Độc Sủng Thành Hôn

chương 56: chương 56:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đào Nhiên vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Bách Xuyên, cũng không nói lời nào, liền cảm thấy người đàn ông này sao có thể mẹ nó ấu trĩ như vậy chứ.

Lâm Bách Xuyên cảm giác được ánh mắt của cô, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn màn hình lớn đối diện, ngón tay kẹp điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi.

Đào Nhiên không biết phải lấy lập trường gì để trách Lâm Bách Xuyên, không nói, trong lòng khó chịu, nói nhiều, trong lòng đại khái cũng sẽ khó chịu.

Cô lắc đầu, cầm điện thoại chuẩn bị nói với Mộ Thời Phong, cô không nóng nảy.

Mới vừa bấm chữ số đầu tiên, Lâm Bách Xuyên nghiêng mắt, “Không cần gọi, cậu ta không nghe được đâu.”

Đào Nhiên: “...” Thầm nghĩ, anh sẽ không ngay cả sóng điện thoại của anh ấy cũng làm nhiễu chứ? Cách làm này quá quen nhỉ? Năm đó cậu tư còn không phải là liên hợp với cậu út làm nhiễu sóng điện thoại của Thẩm Lăng hay sao?

Kết quả Thẩm Lăng bị chỉnh rất thảm.

Đào Nhiên cố gắng để cho hô hấp của bản thân ổn định, “Lâm Bách Xuyên, anh cùng Mộ Thời Phong...”

Lâm Bách Xuyên ấn tắt tàn thuốc, giúp cô cầm ví và nước trái cây, cắt ngang lời nói của cô, “Đi thôi, đưa em về nhà.”

“Lâm Bách Xuyên!!” Đào Nhiên không thể nhịn được nữa.

Lâm Bách Xuyên cười, “Bộ dáng này mới giống ngươi.”

Đào Nhiên: “...” Đều thiếu ngược phải không?

Lâm Bách Xuyên cũng không dừng lại bước chân, vẫn luôn đi về phía trước, Đào Nhiên hết cách, cơ hồ là chạy đuổi kịp anh ta, “Lâm Bách Xuyên, Mộ Thời Phong vừa rồi có phải đã nhận được nhiệm vụ gì hay không?”

Lâm Bách Xuyên dừng bước, “Cũng chưa ngốc lắm nhỉ.”

“...” Đào Nhiên thở chậm lại, “Tôi nói với cậu cùng anh ba một tiếng.”

“Không cần đâu, anh vừa nói rồi.”

Đào Nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, có một số việc, cô hỏi cũng không chắc Lâm Bách Xuyên sẽ nói.

Lúc chờ thang máy, Đào Nhiên vẫn rất tò mò.

“Lâm Bách Xuyên, anh thật sự ngắt điện của màn hình quảng cáo à?” Hay là chỉ nói giỡn với cô?

Lâm Bách Xuyên mặt không đổi sắc: “Ừm, ngắt rồi.”

“...” Đào Nhiên cũng không biết còn có thể nói gì nữa.

Lâm Bách Xuyên nhìn chằm chằm mấy con số thang máy đang không ngừng giảm xuống.

Giọng nói nhàn nhạt: “Tiệc rượu của anh, anh còn muốn làm màn thổ lộ lãng mạn, không ngắt điện, để cho cậu ta cướp công của anh à?”

Nào biết vừa rồi anh ta ngắt điện, anh liền nhận được điện thoại của Hoắc Liên.

Đào Nhiên bị nghẹn không thể nói gì.

Đến đại sảnh lầu dưới, sớm đã có nhân viên công tác chờ ở cạnh thang máy, đưa túi đồ trong tay cho Lâm Bách Xuyên, “Lâm tổng, quần áo cùng giày anh cần.”

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn sang, là một chiếc áo lông vũ màu trắng dài của nữ, vẫn còn mạc, nhân viên công tác lại chu đáo đưa đến.

“Không cần.” Hai tay của Lâm Bách Xuyên dùng sức cầm lấy, ánh mắt liền hạ xuống.

Lâm Bách Xuyên lại đặt đôi giày da đế bằng trên mặt đất, “Thay giày đi.”

Nhân viên công tác thu lại túi đồ vẫn chưa xé mạc, rời đi.

Đào Nhiên biết quần áo cùng giày là chuẩn bị cho cô, nhưng cũng không muốn mặc lắm, chủ yếu là sợ thùng giấm trong nhà kia sẽ đổ thôi.

“Không cần, xe của anh chạy đến trước cửa tôi ngồi lên thì cũng không lạnh.” Đi mấy bước thôi, thật sự không lạnh chết người.

Tay cầm áo khoác của Lâm Bách Xuyên cũng không thu về, vẫn đặt ở trước mặt cô, “Không có xe ngồi đâu, tôi cùng em đi bộ về nhà.”

