Edit: Thảo Hoàng quý phi
Beta: An Thục phi
Minh Quý phi nhìn đến đồ vật hắn cầm trên tay, tức khắc cả người rét run, máu toàn thân đều bốc lên đỉnh đầu, nàng cảm thấy sự tình không xong rồi.
Trương Thành nhìn tới, lập tức nói: "Chính là thứ này có thể hại chết người đó. Trình lên cho Hoàng thượng trước, rồi định đoạt sau."
"Đây là thứ gì, bổn cung không biết từ đâu ra, các ngươi vu oan hãm hại ta! Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng!" Minh Quý phi lập tức chối cãi, nàng ta tiến lên, dường như muốn cướp son phấn từ trong tay Trương Thành.
Trương Thành vung tay lên, lập tức có hai thái giám tiến lên giữ nàng ta lại, Trương Thành cũng nhanh nhẹn thu son phấn lại.
"Trước tiên ngài đợi ở Minh Thược điện đi."
Chuyện Trương Thành dẫn người lục soát bốn phía Minh Thược điện, còn lục soát ra độc vật gì đó, hơn nữa bên ngoài cửa điện vây bởi một vòng thái giám, rõ ràng là muốn khống chế Minh Quý phi rất nhanh đã truyền khắp hậu cung.
Một đám đều đang suy đoán rốt cuộc Minh Quý phi làm ra chuyện gì, lại làm Hoàng thượng ra tay lần nữa.
Lúc trước trừng phạt nàng ta quỳ gối ngoài điện mới là chuyện của mười ngày nửa tháng trước, hiện giờ nàng ta lại làm ra chuyện xấu.
Sau khi Tô Uyển nghi biết được, cả người đều rất hưng phấn, chuyện này chỉ cần có chủ mưu, bên phía Tần Phiên Phiên hẳn là sẽ không phải cắn chết không buông, ngày thường nàng lại cẩn thận hơn chút thì sẽ bình yên vô sự.
Nàng ta nghĩ thật tươi đẹp, nhưng qua hồi lâu, Hoàng thượng vẫn không hạ chỉ trừng phạt Minh Quý phi, trái lại Tần Phiên Phiên đi Minh Thược điện hai chuyến, trong khoảng thời gian ngắn lại có những lời bàn tán xôn xao.
Bởi vì việc này thật sự ồn ào, lại chần chừ chưa quyết, lúc thỉnh an, Cao Thái hậu cũng nhịn không được muốn hỏi vài câu.
"Phiên Phiên à, chuyện Minh Quý phi rốt cuộc là như thế nào? Ai gia nghe nói là giấu độc vật gì đó, khó trách mấy ngày trước biểu hiện của Minh Quý phi kỳ quái như vậy. Thường thường nàng ta đều không báo cáo chuyện hậu cung, nhưng đã nhiều ngày nàng ta vẫn luôn ăn vạ ở nội điện của ai gia không đi, ai gia bảo nàng ta rời đi, không muốn nghe nàng ta bẩm báo, nàng ta lại luôn tìm các loại lý do để lưu lại. Có phải nàng ta muốn độc hại ai gia hay không?"
Vẻ mặt của Cao Thái hậu khủng hoảng, nghĩ lại, Cao Thái hậu và Minh Quý phi thật đúng là kết thù không nhỏ, lúc trước bởi vì Minh Quý phi làm rơi vỡ một tấm gương của bà ấy, bà liền kêu thân mẫu và bá mẫu của nàng ta tiến cung tới mắng một trận.
Ngày thường Cao Thái hậu cũng không cho Minh Quý phi sắc mặt tốt, nhiều ngày vừa qua Minh Quý phi vẫn luôn tiếp xúc nhiều nhất với Thái hậu, nói muốn mưu hại bà ấy, hoàn toàn là hợp lý.
Tần Phiên Phiên không nghĩ tới lần này nàng chần chừ chưa quyết, còn chưa dẫn dụ được người sau lưng, nhưng lại làm Cao Thái hậu luống cuống trước.
"Mẫu hậu, không thể nào. Minh Quý phi cũng không dám ra tay với ngài đâu, đúng là nàng ta giấu độc vật, nhưng chuyện này không phải một mình nàng ta làm. Là có người đưa đồ vật cho nàng ta, thần thiếp suy nghĩ biện pháp dò hỏi nàng ta, đã có chút tiến triển."
