Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Thư Thục nghi
Nguyệt Quý phi nghe nàng nói như vậy, không khỏi nhếch khóe miệng lên cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức.
"Lời nói Nguyệt Quế nữ thần vẫn là không cần phải đưa ra, bây giờ nói ra cũng chỉ còn lại vẻ làm kiêu thôi. Ở trong lòng của Hoàng thượng, ta không phải là mặt trăng trên trời mà là vũng lầy trên đất, đục không chịu nổi. Nếu không sao có thể tin vào lời của tên tiểu nhân Tần Phiên Phiên kia nói như thế chứ, đưa ta vào trong lãnh cung đây?"
Chuyện này đối với nàng, mãi mãi là điều canh cánh ở trong lòng.
"Hoàng thượng vì muốn phong Tần Phiên Phiên làm Hoàng Quý phi, hàng phân vị của ta phải nhường đường cho Tần Phiên Phiên." Chúc Mẫn híp mắt lại, coi như đã qua được hơn hai tháng, nhưng nhắc lại chuyện này, nàng vẫn một bộ dạng cắn răng nghiến lợi.
Mặt mày Nguyệt Quý phi không thay đổi nói: "Có nghe rồi."
Nàng nhìn về phía Chúc Mẫn, tỉnh táo nói: "Đây đều là chuyện sớm hay muộn, đợi đến lúc Đại Hoàng tử lớn lên thêm một chút nữa, vị trí Hoàng hậu cũng nên định, rồi tiếp sau đó chính là vị trí Thái tử. So với người khác thì Hoàng thượng đều thấy rõ, hắn và Tiên hoàng đều chung tình như nhau, gặp người kiếp này tình cảm chân thành, sẽ từng bước mà thay nữ nhân kia suy nghĩ kỹ, thăng phân vị cho nàng ta cũng không khiến bị nguy hiểm, rõ ràng là vị trí Hoàng hậu cũng được, nhưng mà hắn lại sợ triều thần phản đối cho nên mới từng bước một chậm rãi mà tiến lên."
Nguyệt Quý phi nói đến đây, trên mặt biệu lộ vẻ ủ rũ, dường như càng thêm rõ ràng, khẽ thở dài một hơi nói: "Hắn so với Tiên hoàng còn tuyệt tình hơn, ngoại trừ đối xử với tình cảm chân thành kiếp này ra thì những nữ nhân khách đều không có chỗ trống nào cả. Chẳng qua Hoàng thượng không phải là một ngươi hay giận cá chém thớt, tỷ tỷ nếu như người từ giờ trở đi ngoan ngoãn ở tại Đoan Mẫn điện của người, không làm loạn cũng không gây chướng mắt, cứ như vậy thì ngươi có thể làm Mẫn Phi nương nương cả đời. Nhưng mà nếu như người chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, chỉ sợ cũng tới nơi này ở chung với ta."
Sau những lời nói của nàng vừa dứt, thì bên trong căn phòng đắm chìm trong một mãnh yên tĩnh như chết.
Thật lâu sau, Chúc Mẫn mới mở miệng nói lần nữa: "Không nghĩ tới Nguyệt muội muội đã ở chỗ này hai năm, vậy mà đã hiểu biết nhiều rồi đấy, một dáng vẻ đã hiểu rõ trần gian thế này là muốn xuất gia làm ni cô sao? Như thế là muốn không tranh không đoạt ư."
"Không phải là ta không tranh không đoạt, mà là ta không tranh nổi cũng đoạt không được. Ta cũng là vì muốn tốt cho người, tuy nói đều không được Hoàng thượng sủng hạnh, về sau cũng sẽ không có con cái, nhưng mà ngươi ở Đoan Mẫn điện kia so với lãnh cung cũng tốt hơn mấy phần mà." Nguyệt Quý phi trầm giọng nói.
"Đúng như lời ngươi nói, dù sao cũng không được Hoàng thượng sủng hạnh, không con nối dõi, vì cái gì cũng không còn mà không liều một lần chứ? Chân trần không sợ mang giày, muội muội ngươi bây giờ đã không còn gì cả, còn có cái gì để tổn thất chứ? Nhưng mà Tần Phiên Phiên thì không giống vậy, nàng ta có được sủng ái còn có con cái, chỉ sợ tâm tư càng lúc càng lớn, đợi đến thời điểm bị mất đi sẽ hối tiếc không kịp."
Chúc Mẫn giống như một nàng tiên cá ở biển mê hoặc thuỷ thủ vậy, lợi dụng việc Nguyệt Quý phi không cam tâm, từng câu đều đâm lên trên trái tim của nàng.
