Độc Sủng Thánh Tâm

chương 103: liễu âm uống gió

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

Vẻ mặt Tần Phiên Phiên phát ngốc, cho đến khi bút lông được nhét vào tay nàng, nàng vẫn ở trạng thái hoàn toàn mờ mịt.

"Hoàng, Hoàng thượng?" Bắt đầu rồi sao? Cái quỷ gì vậy?

Nào có chuyện còn bắt thai phụ đang thai nghén học viết chữ? Thời kì mang thai này, nàng cảm thấy phản ứng thai nghén của Hoàng thượng còn nghiêm trọng hơn so với nàng.

Nàng cùng lắm nôn khan vài tiếng, Hoàng thượng kia lại là nhảy nhót lung tung rầu rĩ thúi ruột.

"Tĩnh tâm." Tiêu Nghiêu chỉ đáp lại nàng hai chữ, rồi nắm tay nàng, đầu tiên là chấm vào mực nước, sau đó bắt đầu viết từng nét bút.

"Trước tiên chúng ta viết thể chữ Khải, chữ vuông ngay ngắn, sau đó luyện lối chữ thảo nữa, bất luận nam nữ đều phải có hiểu biết, hài tử Tiêu gia không có một ai là xấu xí, cũng không có một ai là ngu xuẩn."

Sau khi hắn nói xong câu đó liền thấy Tần Phiên Phiên quay đầu đi, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc.

Tiêu Nghiêu sợ nàng hiểu lầm, lập tức nghiêm túc giải thích: "Không phải trẫm nói nàng ngu xuẩn."

Hắn không giải thích còn đỡ, giải thích xong, biểu tình trên mặt Tần Phiên Phiên càng thêm khó coi.

Tiêu Nghiêu dỗ dành nàng: "Nàng phản ứng nhanh như vậy, lời nói đúng đều có thể bị nàng nói thành sai, sao có thể là ngu xuẩn đây? Ai nói nàng ngu xuẩn, trẫm xử lý người đó."

Tần Phiên Phiên bĩu môi, thấp giọng nói: "Ngu xuẩn thì ngu xuẩn đi, dù sao mỗi lần Hoàng thượng viết giấy cam đoan cũng đều là cho đứa ngu xuẩn."

Tiêu Nghiêu còn muốn nói cái gì, kết quả lúc này đến lượt Tần Phiên Phiên làm hắn tĩnh tâm.

Hai người thật sự luyện chữ nửa canh giờ, sau đó vẫn là Tần Phiên Phiên ngồi không yên, Tiêu Nghiêu mới buông nàng ra.

Nhưng dự cảm bất an dưới đáy lòng Tần Phiên Phiên trở thành sự thật, từ ngày ấy trở đi, chỉ cần Tiêu Nghiêu có thời gian thì nhất định sẽ bắt nàng học tập một hồi.

Cầm kỳ thi họa đều đọc qua; thiên văn địa lý đều biết chút ít.

...

Ngày hôm sau Hoàng Thái hậu dậy thật sớm, hôm qua bà bị Tần Phiên Phiên làm cho mất mặt như vậy, hôm nay chính là muốn đi tìm mặt mũi về.

Kết quả bà thu thập thỏa đáng, vừa ra cửa điện liền nhìn thấy một đại cung nữ rất quen mắt đứng bên ngoài.

Bà trừng mắt nhìn lên, lập tức nhận ra là cung nữ bên người Cao Thái hậu.

"Nô tỳ gặp qua Hoàng Thái hậu, Cao Thái hậu sai nô tỳ tới mời ngài đi Duyên Thọ cung một chuyến."

Sắc mặt Hoàng Thái hậu rất không tốt, đại cung nữ bên người đối thủ một mất một còn tương đương với chính đối thủ một mất một còn đứng ở trước mặt, nếu bà có thể có sắc mặt tốt mới là chuyện lạ đó.

"Không đi, ai gia không rảnh."

Cao Thái hậu chưa bao giờ tìm bà, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, Hoàng Thái hậu bà mới không có thời gian rỗi càn quấy với bà ta đâu.

Nghĩ như vậy bà lập tức muốn đi, không nghĩ tới lại bị đại cung nữ chặn đường.

"Lớn mật!" Sắc mặt Hoàng Thái hậu đột biến.

