Độc Sủng Thánh Tâm

chương 105: ngươi tới ta đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Cao Thái hậu thành công bị câu nói tốt đẹp kia của nàng trấn an, cả người cũng từ trạng thái tức giận tiêu cực mà hoà dịu bớt lại, nhưng mà vừa nhớ tới Hoàng Thái hậu tìm lấy cớ này, bà vẫn tức giận đến không chịu được.

"Phiên Phiên à, mặc kệ thật hay giả, các nàng làm ra mấy thứ này nhất định là muốn nhằm vào ngươi. Ngươi luôn luôn thông minh, nhưng mà người thông minh dễ bị thông minh hại, đây chính là kinh nghiệm nhiều năm ta tổng kết ra được. Người ngốc có ngốc phúc, ai gia đã đi hơn nửa đời người tuyệt đối sẽ không sai, cho nên ngươi không chỉ có thông minh, mà còn phải có cảnh giác nữa, ngàn vạn không được thiếu cảnh giác, nếu không rất có khả năng sẽ bị thất bại ở chi tiết nhỏ nào đó."

Cao Thái hậu khẽ thở dài một cái với nàng, vừa nói còn vừa giơ tay vỗ vỗ bả vai nàng, trên mặt đều là vẻ người từng trải.

"Tạ mẫu hậu nhắc nhở, thần thiếp nhất định ghi nhớ trong lòng." Tần Phiên Phiên trịnh trọng gật đầu.

-----

Thực chất hậu cung liền bắt đầu có lời đồn đãi nổi lên bốn phía, Vĩnh Thọ cung của Hoàng Thái hậu có quỷ, hơn nữa còn khiến cuộc sống hàng ngày của Hoàng Thái hậu bị xáo trộn, hiện giờ đã ngã bệnh.

Toàn bộ hậu cung đều rơi vào trong trạng thái ngo ngoe rục rịch, Hoàng Quý phi trừ bỏ ở ngày đầu hồi cung bị mất mặt ra, còn lại đều ứng phó rất khá.

Hòm xiểng của nàng ngày thứ hai liền được đưa hết vào hậu cung, trên cơ bản mỗi một vị phi tần đều có lễ vật, thậm chí vị Hoàng Quý phi rất biết cách làm người, bên ngoài nhận một phần lễ, bên trong lại đưa thêm một phần lễ tới các cung.

Phần lễ vật này làm mọi người xôn xao, có người nói đây là lễ vật phong phú như của phi tần phân vị cao trước kia được sủng ái, cũng có người nói những thứ đó chỉ phong phú bằng một góc của phi tần phân vị cao.

Các kiểu nói, cũng không biết vị Hoàng Quý phi này đến tột cùng thổ tài chủ [] đến mức nào.

[]: giàu.

"Chủ tử, cũng chỉ thêm hai người mà thôi, kết quả hậu cung lại trở nên náo nhiệt nhiều ngày như thế. Bên kia Hoàng Thái hậu cứ nháo có quỷ không ngừng nghỉ, bên này Hoàng Quý phi tặng lễ càng thêm làm người chú ý. Nô tỳ đi ra ngoài một chuyến, nghe xong đầy một tai toàn lời hay, cứ như vị Hoàng Quý phi này là thiên tiên hạ phàm vậy. Thật là khó có thể tin, từ lúc nào các chủ tử ở hậu cung này đã trở nên thống nhất như vậy chứ? Chỉ chút lễ vật này liền thu mua được các nàng, đây là hoàng cung mà, có thứ tốt gì chưa thấy qua đâu chứ, mà phải hiếm lạ chút đồ vật này của nàng!"

Trên mặt Liễu Âm toàn là biểu tình không thể tin được cùng khó hiểu, cho dù các phi tần phân vị thấp bị vắng vẻ, kiến thức hạn hẹp, bởi vì một ít lễ vật liền khen ngợi Hoàng Quý phi đủ kiểu.Nhưng mà loại chuyện này không nên xảy ra ở trên người phi tần có phân vị cao mới đúng chứ, tuy nói hiện giờ toàn hậu cung chỉ có một mình Tần Phiên Phiên được sủng ái, nhưng mà các nàng những người có thể bò đến vị trí cao như vậy, cũng đều là lúc trước đã từng được Hoàng thượng coi trọng, có ban thưởng gì chưa thấy qua đâu.

Liễu Âm cũng không tin đồ vật của vị Hoàng Quý phi đưa còn có thể tốt hơn đồ vật lúc trước Hoàng thượng ban thưởng.

Tần Phiên Phiên cười khẽ, duỗi tay vỗ vỗ trán nàng: "Sao lại không thể thống nhất được? Có khả năng là nhất trí đối phó ta, rốt cuộc chỉ cần ta ở đây, các nàng liền không có cơ hội, trước tiên trừ bỏ ta đã, sau đó mặc kệ ai thượng vị, ít nhất các nàng đều có thể nhìn thấy hy vọng."

Liễu Âm rõ ràng không tin, cau mày hỏi: "Có khả năng sao? Trước lúc ngài được sủng ái, hậu cung này cũng vẫn tan đàn xẻ nghé mà."

"Có khả năng chứ, người có thể khiến mọi người tụ lại bên nhau không phải đã trở lại sao? Ngươi nhìn xem, Hoàng Quý phi chẳng qua mới trở về có mấy ngày, trong cung này khắp nơi đều là khen ngợi nàng tốt, nói vậy chắc không lâu, thế cục ở hậu cung nhất định sẽ sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất."