Đào Nhiên nhíu mày, “Bên ngoài rất lạnh đấy.”

Lâm Bách Xuyên giơ áo khoác trong tay lên, ý tứ rất rõ ràng, tôi biết lạnh, cho nên mới chuẩn bị áo lông cho em.

Đào Nhiên bướng bỉnh, “Tôi muốn ngồi xe về nhà.” Trời đông lạnh giá đi bộ cùng chồng trước, nếu như bị truyền thông chụp được hình ảnh này, cô có mười cái miệng cũng không giải thích rõ.

Chuyện đầu sóng ngọn gió như này, cô vẫn là khiêm tốn một chút thôi.

Giọng của Lâm Bách Xuyên mềm xuống, “Nhiên Nhiên, đi bộ cùng anh đi.”

......

Ra khỏi khách sạn, gió lạnh thấu xương thổi tới, tạt vào người đau buốt. Đào Nhiên đội mũ áo khoác lên, đôi tay cuộn tròn đặt trong ống tay áo.

Rốt cuộc biết Lâm Bách Xuyên vì sao phải chuẩn bị giày ôm cho cô, bởi vì cô mặc váy, áo lông chỉ đến bắp chân, che không được mắt cá chân.

Đào Nhiên hà hơi, quay đầu nhìn Lâm Bách Xuyên, bên ngoài tây trang của anh ta là áo khoác dài, cúc áo cũng không cài, hai tay đút túi áo khoác. Đôi mắt nhìn con đường phía trước, không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đào Nhiên hỏi: “Anh không lạnh à?”

Lâm Bách Xuyên nghiêng mặt: “Vẫn ổn.”

Tầm mắt dừng trên mặt cô, lúc này mới vừa đi không bao xa, chóp mũi bị lạnh đến đỏ lên, da cô trắng, điểm hồng hồng này càng giống cái mũi của chú hề.

Đào Nhiên chợt nhìn anh ta, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Bách Xuyên cũng không tránh né, nhưng ngược lại cô chạy nhanh nhìn về phía nơi khác.

“Mộ Thời Phong tạm thời bị điện thoại của Hoắc Liên gọi đi, Hoắc Liên còn nói muốn sau tiếng nữa gặp em ở dưới chung cư.” Lâm Bách Xuyên nói xong liền móc điếu thuốc, nghĩ đến trước mặt cô, lại đem hộp thuốc nhét trở lại.

“Ờ.” Thì ra là như thế này, Đào Nhiên không tiếp tục hỏi nữa, cô nghĩ Lâm Bách Xuyên cũng không biết chuyện cụ thể thế nào, tiếng sau tự nhiên sẽ biết.

Từ đây về nhà với tình hình này phải mất phút, Lâm Bách Xuyên thật đúng biết tính thời gian. Nhưng lái xe trở về, vẫn phải ở dưới lầu chờ, dày vò như nhau.

Không khí rất áp lực trầm mặc.

Đào Nhiên chủ động tìm đề tài, “Hựu Hựu ngủ chưa?”

“Nó và Mộ Tiểu Tranh đã ngủ rồi.” Lại nói thêm một câu: “Đã ngủ phút trước rồi.”

“Ừm.”

Sau đó lại là trầm mặc.

Bên cạnh ngoài tiếng xe qua lại, tiếng gió Bắc gào thét, an tĩnh chết người.

Đào Nhiên cắn cắn môi dưới, nhìn về phía anh ta: “Lâm Bách Xuyên, cảm ơn anh.”

Khóe miệng của Lâm Bách Xuyên có ý cười: “Cảm ơn chuyện gì?”

“Rất nhiều.”

Lâm Bách Xuyên mím chặt môi, im lặng, “Đào Nhiên, về sau đừng xa lạ với anh như vậy, khách sáo như vậy. Lúc em còn ký trước, chúng ta ở chung rất thoải mái. Em trước nay không bao giờ kiêng dè biểu đạt tình cảm với anh.”

Anh ta lại cố ý giải thích, “Thứ anh gọi là tình cảm, chỉ tình cảm của chúng ta giống như tình cảm của người nhà. Dẫu sao chúng ta cũng từng là phu thê, sống bên nhau, cũng từng thật sự muốn ở bên nhau cả đời.”

Anh ta thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cô.

Đôi mắt vẫn nhìn màn đêm phía trước.

“Cho dù chúng ta đã ly hôn, em là mẹ của con trai anh, anh là cha, về mặt khác, chúng ta trước sau cũng là người một nhà. Về sau chúng ta gặp mặt, trao đổi chuyện cuộc sống học tập của con, đều sẽ thường xuyên, cho nên em không cần phải câu nệ.”

