Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Thư Thục nghi
"Quả thật ta đã thua, nhưng ngươi cũng không có thắng. Dù ngươi có đem toàn bộ nữ nhân trong hậu cung này kéo xuống đài cũng vô dụng thôi, chỉ cần Tần Phiên Phiên còn xuất hiện, thì ngươi mãi mãi cũng chỉ là kẻ thất bại, mãi mãi cũng không chiếm được sủng ái của Hoàng thượng. Ngươi vẫn chỉ có thể cô độc mà sống hết quãng đời còn lại, một mực nhìn thấy Hoàng thượng và Tần Phiên Phiên chàng chàng thiếp thiếp, về sau bọn họ sẽ còn sinh thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba, ngươi so với nhũ mẫu cũng không bằng..."
Nhàn Quý phi cười lạnh một tiếng, lúc này nàng cũng không sợ, hoàn toàn là trạng thái vò đã mẻ không sợ rơi vỡ.
Dù sao đã biến thành tình tình như thế này, thì nàng có cầu xin thế nào cũng vô dụng, huống hồ còn rơi vào trong tay đối thủ một mất một còn, so với việc bị chế giếu chết đi, còn không bằng kiên cường một chút đến cuối cùng đi.
Chí ít nàng sẽ không cúi đầu trước Chúc Mẫn.
Nhưng mà Nhàn Quý phi còn chưa có nói xong, búi tóc lần nữa bị người khác bắt lại, bỗng nhiên Chúc Mẫn dùng sức kéo nàng ngã theo hướng trên mặt đất, lập tức khuôn mặt của Nhàn Qúy phi liền đụng phải gạch sàn lạnh buốt, thậm chí còn nghe được âm thanh trầm đục của răng và gạch sàn va chạm nhau.
Chúc Mẫn dùng rất nhiều khí lực, nên ngay cả mũi của Nhàn Quý phi cũng bị chảy máu, bốc lên một mùi máu tanh.
Nàng cũng không có cách nào mở miệng, bởi vì miệng đều bị mặt đất chặn lại.
"Thời điểm ngươi không nói lời nào, đỡ khiến người ta chán ghét hơn nhiều. Có ai không, mau trang điểm cho Nhàn Quý phi, nàng ta muốn đi lãnh cung ngay lập tức, ở đó cũng không có son phấn bột nước tốt để dùng."
Chúc Mẫn lại nắm lấy tóc của nàng, kéo nàng lôi dậy.
Khuôn mặt của Nhàn Quý phi bị đập đền máu me đầm đìa, răng cũng đập rơi mất nửa hàm, nước mắt của nàng trực tiếp tuôn ra, hiển nhiên là đau đến chịu không được.
Bờ môi sưng phồng lên, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Hai tiểu cung nữ bưng một chậu nước giúp nàng lau chùi, lại cầm son phấn bột nước tới, cẩn thận từng li từng tí giúp Nhàn Quý phi vẽ lại trang dung.
Thẳng đến muộn một chút, Nhàn Quý phi mới có thể nói lời nói: "Đều muốn đem ta nhốt vào lãnh cung, cần gì phải giả mù sa mưa thay ta trang điểm?"
"Gương mặt trẻ con này của muội muội a, dáng dấp thật làm người khác ưa thích. Nói thật nếu như ngươi và ta không phải là nữ nhân của Hoàng thượng, nói không chừng còn trở thành khuê mật với nhau đấy. Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, có một câu tục ngữ nói rằng, không phải quả báo không tới mà chưa tới thôi. Muội muội tốt, hiện tại đã đến rồi. Người sống cho thật khỏe mạnh nha."
Chúc Mẫn nói xong mấy câu đó, trơ mắt nhìn hai cung nữ giúp nàng vẽ lại trang dung xong, liền phất phất tay, để cho người ta đem Nhàn Quý phi lôi vào trong lãnh cung.
Từ đó, trong lãnh cung lại có thêm một người.