Rốt cuộc Nguyệt Quý phi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, âm thanh lạnh lùng nói: "Trước đó Mẫn Phi nương nương vẫn luôn lợi dụng nhược điểm của các tỷ muội khác, từng bước đem các nàng kéo xuống nước, để các nàng xông pha chiến đấu thay ngươi? Sao nào, trước đó Nhàn Quý phi bị ngươi tự tay vặn ngã, khiến cho ngươi không nhân thủ có thể dùng, nên đến trong lãnh cung lôi kéo người? Vẫn như lúc ban đầu ở trong Vương phủ đi, thời điểm Nhàn Quý phi sai người ám sát ngươi, ta không có giúp ngươi, cho nên ngươi ghi hận trong lòng, cũng muốn dùng một chiêu lá phải lá trái, khiến cho ta bị làm tới nằm nửa liệt người mới tính hả giận?"
Mặc dù Nguyệt Quý phi bị nhốt ở trong lãnh cung, nhưng mà nàng cũng không thiếu cách lấy được tin tức, chủ yếu vẫn là do Lâm gia không hề từ bỏ nàng, để cho cung nữ trước kia của nàng đến lãnh cung, vụng trộm nhét bạc, nơi này thuộc về ngoại lai là hoàn toàn chính xác, không có tiền bạc thì không cạy được miệng mở ra.
"Đến cái này mà muội muội đều có thể đoán được, xem ra ngươi cũng thấy rõ ràng. Vậy ta cũng không miễn cưỡng người, coi như hôm nay ta không đến đấy, hai vị Quý phi Lâm gia các ngươi đều ở trong lãnh cung, trong đó một vị đã điên rồi, dù sao Lâm gia triệt để không trông cậy vào được. Nhìn dáng vẻ này của Hoàng thượng, ấp ủ với uy tín của thế gia lâu năm, hắn nhất định muốn sửa trị. Lâm gia các ngươi cũng là thế gia uy tín lâu năm, hơn nữa còn không có quan viên đương triều lợi hại gì, nói không chừng lúc ngươi còn sinh thời vẫn có thể nhìn thấy Lâm gia hoàn toàn suy tàn đấy."
Chúc Mẫn hừ lạnh một tiếng, sau khi nói một đoạn trôi chảy xong, thì xoay người rời đi.
Cái này tương đương với việc nguyền rủa, khiến cho cả mặt Nguyệt Quý phi trắng bệch ra, nhưng nàng ta lại không có cách nào phản bác, bởi vì điều này chính mà cảnh trong cơn ác mộng của nàng ta.
Thế gia uy tín lâu năm lại không có lấy một nam nhân trụ cột, chờ đợi bọn hắn chính là sự tùy ý phán quyết.
Cho nên ngoài Lâm gia bọn họ còn có Tần gia, mới có thể một mực muốn đưa nữ nhi tiến cung, ôm lấy vinh hoa phú quý cho hậu thế sau này.
Tần Phiên Phiên thành công, nàng đoạt được ân sủng của Hoàng thượng, thay Hoàng thượng sinh con dưỡng cái, dù Tần gia đã từng cho Hoàng thượng mang nón xanh, nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng nói qua cái gì.
Nhưng mà Lâm gia cô nương bọn họ lại thất bại.
"Chờ đã, ngươi có kế hoạch gì." Cuối cùng Nguyệt Quý phi vẫn gọi nàng lại.
Chúc Mẫn lập tức dừng bước lại, trên mặt lộ ra một nụ cười mang vẻ như ý, lúc quay đầu lại đã khôi phục một mặt biểu tình nghiêm túc.
Đợi lúc nàng từ trong phòng của Nguyệt Quý phi đi ra, thân thể căng cứng cuối cùng cũng buông lỏng, may mắn là không uổng công chuyến này.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch như cũ, nàng nên rời đi, nhưng nghe được âm thanh kêu la của Minh Quý phi, thì nàng lại đổi chủ ý.
Nàng nhìn đại thái giám chỉ chỉ gian phòng đang bị khóa lại kia, trên mặt đại thái giám lập tức lộ ra vẻ xoắn xuýt, nói: "Vị chủ nhân này, ngài đây là đang làm nô tài khó xử, vị Minh Quý phi này thật sự đã điên rồi. Ngài đi gặp một người điên làm gì, nàng ta ngoại trừ việc tấn công ngài ra thì không làm được chuyện gì khác hết a, lời ngài nói nàng ta cũng nghe không hiểu."
