Độc Sủng Sửu Phu

chương 61-65

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương . Trịnh đại thiếu gia

Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh sau khi ngủ một đêm, vết bầm trên mặt càng rõ ràng, cơ hồ sưng thành một cái đầu heo, nhưng trạng thái tinh thần của bọn họ lại không tệ.

Bọn họ cũng không có trói cha mình lại nữa, nhưng dù vậy, Hà phụ cũng thành thật xuống, không dám ở trong nhà ồn ào.

Không có Hà phụ ở bên cạnh ồn ào chỉ trích, bọn họ nhất thời thoải mái hơn nhiều, tối hôm qua ngủ phá lệ ngon.

Huống chi... Hôm qua hôm nay, bọn họ đều ăn cơm no! Hôm qua bọn họ ăn rượu mừng của Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, mà hôm nay ——

Hà gia đã không còn gạo nấu, Hà Xuân Sinh có thể cho Hà Thu Sinh đến nhà đại bá cọ cơm, bản thân cùng Hà Hạ Sinh hai đại nam nhân lại không tiện đi, buổi sáng mang bụng đói đến Triệu gia, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ phải tự mình nghĩ biện pháp đi làm đồ ăn như trước, không nghĩ tới Tưởng Chấn lại cho bọn họ hai chén cơm ăn, bên trên cơm còn có thịt, chờ bọn họ ăn xong, mới bảo bọn họ đi dọn đồ sứ.

Tưởng Chấn đây là nguyện ý tiếp nhận bọn họ? Bọn họ về sau có phải có thể theo Tưởng Chấn hay không? Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh nhất thời vui vẻ, khiến người lui tới con thuyền nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ đánh giá bọn họ —— mặt đều bị thương thành như vậy còn vui tươi hớn hở, hai người này không có bệnh gì đi?

Tưởng Chấn không đứng ở đầu thuyền, hắn mang theo Triệu Kim Ca vào khoang thuyền.

Vì để có nhiều chỗ để hàng hóa, không gian cho người nghỉ ngơi trong khoang thuyền bị Tưởng Chấn sửa lại rất nhỏ, nhưng dù vậy, hắn vẫn để hai chiếc giường —— hắn thật sự không muốn cùng Vương Hải Sinh chen chung mà ngủ.

Hai chiếc giường đều rất hẹp, không đến một mét, hai bên trái phải khoang thuyền một bên một chiếc, phía dưới lại làm theo kiểu có thể chứa đồ, bên trên cũng làm một ít gác xếp, bởi vì vậy nên nơi này còn chỉ có thể nằm, không thể ngồi.

"Kim Ca, muốn nằm nghỉ ngơi một lát hay không?" Tưởng Chấn hỏi, cảm giác tối hôm qua qua tốt khiến hắn hiện tại thời điểm nhìn Triệu Kim Ca lại cứ muốn ôm ôm hôn hôn.

Trên giường hẹp như vậy hai người gắt gao chen chung, cảm giác tốt bao nhiêu? Hắn dùng vải bố làm cái mành, nên không cần lo lắng có ai nhìn thấy!

"Không cần, ngươi mệt hả? Đi nằm nghỉ đi, ta nhìn ngươi." Triệu Kim Ca không thể lĩnh hội thâm ý của Tưởng Chấn, ngược lại quan tâm nhìn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn: "... Ta không mệt." Cho nên, vẫn nên trực tiếp đem người đẩy ngã thôi!

Tưởng Chấn lôi kéo Triệu Kim Ca chen lên giường hắn, vừa nằm xuống, Triệu Kim Ca liền cả người cứng đờ hô hấp dồn dập.

Nơi này không phải ở trong nhà, không phải ở phòng của mình... Triệu Kim Ca nằm mà động cũng không dám động, lại có chút rối rắm —— Tưởng Chấn nếu như thật làm cái gì, y nên đồng ý hay nên cự tuyệt?

"Kim Ca, đến." Tưởng Chấn có chút buồn cười hôn hôn Triệu Kim Ca đã khẩn trương cả đường——đã đến huyện thành.

Sông ngòi của huyện Hà Thành phi thường nhiều, có số là tự nhiên, có số là sau này vì để tiện cho thuyền lui tới nên đào, mặt sau cửa tiệm đồ sứ kia liền có một con sông, cửa sau cửa tiệm còn có bậc thang bằng đá thông đến bờ sông.

Tưởng Chấn ở trong này neo thuyền, tiếp chưởng quầy tiệm đồ sứ, sau đó mang theo chưởng quầy đi đưa đồ sứ cho người muốn mua đồ sứ của hắn.

"Tưởng Chấn, muốn mua đồ sứ của ngươi là quản gia của Trịnh phủ ở huyện thành này, Trịnh phủ chính là nhà giàu số một số hai huyện thành, ngươi tới rồi cẩn thận một chút." Chưởng quầy tiệm đồ sứ nói, thời điểm nói tới Trịnh phủ ngữ khí cũng bất đồng.

"Chưởng quầy yên tâm, trong lòng ta đều biết." Tưởng Chấn nói, hắn cũng biết đúng mực.

Ngôi nhà của Trịnh phủ nhìn có chút lâu năm, trước đó về phía về phía đường cái, cửa sau ven sông, mà đoàn người Tưởng Chấn, không hề nghi ngờ là đi cửa sau.

Lúc này thời gian không còn sớm, hai nha hoàn trẻ tuổi trang điểm, mặc quần áo màu lam đang ở bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy đoàn người Tưởng Chấn, hỏi một tiếng, một người trong đó liền đi vào thông báo, thêm một lát sau, quản gia Trịnh phủ liền mang theo hai gia đinh đi ra.

Tưởng Chấn trước đó đi vòng bên ngoài làm sinh ý, ít nhiều cũng có thêm kiến thức, thấy một màn như vậy cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng đoàn người Triệu Kim Ca và Hà Xuân Sinh, lại đều phi thường không được tự nhiên, cũng phi thường bất an, cúi đầu đều không dám nhìn người.

Tưởng Chấn hôm nay phải làm rất nhiều chuyện, kỳ thật không mang Triệu Kim Ca đó giờ chưa từng ra ngoài bao nhiêu thì càng tiện hơn, nhưng hắn vẫn mang Triệu Kim Ca theo, không vì cái gì khác, chỉ hi vọng Triệu Kim Ca có thể đi ra trải đời.

Hắn nếu như chỉ lo tự mình đi về trước đó, luôn giữ Triệu Kim Ca ở Thôn Hà Tây, vậy về sau, khoảng cách giữa Triệu Kim Ca cùng hắn nhất định sẽ càng ngày càng xa.

Đều đã thành thân, hai người liền nên đi tới cùng nhau mới đúng.

Cầm tay Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại rất nhanh buông ra, đi lên cùng quản gia trò chuyện.

Nhà cao cửa rộng như vậy, đều có quy tắc làm việc riêng, Tưởng Chấn chỉ cần giúp chuyển đồ sứ vào kho hàng, liền có thể lấy tiền.

Lần này, vì nhanh hơn nên ngay cả Triệu Kim Ca cũng giúp dọn hàng, mà y làm việc như vậy, căn bản không có ai cảm thấy không đúng.

