Độc Sủng Thánh Tâm

chương 81: tần kiêu sinh non

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thư Thục nghi

"Ngươi không được dựa trẫm! Trẫm nhìn thấy liền phiền!" Tiêu Nghiêu hung tợn mở miệng nói.

"Tần thiếp dựa ngài, ngài mới không nhìn thấy tần thiếp, nếu không thì ngài sẽ thấy bóng lưng của tần thiếp à." Nàng nói một cách hợp tình hợp lí.

"Cưỡng từ đoạt lý[]." Nam nhân thấp giọng lẩm bẩm một câu.

[] cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện. Tương tự với câu thành ngữ "Cả miệng lấp vú em"

Tần Phiên Phiên không tiếp tục đáp lời, chỉ là nhẹ nhàng dựa sát vào trong ngực của hắn, cảm nhận được phần ấm áp này, có lẽ trở về trong doanh trướng, Hoàng thượng muốn phát nổ rồi, đến lúc đó nàng lại muốn tựa ở trong ngực hắn thì chỉ sợ cũng khó như lên trời.

Tiêu Nghiêu duỗi tay nhấc roi ngựa lên, vó ngựa dần dần tăng thêm tốc độ, một tay của hắn thì cầm dây cương, còn một cái tay khác thì giữ ở trên bụng của nàng.

Vốn cho rằng hai người cứ thế mà trực tiếp thẳng đến doanh trướng, không nghĩ tới nửa đường lại gặp Trương Thành, tiểu tử này ngồi trên lưng ngựa chạy như bay đến, lúc nhìn thấy hai người bọn họ, biểu tình trên mặt mừng rỡ rất rõ ràng.

"Hoàng thượng, Tiệp dư, có đại sự không xong rồi." Hắn kéo lấy dây cương, lập tức xuống ngựa, kết quả động tác quá nhanh, trực tiếp "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khiến Tần Phiên Phiên giật nảy cả mình.

"Có chuyện gì gấp mà hoang mang rối loạn vậy?" Tâm tình Tiêu Nghiêu không tốt, giờ phút này ngữ khí tra hỏi dĩ nhiên là khách khí không đến nơi đến chốn.

"Cảnh Vương phi đẻ non." Trương Thành thật cẩn thận nói, hiển nhiên là sợ chạm vào vảy ngược của hai vị chủ tử.

Tần Phiên Phiên hơi sững sờ, thay vào đó là kinh ngạc, nhị tỷ lại có hài tử?

Có con còn tới tìm nàng đánh nhau? Có phải là có tật xấu hay không?

Cái này cũng thật sự đủ châm chọc quá mà, Tần Kiêu tìm Tần Phiên Phiên đánh nhau, là muốn làm rơi hài tử trong bụng của Tần Phiên Phiên, kết quả Tần Phiên Phiên là giả mang thai, cuối cùng làm rơi chính là hài tử của mình.

Tiêu Nghiêu nhíu mày: "Sinh non thì sinh non, cũng không phải của trẫm, có đại sự gì không tốt chứ. Nàng ta cho trẫm đội nón xanh mà mọi người đều biết chuyện này, hẳn là trẫm nên đi đốt pháo mới đúng."

Không thể không nói, cái miệng này của Tiêu Nghiêu thật là độc mà, ý nghĩ âm u thế này mà cũng nói thẳng ra được.

"Cảnh vương nổi trận lôi đình, nói là Cảnh Vương phi và Đào Tiệp dư xảy ra mâu thuẫn khiến cho Cảnh Vương phi sinh non, cho nên muốn Đào Tiệp dư đền trả đấy! Cảnh vương sợ Đại tổng quản mật báo cho hai vị, nên kiên quyết kéo hắn lại, là nô tài vụng trộm chạy đến. Hai ngài nên đưa ra biện pháp." Trương Thành gấp giọng nói.

Ai cũng không nghĩ tới Cảnh Vương phi sẽ sinh non, Tần Kiêu có thể không hề cố kỵ tìm Tần Phiên Phiên cãi nhau lại động thủ, hiển nhiên là không biết mình có thai.