Tần Phiên Phiên lại là vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, giống như không thèm để nguy cơ này vào mắt.Liễu Âm thật sự lo lắng, sắc mặt cũng trở nên hơi tái nhợt, lập tức nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn nàng thật sự tụ tập toàn bộ phi tần hậu cung lại với nhau chứ?"

"Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật thích nhọc lòng, cứ chờ xem. Nàng muốn ngưng tụ thành một sợi dây thừng, quá không dễ dàng, không nói tới cả đám đều là nữ nhân thù địch nhau, chỉ nói tới cái hậu cung này, chẳng khác nào người si nói mộng. Cho dù Hoàng Quý phi có tin tưởng, cũng không phải là chuyện một lần là xong. Chỗ nàng ta không lo lắng, nhưng mà việc chỗ Hoàng Thái hậu có quỷ, rất kỳ quặc."

Tần Phiên Phiên nhắc tới chuyện ồn ào ma quỷ, không khỏi nhăn mày lại.

Chuyện này không phải do nàng nghĩ nhiều, chuyện trên đời này, một khi có dính líu tới quỷ hồn, trên cơ bản đều không có kết cục gì tốt.

Huống hồ chỗ Hoàng Thái hậu còn tòi ra thêm một Thanh Phong sư thái, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, vậy đúng là đều bị bên kia chiếm được lợi rồi.

Quả nhiên như Tần Phiên Phiên lo lắng, chỗ Hoàng Thái hậu chuyện có quỷ càng ngày càng lớn, cuối cùng Hoàng Thái hậu cũng ngã bệnh, thái y thỉnh một người lại một người, nhưng mà vẫn không có tiến triển gì.

Không tra ra được chỗ nào có vấn đề, chỉ là sợ hãi quá mức mà thôi, nhưng mà Hoàng Thái hậu vẫn luôn uể oải không có tinh thần, thậm chí còn thường xuyên ngất xỉu, biểu hiện đúng là quá dọa người.

Thưởng Đào các đã sớm được Tần Phiên Phiên phân phó, một đám đề phòng nghiêm ngặt, ra cửa điện làm việc gì đều là đi nhanh về nhanh, cố gắng không giao lưu với người nào ở biệt cung, bởi vì sợ bị người chui chỗ trống.

Loại trạng thái dè dặt cẩn thận này còn nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Hoàng thượng, nói là cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, vì dù sao người ở hậu cung đều ghen ghét hắn có hài tử.

Đúng, hắn ở đây không phải chỉ Tần Phiên Phiên, mà là chính hắn.

Dưới kiểu phòng bị như vậy, Tần Phiên Phiên vẫn cảm thấy sẽ phát sinh cái gì đó, nhưng mà Hoàng Thái hậu lại trở nên tốt hơn, nói là dấu hiệu ma quỷ hoàn toàn biến mất, toàn bộ đều là công lao Thanh Phong sư thái.

Con chim sơn ca Liễu Âm này lại đi đến trước mặt nàng báo cáo tin tức: "Chủ tử, thật là không ngờ được, lúc này Thanh Phong sư thái lại thành thần tiên chuyển thế, cầu cái gì linh cái đó. Có bản lĩnh thì đi cầu vóc dáng cho các vị phi tần đi, xem Thanh Phong sư thái có thể nhét hài tử vào trong bụng các nàng được hay không."

Nàng vừa nói vừa chu miệng lên, có vẻ rất nghi ngờ.

Tần Phiên Phiên nhướng mày, chuyện có quỷ này không liên lụy đến trên người nàng, cái này cuối cùng nàng cũng có thể thở nhẹ một hơi.

Nhưng mà thế cục hiện giờ, lại làm nàng không yên tâm.

Việc Hoàng Thái hậu sợ tới mức đêm không ngủ được, cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà hiện giờ bà rất tốt cũng là sự thật, hậu cung này trên cơ bản có quá nửa người đều đã làm chuyện trái với lương tâm, cho nên sợ nhất là nửa đêm có quỷ gõ cửa.

Vừa nghe thấy quỷ thần là có thể làm bọn họ sợ tới mức trắng bệch mặt, hiện giờ có thể thắp hương niệm Phật lén lút tiêu trừ nó đi, vậy tất nhiên mỗi người đều sẽ hướng về đó.

Mặc kệ hiện tại có bị quỷ quấn thân hay không, tóm lại cứ có quan hệ tốt với Thanh Phong sư thái rồi xin cái bùa bình an gì đó, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Thanh Phong sư thái này tính toán thật hay, bên Hoàng Thái hậu cơ bản có thể xác định chính là tự biên tự diễn, bà ta náo loạn có quỷ để Thanh Phong sư thái trừ tà giúp bà ta. Danh tiếng của Thanh Phong sư thái lập tức được biết tới, chỗ bà ta có quỷ, từ lúc bắt đầu cũng không chuẩn bị nhằm tới Thưởng Đào các này. Người ta còn có mưu đồ lớn hơn nữa."

Tần Phiên Phiên suy nghĩ trước sau một chút liền hiểu rõ, cũng không biết đây chủ ý của ai, thật đúng là đánh thắng vì đánh bất ngờ.