Đại thái giám tận tình khuyên bảo hết mức, chẳng qua tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy cung nhân đứng bên cạnh vị chủ nhân kia, từ trong tay áo lấy ra một cái hầu bao, trực tiếp dúi vào trong tay của hắn.
Hắn vô ý thức ước lượng, phát hiện không ngờ nặng như vậy, khẳng định tiền bạc không ít, lập tức mặt mày hớn hở, lại khôi phục một bộ mặt đầy vẻ nịnh nọt tươi cười như thông lệ.
"Dễ nói dễ nói, ngài chờ một lát, nô tài đi tìm người cho ngài để khống chế Minh Quý phi lại."
Thời điểm đám người mở cửa ra, Minh Quý phi trức tiếp dùng lực lớn giãy dụa muốn chạy ra khỏi phòng, trong miệng lại hô to: "Hoàng thượng, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn nói cho chàng, Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh, nàng ta chuyên môn hút dương khí người ta, ngàn vạn lần không thể nghe lời nàng ta, nếu không sớm muộn gì cũng bị hút khô hết."
Trong miệng nàng ta nói ra một trang từ ngữ kì quặc không ngừng dừng lại, thập chí bởi vì cửa phòng mở ra mà càng thêm kích thích đến nàng ta, nhìn thấy bộ dáng kích thích này của nàng ta, Chúc Mẫn không khỏi nhíu mày.
Chúc Mẫn không thể bại lộ thân phận, cho nên không thể nói chuyện cũng không thể đem mặt lộ ra, nếu như Minh Quý phi cứ tùy ý nổi điên như vậy, thì kế hoạch của nàng không thể tiến hành được.
Nàng từ trong tay áo đem túi thơm sờ sờ lấy ra, thả đung đưa trước mặt Minh Quý phi.
"Mùi hương này thơm quá, rất quen thuộc, thật thoải mái." Vốn dĩ đang nhảy qua lại tránh người thì ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Nàng phất phất tay đối với nhóm người kia, chỉ còn mình cùng cung nhân mang theo ở lại.
Cửa phòng đóng lại lần nữa, đến tột cùng bên trong đang nói cái gì, người bên ngoài không thể nào biết được, chỉ là Minh Quý phi hoàn toàn trở nên yên tĩnh, một chút dấu hiệu nổi điên cũng không có.
Thậm chí ngay cả lúc Chúc Mẫn muốn rời khỏi, vị đại thái giám còn vẻ lấm lét trên mặt đi lại, muốn xin túi thơm của nàng.
"Vị chủ nhân này, không biết hương thơm trong túi này là được làm bằng cái gì ạ, có thể đưa đơn thuốc nói cho nô tài hay không. Mới rồi nô tài nhìn thấy ngài dùng tuí thơm này, bệnh điên này của Minh Quý phi đã không có phát tát nữa." Đại thái giám nhìn chằm chằm vào ống tay áo của nàng, dáng vẻ giống như muốn lập tức xông lên đoạt lấy vậy.
Chúc Mẫn nhíu mày, thấp giọng nói: "Túi thơm đã lưu lại cho Minh Quý phi, gần đây nàng ta hẳn sẽ rất ngoan, các ngươi cũng không cần luôn luôn phải giam giữ nàng ta."
Nói xong câu đó, nàng liền rời đi.
---
Cuối cùng năm mới cũng đã đến, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi mọi người, toàn bộ bữa tiệc đều mười phần náo nhiệt.
Tần Phiên Phiên ngồi chủ vị ở sau điện, nhìn thấy nhóm mệnh phụ ở phía dưới bày ra gương mặt vui tuơi chúc mừng, không thấy được tâm tình bất mãn ở tiệc đầy tháng lần trước của Đại Hoàng tử.
Cho dù có không ít người ở trong này vẫn bất mãn đối với nàng, nhưng cũng đều đem tâm sự giấu đi, không dám biểu lộ ra chút nào.
Ngược lại trước đó lúc mở tiệc, Tần phu nhân được Liễu Âm mang đến Thưởng Đào các một chuyển, ôm lấy Đại Hoàng tử.
Chờ sau khi trở lại, Liễu Âm lặng lẽ báo cáo với nàng: "Tần phu nhân ôm Đại Hoàng tử thì cứ khóc, nói là thời gian cực khổ của chủ tử cuối cùng cũng được đền đáp. Bà dặn ngài cần cẩn thận người trong cung, lúc trước Cảnh Vương phi đi thông đồng với Cảnh vương, đồng thời hòa ly với Hoàng thượng, chuyện này còn không phải bởi vì Cảnh Vương phi ngu, mà còn bởi vì lúc ấy các cơ thiếp bên trong vương phủ lừa gạt nàng ta. Bây giờ tuy nơi trong cung đã không còn mấy vị nương nương có phân vị cao nữa, nhưng cũng không thể phớt lờ."