"Cao Thái hậu nói, Hoàng thượng đã giao toàn quyền chuyện đón Hoàng Quý phi và Thanh Phong sư thái cho bà ấy. Nếu ngài không đi tìm Cao Thái hậu, bà ấy sẽ làm theo ý của chính mình. Hiện giờ ngài đi tìm Đào phi nương nương cũng không thay đổi được gì, bởi vì Đào phi nương nương thai nghén nghiêm trọng, mấy ngày này không gặp bất cứ kẻ nào, bất kể có chuyện gì đều báo cho Cao Thái hậu." Đại cung nữ vẫn là bộ dáng cụp mi rũ mắt như cũ, chẳng qua lời nói ra thật sự làm người tức giận.

Hoàng Thái hậu trợn mắt, rất muốn thở phì phì mà nói muốn làm gì thì làm, nhưng bà rõ ràng tính tình của Cao Thái hậu nhất. Nếu thật sự giao cho bà ta đốc thúc, chỉ sợ đến lúc đó làm nghi thức sơ sài không ra gì.

Hai vị Thái hậu gặp nhau, thật sự là tình hình chiến đấu kịch liệt, mới vừa mở đầu chuyện đón người, còn chưa có tiến triển thực tế gì, hai bên cũng đã giằng co đến không ra bộ dáng gì, ngươi tới ta đi, thật náo nhiệt.

"Chủ tử, nghe nói hôm nay hai vị Thái hậu đều thiếu chút nữa đánh nhau rồi, Cao Thái hậu ném vỡ cái bình hoa, Hoàng Thái hậu cũng không cam lòng yếu thế, cũng ném vỡ một cái. Kết quả chân trước Hoàng Thái hậu vừa trở về Vĩnh Thọ cung, sau lưng liền có cung nhân tới cửa đòi bồi thường, nói là hai bình hoa kia đều ghi trong danh sách, ném hỏng rồi thì phải đền bù. Bên Cao Thái hậu đã đền tiền một cái bình hoa rồi, một cái khác đến đòi Hoàng Thái hậu. Hoàng Thái hậu bị tức giận đến thất khiếu xì khói, cuối cùng vẫn bồi thường tiền bạc." Liễu Âm hưng phấn kể chuyện náo nhiệt bên ngoài cho Tần Phiên Phiên nghe, trên mặt mang theo vài phần hưng phấn.

Nghe được Hoàng Thái hậu xui xẻo, Liễu Âm thật vui vẻ, rốt cuộc lúc trước chủ tử bị Hoàng Thái hậu đánh, rõ ràng mang thai mà Hoàng Thái hậu còn không buông tha, ngoài miệng nói dễ nghe nói được làm được, lại vẫn làm người ta phản cảm.

Trong tay Tần Phiên Phiên đang cầm bút lông luyện chữ, nghe được lời này của nàng ta, không khỏi nhếch miệng cười, lập tức buông bút xuống.

"Đây là chuyện rất tốt, mau đi phòng bếp đem bát chè lại đây, để ta ăn mừng một chút." Nàng vừa nói vừa vỗ tay.

"Được rồi." Liễu Âm nói xong muốn đi, lại bị Vọng Lan ngăn cản.

"Chủ tử, buổi sáng nay một trang chữ ngài cũng chưa viết xong, chờ lát nữa Hoàng thượng sẽ lại đây kiểm tra." Nàng ta có chút bất đắc dĩ nói.

Tần Phiên Phiên chu mỏ nói: "Chỉ là ta uống một chén chè, không mất bao nhiêu thời gian."

Vọng Lan lập tức xòe bàn tay tính toán, thấp giọng nói: "Bắt đầu từ khi ngài rời giường, cắm hoa ngắm hoa nửa canh giờ, tản bộ phơi nắng nửa canh giờ, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, lúc này lại muốn uống chè, ước chừng lại nửa canh giờ nữa, vừa lúc Hoàng thượng tới, nói không chừng ngài ấy lại không vui."

Tần Phiên Phiên còn chưa nói gì, nhưng Liễu Âm bên cạnh đã mở miệng cãi lại thay chủ tử nhà nàng: "Chủ tử hoài long chủng, Hoàng thượng có nói nàng ấy cũng đều rất nhẹ nhàng, căn bản không phải nghiêm túc, chủ tử làm nũng hai câu là xong."