Ăn mặc như nam nhân, dựng chí ở mi tâm cũng bị Triệu Kim Ca xẻo mất, lúc này nhìn qua liền thấy là một chuẩn nam nhân, người Trịnh phủ hoàn toàn không nghĩ tới y kỳ thật là một song nhi, chỉ là biết y trong đoàn người Vương Hải Sinh, nhìn thân hình cao lớn của y, cũng không có biện pháp chiếu cố y như chiếu cố những song nhi khác.

Lại nói tiếp, Triệu Kim Ca còn muốn cao hơn Vương Hải Sinh...

"Kho hàng liền ở bên kia, các ngươi chuyển đến nơi đó đặt xuống là được." Trịnh quản gia nói, vừa mới dứt lời, ông đột nhiên đứng lại, sau đó về phía tới một phương hướng khom lưng hành lễ: "Đại thiếu!"

Tưởng Chấn nhìn qua, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi khoảng - tuổi đang đứng ở cách đó không xa.

Người này ước chừng là vừa rời giường, nhìn còn có chút buồn ngủ, trên người hắn chỉ khoác một kiện áo choàng hoàn toàn bất đồng với quần áo xám xịt dân chúng thường mặc, nhan sắc cực kỳ sáng rõ, còn không chịu đem quần áo mặc ngay ngắn chỉnh tề, thế cho nên cả người tràn ngập khí tức tản mạn.

Nghe thấy Trịnh quản gia nói, hắn chỉ tùy ý đáp một tiếng, nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh sau, lại nhịn không được cười ha ha: "Trịnh thúc, hai đầu heo này từ nơi nào đến?"

"Đại thiếu gia, bọn họ là đến đưa đồ sứ." Trịnh quản gia có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cung kính trả lời.

Vị đại thiếu gia này lại cười một trận, lúc này mới rời đi, trước khi đi còn nói với Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh: "Uy, hai người kia, các ngươi vẫn nên ở trong nhà đem mặt của mình dưỡng tốt lại đi ra ngoài ha, ha ha."

Hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh cúi đầu, vô cùng xấu hổ.

Bất quá vị đại thiếu gia kia cả người quý khí, hắn chỉ giễu cợt vài câu như vậy, cũng không khiến bọn họ bất mãn chút nào.

Tưởng Chấn nhìn bọn họ một cái, ánh mắt biến dừng ở Triệu Kim Ca trên người, nhìn thấy bộ dáng co quắp của Triệu Kim Ca, đột nhiên có chút hụt hẫng.

Hàng xa xỉ kiếm được tiền nhất, một thuyền đồ sứ cuối cùng bán hơn một trăm lượng bạc, trừ bỏ chia phần trăm cho chưởng quầy tiệm đồ sứ cùng hiếu kính cho Trịnh quản gia, cuối cùng đến tay Tưởng Chấn còn lại một trăm linh năm lượng bạc.

Tưởng Chấn cho Hà Xuân Sinh một lượng bạc, cho Vương Hải Sinh hai lượng, sau đó đem tất cả còn lại đều đưa cho Triệu Kim Ca hết.

Một trăm lượng bạc không nhẹ, còn rất nặng, Triệu Kim Ca ôm lấy bạc, đều có chút ngốc: "Này... Này..." Y cảm giác tay của mình đều run đến mức cầm không được bạc.

"Ngươi giữ." Tưởng Chấn cười nói.

Triệu Kim Ca xuất môn có mang theo giỏ trúc để tiện đựng đồ, y đem bạc bao chặt đặt ở trong giỏ trúc, lại không dám mang giỏ trúc mà ôm vào trong ngực, cả người lại khẩn trương hết mức.

Tưởng Chấn cũng không có an ủi y cái gì, người này nha, khẩn trương khẩn trương, chậm rãi liền tốt.

Chờ Triệu Kim Ca nhìn nhiều hơn, liền khẳng định sẽ không xem nặng những chuyện này nữa.

Cũng không biết hắn có thể khiến vợ mình cũng trở thành người trên người khác hay không...

"Lão đại, chúng ta nhanh trở về đi." Hà Xuân Sinh cũng thật khẩn trương, chỉ cần nghĩ đến bây giờ trên người Triệu Kim Ca mang theo một trăm lượng bạc, hắn liền đặc biệt lo lắng sợ hãi, cứ cảm giác người chung quanh có khả năng sẽ bất lợi với bọn họ, muốn cướp bọn họ.

Ngược lại Vương Hải Sinh bình tĩnh hơn —— hắn từng thấy qua càng nhiều bạc hơn.

"Không, chúng ta còn có chuyện phải làm." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn để ba người Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh lưu lại nhìn thuyền, mình lại mang theo Triệu Kim Ca đến cửa tiệm bán giấy và bút mực ở huyện thành.

Lần này xuất môn, Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đều mặc đồ mới, tuy nói hai bọn họ nhìn vẫn không giống người đọc sách, nhưng bộ dáng này đến cùng sẽ không khiến người nhìn thấp, vào cửa tiệm kia, cũng lập tức có người đi lên tiếp đón.

Hiện nay chủng loại giấy rất ít, nhưng cũng không phải chỉ có giấy Tuyên Thành, sau khi Tưởng Chấn nói muốn một ít giấy hơi cứng, chưởng quầy kia lập tức lấy ra một ít giấy cứng dùng để làm bái thiếp.

Loại giấy này giá xa xỉ, bất quá Tưởng Chấn lúc này trên tay có tiền, ngược lại cũng không đau lòng.

"Kim Ca, trả tiền." chọn một ít giấy có màu, thậm chí còn đặc biệt chọn một quyển sách vỡ lòng, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.

Chút đồ như vậy, thế nhưng lại cần hơn ba lượng bạc... Triệu Kim Ca có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thoáng qua Tưởng Chấn, y đến cùng vẫn từ trong giỏ trúc cầm tiền ra, sau đó lại thật cẩn thận đem Tưởng Chấn đồ mua bỏ vào giỏ trúc.

Triệu Kim Ca dĩ vãng rất ít đến huyện thành, dù cho đến đây, rất nhiều cửa tiệm y căn bản cũng không dám đi vào, lúc này đột nhiên đến cửa tiệm chỉ có người đọc sách mới đến như vậy, lại trực tiếp mua ba lượng bạc đồ vật, y nhất thời cảm thấy cả người của mình đều bất đồng.

Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca đi làm bài lá, mà lúc này, Lưu Hắc Đầu để người thoa thuốc cho mặt mình lần nữa, cũng đến huyện thành.

Gã ở sòng bạc đã lăn lộn thành đầu lĩnh đả thủ, bình thường chỉ cần sai thủ hạ của mình tại sòng bạc trông coi là được, nhưng hôm nay, gã quyết định tự mình qua. (Bao: đả thủ theo mình là bảo tiêu đó nhưng mấy chương trước ghi là đả thủ thì để vậy luôn nha)

Tưởng Chấn người nọ cũng không biết có lai lịch gì... gã tính toán đến sòng bạc tìm người quen hỏi một chút, sau đó lại đưa cái lễ cho Dương Giang rồi hỏi thăm một chút.