Thật ra nàng vô cùng trấn định, lúc nói lời này, trên mặt còn mang theo vài phần tươi cười, hoàn toàn không có bất cứ ý khẩn trương hoặc giả dối gì, hoàn toàn là thái độ đã định liệu trước.
Tần Phiên Phiên càng thản nhiên như vậy, thì Tô Uyển nghi càng có tật giật mình.
Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi Tần Phiên Phiên bắt được Minh Quý phi, thế nhưng không đối đãi giống Nguyệt Quý phi lúc trước, trực tiếp đuổi tận giết tuyệt.
Phải biết rằng phi tần phân vị cao giống như Quý phi, có thể kéo một người xuống đài đã là khó, hoàn toàn chính là cơ hội ngàn năm có một, thế nhưng thái độ của nàng ta lại chậm chạp, còn muốn đưa ra nghi vấn gì đó.
Ở một khắc này, Tô Uyển nghi cảm thấy trái tim mình muốn ngừng đập, tính toán của nàng đều rơi vào khoảng không, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, lại còn phải giống những phi tần khác, làm bộ kinh ngạc tìm tòi nghiên cứu.
Sợ có cảm xúc gì không thích hợp, bại lộ chính mình.
Sau khi thỉnh an xong, Tần Phiên Phiên không trở lại Thưởng Đào các, mà lại đi Minh Thược điện.
Trên thực tế hai lần trước nàng đi Minh Thược điện, căn bản là không gặp Minh Quý phi. Với chỉ số thông minh không cao kia của Minh Quý phi, phỏng chừng lúc này lòng đầy căm phẫn. Hiện giờ nàng đi gặp Minh Quý phi, sẽ chỉ được nghe nàng ta không lý trí mà nhục mạ, cũng không thể có được đồ vật nàng muốn.
Lần thứ ba gặp mặt này, rốt cuộc nàng vào nội điện, gặp Minh Quý phi.
Nàng thấy Minh Quý phi có chút suy sụp mà cuộn tròn ở trên giường, đôi tay ôm đầu gối, khuôn mặt u sầu.
Trong nháy mắt thấy Tần Phiên Phiên nhìn mình, nàng ta lập tức từ người vợ mất mát vì bị bỏ rơi, biến thành người đàn bà hung hãn đanh đá, đột nhiên nhảy khỏi giường, trực tiếp hướng về phía nàng, dường như muốn đánh Tần Phiên Phiên.
Sớm có ma ma cao lớn vạm vỡ ngăn cản nàng ta, nàng ta căn bản là không lại gần được nàng.
"Tần Phiên Phiên, ngươi hãm hại ta! Thứ đồ kia căn bản không phải của ta ——"
Tần Phiên Phiên vừa nghe nàng ta còn đang chống chế, không khỏi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Thứ này là Trương Thành tự mình lục soát ra, còn giấu ở dưới nền gạch nội điện của ngươi, ngoại trừ người một nhà các ngươi, chẳng lẽ ta còn hãm hại ngươi được à?"
Minh Quý phi bị nàng nói đến nghẹn không ra lời.
"Được rồi, nói đi, thứ này tới từ chỗ nào?" Tần Phiên Phiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với nàng ta.
Nhưng Minh Quý phi lại cố tình không theo ý nàng, nàng ta trầm mặc một lát, bỗng nhiên hiên ngang lẫm liệt nói: "Thứ này là của ta thì như thế nào, ngươi dùng được vì sao người khác không được. Ta biết Hoàng thượng sủng ngươi như vậy, chính là bởi vì ngươi dùng những son phấn này, bên trong trộn lẫn thứ có thể khống chế người, ngươi lợi dụng cái đó khống chế Hoàng thượng. Ngươi không cần phí lời, ta sẽ không nói cho ngươi là của ai, bởi vì dù cho ta bị ngươi lật đổ, còn có ngàn ngàn vạn vạn ta khác có thể lật đổ ngươi!"
Nàng ta càng nói càng kích động, trực tiếp duỗi tay chỉ vào Tần Phiên Phiên, hốc mắt đều đỏ, tựa như sắp rơi lệ, cũng không biết có phải bị chính mình làm cảm động rồi hay không.