"Chủ tử, các nàng một người hai người đều muốn làm lớn chuyện, đây là muốn lật trời sao?"Trải qua một trận giải thích này của nàng, khuôn mặt nhỏ của Liễu Âm bị dọa sợ tới mức trắng bệch, không trách nàng nhát gan, là do nàng chưa thấy qua trường hợp lớn như vậy, nên cảm thấy Hoàng Quý phi cùng Thanh Phong sư thái tiến cung, chính là có âm mưu lớn.

"Sao lại lật trời, xem xem ngươi bị dọa sợ tới mức nào rồi kìa." Tần Phiên Phiên nhìn thấy bộ dáng sợ hãi kinh hô của nàng, ý cười trên mặt càng tăng thêm.

Liễu Âm mang vẻ mặt đưa đám nói: "Chủ tử, ngài cũng đừng cười, đây cũng không phải là chuyện gì buồn cười đâu. Hoàng Quý phi lợi dụng lễ vật, làm phần lớn phi tần đều khen ngợi nàng, khen nàng tri thư đạt lý [], không hổ là phi tần có địa vị cao nhất hậu cung. Cộng thêm Hoàng Quý phi còn đi lại khắp nơi, nhất định là còn có ý đồ gì đó. Còn Thanh Phong sư thái, dựa vào việc trừ tà này, có thể tùy ý đi lại ở hậu cung, người chịu nể mặt mũi nàng nhiều không đếm hết. Hai người này lúc trước đều cùng ở Tĩnh Tư Am, nếu như không đạt thành hiệp nghị gì, nô tỳ mới không tin đâu."

[]: hiểu lễ nghĩa.

Tần Phiên Phiên nghe nàng nói được đạo lý rõ ràng, không khỏi giơ ngón cái lên với nàng.

"Không tệ, cũng có thể nghĩ đến chuyện như vậy, nhất định phải được khen ngợi. Dù sao các nàng cũng là hai người, mục tiêu nhất trí mới có thể hợp tác vui vẻ, nếu ta khiến hai người các nàng tranh chấp, vậy không có khả năng liên thủ lại nữa. Huống hồ trong cung này ngoài các phi tần ra, còn có rất nhiều cung nhân. Hậu cung thiếu các vị phi tần vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng nếu không có cung nữ thái giám thì không thể làm được cái gì. Muốn khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ, vẫn rất dễ dàng."

Đối với điểm này Tần Phiên Phiên vẫn rất tự tin, lúc trước Cao Thái hậu nói một câu rất chính xác, Tần Phiên Phiên lại thông minh, nàng liền không sợ hãi gì cả.

-----

Trong điện Đoan Mẫn, Hoàng Quý phi đang dùng trà tốt chiêu đãi hơn mười vị phi tần, những phi tần này phân vị không quá cao, nhưng cũng không phải rất thấp, vừa lúc ở đoạn giữa thuộc hàng trung đẳng.

Trong điện là cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, mỗi người đều đang nói chuyện phiếm dùng trà, ngẫu nhiên nói đến một đề tài nào hay ho, mọi người còn cười ha ha, có thể nói là rất náo nhiệt.

Trước mắt toàn bộ hậu cung, cũng chỉ có Hoàng Quý phi có thể có bản lĩnh này, tụ tập những người này lại với nhau, còn nói trời nói đất, cho dù trong đó có người đã từng có xích mích với nhau, cũng có thể bắt tay làm hòa.

"Nương nương, Hoàng thượng ở Thưởng Đào các cho mời." Một tiểu cung nữ bước nhanh đi vào, thấp giọng thông truyền một câu.

Không khí hoà thuận vui vẻ trong điện vì một câu này trở nên yên tĩnh, hơn mười vị phi tần liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được mấy phần khiếp sợ trong mắt lẫn nhau.

Hoàng thượng vậy mà triệu kiến Hoàng Quý phi ở Thưởng Đào các, mà không phải là Long Càn cung, cái này tồn tại một vấn đề rất lớn.

Hoàng Quý phi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, tươi cười với các nàng.

"Các ngươi cứ ở lại đây ăn uống đi, ta đi xem một cái liền trở lại." Hoàng Quý phi đứng dậy, xua xua tay với các nàng.

"Mẫn tỷ tỷ, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy, thủ đoạn của vị ở Thưởng Đào các không bình thường đâu, có không ít tỷ muội bị thiệt ở chỗ nàng ta. Nguyệt Quý phi cùng Minh Quý phi hiện giờ đều đang ở lãnh cung, Tô Uyển nghi biến thành bộ dáng thê thảm như vậy, đến bây giờ còn chưa truy tra ra thủ phạm, trong đó cũng có bóng dáng của nàng ta."

"Đúng vậy, ngươi nhất định phải cảnh giác một chút, nhất định là nàng ta ở trước mặt Hoàng thượng cáo trạng cái gì đó, Mẫn tỷ tỷ vừa tới, liền thành cái bánh thơm của hậu cung. Các vị tỷ muội đều thích tìm ngươi nói chuyện, mà không xoay quanh nàng ta, nên trong lòng nàng ta sinh ra đố kỵ."

Một đám phi tần ở xung quanh mồm năm miệng mười nói chuyện, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng cho nàng.

"Không thể nào đâu, Đào muội muội sao có thể là cái loại người hai mặt như vậy được. Các ngươi cứ chậm rãi chơi, đợi ta trở lại rồi nói tình huống cho các ngươi sau." Nàng vẫy vẫy tay, xoay người liền rời đi.

