Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẫn Lương nghi
Beta: Giang Hiền tần
Cao Thái hậu khóc đến mức thương tâm, bà cúi đầu nhìn xuống chiếc gương đồng đã vỡ vụn, những hình ảnh chiếu từ trong gương cũng chỉ là dung nhan vỡ vụn, giống như nói rằng tuổi tác của bà không còn như trước nữa.
"Muốn Muốn, độc nữ kia chế giễu ta già rồi mà không bằng nàng khi còn trẻ, không có tư cách soi gương. Ngươi mau đánh nàng đi, giáo huấn nàng giúp ta!" Cao Thái hậu có năng lực liên tưởng vô song này, đến Tần Phiên Phiên cũng không thể không phục.
Tiêu Nghiêu cảm thấy đau đầu, từ nhỏ hắn đã sợ nhất những lúc Cao Thái hậu khóc bởi vì nếu nương của hắn khóc thì toàn bộ hậu cung đều không được sống yên ổn.
Tiên hoàng phải ôm hôn bà, sau đó nâng bà lên cao, làm như vậy mới có thể trấn an được bà. Bây giờ Tiên hoàng ở trong Hoàng Lăng thì ai có thể tới ôm hôn rồi nâng bà lên cao đây?
"Thái hậu, thần thiếp không cố ý, ngài xem, Đào Uyển Nghi nàng ——" Minh Quý phi gấp đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, Cao Thái hậu có thể lải nhải cả ngày chỉ vì một cái gương vỡ, việc cấp bách bây giờ chính là đổ hết lên đầu Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên trừng mắt, nàng còn chưa trách Minh Quý phi mà Minh Quý phi đã dám bắt lấy nàng không buông rồi, lập tức cười lạnh nói: "Thái hậu, nàng ta vừa nhìn vào là biết ngài quý trọng chiếc gương đồng [] kia biết bao nhiêu, nàng căn bản là bồi thường không nổi nên mới luôn tìm cớ để lái sang chuyện khác. Nàng ta còn lôi tần thiếp vào, tần thiếp lại thích chiếc gương kia nhất!"
[] Nguyên văn là ma kính, một loại gương soi thời xưa.
Sau khi nghe nàng nói như vậy, Cao Thái hậu nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ khi bà còn ở bên chiếc gương kia, nó chiếu bản thân bà xinh đẹp đến động lòng người, tâm lập tức trở nên bi ai.
"Muốn Muốn, Muốn Muốn. Ta thật sự rất thích, rất thích chiếc gương đồng kia, phụ hoàng của ngươi đi rồi, chỉ có nó suốt ngày ở bên cạnh ta, khiến cho ta cảm thấy phụ hoàng của ngươi vẫn luôn ở bên ta..." Bà vẫn lôi kéo bàn tay của Hoàng thượng, kể ra cảm tình giữa bà và gương.
"Thái hậu nương nương, trong nhà thần thiếp cũng có một cái gương giống như đúc ——" Minh Quý phi giương cao giọng nói, biện giải.
Chỉ là nàng còn chưa nói xong, Cao Thái hậu đã đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Trên đời này căn bản không có hai mặt gương giống nhau như đúc! Ngươi đừng tưởng lừa được ta! Thời điểm ngươi tiến vào Vương phủ, khi đó Tiên hoàng còn sống, ngươi đối với ta mọi lúc đều rất ổn thoả, ai gia còn cho rằng ngươi là một đứa trẻ tốt. Kết quả đến lúc Tiên hoàng không còn nữa, đợi sau khi ngươi vào cung rồi, trào phúng ai gia khắp nơi, chế nhạo ai gia, xem thường ai gia! Lâm gia các ngươi khinh thường Tiên hoàng ra đi, Hoàng thượng còn trẻ, ngay cả ai gia cũng không để trong mắt có đúng không? Để Lâm gia đưa tất cả các nữ quyến [] tiến cung hỏi cho ra nhẽ, có phải là hôm nay ngươi muốn bức tử ai gia không? Tiên hoàng còn chưa từng khi dễ ai gia, ngươi là cái thá gì!"
[] Nữ quyến: chỉ thê thiếp, con và cháu gái của một người, ở đây là tất cả thê thiếp của các na nhân Lâm gia.
Sau khi Cao Thái hậu quát lên xong, toàn điện đều trở yên tĩnh.
Nói cái gì cũng không thể hùng hổ bằng câu cuối cùng, bởi vì lời Cao Thái hậu nói chính là sự thật, khi Tiên hoàng còn ở trên đời, Hoàng Thái hậu cũng phải nể Cao Thái hậu ba phần, tránh mũi nhọn đi.