Ngay từ đầu Nhàn Quý phi vẫn không rõ mấy câu cuối cùng kia của Chúc Mẫn, hoàn toàn là không hiểu sao, đợi đến hai canh giờ sau, nàng cảm thấy mặt mình bị ngứa vô cùng lạ lùng, cả người tựa hồ cũng đã mất đi lý trí.
Đợi lúc nàng lại thanh tỉnh, trên mặt đã bị nàng cào đến từng vết máu lên, mà cuống họng lại bắt đầu kịch liệt đau nhức, nàng thử phát ra tiếng, từ khàn khàn đến im ắng.
Cuối cùng thân thể hoàn toàn cứng ngắc, nàng có thể trông thấy, cũng có thể nghe thấy, nhưng tay lại không thể viết, miệng không thể nói.
Hóa ra Chúc Mẫn nói lời này, ý là lúc trước Nhàn Quý phi dùng thủ đoạn này trên người Tô Uyển nghi, bây giờ hoàn toàn báo ứng tại trên người nàng.
---
Chuyện tình giữa hai vì Quý phi huyên náo lớn đến như thế, Nhàn Quý phi còn bị nhốt vào lãnh cung, tất nhiên Tần Phiên Phiên cũng biết được.
Chẳng qua nàng cũng không có thời gian phản ứng với những người này, bây giờ nàng chú tâm ở trên người Đại Hoàng tử rồi.
Tiểu gia hỏa ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, dường như mỗi một ngày đều có biến hóa, dáng dấp cực kỳ khỏe mạnh.
Tiêu Nghiêu liền vui vẻ vô cùng, vừa có thời gian liền chạy về Thưởng Đào các, mỗi ngày đều cao hứng như heo con trăm cân thịt vậy.
"Ai nha, bảo bối à, phụ hoàng rất thích con!" Tiêu Nghiêu ôm con của hắn trong điện đi dạo.
Chẳng qua chỉ mất công phu bảy tám ngày mà tư thế hắn ôm tiểu hài tử đã mười phần thành thạo, mà càng ngày lại càng ôn nhu.
Dùng lời của Cao Thái hậu để hình dung, Tiêu Muốn Muốn đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma rồi, con của hắn ịt ịt ra thì cũng là mùi hương thơm ngát.
Tần Phiên Phiên mắt lạnh nhìn bộ dáng ngu ngốc này của hắn, thấy hắn ôm đứa nhỏ một mực đung đưa nhẹ nhàng, tiểu gia hỏa vừa tỉnh ngủ, hiển nhiên đối với hắn việc đung đưa này rất thích, mở to một đôi mắt giống như trái nho.
"Hoàng thượng, người mau đem nhi tử đặt xuống đi, sớm muộn cũng làm hư hắn. Nửa đêm tỉnh ngủ muốn ôm ấp nói chuyện, sẽ rất khó dỗ." Tần Phiên Phiên nhẹ giọng khuyên một câu.
Tên Hoàng thượng này một khi cao hứng lên, thì cứ ôm đung đưa không ngừng, đừng nhìn hài tử nhỏ như vậy mà không hiểu chuyện, kỳ thật là mẫn cảm vô cùng, chỉ cần hắn không cao hứng thì sẽ khóc.
Tiêu Nghiêu cũng không phản ứng nàng, thấp giọng nói: "Không sao hết, tìm thêm mấy nhũ mẫu nữa thay phiên trông chừng hài tử. Bảo bối nghe lời như thế, làm sao có thể ầm ĩ quá mức. Nàng đừng có nói xấu bảo bối nữa."
Hắn vừa nói vừa đứng bên cạnh ném ánh nhìn khinh khỉnh về phía nàng, Tần Phiên Phiên bị hắn trừng đến không còn cách nào khác, việc này cũng hoàn toàn ngăn chặn miệng của nàng.
Bỏ đi, Hoàng thượng thích là được, đến lúc đó thật sự có gì không tốt, vậy thì tìm hắn tính sổ sau.