Cuối cùng kết quả đánh nhau là nhắm đạp vào trên bụng của Tần Phiên Phiên, có lẽ một cước kia của nàng ta dùng sức quá mạnh, bởi vậy không có đạp trúng Tần Phiên Phiên còn bản thân ngược lại bị tảng đá làm cho trượt chân.

Sau khi bị ngã mạnh xuống, thì ngã xuống đất không dậy nổi, khó trách lúc Tần Phiên Phiên đạp vào xương bánh chè của nàng ta thì Tần Kiêu không có một chút phản ứng nào, một mực che lấy bụng của mình, lúc ấy Tần Phiên Phiên còn tưởng nàng ta giả vờ.

Về phần sau đó khi Tiêu Nghiêu tới, ngược lại Tần Kiêu sợ hãi, cứng rắn chịu đựng không dám gọi lên tiếng, đối mặt với chồng trước, nhất định nội tâm của nàng ta hết sức phức tạp khó xử.

"Đền trả thì đền trả, cũng không phải chuyện to tác gì. Trương Thành, ngươi đi tìm Từ thị vệ đòi một con mồi đến, thông minh linh hoạt lên một chút, đừng làm cho những người khác chú ý tới người đòi con mồi này. Phải nhanh!" Tiêu Nghiêu ngược lại hoàn toàn không để trong lòng, không phản ứng một chút nào đối với việc Cảnh vương nổi trận lôi đình.

Trương Thành không dám hỏi nhiều, nghe được phân phó của hắn, lập tức thúc ngựa rời đi đi tìm Từ thị vệ.

Chỉ còn lại thế giới của hai người ngay cả ngựa cũng không chạy, bọn họ ở nguyên tại chỗ chờ Trương Thành.

Tần Phiên Phiên cúi đầu không nói, trong lòng nhàm chán đếm có bao nhiêu cây cỏ trên mặt đất, lại nghe âm thanh trầm thấp của nam nhân ở sau lưng truyền đến: "Trẫm muốn đánh nàng, mà nàng ở trước mặt trẫm lại khiến trẫm cảm thấy phiền."

Tiêu Nghiêu tức giận nói, vừa nói vừa vỗ vỗ bụng của nàng.

"Vậy ngài đánh đi." Tần Phiên Phiên liếc mắt, nàng còn có thể nói cái gì, cẩu tử ủy khuất nói muốn đánh người, cũng không thể để hắn đánh người khác nha, dù sao đây là chó của mình, cũng không phải của người khác.

Tiêu Nghiêu nâng tay lên mấy lần, đều nhắm đến ngay phía sau lưng của nàng, cuối cùng đều bỏ lại chỗ cũ.

Nữ nhân này quá gầy, y phục mặc hôm nay cũng mỏng, đẹp mắt thì đẹp mắt nhưng đánh một cái, nàng có thể lại nôn hay không?

Mới vừa rồi nôn cũng không ít, tốt xấu gì cũng chừa ít đồ trong dạ dày, bằng không hắn mang về bị đói thành một kẻ ngu thì đây không phải là mua bán lỗ vốn à.

Tần Phiên Phiên chờ nửa ngày, cũng không có cảm nhận được cái đánh nào, không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng, hiện tại ngài không dám đánh tần thiếp, về sau tần thiếp sẽ không cho ngài đánh, qua cái thôn này không có cái tiệm này, tần thiếp..."

Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác được cằm bị người bóp lấy, ngay sau đó trên cổ truyền đến một cảm giác đau đớn, hô hấp ấm áp phả lên trên.

Hiển nhiên là hắn hận đến há miệng cắn nàng, Tiêu Ngiêu có một đôi răng nanh cứ như thế cắn vẫn rất là đau, nàng lập tức nhíu chặt lông mày.

Chỉ ở ngay từ đầu cắn thời điểm, hắn dùng mấy phần lực đạo, về sau lại buông lỏng, chỉ là răng còn tại gặm cổ của nàng.