Huống chi hiện giờ người gánh vác chuyện này lại là thân sinh nhi tử của bà, Tiêu Nghiêu đương nhiên sẽ không để bà phải chịu khổ.
"Muốn Muốn, ta có thể đưa nữ quyến của Lâm gia tiến cung không?" Cao Thái hậu quát xong mới nhớ, hiện tại chuyện này do nhi tử của bà lo liệu, hơn nữa nếu làm lớn chuyện này lên thì sẽ liên quan tới triều đình, bà phải hỏi một chút.
Bà tự nhận mình là một mẫu thân tốt.
Biểu tình của Tiêu Nghiêu một lời khó nói hết, nương, ngài hỏi cũng hơi muộn rồi đúng không. Lúc trước khi sinh ta ngài hẳn là không ở đó phải không?
"Có thể, nữ nhân Lâm gia bức ngài như vậy, đương nhiên có thể thỉnh các trưởng bối trong gia tộc nàng tới để hỏi một chút. Chỉ là Lâm gia lão phu nhân tuổi tác đã lớn, không tiện vào cung, vậy thỉnh hai vị phu nhân của Lâm gia tiến cung đi." Hoàng thượng trực tiếp cái quan định luận [].
[] Cái quan định luận 盖棺定论: đậy nắp quan tài rồi mới có thể luận định đúng sai, chỉ những người khi chết đi rồi mới có thể phân biệt được phải trái. Ý ở đây anh Hoàng không cần phân biệt ai đúng ai sai mà trực tiếp ra lệnh.
Thật tốt, ít nhất hắn cũng không cần tìm một người ôm hôn rồi nâng bà lên cao.
Minh Quý phi sắc mặt trắng bệch, nàng lúc này mới biết sợ, nàng không ngờ nó chỉ là một cái gương thôi nhưng lại có thể khiến cho Cao Thái hậu tức giận đến mức như vậy, náo loạn tới vậy, Cao Thái hậu lại còn ăn vạ.
Gương nát là chuyện liên quan tới nàng, nhưng mà nàng hậu tri hậu giác mà mới phản ứng lại vậy mà gương lại ở trong tay của nàng!
"Thái hậu bớt giận, thần thiếp biết sai rồi, thỉnh ngài có thể xem xét đây là lần đầu tiên mà thần thiếp phạm lỗi mà tha cho thần thiếp lúc này. Một mình thần thiếp sai, một mình gánh chịu, mẫu thân và bá nương của thần thiếp đều là người đã có con dâu, thỉnh Thái hậu săn sóc hai người bọn họ."
Minh Quý phi lập tức sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha, phải biết rằng gọi hai vị trưởng bối của nàng tiến cung, chính là đánh một đòn rất mạnh vào mặt của người Lâm gia, tất cả mọi người Lâm gia sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Ai gia săn sóc bọn họ, vậy ngươi có săn sóc gương của ai gia sao? Sai người tới Lâm gia thỉnh người!" Cao Thái hậu có được sự đảm bảo của Hoàng thượng, căn bản là không muốn nghe Minh Quý phi khóc lóc kể lể, bà nhất định phải báo thù thay cho chiếc gương bé nhỏ của bà.
Tần Phiên Phiên biết kế tiếp sẽ có một vở kịch rất hay cần phải xem, không khỏi cong khóe miệng cười khẽ, nàng lén lút đá đá giày Kim Lũ trên chân, từ trong ra ngoài đều lộ ra một loại sảng khoái.
Đồ vật mà chỉ có phi tần có phân vị cao mới có thể mặc, cảm xúc thỏa mãn trong lòng kia không thể dùng từ ngữ để hình dung, ánh mắt của Nhị Cẩu Tử thật tốt, quả nhiên mỗi một món dều chọn trúng tâm ý của nàng.
Tùy ý để Minh Quý phi cầu xin, khóc nháo nhưng mà Cao Thái hậu vẫn như trước mang dáng vẻ ý chí sắt đá.
Khi trước bà bò ra từ trong đám phi tần chốn hậu cung của Hoàng đế, đối với những mỹ nhân này nọ đều mang tâm lý bài xích, những đứa con dâu này, ngoại trừ Phiên Phiên, không một ai có thể làm thuận mắt bà.
Nửa đêm hôm qua Lâm gia nhận được tin Lâm Xảo bị đuổi ra ngoài, đang muốn thương lượng về chuyện kẹp chặt cái đuôi làm người, kết quả còn chưa tới nửa ngày trong cung lại có người tới truyền lời.