Tần Phiên Phiên gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Tần phu nhân, chỉ thấy hốc mắt Tần phu nhân đỏ lên, hiển nhiên vẫn còn một mảnh thương cảm bên trong.
"Đem món ăn này đưa cho Tần phu nhân, dạ dày của bà không tốt, ăn nhiều món ăn nóng chút." Nàng đưa tay chỉ vào món thịt băm hương cá vưà được đặt lên, nhẹ nói một câu.
Liễu Âm lập tức bưng lấy đồ ăn đi xuống, đang lúc nàng mang đồ ăn cùng lời nói đều truyền đến, Tần phu nhân lập tức đứng dậy hành lễ nói cảm tạ.
Hai ánh mắt của mẹ con chạm một cái giữa không trung, hốc mắt của Tần phu nhân càng đổ, chỉ cảm thấy không có uổng phí yêu thương thứ nữ này, khuê nữ ruột thịt cũng không được vậy.
Tần Phiên Phiên cười cười với bà, trong lòng có chút cảm khái.
Vốn dĩ ở trong mắt nàng, bà là một người mẹ vừa thông minh vừa tháo vát, bây giờ cũng hiện lên vẻ già nua, năm tháng quả nhiên không tha bất cứ ai.
Bởi vì được Hoàng Quý phi ban thưởng món ăn này, khiến nhóm mệnh phụ xung quanh nhìn đỏ cả mắt, cái này không chỉ là một món ăn thôi mà còn đại biểu cho sự lung lay sắp đổ của Tần gia, có chỗ dựa là Hoàng Quý phi, chính là không hề ngã xuống.
Tần Kiêu ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy mẫu thân mình cùng Tần Phiên Phiên cảm ứng lẫn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng có một sự đau nhói, nàng chăm chú nắm thật chặt tay lại, móng tay cấu vào trong lòng bàn tay.
Tần phu nhân đối đãi thứ nữ thân thiết như vậy, đối đãi đích nữ như nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Nếu không phải lúc trước nàng chọn sai đường, hiện tại người mở đại yến cho các vị mệnh phụ chính là nàng, hơn nữa khẳng định nàng vẫn lấy thân phận chính cung Hoàng hậu mà mở tiệc chiêu đãi, so với Hoàng Quý phi còn cao quý hơn mấy lần.
Tần Phiên Phiên căn bản cũng không có chú ý tới Tần Kiêu, nàng cùng vị đích tỷ này từ sau khi tiến cung, rốt cuộc không có quan hệ gì nữa, lần trước chuyện đánh nhau ở bãi săn bắn, cũng cứ thế mà lật mặt với nhau.
Tầm mắt của nàng quét một lần ở phía Lâm gia bên kia, hai vị phu nhân Lâm gia cùng hai vị Thiếu phu nhân đều tới, nhưng mà nàng lại không nhìn thấy Cao Tố Tuyết.
"Ngươi đi hỏi Lâm gia Đại phu nhân một chút, sao không thấy Tam thếu phu nhân tới?" Tần Phiên Phiên lại kêu Liễu Âm tới lần nữa.
Một lát sau, Liễu Âm liền trở lại, thấp giọng nói: "Nói là hôm nay thân thể Tam Thiếu phu nhân không thoải mái, không tới được. Chờ sau này có cơ hội, nhất định mang theo nàng ấy đến thỉnh an Thái hậu và ngài."
Tần Phiên Phiên nghe được câu trả lời này, cũng không có yên lòng, còn khiến nàng càng thêm lo lắng.
Hôm nay là giao thừa, với hiện trạng kia của Lâm gia, tên thiếu gia thứ phòng của Lâm gia kia chắc chắn sẽ không đưa Cao Tố Tuyết về nhà ngoại, nàng muốn gặp Cao phu nhân, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.
Bên trên yến hội này, không chỉ có Thái hậu, còn có nữ quyến của Cao gia đều ở đây, không phải vì bất đắc dĩ, nàng ấy không thể nào không tới.
"Chuyện này đừng để mẫu hậu phát giác, chờ thêm mấy ngày ta triệu Tố Tuyết tiến cung hỏi một chút." Nàng không biết tình huống bên kia của Cao Tố Tuyết như thế nào, quyết định trước thay nàng ấy giấu diếm.