Sau khi Liễu Âm nói xong, Tần Phiên Phiên lập tức gật đầu, trên mặt còn mang theo vài phần vui sướng.

Vọng Lan nhìn chằm chằm Liễu Âm, Liễu Âm lập tức rụt đầu, không ngừng trốn phía sau Tần Phiên Phiên, còn thấp giọng nói: "Chủ tử, ngài mau khuyên bảo Lan cô cô đi, ánh mắt thật dọa người."

"Mau đi đem chè của ta lại đây." Tần Phiên Phiên đuổi Liễu Âm đi.

Vọng Lan có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tần Phiên Phiên uống chè, thật đúng là bị nàng đoán trúng, chủ tử nhà các nàng vô cùng lợi hại, thật sự uống chè nửa canh giờ, còn kèm thêm hai đĩa điểm tâm.

Bên này nàng mới vừa cầm khăn gấm lau khóe miệng, bên kia Tiêu Nghiêu cũng đã bước vào ngạch cửa, vừa lúc hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tần Phiên Phiên vội vàng ném khăn gấm tới một bên, nhanh chóng cầm bút lông, cười lấy lòng với hắn.

Tiêu Nghiêu bước tới, khẽ thở dài một hơi: "Không cần giả vờ, mới vừa rồi trẫm nhìn thấy nha đầu Liễu Âm kia bưng chén không đi phòng bếp nhỏ."

"Không phải thần thiếp muốn, là đứa nhỏ trong bụng muốn ăn." Nàng dẩu miệng nói.

"Ừ, ăn được là phúc." Hắn vừa nói vừa đi lấy giấy Tuyên Thành trên bàn. Tần Phiên Phiên đè lại tờ giấy, mang theo vài phần tươi cười lấy lòng, rõ ràng chính là không muốn để hắn lấy đi.

"Đừng nhìn, thần thiếp còn chưa viết xong đâu."

"Trẫm nhìn một cái xem nàng luyện thế nào rồi, có chỗ nào không tốt phải sửa lại." Hắn vẫn lấy đi tờ giấy từ trong tay nàng, kết quả liền thấy mặt trên cũng không có mấy chữ, lập tức hắn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng.

"Đây là nàng luyện một buổi sáng? Người mộng du cũng viết được nhiều hơn chỗ này."

Ánh mắt Tần Phiên Phiên mơ hồ, nàng thật sự không biết nên trả lời nam nhân này thế nào.

"Hôm nay lực chú ý của thần thiếp không được tốt cho lắm."

"Là ai làm nàng không tập trung, nàng nói cho trẫm." Tiêu Nghiêu sao có thể bị mấy câu nói qua loa lấy lệ đó của nàng qua mắt, rõ ràng chính là tư thế muốn cẩn thận tính sổ.

Tầm mắt Tần Phiên Phiên quét một vòng các cung nhân trong điện, vừa lúc nha đầu Liễu Âm này đưa chén canh không đã trở lại, kết quả mới vừa tiến vào liền vừa vặn lọt vào tầm mắt Tần Phiên Phiên.

"Liễu Âm." Tần Phiên Phiên hô tên nàng ta.

Liễu Âm lập tức cụp mi rũ mắt, ngoan ngoãn đi tới, nhẹ giọng nói: "Nương nương có gì sai bảo ạ?"

Nàng ta cúi đầu hành lễ, căn bản không chú ý ánh mắt tự cầu nhiều phúc của Vọng Lan cô cô, càng không chú ý tới sắc mặt càng ngày càng xám xịt của Hoàng thượng.

"Liễu Âm, lá gan của ngươi không nhỏ, ở Thưởng Đào các rất thoải mái hả? Lại còn nháo loạn chủ tử các ngươi, lúc chủ tử các ngươi muốn nghiêm túc luyện chữ, vì sao ngươi làm nàng phân tâm chơi đùa cùng ngươi?"

Tiếng chất vấn trầm thấp của nam nhân nổ tung bên tai, Liễu Âm bị hỏi đến cả người đều ngây ngốc.

Cái gì? Nàng rủ rê chủ tử cùng nhau chơi đùa? Chuyện này căn bản không có khả năng, kể cả nàng không cần xúi giục thì cả ngày chủ tử đều muốn tạo phản, không phải sao?