Cao Thái hậu chỉ tên hai vị phu nhân tiến cung nghe giáo huấn, bởi vì sau khi Minh Quý phi vào cung, nhiều lần không để Cao Thái hậu vào trong mắt, đúng lúc Hoàng thượng cũng ở đó, nhìn thấy thế nên tức giận không thôi, mới muốn hai vị phu nhân tiến cung đốc xúc Minh Quý phi về đạo hiếu.
Lâm gia lão phu nhân nghe ý chỉ như thế, bị dọa tới nỗi hôn mê ngay tại chỗ, hai vị phu nhân cũng không dám trì hoãn, lập tức sắp xếp một chút rồi mới tiến cung.
Bởi vì Cao Thái hậu muốn phát uy, hai vị Lâm phu nhân lại là thê của ngoại thần, Hoàng thượng và Tần Phiên Phiên đều không thể ở đây.
"Mẫu hậu, chờ lát nữa ngài răn dạy vài câu, cũng đừng nên quá phận. Nhấn mạnh Lâm gia đã quên bổn phận của mình, đầu tiên là đưa Lâm Xảo không tuân thủ quy củ tới, Minh Quý phi vậy mà cũng như thế."
Đương nhiên Tiêu Nghiêu làm Hoàng đế không phải chỉ để Cao Thái hậu hồ nháo, hắn cũng có suy tính của chính mình.
"Muốn Muốn, ngươi nói chuyện đúng là không dễ nghe. Phụ hoàng của ngươi sẽ không nói như vậy, hắn sẽ để ta tức giận làm loạn, chỉ cần ta vui là được, mặt khác tất cả những việc còn lại hắn sẽ xử lí. Về sau ngươi không cần thẳng như thế, những triều thần đó đều là những con cáo già, ngươi phải học kéo một cái cưa lớn với chúng." Lúc này Cao Thái hậu mới nhớ ra, tức thì giáo dục Hoàng thượng.
Vẻ mặt Tiêu Nghiêu phát ngốc, cuối cùng là ai thẳng vậy? Tức giận đến mức gọi trưởng bối nhà người ta tiến cung giáo huấn, hắn uyển chuyển hơn rất nhiều nếu so với Cao Thái hậu.
"Thái hậu, Hoàng thượng đang lo lắng cho ngài. Ngài là Tây Vương Mẫu của thiên đình đó, cao không thể với tới. Hắn đang sợ ngài bị người khác dọa mà lại không thể ở bên cạnh ngài, cho nên mới dặn dò ngài." Tần Phiên Phiên lập tức xông lên, níu lấy cánh tay của Cao Thái hậu, nhẹ giọng làm nũng nói.
Rất nhanh đã thấy Cao Thái hậu vốn không giỏi về mặt tình cảm, lập tức trở nên vui vẻ ra mặt, còn nâng tay lên âu yếm chạm vào trán nàng, dịu dàng nói: "Ai nha, Phiên Phiên ngươi lại có thể nói được những lời thông minh như vậy, cực kỳ giống hài tử của ai gia và Tiên hoàng, cường cường liên thủ mà sinh hạ được "tiểu công chúa". Nếu không phải lúc đỡ đẻ, ta trừng mắt nhìn thấy chính là một đứa bé trai, bằng không ta chắc chắn đã nghĩ là ——"
Cao Thái hậu đang thuận miệng nói rất vui vẻ, cũng may cuối cùng mắt đối mắt với Hoàng Thượng nhận thấy oán niệm đến từ nhi tử của mình, rốt cuộc cũng chịu dừng, tiến đến bên tai Tần Phiên Phiên lặng lẽ nói: "Chắc chắn ta đã nghĩ là ôm nhầm rồi."
Tần Phiên Phiên rất vất vả mới không cười ra tiếng, ôm Thái hậu một cách thân mật, thanh âm mềm mại đáng yêu hô một tiếng mẫu hậu.
Hai người nị nị oai oai, hoàn toàn giống một đôi mẹ con ruột, làm cho Hoàng thượng đứng ở một bên trông như một đứa con rể dư thừa.
Thời điểm bọn họ rời Duyên Thọ cung, trên mặt Tần Phiên Phiên vẫn còn nở nụ cười, nàng thật sự nhịn không được.
Tiêu Nghiêu lại mang một khuôn mặt lạnh tương phản với nàng, giống như người ta thiếu nợ hắn cả đống bạc.
"Xem ra người ngoài như trẫm đã quấy rầy đến tình cảm giữa ngươi và Thái hậu rồi."
Hoàng thượng thấy nàng cười đến đắc ý như vậy thì rốt cuộc vẫn nhịn không được mà mở miệng, chỉ là vừa mới mở miệng là nghe có mùi chua nồng nặc.
Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, ý cười hơi nhạt đi, nói: "Hoàng thượng sao lại nói như vậy? Nếu ngài là người ngoài thì tần thiếp và Thái hậu cũng không có cơ hội gặp mặt. Tần thiếp chỉ là cảm thấy nhũ danh của ngài rất đặc biệt thôi. Muốn Muốn, Thái hậu nương mong đợi rất nhiều từ Hoàng thượng, có thể trị bệnh cứu người. Ngài cũng là thuốc của tần thiếp đó."
Đào Uyển nghi lợi dụng tất cả cơ hội, không biết xấu hổ mà tán tỉnh Hoàng thượng.
Đáng tiếc Hoàng thượng cũng không cảm kích, nhắc đến chuyện nhũ danh này, Hoàng thượng càng không vui lên được.
"Muốn Muốn. Lúc ấy mẫu hậu đang cáu kỉnh với phụ hoàng, mỗi ngày phụ hoàng đều mang đến chỗ bà rất nhiều đồ, hỏi bà có muốn không. Nếu bà nói có, phụ hoàng sẽ không cho. Nhưng mẫu hậu lại không muốn nói chuyện với phụ hoàng, nên lấy nhũ danh cho trẫm là Muốn Muốn. Phụ hoàng vừa hỏi bà, bà sẽ gọi trẫm, không nói chuyện với phụ hoàng cũng có thể có được đồ, một công đôi việc." Chuyện này đương nhiên đã mắc ở trong lòng hắn mấy năm, cho nên khi Tần Phiên Phiên vừa nhắc tới, hắn lập tức nói ra hết một mạch.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút sợ ngây người, Tiên hoàng và Cao Thái hậu đều là người khác thường, xem ra Hoàng thượng cũng thật đáng thương.
"Hôm nay là ngươi cố ý muốn trẫm thay ngươi chọn lựa trang phục có phải không?"
Hai người đều không ngồi kiệu, cứ chậm rãi đi về phía cung điện.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, nhẹ nhàng ấm áp, trang phục này của Tần Phiên Phiên đều là loại trang phục cao quý, bất luận là kiểu dáng hay là tài chất đều kinh diễm dị thường.
Nửa trên cánh tay thêu lên vài con cá vàng rất sống động, tay áo lụa rộng kim sắc chiếu ra bên ngoài, phía dưới váy thạch lựu là màu xanh biển, chỗ làn váy thêu một bông hoa sen đang nở rộ, lại xứng với đôi giày Kim Lũ, chỗ nào cũng tinh xảo và quý khí nhưng cũng không mất đi vẻ tươi đẹp, hoạt bát.
Dưới ánh nắng chiếu xuống lại càng sáng lấp lánh, xứng với búi tóc linh xà[] hôm nay của nàng, thật sự giống như một tiên nữ rơi xuống trần gian.
[] Linh xà kế
Chỉ là ngôi cửu ngũ chí tôn cũng không dễ lừa như vậy, hôm nay Tiêu Nghiêu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cách ăn mặc của Tần Phiên Phiên có vấn đề, khi nữ nhân này ứng đối với Hoàng Thái hậu, rõ ràng là nàng đã nhớ rành mạch cung quy từ trên xuống dưới, không thể nào mà không nhớ rõ mấy thứ đồ vật cơ sở như vậy được.
Nụ cười trên mặt Tần Phiên Phiên tí nữa là nứt ra, mới lúc trước Cẩu Hoàng đế không phải còn tốt sao, sao lại so đo với loại sự tình này?
"Hoàng thượng giúp tần thiếp chọn lựa xiêm y, tần thiếp nhất thời cao hứng mà quên mất. Chẳng sợ ngài muốn trừng phạt tần thiếp, tần thiếp cũng vui vẻ chịu đựng, dù sao đây cũng là ngài chọn, bên trong đều cất giữ tình yêu của ngài dành cho tần thiếp." Nàng đã phản ứng lại rất nhanh, đầu vừa chuyển đã suy nghĩ rồi ứng đối lý do thoái thác.
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Nghiêu, đôi mắt thu thủy kia ẩn chứa tràn đầy tình thâm nghĩa trọng đối với hắn.
Nhưng mà Tiêu Nghiêu biết, những thứ đó tất cả đều không phải.
Cảm xúc của nữ nhân này quá phong phú, nước mắt nói đến là đến, thâm tình cũng muốn có là có nhưng đến tột cùng ai thật ai giả, chỉ sợ trong lòng nàng rõ ràng nhất.
Cửu ngũ chí tôn vẫn luôn lạnh mặt nhìn nàng, cũng không vì động tác này của nàng mà động tâm.