Làn da của Tần Phiên Phiên vừa mềm lại vừa trắng, trên người còn mang theo một mùi thơm ngát nhàn nhạt, là mùi vị quen thuộc cùng xúc cảm của hắn, Tiêu Nghiêu liền không há miệng cắn xuống được.

Cuối cùng thì cắn người đã biến thành chơi đùa, không có tý đau khổ nào.

Lúc Tần Phiên Phiện vừa bị hắn cắn đau đến run rẩy, sau đó lại buông lỏng không ít.

Hóa ra cẩu tử thiếu một cái răng được mài cứng a!

Thời điểm Trương Thành cưỡi ngựa chạy vội trở về, thì liền thấy được cảnh Hoàng thượng chôn mặt ở giữa cổ của Đào Tiệp dư mà gặm, động tác kia quả thật mang lại cảm giác thân mật.

Hắn luốn cảm thấy cảnh tượng này khiến cho người ta xấu hổ đến sợ hãi, ngay cả một người không có "trứng" như hắn cũng cảm thấy máu trong cơ thể đang mạnh mẽ sôi sục di chuyển ở bên trong.

"Khụ khụ, Hoàng thượng, Tiệp dư, nô tài đã trở về." Trương Thành cúi đầu ho nhẹ một tiếng, lập tức nói.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu từ ở giữa cổ của nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo mấy phần ý tứ khiển trách ở bên trong, dường như đang trách hắn sao trở về ngay lúc không thích hợp chứ.

Trương Thành dâng lên một con gà rừng vừa bị bắn chết tới, Tiêu Nghiêu nhận lấy, trực tiếp lấy ra một cây chủy thủ ra, ở trên cổ gà vẽ ra mấy đường, ngay lập tức máu từ trên nhỏ xuống dưới.

---

Trong doanh trướng, y nữ đang thay người bên cạnh Cảnh Vương phi mang theo một chậu nước máu.

Đợi đến sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Cảnh vương mới có thể đi vào thăm nàng, Tần Kiêu nằm ở trên giường, cả người đều biểu lộ thất hồn lạc phách.

Con của nàng không còn, từ khi nàng gả cho Tiêu Ngiêu, rồi lại gả cho Cảnh vương, thời gian đã tám năm rôì, sớm đã không tính là tuổi trẻ nữa, trông mong sao trời trông mong mặt trăng cầu có hài tử.

Cho nên khi nàng nghe nha hoàn nói, Tần Phiên Phiên khắp nơi chế giễu nàng là một con gà mái không đẻ được trứng, mới có thể thống khổ như vậy...phẫn nộ như vâỵ, nàng cảm thấy như cây đao kia đang đâm về vào bên trong trái tim nàng.

Kết quả bây giờ, cuối cùng nàng có hài tử, lại lấy phương thức như vậy cùng con từ biệt, còn chưa thành hình, ngay cả nam hay là nữ cũng không rõ ràng.

"Vương gia, con của chúng ta mất rồi, chàng nhất định phải báo thù cho ta, phải lấy công đạo từ con tiện nhân Tần Phiên Phiên kia." Tần Kiêu giữ chặt tay của hắn, động tác cứ run run.

Bên trong đôi mắt của Cảnh Vương hiện lên mấy phần hung ác, hắn dùng sức bóp tay của Tần Kiêu một chút, dường như muốn đem bóp gãy xương ngón tay của nàng, thẳng đến khi âm thanh đau nhức của Tần Kiêu hô lên, hắn mơi buông tay ra.

"Được, nhất định bản vương thay nàng lấy lại công đạo."

Hai người còn không có nói mấy câu, bên ngoài đã truyến đến âm thanh huyên náo, ngay sau đó có một nha hoàn vội vã chạy vào, gấp giọng nói: "Vương gia, Vương phi, Hoàng thượng ôm Đào Tiệp dư trở về."

Cảnh vương nghe được câu này, lập tức xông ra ngoài, sải bước cử động, mang theo vài phần chờ không kịp.

Hắn lao về phía trước, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Nghiêu tiến vào doanh trướng, lập tức muốn đuổi theo đi vào, lại bị Trương Hiển Năng ngăn ở cổng.