"Chỉ cần hậu cung này còn có nữ nhân khác, Tần Phiên Phiên, ngươi cũng đừng tưởng độc sủng cả đời. Luôn có người có thể cướp Hoàng thượng ra từ trong tay ngươi, hắn thật là quá tốt mới có thể một mực nghe lời ngươi. Sẽ có nữ nhân càng thông minh càng xinh đẹp hơn ta xoay chuyển được tâm tư của hắn, không nghe lời hồ ly tinh ngươi nữa, sẽ có một ngày chúng tỷ muội mưa móc đều dính!"
Minh Quý phi kia kích động kêu lên, nhìn sắc mặt này của nàng ta, ai không biết còn tưởng rằng Tần Phiên Phiên hãm hại nàng ta đấy.
Môt lúc sau khi nàng ta nói xong, toàn bộ trong điện đều lâm vào lặng yên như chết, vẻ mặt Tần Phiên Phiên phát ngốc, nàng hoàn toàn không hiểu đầu óc Minh Quý phi phát triển như thế nào.
Con mẹ nó biết đến minh bạch là nàng ta đang nói chuyện tranh sủng, không biết còn tưởng rằng Tần Phiên Phiên làm cái tội ác tày trời gì, làm nữ nhân toàn hậu cung đều hận nàng.
Còn có ở trong mắt Minh Quý phi, thế nhưng Hoàng thượng không phải đồ đê tiện ham sắc, mà là thiếu niên ngây thơ trong sáng lại không làm ra vẻ?
Đến tột cùng là đoạt nam nhân, hay là nuôi nhi tử của nàng ta?
Không, nàng cảm thấy hẳn là đoạt sủng vật đi, rốt cuộc cẩu tử đúng là ngây thơ đơn thuần, ai có thịt xương, xích chó tử ở trên tay ai thì đi theo người đó, điểm này không phải xấu.
"Có phải ngươi bị thứ đồ kia làm cho có vấn đề hay không? Còn mưa móc đều dính, dù cho xuất hiện ngàn ngàn vạn vạn người như ngươi, chỉ cần có cơ hội độc sủng, ai cũng không nhường ra. Huống hồ ngươi rõ ràng bị người lừa, bên trong son phấn kia trộn lẫn anh túc làm người thành nghiện, người bị ảnh hưởng trước tiên nhất định là người dùng nó, mà không phải Hoàng thượng, thứ đó cũng không khống chế được Hoàng thượng." Tần Phiên Phiên trầm mặc một lát, thật vất vả mới làm chính mình bình tĩnh trở lại mới không tiến lên vặn đầu Minh Quý phi, nhìn một cái xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Minh Quý phi sửng sốt một chút, lập tức kêu lên chói tai: "Không có khả năng, nhất định là ngươi gạt ta, muốn ta bán đứng nàng ta đúng hay không? Ngươi thì biết cái gì, chúng ta là tỷ muội tốt!"
Tần Phiên Phiên híp mắt, cảm thấy Minh Quý phi thật sự không bình thường, đại khái đã bị son phấn này xâm chiếm đại não.
"Làm đi, tùy ngươi, vậy ngươi chết trước đi, về sau dù Hoàng thượng thật sự khôi phục mưa móc chia đều, cũng không liên quan tới ngươi. Hắn sẽ không đi sủng hạnh một người chết đâu nhỉ?" Tần Phiên Phiên vẫy tay, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút!" Minh Quý phi kêu lên, do dự một lát, vẫn nói ra cái tên Tần Phiên Phiên muốn kia.
"Qua mấy ngày nữa Hoàng thượng sẽ ban ra trừng phạt với ngươi, ngươi từ từ hưởng thụ đãi ngộ của Quý phi đi, không lâu nữa đâu." Tần Phiên Phiên vẫy tay, xoay người đi, sau đó Minh Quý phi mới phản ứng lại, vừa kêu khóc vừa chửi ầm lên.
...
Sau khi Tần Phiên Phiên trở về từ Minh Thược điện, nàng ngồi suy nghĩ bên cửa sổ, trong lòng liền có kết luận.
"Đi mời Tô Uyển nghi đến, nói ta có lời hỏi nàng ta." Nàng duỗi tay gõ gõ mặt bàn, thấp giọng phân phó.