Nếu là Tưởng Chấn thật sự bối cảnh, có một số việc gã cũng chỉ có thể nhận, nhưng nếu như Tưởng Chấn không có bối cảnh...

Sờ sờ hai má bôi thảo dược của mình, Lưu Hắc Đầu trong mắt chợt lóe một tia âm ngoan.

Chế tác bài lá cũng không phải việc gì khó.

Tưởng Chấn vô dụng chữ số Ả Rập, lại đem "Một hai ba bốn" mãi cho đến "Mười ba" viết ở trên lá bài, sau đó lại dùng hai loại màu đỏ đen vẽ bốn hoa văn bất đồng.

Cuối cùng, hắn lại cầm ra hai lá bài trống, tính toán làm thành đại vương tiểu vương.

Nếu như ở hiện đại, Tưởng Chấn lúc này khẳng định sẽ ở trên hai lá bài này viết "Hoàng đế" cùng "Hoàng hậu", nhưng ở đây, viết như vậy tuyệt đối là không muốn sống nữa...

Tưởng Chấn ở trên lá bài dùng màu đỏ viết chữ "Hổ", một khác lá khác dùng màu đen viết chữ "Hổ", đại vương tiểu vương liền làm thành hai lá bài "Hổ" như vậy.

Sau khi làm xong, Tưởng Chấn lại mang Triệu Kim Ca xuất môn.

Hắn để Dương Giang giúp hẹn quản sự sòng bạc uống rượu, tuy rằng thời gian còn chưa tới, nhưng hắn hẳn nên đến trước chờ.

Toàn bộ huyện thành chỉ có một tửu lâu, chỗ Tưởng Chấn hẹn người cũng là chỗ đó, Triệu Kim Ca trước kia sẽ không chịu đến chỗ như vậy, nhưng lần này Tưởng Chấn có chính sự phải làm, y sẽ không ngăn cản, cuối cùng nơm nớp lo sợ cùng Tưởng Chấn vào tửu lâu, lại lên tầng hai.

Triệu Kim Ca trước kia chỉ từng vào các nhà trệt, đây chính là lần đầu lên lầu, chỉ cảm thấy khắp nơi mới mẻ, đều không dám nhìn loạn.

Đối với Tưởng Chấn vẫn rất bình tĩnh, cũng càng bội phục.

Lầu trêm tửu lâu cũng không có phòng riêng, nhưng hoàn cảnh tương đối tốt, mà Tưởng Chấn vừa lên, liền nhìn thấy đại thiếu gia Trịnh gia trước đó ở Trịnh phủ gặp qua đang không có việc gì một mình tựa nghiên ở trên trên ghế uống rượu, chân gác thật cao.

Chương . Quản sự mới của sòng bạc

Tưởng Chấn nhìn Trịnh thiếu một cái, mang theo Triệu Kim Ca ở một vị trí gần cửa sổ cách hắn không xa ngồi xuống.

Triệu Kim Ca lần đầu tiên đến nơi như vậy, rất là bất an, nên đối với cái gì đều tràn ngập hiếu kỳ, ánh mắt cũng càng không ngừng nhìn về phía của sổ.

"Hiện tại thời gian còn sớm, ngươi có thể đến cửa sổ xem xem." Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng này của y, trong lòng mềm nhũn.

"Vậy có phải không tốt lắm không?" Triệu Kim Ca có chút lo lắng hỏi, nơi này trừ bọn họ, còn có mấy người, y đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài, có phải có điểm ném mặt Tưởng Chấn hay không?

"Không quan hệ." Tưởng Chấn cười cười, Triệu Kim Ca chưa nhìn nhiều lắm, phải đi nhìn nhiều hơn, trong mắt hắn không có gì mất mặt hết.

Tưởng Chấn đều nói như vậy, Triệu Kim Ca liền đến cửa sổ, mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tửu lâu này chỉ có hai tầng, ở cửa sổ kỳ thật nhìn không tới rất nhiều cảnh vật, nhưng đối với Triệu Kim Ca mà nói, cũng đã vô cùng mới lạ, y xem rất vui vẻ.

"Tưởng Chấn, chúng ta hiện tại ở đỉnh đầu người khác!" Triệu Kim Ca càng không ngừng cùng Tưởng Chấn chia sẻ thứ mình chứng kiến hay nghe thấy.

"Phì!" Ước chừng là hành vi của Triệu Kim Ca có chút buồn cười, vị Trịnh đại thiếu kia bật cười.

Tưởng Chấn khẽ nhíu mày, Triệu Kim Ca thì đầy mặt lúng túng ngồi xuống.

"Kim Ca, chúng ta đến chơi bài đi." Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của Triệu Kim Ca nói.

Triệu Kim Ca đầy đầu mờ mịt, Tưởng Chấn lại là cầm lá bài ra, lấy đi hai lá bài hổ, sau đó đem năm mươi hai lá bài còn lại trộn lẫn, chia cho mình cùng Triệu Kim Ca từng lần năm lá bài, lại đem bài dư đặt ở bên cạnh bàn, hơn nữa lại lật lên lá trên nhất.

"Chúng ta đến chơi loại đơn giản nhất. Ngươi trong tay nếu có bài cùng bài trên bàn cộng lại thành mười bốn điểm, vậy liền có thể dùng lá bài trong tay câu đi một lá hoặc hai lá hoặc nhiều hơn ở trên bàn, lại từ phía trên cộc bài lật lên một lá thêm vào năm lá bài trên tay, cũng lật lên một lá đặt lên bàn, nếu như không thể tính đến mười bốn điểm, liền trực tiếp từ trong cộc bài lật lên một lá đặt lên bàn, tiếp đó tới lượt ta." Tưởng Chấn đơn giản nói một chút quy tắc, cách chơi này là hắn mới trước đây người khác dạy hắn, lúc ấy bọn họ bảo hắn gọi "Câu cá", bất quá có số nơi câu cá tựa hồ không phải chơi như vậy. (Bao: đúng òi đó anh nơi này em chơi khác nên dịch khúc này em muốn xỉu)

Triệu Kim Ca vẫn biết số học đơn giản, nhưng tính vẫn tương đối chậm, chơi liền có điểm gập ghềnh, Tưởng Chấn lại tương phản.

"Trên bàn bảy điểm cùng tam điểm cộng lại mười điểm, ta nơi này có lá bốn điểm, có thể câu đi hai lá bài." Tưởng Chấn dùng một lá bốn điểm câu đi hai lá bài trên bàn.

Còn lại ba lá bài đều có điểm số rất lớn, trên tay Triệu Kim Ca không có bài để câu cá, chỉ có thể lại lật một lá đặt lên bàn, kết quả lá bài kia lại bị Tưởng Chấn câu đi...

Ván đầu bài Triệu Kim Ca câu được phi thường ít, nhưng khi chơi lần nữa, y cũng đã sờ được một chút môn đạo.

Này đó bài đến cùng cũng không nhiều, tính mười bốn điểm cũng không phải rất khó, hắn tính tính, lại càng tính càng nhanh.

