hiện tại hắn lại đến đưa thuốc, hắn thật sự hoài nghi có phải là mình bị trúng tà rồi chăng.
Hắn không muốn nàng rời đi là bởi vì hắn muốn hoàn toàn khống chế trò chơi này mà thôi, đúng, không hơn, hắn tự nhủ với mình như vậy.
-----
Từ sau hôm ấy, Tần Vị Trạch hạ lệnh nghiêm cấm Thập Hoan tự mình ra cửa. Nàng đi dạo trong phủ mà trong lòng buồn chán muốn chết, trong tay cầm một cành liễu, vừa đi vừa quất lung tung vào không khí: "Tên khốn Tần Vị Trạch, ngươi đã không cho ta ra cửa, lại ép ta lăn tay vào Khế ước bán thân! Chời xem ta có trừng trị ngươi hay không!"
Đang đi, phía trước có người bất ngờ đi tới, kết quả là nàng không kịp thu tay về nên cành liễu đã đánh trúng người nọ.
Tuy cành liễu nhỏ, nhưng khi đánh vào người cũng rất đau.
Nàng nhanh chân tiến lên xin lỗi, kết quả vừa thấy người nọ, nàng liền ngây ngẩn cả người, buột miệng thốt lên: "Ân nhân cứu mạng, sao ngươi lại ở đây?"