"Cảnh Vương, ngài vẫn không nên đi vào, Tiêp dư của chúng ta cũng sinh non."

Hắn đang nói chuyện, thì liền có mấy vị Thái y cùng y nữ mang theo hòm thuốc vội vàng chạy đến, sắc mặt của từng người trắng bệnh, hiển nhiên đã nhận được tin tức xấu gì rồi.

Cảnh Vương tròng mắt hơi híp, hiển nhiên cũng không tin tưởng lời này, đẩy ra Trương Hiển Năng, vọt thẳng đi vào.

Hắn luôn luôn biết vị huynh đệ Tiêu Nghiêu khác mẹ này quỷ kế đa đoan, nhất định hắn phải tận mắt thấy mới có thể tin tưởng.

Chờ lúc hắn xông đi vào, chỉ thấy tay của Tiêu Nghiêu dính đầy máu đứng bên cạnh giường, bên trên y phục của hắn cũng dính mấy dấu vết máu, trên váy của Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường cũng đều là máu.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, hài tử không còn. Đều là tần thiếp sai, nhị tỷ tìm đến tần thiếp, mà tần thiếp không nên để ý tới nàng ta. Bị nàng ta chửi thì chửi hai tiếng coi như bị đánh đi, cũng không nên để cung nữ ngăn cản, mà không phải tần thiếp dùng sức né tránh. Nàng ta không có đánh trúng tần thiếp, chính tần thiếp bị ngã, đứa nhỏ này liền không còn. Ô ô ---"

Nàng nằm ở trên giường, thần sắc trên mặt dữ tợn, không biết là đau hay là hối hận.

Hai hàng lệ theo gương mặt từ từ chảy xuống, hốc mắt sớm đã sưng đỏ không nhìn được hình dáng gì.

"Cảnh Vương có chuyện gì sao? Trẫm đã nghe nói việc ngươi muốn Đào Tiệp dư đền bù, trẫm còn muốn vương phi nhà ngươi đền bù đấy. Thật hay cho nàng ta đến gây chuyện làm cái gì, biết rõ Tần Phiên Phiên có thai còn muốn động thủ, kết quả lưỡng bại câu thương, đây chính là kết quả nàng ta muốn?" Tiêu Nghiêu liếc nhìn thấy hắn, mặt lạnh hỏi một câu.

Sắc mặt của Cảnh Vương cũng thật không tốt lắm, hắn thi lễ với Tiêu Nghiêu, rồi quay người rời đi.

Hai huynh đệ không có gì đáng nói, đều là thiên đại thù hận.

Hắn vừa rời đi, bầu không khí liền lập tức buông lỏng, một tiểu cung nữ lấy một chậu nước nóng tới.

"Bưng tới." Tiêu Nghiêu hướng về phía tiểu cung nữ vẫy vẫy tay.

Tiểu cung nữ sửng sốt một chút, tuy vẫn đem chậu đồng bưng tới như cũ, nhưng lại không nhịn được nói một câu: "Hoàng thượng, đây là cho Tiệp dư dùng để lau người ạ, ngài không cần tự mình làm, nô tỳ đến làm là được rồi..."

Tiêu Nghiêu lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, quả nhiên hầu thuận theo chủ, nha đầu này lại là một kẻ chọc người khác ghét, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn, sẽ đi lau người cho một nữ nhân sao?

Trên người nữ nhân kia cũng toàn là máu, nói không chừng còn xen lẫn mùi vị nôn mửa rồi, căn bản hắn sẽ không tới gần có được không!

"Nàng không cần lau người." Tiêu Nghiêu lạnh nhạt nói một câu, ngữ khí lạnh lẽo, vừa nói vừa đưa tay vào trong nước ấm, chậm rãi rửa sạch sẽ vết máu ở trên hai tay.

Tiểu cung nữ kia trực tiếp ngây ngẩn cả người, chờ đến lúc phản ứng lại, con mắt bị tức mà đỏ cả lên, hiện ra một tầng nước mắt.