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca chơi ba ván, liền đề nghị đổi cách chơi —— cách chơi này thích hợp với trẻ con, đối với người lớn lực hấp dẫn cũng không lớn.

"Chúng ta chỉ có hai người, chỉ có thể chơi đơn giản... Thử xem hai mươi mốt điểm đi." Tưởng Chấn nói. Hai mươi mốt điểm tên Black Jack, xem như một cách chơi phi thường cổ lão, sau khi Tưởng Chấn giải thích với Triệu Kim Ca cách chơi, liền cùng chơi.

Trước đó khi chơi câu cá kia Trịnh đại thiếu chỉ ở xa xa nhìn bọn họ, lúc này, hắn lại nhịn không được đứng ở bên cạnh xem, sau đó lại đi tới phía sau Triệu Kim Ca, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Triệu Kim Ca đặc biệt bảo thủ: "Thêm bài a! Ngươi bài nhỏ như vậy, vì cái gì không thêm một lá?"

Triệu Kim Ca lắc đầu: "Ta không cần." Thêm một lá bài lớn thì làm sao? Vượt qua hai mươi mốt điểm sẽ thua đó!

Thấy Triệu Kim Ca dạng này, Trịnh đại thiếu đều bị tức điên, hận không thể để mình chơi mới tốt...

"Trịnh đại thiếu muốn đến chơi cùng hay không?" Tưởng Chấn hỏi.

"Được a!" Trịnh đại thiếu trực tiếp liền ngồi xuống bên người Tưởng Chấn, đều không đi hỏi Tưởng Chấn vì cái gì nhận thức mình.

Tưởng Chấn thấy thế, lại nói: "Ta trước chia hai lá bài, ngươi sau khi xem qua, có thể đánh cược... Ta không có tiền, ngươi mỗi lần đánh cược không thể vượt qua năm đồng."

Khóe miệng Trịnh đại thiếu giật giật: "Ta xuất môn không mang tiền đồng." Tiền đồng rất nặng, hắn xuất môn luôn sẽ không mang, đương nhiên tiểu tư bên người hắn sẽ mang, bất quá lúc này, tiểu tư không có ở đây.

Trịnh đại thiếu nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điếm tiểu nhị tới, bảo hắn lấy một trăm tiền đồng đến.

Sau đó, Trịnh đại thiếu liền dũng cảm bắt đầu áp chú. (Bao: theo mình là dốc tiền đánh bạc)

Hắn cực có tinh thần mạo hiểm, đằng trước hai lá bài cộng lại đều có mười lăm điểm, còn lại thêm một lá bài, mà hắn làm như vậy, hơi chút vô ý liền sẽ vượt qua hai mươi mốt điểm, so sánh ra, Tưởng Chấn liền bảo thủ hơn nhiều, thế cho nên không lâu sau, một trăm tiền đồng trước mặt hắn, liền chuyển hết đến trước mặt Tưởng Chấn.

Đương nhiên, trong lúc đó hắn cũng không phải chưa từng thắng qua, chỉ là đến cùng thua nhiều thắng ít.

"Lại đến!" Trịnh đại thiếu nói, lại bảo điếm tiểu nhị đi lấy tiền đồng.

"Chờ chút." Tưởng Chấn lúc này lại ngăn Trịnh đại thiếu lại.

"Làm sao?" Trịnh đại thiếu hỏi: "Ngươi yên tâm, ta thua được."

"Không phải, là ta hẹn người đến đây." Tưởng Chấn nói, hắn đã nghe được giọng của Dương Giang.

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, Dương Giang liền cùng một người trung niên rất béo từ trên thang lầu đi lên.

Dương Giang đối với người trung niên rất cung kính, cười ha hả: "Trương quản sự, mời lên lầu, huynh đệ ta liền ở trên lầu."

Trương quản sự lại rất thản nhiên lên mặt với Dương Giang, chỉ là sau khi ông ta lên lầu, giá lập tức liền làm không nổi nữa: "Đại thiếu?" (Bao: ý nói ổng làm giá đó)

Dương Giang cũng kinh ngạc nhìn Trịnh đại thiếu: "Trịnh đại thiếu?" Này... Tưởng Chấn thế nhưng cùng Trịnh đại thiếu ngồi chung một chỗ?

Nhà không trêu được mà gã nới với Tưởng Chấn, chính là Trịnh gia.

Hiện tại huynh đệ ruột của Trịnh lão gia đều là quan lớn trong triều, mà Trịnh đại thiếu, là con trai độc nhất của Trịnh lão gia.

Trịnh đại thiếu đọc sách bất thành, nhưng làm sinh ý rất có bản lĩnh, mà sòng bạc kia, chính là Trịnh đại thiếu đang quản, Tưởng Chấn đều có thể cùng Trịnh đại thiếu ngồi chung bàn, gã hẹn một quản sự đế, ngược lại là làm điều thừa.

Tưởng Chấn cũng biết thân phận của Trịnh đại thiếu, chung quy hôm qua hắn có hỏi Dương Giang chi tiết, bất quá, hắn ban đầu cũng không biết muốn mua đồ sứ của mình cũng là Trịnh gia.

Hôm qua thời điểm chưởng quầy tiệm đồ sứ nói với hắn về chuyện mua đồ sứ, nói cũng không chi tiết, cũng không có nhắc tới Trịnh gia, sau đó người kia còn vội vã rời đi, hắn cũng cho tới buổi sáng đến Trịnh gia mới biết được.

Lại nói lúc đó, dù cho biết cũng vô dụng, chung quy hắn một người bán đồ sứ, liền tính muốn cùng người Trịnh gia kéo quan hệ, cũng kéo không tới.

Bất quá hắn vận khí tốt, sau khi đến tửu lâu trước, thế nhưng liền gặp được Trịnh đại thiếu... Tưởng Chấn nguyên bản muốn đem bài lá giao cho quản sự kia, hiện tại... ưu việt nhận được khi đưa cho Trịnh đại thiếu, khẳng định so với ưu việt nhận được khi đem bài lá đưa cho quản sự kia nhiều hơn.

"Ngươi ước là hắn? Vậy liền không cần quản, ngươi tiếp tục cùng ta chơi đi." Trịnh đại thiếu nói, lại nói tiếp: "Bài lá này, còn có cách chơi khác không?"

"Cách chơi bài lá này có mấy chục loại." Tưởng Chấn nói: "Trịnh đại thiếu muốn xem loại thích hợp với sòng bạc, hay loại thích hợp với người trong nhà gϊếŧ thời gian?"

"Hai loại đều muốn xem!" Trịnh đại thiếu không chút do dự tỏ vẻ.

Trong thời gian ngắn, Tưởng Chấn không có khả năng đem tất cả cách chơi đều lấy ra, thậm chí chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ mấy loại, cuối cùng, hắn liền chỉ lấy ra hai cách chơi, một loại là "Đẩu ngưu" cùng "Ngưu Ngưu", một loại khác chính là đấu địa chủ.

Liền ba cách chơi như vậy, đoàn người chơi cả buổi chiều, lại không chán chút nào.

"Trịnh đại thiếu, sắc trời không sớm." Tưởng Chấn nhắc nhở một câu, hắn còn muốn về nhà ăn cơm.