Đương nhiên Chúc Mẫn cũng cảm thấy Tần Phiên Phiên nhất định là đi theo kịch bản như vậy, nữ nhân không tránh khỏi việc cậy sủng mà kiêu, cộng thêm hiện giờ Tần Phiên Phiên đang mang long chủng, vậy càng dễ dàng tiến thêm một thước [].

[] ý nói TPP được một tấc lại tiến thêm một thước.

Chẳng qua Hoàng thượng cũng không phải là người chỉ nghe lời nói của một phía, dù sao nàng cùng với đám nữ nhân phế vật ở hậu cung này không giống nhau, nàng còn chưa thất sủng đâu.Nàng không chỉ muốn ngăn cản Tần Phiên Phiên vu hãm [], mà còn muốn câu dẫn Hoàng thượng lại đây, Chúc Mẫn hoàn toàn tin tưởng mị lực của chính mình.

[]: vu oan, hãm hại.

Thực nhanh liền đến Thưởng Đào các, lúc nàng đi vào liền phát hiện các cung nhân trong điện đều cụp mi rũ mắt mà đứng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, giống như là phạm phải sai lầm lớn nào đó.

Chúc Mẫn không khỏi nhướn mày, chẳng lẽ nàng còn chưa ra tay, Tần Phiên Phiên cũng đã chọc giận Hoàng thượng?

Sau khi nghĩ vậy, Chúc Mẫn nhịn không được mà mừng thầm.

Bên trong chính điện, Hoàng thượng ngồi ở bên cạng Tần Phiên Phiên, vẫn luôn nghiêm túc nhìn nàng, Tần Phiên Phiên đang dựa vào bàn viết cái gì đó, từng nét bút có vẻ rất nghiêm túc.

"Hoàng..." Nàng vừa mới mở miệng, liền thấy nam nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua nàng, lập lức nàng liền ngậm miệng lại, không dám nói thêm nửa chữ.

Thấy nàng an tĩnh lại, Tiêu Nghiêu lại lần nữa cúi đầu nhìn Tần Phiên Phiên, ngẫu nhiên duỗi tay chỉ chỉ chữ trên giấy Tuyên Thành, thấp giọng nói: "Cổ tay dùng sức một chút, cánh tay thả lỏng ra."

Hắn thường nhắc nhở vấn đề tư thế viết chữ của Tần Phiên Phiên, như là đang sửa đúng cho hài tử mới vừa học vỡ lòng vậy.

Trên thực tế Tần Phiên Phiên đã lớn như vậy rồi, tuy nói nàng không phải đích nữ Tần gia, nhưng Tần phu nhân đối nàng cũng không tệ, cho nên tư thế cầm bút tuyệt đối không có vấn đề gì, chẳng qua nàng thích lười biếng, viết viết liền sẽ trở nên lơ là.

Mỗi lần như vậy, Tiêu Nghiêu đều rất kiên nhẫn, cho dù nhắc nhở vô số lần, hắn vẫn là âm thanh ôn nhu, hành động nhẹ nhàng chậm chạp, không hề có vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí còn như là muốn ôm nàng vào trong ngực dỗ dành nữa.

Chúc Mẫn hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng chưa từng gặp qua bộ dáng ôn nhu như thế của Hoàng thượng. Cho dù bởi vì thân thể nàng yếu đuối, Hoàng thượng thương tiếc nàng nhiều hơn vài phần so với người khác, cũng chỉ là sẽ không quát lên với nàng mà thôi, nhưng mà chủ động ôn nhu như vậy trước nay đều chưa từng có.

Chúc Mẫn cứ ngơ ngác như vậy mà đứng ở chỗ đó nhìn, thể xác và tinh thần đều bị dày vò.

Nàng cùng Tần Phiên Phiên so sánh chênh lệch thật sự quá lớn, Tiêu Nghiêu hỏi han ân cần với Tần Phiên Phiên, hận không thể ôm vào trong ngực, nhưng mà đối với nàng lại chẳng quan tâm, ngoại trừ lúc đầu cảnh cáo nàng đừng lên tiếng ra, còn lại đều hoàn toàn xem nàng như không khí.

Cái này đối với Hoàng Quý phi cao quý luôn luôn kiêu ngạo mà nói, quả thực là sỉ nhục quá lớn.

Thật vất vả Tần Phiên Phiên mới luyện xong hai trang chữ, Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng mà bóp cổ tay nàng một chút, rút bút lông từ tay nàng ra, tự mình treo lên giá bút, lại cầm một cái khăn gấm lau đi lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay giúp nàng.

Nam nhân hơi cúi đầu, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú, tựa hồ thứ cầm trong tay hắn không phải tay của nữ nhân, mà là bản đồ Đại Diệp, trịnh trọng lại cố chấp.

Tần Phiên Phiên thấy ngôi cửu ngũ hu tôn hàng quý [] mà hầu hạ chính mình, trong lòng đã sớm vui đến nở hoa, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, cứ như đã tập mãi thành thói quen vậy.

[] 纡尊降贵 (hu tôn hàng quý): hạ thấp thân phận mình lại.

Nàng ngẩng đầu thấy Hoàng Quý phi, miệng khẽ nhếch lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mi mắt lại cong cong lên mà cười, cười thật ôn hòa nhưng lại mang theo khiêu khích.