Tiểu cung nữ lập tức lui xuống đi mời người, nhưng Liễu Âm lại có chút nghi ngờ, khó hiểu hỏi: "Chủ tử, ngài chưa bắt được nhược điểm của Tô Uyển nghi đã trực tiếp mời nàng ta đến, có phải rút dây động rừng không? Làm nàng ta có phòng bị thì rất khó bắt."
Tần Phiên Phiên vẫy tay, thấp giọng nói: "Lá gan Tô Uyển nghi không lớn, bằng không nàng ta cũng sẽ không làm chuyện dư thừa này, vu oan đến trên người Minh Quý phi."
Tô Uyển nghi tới rất nhanh, trên mặt nàng ta đánh phấn má rất đỏ, làm lớp trang điểm của nàng ta thoạt nhìn hơi đậm, giống như thiếu nữ tự đỏ mặt.
Tần Phiên Phiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu, nàng ta đây là vì che dấu biểu tình khẩn trương, giả dạng làm ra như vậy.
"Gặp qua Đào phi nương nương." Nàng ta hành lễ.
Tần Phiên Phiên cười khẽ nâng nàng ta lên, duỗi tay ra liền phát hiện ngón tay Tô Uyển nghi lạnh băng, trạng thái cả người cũng cứng đờ mười phần.
"Mau đứng lên, tìm ngươi lại đây chính là muốn hỏi ngươi mấy câu."
"Hỏi cái gì, ngài cứ việc nói, ta nhất định biết gì nói hết không nửa lời gian dối." Nàng ta thật cẩn thận mà ngồi xuống.
Liễu Âm rót cho mỗi người một chén trà nóng, Tần Phiên Phiên nâng chung trà hướng nàng ta, nhìn nàng ta nhẹ nhấp một ngụm, mới nói: "Minh Quý phi nói là son phấn có chứa anh túc kia, là ngươi cho nàng ta, còn nói là ngươi làm, tất cả đều là ngươi lừa dối nàng ta, nàng ta không có bất cứ liên quan gì."
"Phốc ——" Tần Phiên Phiên còn chưa nói xong, Tô Uyển nghi liền phun trà trong miệng ra.
Cung nữ bên cạnh lập tức lấy khăn gấm lau cho nàng ta, Tô Uyển nghi bị sặc, ho nhẹ hai tiếng lập tức nói: "Nàng ta nói hươu nói vượn, chuyện này có can hệ gì tới ta? Rõ ràng là Minh Quý phi ngậm máu phun người, nàng ta chính là sợ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng, mới đẩy tội danh lên người khác, vừa lúc tần thiếp lại làm son phấn, người trong cung đều biết. Ngài luôn luôn anh minh thần võ, cũng không thể bị nàng ta lừa."
Tô Uyển Nghi gấp giọng mà giải thích, trên thực tế trong lòng bàn tay nàng ta thấm đầy mồ hôi lạnh, nhưng để không bại lộ nên vẫn luôn cường điệu lặp lại, hơn nữa vẫn luôn dùng ánh mắt chân thành nhìn Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là hy vọng nàng tin tưởng chính mình.
Tần Phiên Phiên cười dịu dàng với nàng ta, không phản bác cũng không cam đoan, thấp giọng nói: "Cái kia nói sau, Hoàng thượng nói tạm thời chưa xử trí Minh Quý phi, chờ xem xét cẩn thận đã. Ngươi đại khái có thể yên tâm, ta sẽ không bỏ qua một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời."
Nói chưa được mấy câu, Tô Uyển nghi không hiểu ra sao đã bị tiễn về, rõ ràng nàng còn muốn nói vài câu chân thành, nhưng Tần Phiên Phiên lại không muốn nghe.
Trên đường trở về, nàng cũng đã bắt đầu phát run, cả người đều run rẩy, thậm chí có một loại cảm giác muốn nôn.
Thật vất vả trở lại tẩm cung của chính mình, nàng lập tức sai cung nữ bên người đi cầu viện binh.
Nàng chịu đựng không nổi, cần làm Quý phi ra mặt.
"Quý phi nương nương, ngài nhất định phải cứu chủ tử chúng ta. Đào Phi nương nương đã hoài nghi đến nàng." Tiểu cung nữ quỳ gối trong điện, không ngừng dập đầu.