"Cũng phải..." Trịnh đại thiếu nói, lưu luyến không rời buông bài lá trên tay xuống, sau đó hỏi Tưởng Chấn: "Đây là ngươi nghĩ ra được? Ngươi muốn bao nhiêu tiền?"

Trịnh đại thiếu bổn danh Trịnh Dật, hắn phi thường thích chơi, đối với chơi đừa cũng rất tinh thông, chơi cả buổi chiều, liền đã phát hiện giá trị của loại bài lá này, trước sau cân nhắc, liền cảm thấy trước đó Tưởng Chấn chắc chắn đã cố ý gợi lên chú ý của hắn.

Đương nhiên, nếu như không phải gặp được hắn, Tưởng Chấn phỏng chừng liền sẽ tìm quản sự dưới tay của hắn.

Nhìn thoáng qua quản sự đồng dạng chơi ý do chưa hết bên người, Trịnh Dật cảm thấy Tưởng Chấn tìm tới bọn họ, hơn phân nửa là vì tiền.

Tại huyện Hà Thành, Trịnh gia bọn họ tuyệt đối là có tiền nhất.

"Trịnh đại thiếu, thứ này là có người dạy ta, nhưng ta có thể khẳng định, Đại Tề hiện tại cũng chỉ có mấy người chúng ta biết nó chơi nó. Bất quá... Ta cũng không phải vì tiền." Tưởng Chấn nói.

"Ngươi muốn cái gì? Nói ra xem." Trịnh đại thiếu nói. Bài lá này hắn trước đó chưa bao giờ gặp qua, nếu như dâng lên... Các nương nương trong cung, nói không chừng đều sẽ rất thích.

Liền tính không kính dâng lên... Này cũng có thể làm rạng rỡ không ít cho sòng bạc hắn.

"Kỳ thật ta hôm nay hẹn gặp Trương quản sự, là vì ta đắc tội người của sòng bạc, mà bài lá này, cũng là ta muốn lấy đến bồi tội." Tưởng Chấn nói.

"Ngươi đắc tội người của sòng bạc?" Trịnh đại thiếu nhìn về phía Trương quản sự.

Trương quản sự cũng có chút sửng sốt, Tưởng Chấn đắc tội bọn họ? Ông không biết a! Ông trước đó cũng chưa từng gặp Tưởng Chấn.

"Ta đã đánh Lưu Hắc Đầu của sòng bạc các ngươi, gã có không ít thủ hạ, ta sợ gã gây bất lợi cho gia nhân của ta." Tưởng Chấn nói.

"Lưu Hắc Đầu là ai?" Trịnh đại thiếu lại hỏi, sòng bạc bọn họ có người này sao?

"Đại thiếu, chính là Tiểu Hắc." Trương quản sự nói.

"Là Tiểu Hắc a... Ngươi đánh thắng được gã?" Trịnh đại thiếu có chút kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Chấn, Lưu Hắc Đầu đó, là một trong những thủ hạ giỏi đánh người nhất của hắn.

"Trịnh đại thiếu ngươi không biết, lão đại chúng ta đặc biệt lợi hại, có thể lấy một địch mười, hôm qua lão đại chúng ta thành thân Lưu Hắc Đầu đó lại đến quậy phá, mang theo nhiều người, kết quả vẫn bị đánh... Ta cân nhắc thấy Lưu Hắc Đầu hẳn sẽ không để yên, liền giúp lão đại chúng ta hẹn Trương quản sự, muốn trò chuyện một chút." Dương Giang cười nói, đem Tưởng Chấn đẩy lên cao.

Lúc này, Dương Giang đã hạ quyết tâm cùng Tưởng Chấn lăn lộn, cũng càng thêm khẳng định Tưởng Chấn là người có bản lĩnh.

Liền nói bài lá này, cũng không biết hắn làm sao nghĩ ra được, sau khi chơi xong, gã liền cảm giác mình trước đó cùng người ta chơi xúc xắc thật sự rất tẻ nhạt.

Trịnh Dật trước đó vẫn cảm giác, Tưởng Chấn hẳn đã cân nhắc thật lâu, cân nhắc ra đồ chơi thật tốt, sau đó tìm đến Trịnh gia bọn họ, muốn dựa vào thứ này hoặc cầu tài, hoặc cầu một việc làm, không nghĩ tới...

Người này thế nhưng chỉ đánh một đả thủ dưới tay của hắn, đến bồi tội thôi.

"Bất quá chỉ đánh Tiểu Hắc mà thôi, không coi là chuyện lớn, ngươi còn muốn cái gì?" Trịnh Dật lại hỏi.

"Trịnh đại thiếu, ta cũng không có cái gì đặc biệt muốn... Không bằng Trịnh đại thiếu cho ta ở sòng bạc treo cái tên? Cũng không cần tính tiền công cho ta, chỉ cần có thể quản Lưu Hắc Đầu là được." Tưởng Chấn cười nói.

Hắn nguyên bản cũng không muốn có liên lụy gì với sòng bạc, nhưng sau khi gặp Trịnh đại thiếu, lại đột nhiên có tính toán như vậy.

Trịnh Dật nghe vậy, bật cười ha ha: "Ngươi rất thú vị, không thành vấn đề, về sau ngươi chính là một trong quản sự sòng bạc, mỗi tháng nguyệt lệ cùng Trương quản sự giống nhau. Ngươi nếu như không muốn quản chuyện của sòng bạc, có thể không quản, nếu như ngươi nguyện ý, chuyện liên quan đến bài lá này, ta giao cho ngươi đến quản."

Sòng bạc chỉ là một trong các sản nghiệp dưới tay của Trịnh Dật, với hắn mà nói, để Tưởng Chấn làm quản sự thực không coi là chuyện gì, lập tức liền giải quyết dứt khoát.

Điều kiện như vậy, vượt xa kỳ vọng ban đầu của Tưởng Chấn, Tưởng Chấn đương nhiên sẽ không từ chối, hắn cười nói cảm tạ, sau đó liền cùng Trương chưởng quầy giống nhau, thành quản sự của sòng bạc.

Mà lúc này, Lưu Hắc Đầu đang ở trong sòng bạc, cùng người trong sòng bạc nói về chuyện của Tưởng Chấn.

Lưu Hắc Đầu đã ở trong sòng bạc lăn lộn hơn mười năm, nhận thức không ít người, những người đó nghe nói Lưu Hắc Đầu bị người đánh, sôi nổi an ủi Lưu Hắc Đầu, còn nói sẽ giúp hắn xuất đầu.

Lưu Hắc Đầu cảm tạ.

"Lưu đầu nhi (Bao: cách gọi thủ lỉnh), người dám đánh ngươi đến cùng là ai a? Thế nào?" một thủ hạ của Lưu Hắc Đầu hỏi.

"Người đó tên Tưởng Chấn, cụ thể có lai lịch gì ta cũng không biết." Lưu Hắc Đầu nói.

Gã hoài nghi Tưởng Chấn có bối cảnh, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy Tưởng Chấn hẳn là không có bối cảnh.

Hắn một chân đất sinh trưởng ở thôn Hà Tây, lại có thể có bối cảnh gì?