"Hoàng Quý phi tới." Tiêu Nghiêu lau tay cho Tần Phiên Phiên xong, giống như mới ý thức được Chúc Mẫn đã tới.

"Thần thiếp gặp qua Hoàng thượng." Chúc Mẫn khom lưng hành lễ.

Tần Phiên Phiên lập tức làm bộ muốn đứng lên, vị phân của nàng thấp hơn Hoàng Quý phi, nên phải hành lễ.

Chẳng qua còn chưa kịp đứng lên, đã bị Tiêu Nghiêu đè lại, hắn thấp giọng nói: "Phiên Phiên có thai, lễ liền bỏ qua đi. Là ngươi muốn tìm nàng tới, có gì muốn nói thì nói đi."

Lúc hắn nói lời này, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tần Phiên Phiên.

Hoàng Quý phi vừa nghe thấy lời này, lập tức cố gắng bình tĩnh, tới rồi, Tần Phiên Phiên sắp làm khó dễ rồi đây.

Nàng phải bình tĩnh, không thể nhìn thấy Hoàng thượng sủng ái nàng ta như vậy, liền quên chính sự.

Sủng ái của Đế vương đều là nhất thời, Tần Phiên Phiên chính là nữ nhân ngực lớn ngu ngốc, cùng lắm thì có thêm vài phần may mắn, nhưng mà ông trời không có khả năng vẫn luôn chiếu cố Tần Phiên Phiên, nhất định nàng có thể một lần nữa đoạt lại vị trí tồn tại đặc thù nhất trong lòng Hoàng thượng.

Sau khi Chúc Mẫn tự cổ vũ cho chính mình xong, lập tức cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng, chuẩn bị vào trận.

"Ha ha ha, Hoàng Quý phi sao lại nghiêm túc như vậy? Thần thiếp cũng không phải là muốn nói chuyện nghiêm túc gì với người, mà là có chuyện vui lớn muốn giao cho người." Tần Phiên Phiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy được trạng thái khẩn trương của nàng ta, nên lập tức cười ha ha lên.

Chúc Mẫn bị nàng cười đến có chút thẹn quá hoá giận, người này có bệnh à.

"Là thế này, Hoàng Quý phi chắc là biết ta mang long chủng, nhưng quyền chấp chưởng hậu cung vẫn ở trong tay của ta. Nhưng mà theo tháng càng lúc càng lớn, ta đã không có tinh lực quản lý hậu cung, cho nên liền nghĩ giao hậu cung cho ngươi tới quản, ta liền rảnh rỗi dưỡng thai thật tốt, toàn tâm toàn ý chờ sinh hài tử." Tần Phiên Phiên khẽ cười nói.

Chúc Mẫn chuẩn bị một bụng lời nói đối kháng với nàng ta, kết quả hiện giờ cũng không có chỗ cần dùng đến.

Thậm chí nàng còn ngây ngẩn cả người, ngây ra như phỗng mà đứng ở chỗ đó, nhìn gương mặt tươi cười như hoa kia của Tần Phiên Phiên, nàng cũng phải hoài nghi không biết có phải chính mình xuất hiện ảo giác hay không nữa.

Quyền lực chấp chưởng hậu cung, đương nhiên là nàng muốn, không những vậy nó còn là tồn tại hàng đầu trong kế hoạch của nàng nữa.

Nàng đã tưởng tượng ra vô số loại tình huống để trở lại đỉnh quyền lực, chỉ duy nhất không nghĩ đến Tần Phiên Phiên lại chủ động cho nàng một con đường này.

"Không phải, đang yên đang lành sao lại nghĩ giao hậu cung cho ta, đây cũng không phải là nói giỡn, tháng của ngươi ——" Hoàng Quý phi theo bản năng mà cự tuyệt.

Nhất định Tần Phiên Phiên có bẫy rập gì đó đang chờ nàng, nàng nhất quyết không thể mắc mưu được.

"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sổ sách gì đó để mấy ngày sau đối chiếu xong sẽ giao cho ngươi, trước kia lúc ngươi quản lý vương phủ, cũng rất thuận tay, cái này không phải khiêm tốn. Phiên Phiên quả thật muốn dưỡng thai, nàng phải tu thân dưỡng tính rất nhiều, phải phấn đấu để làm một mẫu thân tốt, mà không phải bị mấy việc vặt này quấn thân, nếu không hài tử của trẫm sinh ra, chỉ sợ cũng đến chui vào lỗ đồng tiền, vậy không tốt."

Tiêu Nghiêu trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng ta, thậm chí còn phất phất tay, hiển nhiên là bảo nàng ta lui ra.

Chúc Mẫn đần độn trở về Đoan Mẫn điện, lúc nàng ngồi ở trên kiệu liễn, suy nghĩ cả một đoạn đường vẫn không rõ.

Vì sao chuyện lại phát triển đến bước này, lúc nàng tiến vào trong điện, mới phát hiện bên trong ngồi đầy người, nhìn thấy nàng trở về, tiếng nói chuyện với nhau lập tức nhỏ lại, ngay sau đó một đám bắt đầu nôn nóng dò hỏi lúc nàng ở Thưởng Đào các đã xảy ra cái gì.