Hoàng thượng thật sự không phải là người, chủ tử rơi mất hài tử, so với ai khác đều thương tâm khổ sở hơn, nhìn nàng khóc như vậy nên tất cả mọi người trong doanh trướng đều lo lắng không thôi, hết lần này tới lần khác Hoàng thượng còn muốn đoạt chậu nước ấm lau người của chủ tử nữa chứ.

Còn nói cái gì nàng không cần lau chùi người, Hoàng thượng thật sự là nam nhân lạnh lùng nhất ở trên đời này, thích hắn còn không bằng thích một con chó!

"Nô tỳ lại đi bưng một chậu nước khác." Nàng thi lễ một cái với hắn, xoay người rời đi.

Tâm của Liễu Âm kinh hoảng không thôi ở một bên đưa khăn gấm, trước đó sau khi Hồng Y trở về đều đã nói cho các nàng biết, chuyện chủ tử giả mang thai đã bại lộ, chỉ hi vọng Hoàng thượng không nên truy cứu quá nhiều, nếu không một nhóm người các nàng cũng chịu không nổi.

Tiêu Nghiêu vừa dùng khăn xoa tay, quay đầu sang bên cạnh thấp giọng hỏi một câu: "Nha đầu kia mới vừa rồi có phải có ý kiến gì với trẫm hay không?"

Liễu Âm lập tức lắc đầu: "Không có không có, nàng ấy là mới tới, còn sợ hãi ngài đấy!"

Hoàng thượng, đây thật sự là án oan thiên cổ mà, ở trong mắt những cung nhân không biết rõ tình hình kia, ngài chính là cặn bã nam vô địch, hài tử bị mất đi Tiệp dư so với ngài thương tâm hơn, nhìn xem chủ tử của ta khóc đến gọi là tê tâm liệt phế[] mà.

[]tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng.

Nhưng mà trong mắt những người biết chuyện như chúng ta, ngài thật sự là gặp vận đen tám đời, quả thật trừ chuyện chặt đầu, mọi chuyện khác đều thương lượng tốt.

Nhắc tới cũng thật xui xẻo, mấy Thái y kia tới, vừa lúc đều là hôm đó bị Hoàng thượng ép hỏi.

Vương Thái y là người xung phong bắt mạch đầu tiên, tay hắn vừa đặt lên, kém chút nữa là sợ tè ra quần rồi.

Mạch tượng này lại xem bệnh như nào chứ, đến cả xem bệnh cũng không ra được mạch bệnh mà.

Hắn khóc không ra nước mắt, run run rẩy rẩy thu tay lại, chỉ mong được Hoàng thượng cho một chút thống khoái.

"Được rồi, những người khác không cần bắt mạch, cứ vậy để cho Vương Thái y tới phụ trách cho Tiệp dư, tất cả các người đi xuống đi. Vương Thái y đi theo trẫm."

Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn Vương Thái y, cười khẽ một tiếng, phất phất tay để những thái y kia tất cả đều đi xuống, mình dẫn Vương Thái y đi ra ngoài doanh trướng.

"Nói một chút đi, Đào Tiệp dư bị làm sao?" Hắn vừa nói vừa ung dung từ từ ngồi xuống dưới.

Vương thái y "Phù phù" một tiếng rồi quỳ xuống, hé miệng muốn cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, vi thần y thuật không tinh, trước đó xem mạch bệnh, còn xin Hoàng thượng tha cho vi thần. Vi thần trên có già dưới có trẻ"

"Được rồi, ngậm miệng, trẫm hỏi ngươi nàng thế nào?"

"Kinh nguyệt của Tiệp dư tới." Lúc Vương Thái y nói chuyện một mực run rẩy, hận không thể để cho cả người ngất ngay lập tức.

Ôi má ơi, hắn không nghĩ đến đó là kinh nguyệt tới, mới nhìn Tần Phiên Phiên khóc đến sướt mướt như vật, ngay cả Cảnh Vương cũng bị lừa gạt, ở đây ngoài trừ người biết chuyện, những người khác thật sự coi Đào Tiệp dư đẻ non.

Đáng thương quá mà.

Truyện Chữ Hay