"Lưu đầu nhi, ngươi yên tâm, chúng ta đều đứng về phía ngươi, nhất định sẽ không bỏ cho qua hắn!" Có người nói với Lưu Hắc Đầu.

"Đúng, chúng ta nhất định không buông tha hắn!" người còn lại cũng nói.

Đúng lúc này, bên ngoài có người chạy vào: "Trương quản sự trở lại."

Nghe nói Trương quản sự trở lại, Lưu Hắc Đầu vội vàng đứng lên, tính toán đi nghênh đón, đồng thời, gã cũng muốn nhờ Trương quản sự giúp mình hỏi thăm về Tưởng Chấn một chút.

Kết quả...

Lưu Hắc Đầu đi ra cửa tìm Trương quản sự, không nghĩ tới lại ở bên người Trương quản sự thấy được một người gã hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở nơi này...

"Tưởng Chấn?!" Lưu Hắc Đầu khiếp sợ nhìn người cùng Trương quản sự song song từ bên ngoài tiến vào, hoài nghi mình nhìn lầm.

Nhưng mà gã lại không có nhìn lầm, người kia chính là Tưởng Chấn, bên người hắn còn có Triệu Kim Ca!

"Tiểu Hắc!" Trương quản sự nhăn mi nhìn Lưu Hắc Đầu một cái: "Ngươi nên tôn trọng một chút, đây là Tưởng quản sự mới tới, về sau các ngươi đối với hắn cũng phải giống như đối với ta." Trương quản sự cũng không hi vọng có người đến cùng phân quyền với mình, nhưng ông biết rõ tính cách Trịnh Dật.

Vị đại thiếu gia này nhìn như dễ nói chuyện, bình thường cũng xác thực rất dễ nói chuyện, nhưng nếu như có người không nghe hắn... Nghĩ đến kế cục của chưởng quầy bằng mặt không bằng lòng nào đó trước kia, Trương quản sự đối với Tưởng Chấn lại hòa ái thêm mấy phần.

Dù sao chỉ cần ông hảo hảo làm việc, đại thiếu gia tổng sẽ không bạc đãi ông.

"Tưởng quản sự?" Lưu Hắc Đầu ngốc, Tưởng Chấn đến cùng có lai lịch gì? Như thế nào đột nhiên lại biến thành quản sự của sòng bạc bọn họ?!

Đám người ban đậu ồn ào với Lưu Hắc Đầu nói sẽ cùng nhau giúp Lưu Hắc Đầu xuất đầu, lúc này đều không lên tiếng.

Trước đó Lưu Hắc Đầu nói người đánh gã tên Tưởng Chấn, cho nên, quản sự mới tới này, chính là người đã đánh Lưu Hắc Đầu?

Bọn họ đều là người làm việc cho sòng bạc, đắc tội không nổi quản sự sòng bạc... Lúc này, thậm chí đều có người tính toán đi nịnh bợ Tưởng Chấn một chút.

Người có thể tự dưng làm quản sự, khẳng định có lai lịch!

Chương . Tưởng Chấn nam nhân tốt

Tưởng Chấn chỉ ở sòng bạc lộ mặt một chút, liền mang theo Triệu Kim Ca rời đi.

Thời gian đã rất muộn, hắn còn muốn vội vàng về nhà, bằng không người trong nhà sẽ lo lắng.

Từ sòng bạc đi ra, trời đã đen rồi, Tưởng Chấn đi một hồi, phát hiện Triệu Kim Ca ôm cái giỏ trúc có chút thất thần, liền quay đầu lại, kéo tay y.

Triệu Kim Ca bị hoảng sợ, theo bản năng tránh né, lại sợ Tưởng Chấn mất hứng, vội vàng nói: "Người ở đây rất nhiều, không tốt lắm..."

"Hiện tại trời sắp tối rồi, đã không có người nào." Tưởng Chấn nói, cường ngạnh kéo lại tay Triệu Kim Ca, thuận tiện cầm lấy giỏ trúc Triệu Kim Ca ôm: "Đi thôi."

Triệu Kim Ca tuy rằng cảm thấy bị nắm tay có chút xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận trong lòng lại rất cao hứng, y cúi đầu đi theo phía sau Tưởng Chấn, khiến bước chân của mình nhất trí với Tưởng Chấn, đồng thời, cả trái tim cũng chậm rãi an ổn lại.

Hết thảy trước đó, đối với Triệu Kim Ca mà nói thì trùng kích có chút lớn, đến sau cùng cả người y đều sửng sốt —— Tưởng Chấn thế nhưng cứ như vậy thành quản sự sòng bạc...

"Kim Ca, ngươi ngày mai lại cùng ta đi huyện thành." Tưởng Chấn nói.

"Không, ta không đi đâu." Triệu Kim Ca vội vàng cự tuyệt, y hôm nay rất nhiều chuyện không có làm tốt, sau đó khi bọn Tưởng Chấn chơi bài, y chỉ có thể ôm giỏ trúc ở bên cạnh theo dõi, không chỉ vô dụng còn làm mất mặt Tưởng Chấn, y cảm thấy mình vẫn không nên đi huyện thành với Tưởng Chấn nữa mới tốt.

"Vì sao?" Tưởng Chấn hỏi.

"Trong nhà có rất nhiều việc phải làm, ruộng chúng ta mua còn chưa trồng..." Triệu Kim Ca nói.

"Việc trong nhà có thể để cho Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh đi trồng đi làm." Tưởng Chấn nói, nhéo nhéo tay Triệu Kim Ca: "Huyện thành này sự tình gì đều có, còn có rất nhiều người sẽ cưới bé. Ta trước đó gặp qua một chưởng quầy, vợ ông ta ở nông thôn giúp ông ta chiếu cố lão nương chăm hài tử, ở huyện thành cùng ông ta lại là vợ bé của ổng, ổng cùng vợ bé kia rất đường mật ngọt ngào, một năm chỉ về quê một hai chuyến. Đúng rồi, huyện thành này còn có rất nhiều nữ nhân song nhi cuộc sống không tốt, liền ở buổi tối mở cửa làm sinh ý... sinh ý kia là cái gì ngươi hẳn cũng biết, nghe nói Dương Giang cũng thường xuyên đi..."

Triệu Kim Ca trợn to hai mắt: "Ta ngày mai cùng ngươi đi chung."

"Ân." Tưởng Chấn bình tĩnh gật gật đầu.

Trong lòng Triệu Kim Ca phi thường phi thường không hi vọng Tưởng Chấn đi tìm người khác, nhưng lại cảm thấy mình không có tác dụng gì, cùng Tưởng Chấn chênh lệch quá lớn...

Y đầy mặt rối rắm nhìn Tưởng Chấn, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, về sau y nhất định phải theo sát Tưởng Chấn, trừ phi lúc nào Tưởng Chấn không để y theo.

Tưởng Chấn rất vừa lòng với thái độ của Triệu Kim Ca.

Lúc này dân chúng nghèo khổ, cơ bản đều đem song nhi trở thành nữ nhân mà dưỡng, nhưng hắn lại luôn nhìn Triệu Kim Ca như nam nhân, trong mắt hắn, Triệu Kim Ca cũng không kém hơn người khác.