Đào phi chủ động nhường quyền quản lý hậu cung, hơn nữa còn trực tiếp giao vào tay Hoàng Quý phi, chuyện này rất nhanh liền truyền khắp hậu cung, trên cơ bản tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Vốn tưởng rằng đây là Tần Phiên Phiên chơi âm mưu quỷ kế gì, ai biết mấy ngày sau, thật sự giống như lời Hoàng thượng nói, sổ sách từng cuốn từng cuốn đều giao vào tay nàng, hơn nữa số lượng còn rõ ràng chính xác.

Ngay cả lệnh bài sáu cục bên kia cũng đều đưa đến tay Chúc Mẫn, thậm chí ngoại trừ Thưởng Đào các ra, các cung nhân bên ngoài điều động xử lý đều giống như trước, Tần Phiên Phiên chưởng quản hậu cung giống như là chơi đùa vậy, một người cũng không có cắm vào.

Lúc Tần Phiên Phiên giao ra một thứ cuối cùng, đúng như lời nàng nói, thật sự là không có việc gì, cả người nhẹ nhàng

Nhưng Liễu Âm lại phát sầu thay nàng, trong cung này thích nhất là nâng cao đạp thấp, chủ tử bọn họ cứ thành thật như vậy rất dễ bị coi thường.

Hơn nữa xem bộ dáng kia của Hoàng Quý phi, cũng không giống người biết cảm kích.

"Chủ tử, nô tỳ mới vừa đi Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm, một nồi mới ra nhất lại không cho nô tỳ lấy đi, rõ ràng là cố tình chậm trễ ngài." Cả người Liễu Âm giống như chim sợ cành cong, nghi thần nghi quỷ.

Vọng Lan lập tức liếc trắng lên với nàng mắt một cái: "Ngươi mới đi bao lâu, điểm tâm kia nhất định là chủ tử khác muốn trước. Ngươi lúc này mới gọi là nâng cao đạp thấp đấy!"

Liễu Âm chu chu miệng, nhận dậy dỗ của Vọng Lan.

Tần Phiên Phiên cười khẽ ngăn cản, thấp giọng nói: "Liễu Âm có vẻ rất nhàn rỗi nhỉ, vậy thay ta làm một chuyện đi."

"Được rồi, ngài nhanh chóng phân phó đi, nô tỳ nhàn đến sắp mốc rồi." Nàng lập tức trở nên vui vẻ, nhảy nhảy lên hai cái.

Nàng đưa lỗ tai qua, Tần Phiên Phiên thấp giọng nói vài câu, chủ tớ hai người nhìn nhau thật vui vẻ.

Cuối cùng Liễu Âm còn vỗ tay khen ngợi: "Chủ tử, đây đúng là ý kiến hay, nô tỳ cái gì cũng không am hiểu, chỉ có truyền tin tức là một thành thạo, cái miệng này chính là vì truyền tin tức cho ngài mà sinh ra."

Nàng nói xong liền tung ta tung tăng chạy đi, Vọng Lan bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình nhàn đến hoảng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Chúc Mẫn quản hậu cung mấy ngày, ngay từ đầu nàng còn phòng bị các kiểu, sợ Tần Phiên Phiên hố nàng, nhưng về sau lại phát hiện Tần Phiên Phiên quả nhiên không có giấu nghề, cả người liền trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bắt đầu mạnh mẽ quản lý.

Nàng luôn luôn là người hào phóng, cho các phi tần cắt may y phục mới, bút tích rộng rãi.

Chẳng qua nay đã khác xưa, không phải là cảnh tượng nghiêng về một bên toàn bộ đều khích lệ, mà là có không ít người nghị luận ở sau lưng nàng.

"Có phải Mẫn tỷ tỷ đánh một bộ đồ trang sức cho ngươi hay không?"

"Ngươi nói bậy, ta cái gì cũng chưa nhìn đến, nhưng ta lại nghe nói Hoàng Quý phi cho ngươi một cái vòng tay bạch ngọc, nước ngọc đặc biệt tốt."

"Nói bừa, ta một sợi lông cũng không có đâu."

......

Vốn là một đám phi tần vui vẻ hoà thuận ghé vào nói chuyện cùng nhau, chờ đến lúc tiến đến cùng nhau, đã sắp xé rách mặt, nói mấy câu đều không rời được Hoàng Quý phi lại đưa cho ai cái gì, nháo thành một nồi cháo.

Lúc đầu Chúc Mẫn cũng không để trong lòng, nhưng mà nàng càng nghe sắc mặt càng không thích hợp, đây rõ ràng là có người cố ý hại nàng mà.

Nếu không sao lại truyền ra loại chuyện khó nghe như vậy chứ, nàng cho mỗi người các nàng làm một bộ váy áo, đã xem như bỏ vốn gốc ra rồi, dù sao tiền bạc trên sổ sách đều ghi rõ ràng, nếu nàng vì thu mua nhân tâm mà tiêu phí quá mức, chỉ sợ tháng sau Hoàng thượng sẽ không để nàng quản lý hậu cung nữa.

"Được rồi, bổn cung chỉ cho các ngươi một người một bộ váy áo, lấy đâu ra còn thừa tiền cho thứ khác. Váy áo sao lại không thấy các ngươi lấy ra mặc vậy?" Chúc Mẫn lập tức xua xua tay, ngăn lại một nồi cháo ầm ĩ.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều hiện lên vài phần xấu hổ, cuối cùng vẫn là một người tính tình nhanh nhảu mở miệng: "Mẫn tỷ tỷ nếu nhắc tới cái này, chúng ta đây cũng muốn hỏi một câu. Ngài làm váy áo quay đi quay lại cũng chỉ có vài loại như vậy, mặc lên đều là một bộ dáng, mọi người sợ biến thành nhiều bào thai, nên cũng chưa mặc."