Rốt cuộc tiểu gia hỏa bị hắn dỗ cho ngủ thiếp đi, rồi hắn cũng cẩn thận từng li từng tí đem đứa nhỏ bọc trong tã lót bỏ lên trên giường, ôm lâu như vậy mà trên mặt hắn cũng không có chút biểu lộ mệt mỏi nào hết, chưa kể vẫn là dáng vẻ hài lòng nữa chứ.
Tần Phiên Phiên ngay cả trợn mắt cũng không muốn nhìn đến hắn.
Chờ sau khi hắn nhìn chằm chằm dáng vẻ tiểu gia hỏa ngủ đến ngẩn người xong, mới rốt cục ung dung tỉnh táo lại, cuối cùng từ trong mị lực vô cùng to lớn của nhi tử mà thoát ra.
"Chờ nàng ra tháng, nàng có muốn quyền chấp chưởng hậu cung hay không?" Nam nhân này đi thẳng vào vấn đề.
Đột nhiên Tần Phiên Phiên giật mình, đề tài này nên mở đầu như thế nào giờ, trước đó cũng không có báo một tiếng nào. "Hoàng thượng không hài lòng với Hoàng Quý phi?" Nàng thăm dò hỏi một câu.
Tiêu Nghiêu gật đầu: "Chuyện lần này, lấy việc Nhàn Quý phi nhốt vào lãnh cung để kết thúc, nhưng kỳ thật vẫn chưa có kết thúc. Hoàng Quý phi cũng không thể thoát khỏi việc có liên quan, nhìn việc nhét hai bà đỡ vào trong cung của nàng, biết rõ hai bà đỡ kia chỉ sợ có vấn đề vậy mà nàng ta vẫn để y như vậy. Đã thế không có thông báo cho trẫm, cũng không cảnh báo nàng một câu, loại này có hành vi tự tiện chủ trường như thế rất là nguy hiểm. Nếu như để nàng ta tự ý quản lý hậu cung, chỉ sợ ngày nàng ta cấu kết với ngoại thần để tạo phản cũng không xa đâu."
Trên mặt hắn biểu lộ hết sức nghiêm túc, hiển nhiên những lời này hắn đã sớm nghĩ kỹ, chỉ là một mực không nói mà thôi.
Tần Phiên Phiên tán đồng nhẹ gật đầu, nói: "Chờ thiếp ở cữ hết tháng xong, quyền chấp chưởng hậu cung liền giao vào trong tay thiếp đi."
"Đương nhiên nàng vẫn lấy hài tử làm đầu, các phi tần khác trong hậu cung cũng không có gây ra việc sóng gió động trời gì, trẫm không ra mặt cho các nàng, các nàng cũng không có bản lãnh làm gì. Không muốn bởi vì nhỏ mà mất lớn, nhất định phải chiếu cố con thật tốt."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía đứa nhỏ trong tã lót, lại là một bộ dáng mang vẻ mặt thâm tình.
Tần Phiên Phiên không khỏi buồn nôn run rẩy, Hoàng thượng thật sự có bản lãnh quá mà, từ lúc mới bắt đầu cũng không có ai xứng đáng sinh con cho hắn, bây ôm đứa nhỏ thì không nỡ buông tay, trái lại không hổ là mắt cẩu.
"Nếu nàng bận quá không chịu nổi, có thể để Thư Quý phi giúp nàng đỡ bận bịu một chút. Lần trước hại Tô Uyển nghi thành như thế, hung thủ đã bắt được chính là Nhàn Quý phi. Bây giờ nàng ta cũng giống như Tô Uyển nghi, người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ nằm liệt trên giường ở trong lãnh cung. Hoàng Quý phi đã đem mọi chuyện rõ ràng bàn giao một lần, nhưng mà nàng không được phớt lờ, hậu cung nhiều người tranh đấu cũng nhiều, nàng lại là mục tiêu công kích, còn có trẫm bảo hộ, nhất định phải thời thời khắc khắc đều ôm bảo bối trong ngực, đừng cho người khác cướp đi."