Hắn ngay cả Vương Hải Sinh đều sẽ bồi dưỡng một chút, huống chi Triệu Kim Ca.

Lại nói tiếp, Triệu Kim Ca khẳng định các phương diện đều sẽ thắng Vương Hải Sinh, hôm nay chơi bài, Triệu Kim Ca rất nhanh liền có thể lên tay, Vương Hải Sinh thì sao? Bán rong biển bán hơn mười ngày, vừa không cẩn thận còn sẽ tính sai.

Hai người Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca qua chốc lát, liền đến chỗ bọn họ neo thuyền, mà lúc này, ba người Vương Hải Sinh sớm lòng nóng như lửa đốt.

"Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca như thế nào còn chưa trở về?"

"Trước đó ta nhìn thấy Lưu Hắc Đầu cũng đến huyện thành, các ngươi nói có phải Lưu Hắc Đầu hay không..."

"Sẽ không, lão đại rất lợi hại!"

...

Ba người ngươi một lời ta một tiếng, đột nhiên, Vương Hải Sinh nói: "Xem, lão đại trở lại."

Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh nhìn qua, liền nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca tay nắm tay trở lại, nhất thời có chút không được tự nhiên.

Trong thôn bọn họ, cho dù vợ nhỏ nhu nhược nhất, xuất môn cũng sẽ không để chồng của mình nắm tay, Triệu Kim Ca bộ dạng so với bọn họ còn cao lớn hơn, như thế nào lại cùng Tưởng Chấn dính thành như vậy? Tưởng Chấn còn dung túng, rõ ràng rất thích y.

May mắn đệ đệ bọn họ không dây dưa quá mức, bằng không...

Hà Xuân Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vương Hải Sinh lại hỏi: "Lão đại, ngươi như thế nào hiện tại mới trở về?"

"Ở huyện thành tìm cái công việc." Tưởng Chấn nói.

"Lão đại ngươi còn ở huyện thành nhận được việc? Là làm cái gì?" Vương Hải Sinh lại hỏi.

"Là quản sự sòng bạc." Tưởng Chấn nói.

"Quản sự?!" Tưởng Chấn đi ra một buổi chiều, như thế nào liền lên làm quản sự?

"Ân, nguyệt lệ mỗi tháng mười lượng bạc." Tưởng Chấn lại nói.

"Mỗi tháng mười lượng bạc!" Vương Hải Sinh nhìn Tưởng Chấn càng thêm sùng bái, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh cũng bị chấn kinh.

Lúc trước Tưởng Thành Tường ở huyện thành tìm được công việc một tháng hai lượng bạc, liền đã là một trong số người có tiền đồ nhất trong thôn bọn họ, hiện tại... Tưởng Chấn một tháng thế nhưng có thể lấy mười lượng bạc?

Này... Tích góp một năm, nhưng liền có thể mua năm mẫu đất a! Nếu như mười năm, đó chính là năm mươi mẫu đất!

Thời điểm đoàn người Tưởng Chấn trở lại thôn Hà Tây, trời đã hoàn toàn đen, mà đám người Vương Hải Sinh đến lúc này vẫn còn ngơ ngác.

Tưởng Chấn... Thật sự quá lợi hại!

Thuyền chậm rãi tới gần thôn Hà Tây, sau khi dừng lại ở nơi dừng thuyền, Tưởng Chấn liền cùng Triệu Kim Ca từ trong khoang thuyền đi ra, mà bọn họ vừa đi ra, liền nhìn thấy có người trên bờ.

"Cha." Triệu Kim Ca kêu một tiếng —— người chờ ở bên bờ, chính là Triệu Phú Quý.

"Cha, ngươi như thế nào đến đây." Tưởng Chấn cũng hỏi, trong lòng đồng thời dâng lên ấm áp. Lúc hắn ở hiện đại, không coi là cô nhi, nhưng cha mẹ hắn ở lúc hắn còn rất nhỏ liền ly hôn, hắn cũng vẫn luôn sống cùng bà nội.

Hai người nọ đều một lần nữa xây dựng gia đình, cũng không chào đón hắn, ngay cả bà nội hắn, cũng càng thích con của mẹ kế... Sau này chờ bà nội qua đời, những người đó đẩy đến đẩy đi không chịu dưỡng hắn ngay cả học phí cao trung của hắn cũng không chịu ra, hắn cùng những người đó liền triệt để cắt đứt liên hệ.

Cha mẹ yêu thương, hắn trước kia chưa bao giờ hưởng thụ qua, không nghĩ tới hiện tại một bó tuổi to, thế nhưng sẽ ở trên người của Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị cảm nhận được...

Trước kia hắn đặc biệt hâm mộ các bạn học có người đón về nhà, hiện tại cũng cảm thụ được rồi.

"Ta chỉ ăn no rồi đi ra dạo thôi." Triệu Phú Quý nói: "Muốn lấy thứ gì không? Các ngươi bận cả ngày, ta lấy tới."

"Không cần, đồ sứ bán xong, chúng ta hiện tại không có thứ gì muốn lấy." Tưởng Chấn nói, cùng Triệu Phú Quý đi về nhà.

Trước đó ở trước mặt Vương Hải Sinh, Tưởng Chấn sẽ hơi khoe khoan, nhưng ở trước mặt Triệu Phú Quý, hắn lại cái gì cũng không nói, bất quá hắn không nói, Triệu Kim Ca lại sẽ nói.

Rất nhanh, Triệu Kim Ca liền đem chuyện Tưởng Chấn làm quản sự sòng bạc nói ra.

"Sòng bạc?" Triệu Phú Quý khẽ nhíu mày, làm quản sự xác thực rất tốt, nhưng quản sự sòng bạc... Ông chỉ sợ Tưởng Chấn bị người sòng bạc làm hư.

Chỉ là ông không tiện đi nói Tưởng Chấn, liền tính toán ngày mai tìm cơ sẽ nhắc Triệu Kim Ca một chút, bảo Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn, cũng đừng để cho Tưởng Chấn nghiện cờ bạc.

Triệu Phú Quý không có nhiều lời, nhưng Tưởng Chấn cũng có thể đoán được tâm tư ông: "Cha ngươi yên tâm, đánh bạc không phải chính đạo, ta sẽ không đi làm việc này."

Triệu Phú Quý lúc này vui mừng lên: "Tốt! Tốt!"

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca về nhà đã rất muộn, nhưng Triệu Lưu thị đem đồ ăn đặt ở trên giá chưng nên vẫn còn nóng hổi, nhìn mấy món thậm chí đều chưa động qua, ngay cả cơm trong nồi, cũng còn nguyên ——vợ chồng Triệu Phú Quý ăn sợ là cơm nguội còn lại hôm qua.

"Chúng ta đã nếm qua, các ngươi ăn nhanh đi." Triệu Lưu thị cười khuyên nhủ.

"Ân." Tưởng Chấn gật gật đầu, bưng cơm đến lên, sau khi ăn xong, lại từ trong giỏ trúc cầm ra bạc hôm nay bán đồ sứ kiếm được.