Tiệc tối mãi cho đến khuya muộn mới kết thúc, vô số xe ngựa rời đi, Tần Phiên Phiên cùng Thư Quý phi lại bận rộn hồi lâu, mới đem những chuyện này xử lý đến không sai biệt lắm.
Đêm nay nàng không có về Thưởng Đào các, thời điểm tiệc tiến hành được một nửa, có tiểu cung nữ tới lặng lẽ truyền lời, Hoàng thượng triệu kiến nàng, sau khi tiệc tối kết thúc thì đi Long Càn cung.
"Nương nương, chỗ này vắng vẻ tối om. Hoàng thượng để lão nô ở chỗ này trông coi, nói là ngài đã tới, lão nô mới có thể làm xong việc lui xuống đi nghỉ ngơi. Ngài đi tắm rửa thay đồ trước, Hoàng thượng đang ở nội điện chờ ngài đấy!" Trương Thiển Năng từ xa đã đi tới nghênh đón nàng, nụ cười hiện đầy trên mặt, lúc cười tạo ra mấy nếp nhăn.
Tần Phiên Phiên nói khẽ: "Vất vả Trương tổng quản, những thứ này để ngươi mang theo Trương Thành bọn hắn mua rượu ăn uống đi."
Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao, tự mình đẩy vào trong tay của hắn.
Trương Hiển Năng do dự một chút, lấy trình độ được sủng ái của Tần Phiên Phiên, hoàn toàn không cần cho hắn những thứ này, chẳng qua trên mặt Hoàng Quý phi vẻ tươi cười rất thân thiết, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy.
Tần Phiên Phiên nghe hắn nói bốn chữ "Tắm rửa thay đồ" này, liền biết hoàng thượng có ý gì.
Lúc trước nói kỳ hạn được sinh hoạt vợ chồng ba tháng, bây giờ đã qua hơn ba tháng, đêm lại là đêm ba mươi, chắc hẳn Hoàng thượng đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, đợi đến một đêm xuân sắc đây mà.
Tần Phiên Phiên nghĩ tới những thứ này, không khỏi cong cong khóe môi.
Đợi lúc nàng tắm rửa, quả nhiên nhìn thấy Hình ma ma đã cầm tất cả bút lông và thuốc màu, ở ngay bên ngoài ao tắm chờ đợi.
Thời điểm nàng đi tắm, theo như thường lệ thường nằm sấp lên mặt bàn, lúc này Hình ma ma ngược lại vui vẻ ra mặt, một chút cũng không vì mình có vẽ được hay không mà lo lắng, dù sao chỉ cần xuất hiện trên người Tần Phiên Phiên, Hoàng thượng đều sẽ thích.
Dù là hơi có chút tì vết, rơi vào trong mắt Hoàng thượng, cũng nhất định là cực kỳ đáng yêu.
"Nương nương, mực nước này có chút lạnh, ngài chịu đựng chút, động tác của lão nô sẽ nhanh hơn chút." bà vừa nói vừa chấm chấm mực nước, từ đầu tới đuôi ngoại trừ màu đen, cũng không dùng qua màu sắc khác.
"A, hôm nay ma ma vẽ tranh đen trắng sao?" Nàng không khỏi tò mò hỏi một câu.
"Không phải vậy, Hoàng thượng không muốn vẽ, mà để lão nô viết chữ. Nói là gần đây ngài nhất định phải vẽ lên, để ngài thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng."
Đương nhiên là tùy ý Tần Phiên Phiên hỏi han, những người phục vụ đều không dám nói cho nàng đến cùng là chữ gì, Hoàng thượng nhất định muốn tự mình nói ra.
Tần Phiên Phiên lắc đầu bất đắc dĩ, mặc sa y vào, ở bên ngoài trùm lên áo choàng thật dày, một đường chạy chậm vọt đi tới nội điện.
Đoạn đường nàng chạy tới này, mặc dù gió lạnh quất vào mặt, nhưng thân thể dường như tỏa ra nhiệt, hồi lâu chưa phát hiện ra chuyện gì, nàng đối với đêm nay cũng cực kỳ mong đợi.
Thậm chí sau khi Tần Phiên Phiên đi vào nhất định phải bổ nhào vào trong ngực của Hoàng thượng, sau đó điên cuồng hôn hắn, động tác này đều đã nghĩ kĩ rồi.
Nhưng đợi đến lúc nàng chân chính đi vào, mới phát hiện ánh nến lờ mờ bên trong nội điện, tiếng ngáy như sấm.