"Không, nô tỳ ——" nàng ngẩng đầu muốn phản bác, kết quả thấy Tần Phiên Phiên cúi đầu, căn bản không dám đối diện với nàng, lại vừa chuyển tầm mắt liền nhìn thấy Vọng Lan không nỡ nhìn thẳng.

Tức khắc lòng nàng như tro tàn, thật hiển nhiên nàng lại bị chủ tử lôi ra đỡ đạn.

"Nô tỳ biết sai." Liễu Âm thật tuyệt vọng, nhưng nàng cũng không hề có cách nào, chỉ có thể mặt như đưa đám mà nhận tội.

Rõ ràng lúc trước không phải nói như vậy, chủ tử nói sẽ che chở nàng. Kết quả nàng luôn là kẻ đầu tiên bị đẩy ra!

"Niệm tình ngươi biết nhận sai, vậy uống gió (nhịn đói) hai ngày đi. Ngươi chơi đùa với Phiên Phiên, trẫm không phản đối, nhưng ngươi hãy chờ đến lúc nàng sinh xong hài tử, giáo dục hài tử quan trọng nhất, phải uốn nắn từ nhỏ."

Chuyện liên quan đến hài tử, Tiêu Nghiêu khó tránh khỏi nhiều thêm vài câu vô nghĩa, chỉ cần Hoàng thượng đề cập đến vấn đề hài tử thì luôn thích thao thao bất tuyệt, đương nhiên lại rước lấy ánh mắt xem thường của Tần Phiên Phiên.

Đêm đó Liễu Âm đứng trên cầu gỗ nhỏ ngoài điện, lúc nàng đang đứng dưới trăng há mồm uống gió, Vọng Lan cô cô lén lút đi tới bên người nàng.

"Cô cô, ngươi tới uống gió cùng ta sao? Vẫn là ngươi tốt với ta." Nàng còn rầm rì làm nũng hai tiếng.

"Không phải, bỗng nhiên ta ăn uống không được tốt, gói theo hai cái bánh tới, vừa ngắm phong cảnh vừa ăn." Vọng Lan nói xong liền lấy ra một bao nhỏ từ trong ống tay áo, khăn gấm bao lấy hai khối điểm tâm còn bốc khói âm ấm.

Tức khắc hương thơm ngọt ngào lan tỏa bốn phía, Liễu Âm vốn đã đói bụng, hiện giờ bên cạnh còn có một cái bánh thơm nức mũi, nàng càng thêm cảm thấy dạ dày rỗng tuếch, chỉ đành không ngừng nuốt nước miếng an ủi chính mình.

"Cô cô, ngươi thật nhẫn tâm." Liễu Âm càng thêm nức nở, đáng tiếc Vọng Lan sẽ không thương xót nàng.

"Ta không nhẫn tâm, chia cho ngươi một cái." Vọng Lan làm bộ muốn đẩy một khối điểm tâm còn dư lại cho nàng.

Liễu Âm sợ tới mức liên tục lùi về sau ba bước mới miễn cưỡng dừng lại.

Phải biết rằng bị Hoàng thượng phạt không được ăn bữa tối, bọn họ có thể ngầm cất giấu mấy khối điểm tâm vụng trộm ăn, nhưng nếu ở bên ngoài ăn bị thấy được, truyền vào tai Hoàng thượng, ít nhất cũng bị phạt trượng.

Coi rẻ quân uy chính là trọng tội, nàng trăm triệu lần không dám.

Vọng Lan thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ta đều bị dọa trắng bệch, thu hồi điểm tâm, chậm rãi cắn một miếng, sau khi chậm rãi ăn xong còn nấc một cái.

Thật sự vô cùng quá đáng.

"Trong bụng chủ tử có long chủng, nàng ấy làm nũng Hoàng thượng là có thể lừa dối qua cửa, chính là ngươi phải tới uống gió. Ta nói này Liễu Âm, lần sau ghi nhớ kỹ, cô cô thật không đành lòng nhìn ngươi chịu tội." Nàng thở dài một hơi, vỗ vai Liễu Âm, rồi mới chậm rãi trở về.

Chỉ để lại Liễu Âm vẻ mặt khó coi, đứng tại chỗ tiếp tục uống gió.