Chúc Mẫn sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt hơi trầm xuống nói: "Sao có thể, ta rõ ràng bảo các nàng cố gắng chọn không giống nhau, ta cũng không phải đồ ngốc, sao có thể làm mấy kiểu giống nhau cho các ngươi, như thế làm sao mà mặc được."

"Đúng là trên cơ bản mỗi người đều không giống nhau, nhưng mà cũng chỉ có hơn mười kiểu, còn lại không phải năm kiểu này, chính là năm kiểu kia, mặc vào tất cả mọi người đều có người giống nhau."

Sau khi mấy người nhắc tới tới như vậy, thần sắc trên mặt đều trở nên vi diệu, cứ cảm thấy đây là Hoàng Quý phi cố ý làm như vậy, khiến Chúc Mẫn tức giận đến bốc khói.

Cuối cùng nàng rất không thoải mái mà tuyên bố lần này tụ hội tạm thời kết thúc, chờ sau khi đám phi tần rời khỏi, lời nói càng trở nên khó nghe.

"Vừa nãy ta thấy sắc mặt Hoàng Quý phi không thích hợp, chắc là muốn dùng món lợi cực nhỏ để tống cổ chúng ta, sau đó để chúng ta bán mạng cho nàng ta. Chẳng qua hiện giờ nhìn thấy không đạt tới hiệu quả nàng ta mong muốn, thậm chí chúng ta còn liên tiếp ghét bỏ, liền cảm thấy tính toán thất bại, cho nên mới không vui."

Trong đó có một người thích nói, nên máy hát lập tức được mở ra, mọi người bùm bùm nói không ngừng.

"Ta cũng nghĩ như vậy, ta cũng không tin nàng ta đối xử bình đẳng với các phi tần trong cung này. Đào phi đã giao toàn bộ quyền lực cho nàng ta, không có khả năng lại làm khó làm dễ từ giữa, sáu cục toàn bộ đều nghe lệnh Hoàng Quý phi, nàng ta lấy một ít váy áo kiểu dáng cũ tới lừa gạt chúng ta, còn muốn chúng ta mang ơn đội nghĩa, mơ cũng thật đẹp."

Cụ thể đám phi tần này nghị luận cái gì, Chúc Mẫn không nghe được, nhưng mà tin tức Chúc Mẫn cho người hỏi thăm được lại rất không lạc quan.

Hôm nay sau khi mấy phi tần tới đây nói như vậy xong, nàng cho rằng chỉ là những người này không hiểu chuyện mà thôi, kết quả sau khi đi hỏi thăm mới biết được, hơn phân nửa người trong cung đều cho rằng như thế.

Hoàn toàn chính là lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ sói, nàng ăn mặc tiết kiệm trợ cấp cho các nàng, là muốn lung lạc tâm các nàng, kết quả hiện giờ không chỉ không có bị lung lạc, một đám còn dám ghét bỏ nàng, đúng là một đám bạch nhãn lang mà.

Không nghĩ tới thật ra mưu kế lúc trước của nàng đã thành công, chẳng qua là Tần Phiên Phiên làm khó dễ từ giữa, mới có kết quả như vậy.

Nữ nhân hậu cung gặp mặt, chỉ cần vượt qua ba người, như vậy quan hệ liền sẽ trở nên rắc rối phức tạp.

Muốn lấy lòng mọi người, chính là nhược điểm trí mạng của Hoàng Quý phi, chỉ cần có chút lời nói dẫn đường đám nữ nhân này sẽ thêm mắm thêm muối ở trong lòng, nhưng trên mặt lại diễn kịch một phen.

Đương nhiên đây mới chỉ bắt đầu của lời đồn đãi, Tần Phiên Phiên đã vì Hoàng Quý phi mà bố trí một loạt hành động, một vòng lại một vòng.

Quả nhiên lúc chuyện đám phi tần không cảm kích hơi ngừng lại một chút, lại có nghe đồn tuôn ra.

Chẳng qua lần này lại không quan hệ với các phi tần, mà là các cung nhân.

Nói là Hoàng Quý phi cắt xén tiền tiêu hàng tháng của cung nhân, mới lấy ra được tiền bạc làm váy áo cho các phi tần, đã có không ít cung nhân bắt đầu vay tiền người khác để sống qua ngày.

Lúc Chúc Mẫn thu được tin tức này, cả người đều cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống, sợ tới mức quá sức.

Vốn các phi tần có bất mãn với nàng, nàng còn dễ áp chế một chút, nếu lúc này các cung nhân lại đến xem náo nhiệt, vậy quyền lực quản lý này tới tay nàng còn chưa kịp ấm đã phải chuyển đi ra ngoài.

Chúc Mẫn bắt đầu duy nghĩ, tuy nói hiện tại hậu cung vẫn duy trì mặt ngoài bình tĩnh, nhưng mà loại biểu hiện giả dối này đã có chút lung lay sắp đổ, vì tránh cho về sau xuất hiện loại tình huống này, nàng cần phải tìm người chắn thương cho mình.