Đào Nhiên suy nghĩ một hồi lâu, nhưng cũng chỉ trả lời một chữ ‘ ừm ’.

Vẫn lạnh, từ lòng bàn chân lạnh đến lòng bàn tay, hàm răng đều nhịn không được run lên.

Hai tay của cô ôm cánh tay, cũng chẳng chống đỡ được gió lạnh xâm nhập.

Lâm Bách Xuyên nhìn cô, “Vẫn còn lạnh?” Nói xong liền muốn cởi áo khoác trên người mình.

“Không cần không cần đâu, vẫn ổn mà.” Đào Nhiên nhanh chóng cự tuyệt.

Lâm Bách Xuyên nghĩ suy, lại từ bỏ.

Gió thổi vào mặt, tạt vào cổ, Đào Nhiên liền lùi ra sau.

Bước chân của Lâm Bách Xuyên càng thong thả.

Sau này cơ hội tùy ý đi bộ cùng cô về nhà sẽ không còn nữa.

Anh ta cũng hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút.

Đào Nhiên lui về phía sau, vẫn duy trì khoảng cách hơn m với Lâm Bách Xuyên.

Cô ngước mắt, hỏi anh ta, “Lâm Bách Xuyên, chúng ta thật sự là liên hôn, còn có nguyên nhân vì tính cách không hợp mới ly hôn không?”

Bước chân của Lâm Bách Xuyên hơi dừng, khóe miệng trước sau vẫn duy trì ý cười, “Đương nhiên không phải, đó là anh nói cho phóng viên nghe. Anh và em tình cờ quen biết nhau tại một khách sạn ở Hongkong, khi đó em cùng Mộ Thời Phong đã chia tay rất nhiều năm. Lúc ấy có lẽ cảm thấy vô vọng mới ghép với anh, tuổi của em cũng không nhỏ, muốn kết hôn, cứ như vậy lãnh giấy đăng ký kết hôn.”

“Vậy... Vậy anh lúc ấy anh thích tôi sao?” Hỏi xong sau Đào Nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng giải thích, “Tôi không có ý đó, chỉ là muốn biết chúng ta kết hôn như thế nào thôi.”

Rốt cuộc cô muốn kết hôn, Lâm Bách Xuyên cũng không nhất định phải cưới cô nha, như vậy chỉ còn một loại khả năng.

Lâm Bách Xuyên hơi dừng lại, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Lúc ấy cảm thấy gia thế của em không tệ, với anh cũng xem như môn đăng hộ đối, lại xinh đẹp, là đối tượng rất thích hợp để kết hôn.”

Nếu cô đã không còn nhớ, cần gì phải nói ra chân tướng làm cô áy náy.

Sao anh có thể không yêu cô chứ?

Anh cùng Mộ Thời Phong cùng lúc gặp được cô.

Tình yêu mà anh đối với cô không thể ít hơn Mộ Thời Phong.

Bây giờ tình yêu như vậy chỉ có thể hóa thành giúp người khác hoàn thành ước nguyện.

Lúc sau Lâm Bách Xuyên lại cùng cô hàn huyên một chút về chuyện trong nửa năm nay của Hựu Hựu.

Có lẽ là lời nói của Lâm Bách Xuyên đã có tác dụng gợi lại ký ức, Đào Nhiên dần dần cũng không còn khẩn trương, hai người trò chuyện về cậu bé rất vui vẻ.

Chẳng biết từ lúc nào đã đến tiểu khu.

Đứng giữa hai tòa nhà, Hoắc Liên dừng xe ở ven đường, anh ta dựa trước cửa xe, Mộ Thời Phong dựa vào sau cửa xe, mỗi người hút thuốc của mình, ai cũng không nói chuyện.

Tiếng Đào Nhiên trò chuyện bị gió thổi đó, Hoắc Liên đem tàn thuốc ném trên mặt đất, dùng mũi giày ấn tắt, nhìn về phía Mộ Thời Phong chế nhạo nói, “Trời lạnh như vậy còn cùng chồng trước đi bộ, như vậy có hơi tình thú đấy.”

Mộ Thời Phong không lên tiếng, gãy gãy tàn thuốc, cũng không hút nữa, trực tiếp ném vào thùng rác ven đường.

Đào Nhiên đã đến gần, đứng cách anh khoảng mấy mét, cơ hồ là chạy chậm đến, lúc chạy đến trước mặt, hô hấp đều không ổn định, hít một hơi, “Có phải anh đã chờ lâu lắm không?”

“Không lâu lắm.” Mộ Thời Phong nắm tay cô, mặc nhiều như vậy, tay vẫn lạnh như băng, “Có mệt không?”

Đào Nhiên lắc đầu, “Vẫn ổn ạ.”