Nàng liền biết cung nữ thái giám trong cung này có thể sống được lâu dài đều không phải dễ chọc.

Nhìn Vọng Lan cô cô này nói chuyện, đến bây giờ còn tới tổn thương nàng một phen, rõ ràng điểm mấu chốt chính là còn để ý chuyện buổi sáng.

...

Hiệu suất của Cao Thái hậu rất mau, Hoàng Thái hậu này không hài lòng kia không hài lòng, còn tưởng phải lăn lộn một phen, kết quả đều bị Cao Thái hậu một mực cự tuyệt, hơn nữa trực tiếp sai người chọn ngày tốt lành cho đội danh dự xuất phát đi đón người.

Chờ sau khi Hoàng Thái hậu biết, đội danh dự sớm đã xuất cung, phỏng chừng đã sắp đến Tĩnh Tư am, tức khắc khiến bà ta tức chết đi được.

Lúc Hoàng Thái hậu nổi giận đùng đùng tìm tới, Cao Thái hậu đang nằm bò trên ghế, liên tục xuýt xoa, một tiểu cung nữ ngồi ở ghế đẩu bên cạnh thủ pháp lão luyện mát xa cho bà.

Mỗi lần ấn, Cao Thái hậu đều hừ nhẹ ra tiếng.

"Ai da, mệt mỏi quá, xương cốt già nua của ta đều mệt mỏi rã rời."

Khi Hoàng Thái hậu tiến vào nội điện, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cười lạnh ra tiếng.

"Ngươi an bài nghi thức gì vậy? Chỉ phái một đội cấm vệ quân đi đón người, đến cung nữ thái giám hầu hạ đều không cần. Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, lần này đón hai người, Thanh Phong sư thái vẫn luôn rất có danh tiếng ở kinh đô, các nhà đều rất tôn kính nàng ta, nếu ngươi đắc tội nàng, nàng không thành kính cầu Bồ Tát cho ai gia thì làm sao bây giờ? Còn có Mẫn nhi thật vất vả hồi cung một chuyến, nàng ấy là con dâu ngươi, ngươi không để tâm chút nào sao? Ngươi lại keo kiệt như vậy, là muốn phi tần toàn hậu cung đều chê cười nàng ấy sao?"

Hoàng Thái hậu trừng mắt với Cao Thái hậu, số lần hai người tranh chấp đã quá nhiều, tư thế này của Hoàng Thái hậu, Cao Thái hậu cũng quen rồi, cho nên căn bản không có cảm xúc khẩn trương gì.

"Ta phái ba mươi thị vệ đi đón tiếp, còn là hai chiếc xe ngựa rộng rãi, cũng đủ để đón các nàng. Các nàng lại không phải tướng sĩ thắng trận trở về, muốn nhiều thái giám cung nữ như vậy làm cái gì? Còn muốn đi rêu rao khắp phố sao? Nói cho bá tánh toàn kinh đô, Hoàng Thái hậu mời sư thái về niệm kinh, Hoàng Quý phi cũng hồi cung, ngươi không sợ người khác nói Hoàng thượng ngu ngốc không biết xấu hổ sao? Hai nàng lại không phải nhân vật lớn gì, Hoàng hậu hồi cung ai gia sẽ phô trương lớn như vậy!"

Cao Thái hậu hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ sau eo mình, ý bảo tiểu cung nữ kia ấn vào nơi này.

"Ai gia bận việc lâu như vậy, thế nhưng ngươi còn ghét bỏ. Lần tới tự ngươi an bài đi."

Hoàng Thái hậu tức giận vô cùng, thật ra bà muốn chính mình an bài, nhưng Hoàng thượng không cho.

Lại nói bên trong Tĩnh Tư am, trong khách phòng bày đầy hòm xiểng, toàn bộ đều chỉnh tề chồng chất lên nhau, hiển nhiên là chuẩn bị chờ lát nữa kéo đi.

Mấy cung nữ ghé vào nói nhỏ với nhau, trên mặt đều mang theo vài phần không khí vui mừng.

Rốt cuộc các nàng được về cung, không cần ở lại am ni cô ăn chay, đã ăn chay ba năm, người còn gầy hơn hoa cúc, thật sự không khiêng được.

Truyện Chữ Hay