Hắn ôm đứa nhỏ lên, lại hôn một cái trên gương mặt non mịn của đứa nhỏ, một mặt biểu lộ thỏa mãn.
Khóe miệng của Tần Phiên Phiên cong lên nở nụ cười gằn, đợi đến khi Hoàng thượng đi, sớm muộn có một ngày nàng sẽ khiến cho Hoàng thượng từ bỏ cái thói hư tật xấu này.
Thật đúng là muốn toàn bộ thế gian đều vây quanh đứa nhỏ mà, phụ mẫu sủng ái là vô cùng quan trọng, nhưng mà sủng ái quá mức sẽ không tốt, bây giờ nhị cẩu tử rõ ràng là có tình thương của cha quá mức nồng đậm, đã đến mức đánh mất lý trí luôn rồi.
---
Tiệc đầy tháng của Đại Hoàng tử, có thể nói là cực kỳ long trọng và xa hoa.
Hoàng thượng luôn luôn cần kiệm tiết kiệm, bây giờ đối với tiệc đầy tháng của đứa trẻ đầu tiên, vô cùng coi trọng, từ khi đứa nhỏ ra đời đã căn dặn Hoàng Quý phi chuẩn bị.
Hoàng Quý phi một mực đảm bảo với hắn, nhất định sẽ làm cho Đại Hoàng tử nở mày nở mặt xuất hiện trước mặt người khác, làm cho tất cả mọi người cũng có thể có cảm giác được Hoàng thượng coi trọng đứa nhỏ này.
Chúc Mẫn biết chuyện này là vẫn đã đóng thuyền, mặc kệ nàng đối đãi với đứa nhỏ này như thế nào, ghen ghét cũng được, hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng vậy, tóm lại là không thể có chút mảy may lười biếng, nhất định phải làm cho Hoàng thượng hài lòng.
Nàng vốn cho rằng có thể nhờ việc này mà ở trước mặt Hoàng thượng biểu hiện tốt một chút, vạn vạn không nghĩ tới đây là một chuyện vô cùng thống khổ, khổ sai.
Trên cơ bản cách mỗi hai ba ngày, Hoàng thượng đều muốn triệu kiến nàng tại Long Càn cung, nói liên quan tới chuyện đầy tháng này.
Ngay từ đầu nàng còn có thể đứng đắn nghiêm túc đối mặt, nhưng cho dù nàng nói cái gì thì dường như bộ dạng Hoàng thượng cũng không có tính là đặc biệt hài lòng gì cả.
Đến mãi sau nàng đã tốt còn muốn tốt hơn, đem mọi chuyện có thể hoàn thiện đến thập toàn thập mỹ, vậy mà vẫn không đạt được khích lệ đặc biệt từ Hoàng thượng.
Hắn chỉ là trầm mặc hồi lâu, mới khoan thai nói: "Đại Hoàng tử của trẫm tốt đẹp như vậy, đáng giá dùng đồ tốt nhất. Hoàng Quý phi cố gắng trẫm đều nhìn ở trong mắt. Đây không phải là vấn đề của ngươi, chỉ là trẫm cảm thấy trên đời này không có đồ vật nào có thể xứng với Đại Hoàng tử. Hây dà, đã hai canh giờ rồi trẫm còn chưa có nhìn thấy đứa nhỏ, được rồi, nguơi lui ra đi, trẫm phải đi ôm con một cái."
Hắn vừa nói vừa thở dài, hoàn toàn là một bộ dạng thế giới này quá dung tục dơ bẩn, căn bản không xứng với nhi tử của ta.
Cả người Chúc Mẫn đều cứng ngắc đứng tại chỗ, nàng há hốc mồm như muốn nói gì đó, nhưng mà Tiêu Nghiêu đã trực tiếp đứng người lên, sải bước đi ra ngoài, hiển nhiên là chờ không kịp mà muốn gặp được Đại Hoàng tử.
