Edit: Lạc Lạc
Beta: Tiểu Pi
"Vương gia, lúc ấy Lữ Đại nhân muốn đuổi ta đi, ngài cũng thấy đó. Tuy rằng ngài không có đồng ý, nhưng cũng không có phản đối! Cho nên, ta làm vậy cũng không có sai!" Thập Hoan tức giận, lười phải giải thích nhẹ nhàng với hắn, trực tiếp tỏ thái độ chống đối.
Đây mới là bộ mặt thật của Tiểu Hoan Tử sao? Thật là nhanh mồm dẻo miệng!
Quả thực càng ngày càng thú vị.
"Ngươi không có sai?" Hắn lặp lại bốn chữ này, đôi mắt lạnh lẽo từ từ híp lại, cười lạnh: "Bổn vương nói ngươi sai, là ngươi sai, ngươi có thể làm khó dễ được ta à?"
"Ngài......"
Còn chưa chờ nàng nói xong, liền có vài người đưa nàng ra bên ngoài, đứng ở giữa sân. Hạ nhân mang ghế dựa lên, Tần Vị Trạch mang theo phong thái ưu nhã vén vạt áo ra sau rồi ngồi xuống, một bên thưởng thức cảnh mưa, một bên nhìn Thập Hoan.
Nước mưa lạnh như băng chảy xuống khuôn mặt nàng, trong lòng nàng thầm mắng tên Vương gia kia ngàn lần vạn lần.
Mặc dù nước mưa rất lạnh, nhưng đương nhiên nàng sẽ không lo lắng về việc phấn trên mặt sẽ bị trôi. Nhưng mà nước mưa sẽ thấm vào quần áo nàng, mặc dù là đã dùng vải quấn quanh ngực, tuy nhiên rất có thể thân hình lả lướt của nàng sẽ bị lộ ra dưới mưa.
Còn may mắn là bộ quần áo này kích cỡ khá lớn, nàng cuộn tròn thành một khối, như vậy Tần Vị Trạch sẽ không thể phát hiện.
Đôi mắt Tần Vị Trạch vẫn luôn không rời khỏi người trước mắt. Hết mưa rồi, trên mặt đất người kia đã cuộn tròn lại. Trên mặt hắn trước sau vẫn là bộ dáng đó, không có chút thay đổi nào.
Đôi mày hắn dần dần chau lại, chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Thập Hoan toàn thân lạnh buốt, hàm trên hàm dưới không ngừng run lên. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắt của Tần Vị Trạch, trong lòng nàng vẫn cảm thấy thật dễ chịu.
Muốn biết bí mật của ta, cũng phải xem chỉ số thông minh của ngươi có đủ hay không.
"Hắt xì!"
Âm thanh hắt xì vang dội làm Tần Vị Trạch hoàn hồn, đôi tay thon dài bắt chéo, đặt ở trên đùi, sau đó nói với Nguỵ Đạt: "Từ hôm nay trở đi, Tiểu Hoan Tử sẽ ở tại gian kế bên phòng ngủ của bổn vương, canh gác đêm cho bổn vương!"
Đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, Thập Hoan hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
Dù sao cũng mặc kệ nàng cung kính hay ngỗ nghịch, hắn đều sẽ không để nàng được yên ổn, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần thiết phải giả vờ trước mặt hắn.
Kết quả, Tần Vị Trạch không những không tức giận, ngược lại khóe miệng còn tươi cười.
Nếu không phải bởi vì đánh không lại hắn, Thập Hoan thật sự rất muốn xé xác khuôn mặt của hắn ra.
-----
Trong lúc nàng đang thay quần áo, tất cả vật dụng của nàng đều được dọn tới bên trong gian phòng.
Nơi này chỉ cách phòng ngủ của hắn một cái bình phong. Ngày thường đều là nha hoàn hoặc gã sai vặt gác đêm ngủ ở đây, kết quả hiện tại lại thành nơi ở của nàng.
Ở chỗ này, nàng có thể nghe thấy nhất cử nhất động của Tần Vị Trạch, đồng thời Tần Vị Trạch cũng có thể biết rõ ràng việc nàng đang làm trong lòng bàn tay.
"Hắt xì, hắt xì......" Liên tục hắt xì hai cái, nhắc Thập Hoan nhớ đến buổi chiều bị cái tên Vương gia hồ ly kia hành hạ đến mức nào.
Nghe xong, bên trong lẳng lặng không có bất kì âm thanh nào.
"Hắt xì......"
Vừa hắt xì cái thứ ba xong, nàng đang xoa xoa cái mũi, đột nhiên một thân ảnh màu đen chắn ánh nến trước mặt nàng.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tần Vị Trạch mặc một cái áo ngủ màu trắng, trước ngực vẫn chưa cài lại hoàn toàn, nàng mơ hồ thấy được một bờ ngực cường tráng. Tóc đen được cột ở sau người một cách tuỳ ý, đôi mắt bởi vì ánh nến chiếu sáng nên nhìn có vẻ vô cùng nhu hòa, không giống với ánh mắt sắc bén lúc sáng. Cả người thoạt nhìn cũng bình dị gần gũi hơn.
Hắn không nói một lời, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.