Nụ cười trên mặt Tần Phiên Phiên đều sắp cứng lại, sớm đã mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu trong lòng, trên đời sao lại có một tên nam nhân như vậy! Không phải là Cẩu Tử lúc trước nàng nuôi rất tốt đâu!
Lúc nàng muốn thu lại nụ cười, nam nhân lại ôm cổ nàng một phen, đem nàng ấn vào trong lồng ngực.
"Ngươi thật thông minh cũng thật hiếu thảo, mẫu hậu rất thích ngươi, trẫm cũng cảm thấy ngươi không tồi. Ngươi ngoan một chút, trẫm cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng mà ngươi không thể bước qua cái vạch kia, hiểu không?" Hắn vừa nói vừa bóp lấy cằm của nàng, khiến cho hai mắt của nàng phải đối diện với mắt của hắn.
Ánh mắt của nam nhân thâm thúy, thanh âm trầm thấp, nghe vào lỗ tai, thậm chí lại toát lên một phần dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác như được hắn nâng trong lòng bàn tay mà yêu quý.
Nhưng mà Tần Phiên Phiên lại biết, hắn đang cảnh cáo chính bản thân mình, vạch kia của Hoàng thượng thật sự quá khắc nghiệt, nữ nhân hậu cung từ trước đến nay không người nào dám chạm vào.
Hơn nữa đế vương dịu dàng nhất cũng không thể tin được, bởi vì hắn có thể tùy thời mà thu lại, ở phía dưới sự dịu dàng vô hạn, cất giấu không biết bao nhiêu sự lạnh nhạt.
Nàng một chữ cũng không tin.
"Hoàng thượng, ngài đối tần thiếp thật tốt." Nàng giơ đầu lên, trên mặt hiện ra một nụ cười vừa chân thành lại cảm động, hốc mắt đều đã đỏ lên, tựa hồ kích động đến lệ quang lóng lánh.
Nàng nhón chân, duỗi tay ôm cổ của hắn, hai người dưới ánh nắng chiếu xuống, tựa như một đôi bích nhân.
Trương Đại Tổng quản không xa không gần mà đi theo, thấy một hình ảnh ân ái triền miên như vậy, trong lòng không khỏi thở dài: Haizz, Yêu Tinh xứng Cẩu, thiên trường địa cửu. Hai người làm mau đi thôi!
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại Thưởng Đào các, mệt đến một chữ đều không nói được, diễn cùng Cẩu Hoàng đế, thật sự quá mệt mỏi.
"Chủ tử, Hoàng thượng nói đến tột cùng là có ý gì? Hôm nay ngài cũng quá to gan, rõ ràng là chỉ có người phân vị cao mới được mặc xiêm y như thế, vậy mà ngài cũng dám mặc lên người." Liễu Âm sợ tới mức bây giờ mới dám mở miệng hỏi.
"Có thể có ý gì chứ, nói lần sau ta không cần vô thanh vô tức mà lợi dụng hắn, quả thực là vô nghĩa. Ta nói với hắn một tiếng trước, hắn có thể đáp ứng để ta đương tiên phong quân? Cho ta thứ ta muốn, ta muốn Hoàng hậu, cho ta đi!" Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, sự coi thường nồng đậm tỏa ra ngoài.
May mắn đây là nội điện, cung nhân hầu hạ đều có thể tin tưởng được, ngay cả Vọng Lan cô cô đã gặp qua bao việc đời, cũng bị mấy câu nói đó của nàng dọa cho sợ hãi.
"Chủ tử không nên tức giận, tốt xấu gì Hoàng thượng cũng thay ngài bãi bỏ Lâm Xảo cô nương, Cao Thái hậu lại dạy dỗ Minh Quý phi. Ít nhất hai vị họ Lâm Quý phi nương nương trong cung đều sẽ thành thật không ít. Lần này Thượng Phục cục tặng trang phục cao quý như vậy vào đây, khẳng định là bị vị chủ tử phía trên nào đó chỉ thị, nhưng mà ngài có Hoàng thượng và Thái Hậu hai vị địa vị rất cao hộ tống, vậy nên người bên kia sẽ thu liễm rất nhiều."
Vọng Lan thấy nàng thở phì phì, lập tức nhẹ giọng trấn an nàng.
Mỗi lần đều được bí mật mang theo hai bộ trang phục như vậy tiến vào, cuối cùng lại gom đủ được vài bộ, ngày thường Tần Phiên Phiên đều rất chú ý, sáng nay đúng lúc Hoàng thượng hạ triều trở về, Tần Phiên Phiên mới hiện lên ý niệm này.