Rất nhanh đã không thấy thân ảnh của Hoàng thượng đâu cả, chỉ có Chúc Mẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Đây là cái quái gì vậy? Hài tử còn chưa có đầy một tháng, đến tột cùng vì sao có thể làm nhiều người ưa thích, ngay cả Hoàng thượng cũng hãm sâu trong đó như thể không tự kiềm chế được, hoàn toàn là không thể nói lý.
Đây chỉ là tưởng tượng một cảnh trong đó mà thôi, trong lúc đang làm tiệc đầy tháng, vô số lần nàng và Hoàng thượng đều không thể tiếp tục tiến hành cuộc đối thoại hoàn chỉnh một chút nào hết.
Nàng đã hiểu rõ ý tứ của Hoàng thượng, căn bản không có bất luận phong hoa tuyết nguyệt gì cả, một lòng chỉ có một mình Đại Hoàng tử như thế nào mà thôi, nàng còn không sánh bằng một đứa nhỏ còn trong tã lót nữa.
Dưới sự kích thích mãnh liệt này, cuối cùng cũng đến tiệc đầy tháng.
Bởi vì là đứa nhỏ đầu tiên của Hoàng thượng, quy mô của tiệc đầy tháng trên cơ bản cùng với quy mô của tết Trung thu, đầy dủ văn võ ở trước điện chúc mừng Hoàng thượng, mệnh phụ các nhà cũng vào cung cùng với chư vị phi tần tham gia tiệc.
Đại Hoàng tử bị bao trong tã lót, thời gian lộ một chút mặt vô cùng ngắn ngủi ở trước điện cùng hậu cung, rồi sau đó trực tiếp bị ôm đi xuống.
Không ít mệnh phụ còn muốn tiến lên trước cẩn thận nhìn một cái, nhưng mà nhũ mẫu đem Đại Hoàng tử ôm thật chặt vào trong ngực, trước sau đều có tám vị cung nữ mở đường, những người kia đem cổ kéo dài hơn nữa, cũng không nhìn thấy bất kỳ đầu mối nào.
Có mấy mệnh phụ quen biết nhau, tụ cùng một chỗ nói thầm, nói là Đào Phi nương nương cũng quá keo kiệt, các nàng chỉ là nhìn một cái xem Đại Hoàng tử trông như thế nào mà thôi, nàng để cho người ta che chở Đại Hoàng tử như thế, hoàn toàn coi các nàng như tặc tử vậy, thật sự đúng là thứ không lên được mặt bàn mà.
Thậm chí có người lôi thân phận thứ nữ của Tần Phiên Phiên ra, những mệnh phụ này có liên hệ vô cùng nhiều với phi tần trong hậu cung.
Bây giờ hậu cung chỉ có một mình Tần Phiên Phiên độc sủng, nàng còn có Đại Hoàng tử, đem các phi tần khác đều bức đến không có cơ hội sống, cũng khó trách nhóm mệnh phụ giận lây sang nàng.
Tần Phiên Phiên nhìn thấy phía dưới tư thế châu đầu ghé tai, không khỏi ngoắc ngoắc khóe môi.
Hôm nay nàng mặc trang phục lộng lẫy tham dự, sau khi ở cữ xong, mấy ngày này đã nhiều lần bộc lộ quan điểm là không muốn khó coi, nàng đã đặc biệt rèn luyện, cho nên cả người nhìn cũng không tệ.
"Đào Phi nương nương, lão thân có một yêu cầu quá đáng. Có thể để cho cháu dâu lão thân xích lại gần nhìn Đại Hoàng tử một chút hay không, dinh dính hỉ khí, chờ mong nàng sang năm cũng có thể sinh một tiểu tử mập mạp." Rốt cục có người kiềm chế không được, đứng ra nói một câu như vậy.