Nữ tử phía trên ngồi ngay ngắn trên bàn, đang cầm bút lông sao chép kinh Phật, nàng viết rất chậm, mỗi chữ mỗi hàng đều phải cẩn thận đoan trang, còn thấp giọng ngâm tụng, vô cùng thành kính.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng mở miệng: "Được rồi, không cần quỳ với ta. Chủ tử các ngươi tự chủ trương làm Minh Quý phi ngu xuẩn kia liên lụy vào, nàng ta không xui xẻo ai xui xẻo? Minh Quý phi chính là thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, Tô Uyển nghi còn muốn dùng nàng ta làm lá chắn, quả thực buồn cười."
Sắc mặt tiểu cung nữ tái nhợt, nhớ tới dặn dò của Tô Uyển nghi, lại tiếp tục dập đầu, vẫn luôn khẩn cầu: "Chủ tử chúng ta nàng ấy biết sai rồi, xin ngài nhất định phải ra tay. Nàng ấy còn chỗ hữu dụng với ngài, nàng ấy nói hiện giờ Minh Quý phi cắn loạn khắp nơi, khó bảo toàn sẽ không cắn đến trên đầu ngài. Nhưng tạm thời Hoàng thượng sẽ không xử lý Minh Quý phi, ngài lại có quyền lực lớn, tìm cung nhân xử lý Minh Quý phi, như vậy Đào phi nương nương đã không lấy được chứng cứ, lại hỏng mất thanh danh. Mưu hại Quý phi chính là tội không nhỏ, nàng ta sẽ phải chịu đủ!"
Tiểu cung nữ tận chức tận trách mà chuyển lời của Tô Uyển nghi, nữ tử phía trên nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Chủ tử các ngươi mới vừa bị Đào phi triệu kiến, còn hoài nghi nàng ta, Minh Quý phi bên kia liền chết, vậy không phải không đánh đã khai sao?"
Tiểu cung nữ lập tức lắc đầu: "Không phải, chủ tử chúng ta sẽ không nhận, dù sao Phỉ Thúy chưa bị bắt, Đào phi nương nương không có chứng cứ cũng sẽ không xuống tay, chuyện này không giải quyết được gì, nhưng Minh Quý phi nhất định không thể sống."
Trong điện lâm vào yên tĩnh, đôi tay mềm mại đang sao chép kinh Phật kia bỗng nhiên dừng lại, đặt bút lông lên nghiên mực, nhẹ giọng nói: "Thôi, chung quy chuyện này do ta dựng lên, vậy theo lời nàng ta, giúp nàng ta một lần đi."
"Nô tỳ thay Uyển nghi cảm tạ Quý phi nương nương!" Tiểu cung nữ được khẳng định của nàng, hưng phấn mà chạy về bẩm báo tin tức tốt.
Trong điện lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ có nền gạch lưu lại vài dấu máu do dập đầu.
"Nương nương, ngài thật sự muốn giúp Tô Uyển nghi?" Cung nữ bên cạnh khó hiểu, thấp giọng hỏi.
Nữ tử cong cong khóe môi, ánh mắt lại đầy lạnh lẽo, không chút để ý nói: "Tất nhiên là phải giúp, nàng ta nhắc nhở bổn cung quyền lực rất lớn, nếu không cần, chẳng phải là lãng phí sao?"
Được tiểu cung nữ hồi báo, Tô Uyển nghi lập tức yên lòng, dù Tần Phiên Phiên được sủng ái, trong tay cũng không có quyền quản hậu cung, tất nhiên đấu không lại Quý phi.
Nàng ta vui vẻ, lại ngồi xuống trước gương đồng, bắt đầu trang điểm chải chuốt.
Phấn trắng mịn tinh tế bôi lên toàn mặt, phấn hồng quét lên hai má, lại tô môi đỏ, mỹ nhân trong gương đồng mỉm cười duyên dáng, thấy thế nào cũng rất đẹp.
Nàng thật hy vọng dung nhan vĩnh viễn dừng lại tại một khắc này, vĩnh viễn không già, dù cho phải đánh đổi bằng việc về sau đều không được Hoàng thượng sủng ái, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Miệng nàng ngâm nga khúc nhạc, chỉ là còn chưa đắc ý được lâu, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.