Chúc Mẫn đứng bên ngoài Long Càn cung, trên mặt mang theo mấy phần nôn nóng, vừa nãy đã có tiểu thái giám đi vào thông truyền, đến bây giờ vẫn chưa ra.

Nàng thật vất vả mới chọn được một ngày Hoàng thượng không đi Thưởng Đào các, nếu vẫn không túm được, lần sau muốn đơn độc gặp mặt, vậy không biết phải chờ đến khi nào.

"Hoàng Quý phi, Hoàng thượng cho mời." Cuối cùng tiểu thái giám kia đã trở lại, mang đến tin tức cũng được tính là tốt.

Chúc Mẫn nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, chỉ cần có thể để nàng đi vào, tất cả liền dễ nói rồi.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Sau khi nàng tiến vào trong điện, mềm mại quỳ gối xuống, mặc kệ là góc độ cúi người hành lễ hay là độ cong khom lưng cúi đầu, đều đã xem qua vô số lần trong gương, nàng đã tìm ra được bộ dáng đẹp nhất.

Chẳng qua trận khổ tâm này của nàng cuối cùng vẫn là uổng phí, bởi vì Tiêu Nghiêu ngay cả đầu cũng chưa nâng lên, vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào trong tay, hiển nhiên là hắn đang viết chữ, nhìn tư thế nghiêm túc như thế cũng không biết là viết cái gì.

"Có cái gì nói nhanh đi, lát nữa trẫm còn muốn đi Thưởng Đào các một chuyến, mang chữ này qua đó cho nàng viết lại. Bằng không nàng liền viết không tốt." Tiêu Nghiêu lạnh giọng nói một câu.

Lúc Chúc Mẫn nghe thấy những lời này, cả người sửng sốt, máu trong người hình như đều đông cứng lại rồi.

Mỗi lần nàng nghe được tin tức, đều là Hoàng thượng ở Thưởng Đào các, hoặc là đang trên đường đi Thưởng Đào các, cuối cùng hôm nay cũng có chút không giống nhau, là chuẩn bị đi đến Thưởng Đào các.

Nàng cũng rất muốn hỏi Hoàng thượng một câu, không đi Thưởng Đào các có phải sẽ chết hay không?

Trước mắt đang có một vị mỹ nhân ở đây, Tiêu Nghiêu lại chẳng quan tâm, tình nguyện đi tìm một nữ nhân đang có thai, cũng không biết đến cùng là hắn xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

"Hoàng thượng, đã nhiều ngày thần thiếp vội đến sứt đầu mẻ trán, vẫn luôn chưa kịp đối chiếu sổ sách. Nhưng mà có phi tần cùng các cung nhân phản ánh sổ sách có chỗ không đúng, tiền tiêu hàng tháng đều có chút vấn đề, cho nên thần thiếp tới xin Hoàng thượng cho chút chủ ý. Thần thiếp có thể tìm người điều tra một chút hay không? Dù sao hiện tại Đào muội muội đang có thai, người bên cạnh lúc đối chiếu sổ sách có hơi lơ là, rất có khả năng xảy ra vấn đề nào đó, không phát hiện đúng lúc."

Lời này của Chúc Mẫn nói cũng thật dễ nghe, nhưng mà lời trong lời ngoài vẫn có ý không tin tưởng Tần Phiên Phiên, cảm thấy nhất định là nàng tính sai, cho nên bây giờ mới có cung nhân oán giận bất bình vì sổ sách không đúng.

Tiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Ngươi muốn tra như thế nào?"

"Năm nay có không ít Thứ Cát sĩ vào Hàn Lâm Viện, lúc này đúng là lúc đang nhàn rỗi, thần thiếp muốn chờ đến hôm bọn họ nghỉ ngơi tắm rửa, thì làm phiền bọn họ giúp đỡ đối chiếu một chút, đương nhiên không phải làm không công, thần thiếp sẽ trả tiền bạc."

Chúc Mẫn không ngừng cố gắng, nàng cảm thấy ánh sáng thắng lợi đã ở cách đó không xa.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu đặt bút trong tay xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chúc Mẫn, ngay sau đó vẫy vẫy tay: "Không cần tra xét, sổ sách trong tay ngươi, chính là những Thứ Cát sĩ đó ghi chép ra, không có một chút vấn đề gì. Ít nhất lúc chúng nó ở trong tay Phiên Phiên, nàng không có tham một phần nào hay là làm gì cả. Người cần kiệm tiết kiệm như nàng, sẽ không vừa được thăng vị liền làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, tất nhiên càng không cần lấy nhiều tiền như vậy."

Tiêu Nghiêu lạnh giọng mở miệng, nói xong đoạn lời nói này hình như vẫn cảm thấy không đủ, lại bỏ thêm một câu nữa: "Nếu như sổ sách này còn có vấn đề, vậy chính là có vấn đề ở chỗ của ngươi."

Lời này của hắn không chút khách khí, một câu nói trực tiếp làm Hoàng Quý phi nghẹn đến mặt mũi tái nhợt, Hoàng thượng cũng rất không cho nàng mặt mũi, rõ ràng lúc trước còn nói chuyện thay Tần Phiên Phiên, kết quả lúc tới lượt nàng, lại là hoài nghi dò xét, cái này làm cho Chúc Mẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Truyện Chữ Hay