Tần Phiên Phiên áy náy cười nói: "Không phải bản cung không cho chư vị nhìn Đại Hoàng tử, là Hoàng thượng tự mình ban lệnh ra, Đại Hoàng tử tuổi còn nhỏ thân thể yếu, không thể ở bên ngoài quá lâu, cũng không thể tiếp xúc quá nhiều người. Chớ nói cháu dâu ngài, hôm nay ngay cả bản cung cũng không thể ôm đứa nhỏ, Hoàng thượng nói, trừ phi chờ tiệc đầy tháng kết thúc, sau khi trở về ta đem mặt trang điểm rửa sạch, nếu không là không thể đụng vào Đại Hoàng tử."
Trên mặt của nàng tràn đầy vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa dứt lời, khắp nơi kinh ngạc.
Lúc trước mấy mệnh phụ vụng trộm tụ cùng một chỗ chửi mắng Tần Phiên Phiên hẹp hòi, đều cảm thấy trên mặt nóng lên.
Không phải Đào Phi nương nương, mà là Hoàng thượng hẹp hòi.
Hôm nay Chúc Mẫn ngồi ở phía dưới, nếu không phải trên mặt trang dung vẽ dày cộm, khẳng định đám người kia đều có thể phát hiện nàng không cam tâm.
Nàng rõ ràng mới là nữ nhân có phân vị cao nhất trong hậu cung, nhưng lại ngồi hàng thứ hai, chủ vị là Tần Phiên Phiên ngồi.
Đây là Hoàng thượng đặc biệt nói, tiệc đầy tháng Đại Hoàng tử, tự nhiên là mẹ đẻ Đại Hoàng tử ngồi ở chủ vị.
Chúc Mẫn lại không cam tâm cũng không thể tránh được, một là nàng không thể nào phản bác lời nói của Hoàng thượng, hai là nàng không phải lục cung chi chủ, không phải Hoàng hậu, cùng Tần Phiên Phiên phân vị chênh lệch không tính là lớn, cũng chỉ có thể phục tùng an bài.
Tiệc đầy tháng làm cực kỳ náo nhiệt, dù nhân vật chính là Đại Hoàng tử chỉ lộ mặt một chút rồi bị ôm xuống, nhưng như cũ vẫn truyền đến vô số tiếng cười nói chúc mừng.
Ai cũng biết Hoàng thượng rất coi trọng với lần yến tiệc này, cho dù là ép buộc mình, cũng phải kéo ra ba phần cười tới.
Sau khi tiệc kết thúc, Tần Phiên Phiên lập tức liền trở về Thưởng Đào các đi nhìn đứa nhỏ, Chúc Mẫn còn phải lưu lại nhìn chằm chằm nhóm cung nhân thu dọn.
Đợi lúc nàng trở lại Đoan Mẫn điện, sắc trời bên ngoài đã tối đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón, nàng nằm ngửa lên trên ghế Quý phi, nhắm mắt lại chợp mắt, nhíu chặt lấy lông mày nghĩ ngợi tâm sự.
"Nương nương, Trương Thành công công tới." Tiểu cung nữ nhẹ giọng thông truyền một câu.
Hoàng Quý phi lập tức bừng tỉnh, bỗng nhiên từ trên ghế Quý phi bật dậy, nàng không cẩn thận ngủ thiếp đi mất.
"Mau mời!" Nàng cấp tốc sửa sang lại một chút váy sam, nhìn xem sắc trời đen sì sì ở bên ngoài, đáy lòng dâng lên mấy phần dự cảm không tốt.
----
Tác giả có lời muốn nói: Còn có hai tiếng, nhanh chóng đi viết, các đại lão có thể đoán xem trên thánh chỉ viết gì nào, dù sao không phải thứ tốt gì.
Hoàng Tang: Lão tử không phát uy, quả nhiên ngươi dám xem trẫm là con mèo bệnh.
Đứa nhỏ: Phụ hoàng, con muốn nghe mèo kêu.
Hoàng Tang: Meo ~~~
Diễn tinh: Ngươi vẫn là một con mèo bệnh!