Cô lại nhìn về phía Hoắc Liên, “Có phải đến đưa thuốc cho em không?” Hẳn là không chỉ đơn giản là đưa thuốc, nếu không không đến mức gọi điện thoại kêu Mộ Thời Phong đến, lại sai Lâm Bách Xuyên đưa cô đến đây.

Hoắc Liên gật đầu, “Thuốc buổi tối mới chuyển bằng máy bay đến, bọn anh mới từ sân bay trở về.” Lấy thuốc từ trong thùng lạnh ra, sau đó lại đưa cho cô một ly nước ấm.

Thuốc này mỗi lần đều là Hoắc Liên nhìn cô uống xong, Đào Nhiên đã quen, đem thuốc viên nhét vào trong miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước nhỏ, liền nuốt xuống.

Sau khi uống thuốc xong, Mộ Thời Phong nhẹ nhàng ôm cô, “Em đi lên trước đi, ở nhà thật sự nhàm chán thì đến phòng sách xem video anh quay, mật mã em cũng biết.”

“Vậy các anh thì sao?”

Tay của Mộ Thời Phong vỗ vai cô, “Bọn anh còn có việc, đừng lo, mấy tiếng nữa sẽ trở về, nếu ngủ không được thì xem video chờ anh.”

Đào Nhiên cắn môi dưới, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, nhưng Hoắc Liên đang ở trước mặt không tiện hỏi, chỉ có thể im lặng gật đầu, xoay người đi về phía cửa lớn của chung cư.

Tầm mắt của Lâm Bách Xuyên lại lướt qua Hoắc Liên cùng Mộ Thời Phong, nếu còn muốn đi ra ngoài nói chuyện, vậy cuộc đàm phán vừa rồi của Mộ Thời Phong cùng Hoắc Liên đã thất bại.

Bỗng nhiên cửa lớn truyền đến giọng nói của Đào Nhiên, “Đại Mộ Mộ, anh đưa em lên nhà được không? Đi một mình em sợ.”

Hoắc Liên bất đắc dĩ nhìn Đào Nhiên, quay đầu nói với Mộ Thời Phong: “Cho anh phút.”

Mộ Thời Phong hừ lạnh một tiếng, đi về phía Đào Nhiên.

Đào Nhiên vào thang máy mới dám nói chuyện, “Đại Mộ Mộ, giữa các anh cùng Hoắc Liên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho em nghe không?”

“Chuyện của đàn ông thôi.”

Đào Nhiên bĩu môi, rất bất mãn.

Mộ Thời Phong ôm cô vào trong ngực, “Em không nên biết, cũng đừng hỏi, hửm?”

“Vâng.”

Mộ Thời Phong nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng đụng chạm, dịu dàng lưu luyến. Đào Nhiên chủ động vòng lấy cổ anh.

Chỉ là vẫn chưa hôn đủ, cửa thang máy liền mở ra.

Mộ Thời Phong ôm cô đi ra ngoài, đè cô lên vách tường ngoài thang máy, tiếp tục hôn, nhưng nụ hôn lúc này không còn dịu dàng như lúc nảy nữa, cường thế, bá đạo, đầu lưỡi của Đào Nhiên bị mút đến có chút đau.

Cô nhíu mày, nhưng Mộ Thời Phong vẫn mút. Lực mút không hề có yếu đi chút nào.

Cô đau đến sắp khóc.

Vài phút sau, có mùi máu tươi tan ra trong miệng cả hai, Mộ Thời Phong mới buông cô ra. Cánh tay của anh chống hai bên người cô trên vách tường.

Đào Nhiên bị ép dính sát vào tường, cô nhận thấy được ánh mắt không hài lòng của anh.

Liền nhớ đến vừa rồi cô cùng Lâm Bách Xuyên tản bộ trở về, cho nên... Cô không dám nhiều lời, liền yên lặng chờ anh tìm cô tính sổ.

Mộ Thời Phong lẳng lặng nhìn cô, cứ như vậy trầm mặc, rất kiên nhẫn.

Đào Nhiên rốt cuộc không chịu nổi anh, đành phải tiến lên dựa vào trong lòng ngực của anh, dùng mặt cọ cọ ngực của anh, “Đại Mộ Mộ, em sai rồi.”

“Chỉ biết bản thân sai thôi không được, còn phải biết bản thân sai ở đâu, phải sửa như thế nào. Nói cho anh nghe hôm nay em đã làm sai những chuyện gì?”

Đào Nhiên: “...” Những chuyện?

Nhiều như vậy?

Không phải chỉ có đi bộ cùng Lâm Bách Xuyên trở về thôi sao?

Còn chuyện gì nữa nhỉ?

Giọng điệu của Mộ Thời Phong hùng hổ doạ người, “Sao em không nói lời nào? Không phải biết bản thân sai rồi sao?”

Truyện Chữ Hay