Tuy rằng hắn mua giấy bút tốn một ít, nhưng sau đó từ đám người Trịnh đại thiếu thắng được một ít, lúc này tính tính, một trăm lượng có dư.

"Cha nương, hôm nay bán đồ sứ kiếm hơn một trăm lượng, các ngươi trước giữ đi, sau đó đi xem xem có thể hay không lại mua thêm ruộng." Tưởng Chấn nói. Vợ chồng Triệu Phú Quý từng sống khổ, ăn cái gì đều luyến tiếc, nhưng nếu như tiền trong nhà nhiều hơn, bọn họ tổng sẽ nguyện ý ăn ngon hơn.

Lại thêm một trăm lượng?! Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý có chút hồi không được thần.

Tưởng Chấn, như thế nào cứ thường xuyên làm ra chút việc hù dọa bọn họ?

"Này... Này..." Triệu Phú Quý có chút chân tay luống cuống: "Chúng ta muốn xây nhà hay không?"

Người trong thôn bọn họ, có chút tiền liền thích xây nhà, đem nhà ở xây phi thường khí phái, nhưng Tưởng Chấn cảm thấy hoàn toàn không tất yếu.

Trong thôn có số người sau khi nhà xây xong, đều không có tiền đặt mua gia cụ cùng các loại đồ dùng sinh hoạt, tuy rằng ở nhà lớn, nhưng bên trong trống trơn, hoặc chỉ còn một chút đồ rách nát, như vậy... Còn không bằng nhà ở nhỏ chút, sau đó mua đồ dùng trong nhà tốt hơn.

Đặc biệt là ăn, nhất định phải ăn ngon hơn!

Tưởng Chấn cự tuyệt đề nghị xây nhà, Triệu Phú Quý cũng cảm thấy như vậy rất tốt: "Cũng phải, hiện tại nhà vẫn đủ ở, vẫn nên đặt mua chút ruộng trước tốt hơn, có ruộng, nào còn lo lắng không có nhà ở?"

Triệu Phú Quý cầm tiền, liền cùng Triệu Lưu thị trở về phòng, Tưởng Chấn lại lôi kéo Triệu Kim Ca đi tắm rửa: "Kim Ca, ta giúp ngươi kỳ lưng?"

Kỳ lưng? Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, nhưng y lại luyến tiếc cự tuyệt Tưởng Chấn, cuối cùng cắn chặt răng: "Được."

Tưởng Chấn nói là giúp người kỳ lưng, kết quả kỳ kỳ liền kỳ đến phía trước, còn đem bộ vị chỉ có thể cho chồng nhìn của Triệu Kim Ca tới tới lui lui tẩy vài lần, khiến Triệu Kim Ca hận không thể đào cái động chui vào luôn.

"Chờ chút ta còn muốn nếm thử, khẳng định phải tẩy sạch sẽ chút." Tưởng Chấn cười nói, tối hôm qua đều là tân thủ, hắn quá hưng phấn, liền không như thế nào lo lắng lấy lòng Triệu Kim Ca, hôm nay liền bất đồng...

Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, chỉ coi như Tưởng Chấn đang nói lung tung, không nghĩ đến sau khi lên giường, Tưởng Chấn thế nhưng lại thật sự nếm.

Triệu Kim Ca biết một chút chuyện nam nữ, nhưng còn thực không biết nguyên lai có thể dùng miệng...

Tưởng Chấn, thế nhưng nguyện ý làm loại này sự tình với y...

Đến lúc cuối cùng, cả người Triệu Kim Ca đều co rút, cũng mềm nhũn, ngay cả động đều không thể động...

Sau đó, Tưởng Chấn liền trở người y lại, bắt đầu hưởng thụ của mình, ép buộc một lần còn chưa đủ, sau khi ngừng một hồi, lại đem người hướng lên chính diện lại ép buộc một lần.

Đêm nay kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đối với Triệu Kim Ca đến nói so với tối hôm qua động phòng còn muốn lớn hơn, Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng mềm nhũn không khí lực của y, cũng cảm thấy mỹ mãn.

Bên kia, vợ chồng Triệu Phú Quý cầm bạc ngủ không được, lại có điểm rối rắm.

Tuy nói Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca bên kia cơ hồ không có thanh âm gì, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nghe được chút tiếng "cọt kẹt"...

Giường mới kia chỉ sợ dùng không được mấy năm liền muốn hỏng.

Ai, ruốt cuộc tuổi trẻ, thế nhưng có thể ép buộc lâu như vậy...

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đêm nay cực kỳ thống khoái, Lưu Hắc Đầu lưu lại bên trong sòng bạc ở huyện thành lại cảm giác mình quả thực xui xẻo thấu trời.

Gã đi tìm riêng Trương quản sự, đưa chút tiền, kết quả liền từ chỗ Trương quản sự nhận được một câu: "Đại thiếu rất coi trọng Tưởng Chấn."

Đại thiếu thế nhưng rất coi trọng Tưởng Chấn!

Đại thiếu gia là ai a! Đó là người tất cả bọn họ đều muốn cung, hắn thế nhưng rất coi trọng Tưởng Chấn!

Lưu Hắc Đầu chỉ cảm thấy trong miệng của mình đắng lợi hại, gã như thế nào liền luẩn quẩn trong lòng nhất định muốn đi đắc tội Tưởng Chấn đâu?

Lưu Hắc Đầu xem như đả thủ hàng đầu của sòng bạc, nhưng đả thủ bên trong sòng bạc này, cũng không phải đều phục gã, lúc này biết gã đắc tội với quản sự mới tới, không khỏi suиɠ sướиɠ khi người gặp họa.

Về phần quản sự mới tới... Đối với quản sự đại thiếu tự mình lựa chọn, bọn họ lại không dám có một chút không phục, cũng không dám có một chút bất kính.

Ngày hôm sau tân hôn, Tưởng Chấn cuối cùng cũng thức dậy trước Triệu Kim Ca, cũng rời giường trước, bất quá hắn dậy vẫn không sớm bằng Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý.

Nhìn thấy hắn từ trong phòng đi ra, Triệu Lưu thị đang chuẩn bị làm điểm tâm liền hỏi: "Kim Ca đâu? Kim Ca như thế nào còn chưa thức dậy? Tưởng Chấn, ngươi đi gọi y dậy đi, cũng không thể để y càng ngày càng lười!"

"Nương, y còn không dậy, để y ngủ thêm một lát đi." Tưởng Chấn nói.

"Thật là càng ngày càng kỳ cục, trễ như vậy còn ngủ." Triệu Lưu thị rầm rì, nói là như vậy nói, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười.

Tưởng Chấn tốt với Triệu Kim Ca, bà trong lòng cũng rất cao hứng.

Chờ sau khi Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca xuất môn, Triệu Lưu thị lại lập tức tìm người khoe khoang: "Tưởng Chấn đối với Kim Ca nhà ta thật sự rất tốt, buổi sáng mình cũng đã dậy, lại luyến tiếc đem xú tiểu tử nhà ta đánh thức."

"Vậy phải làm sao bây giờ a, Kim Ca nhà ta chính là càng ngày càng lười!"

"Tưởng Chấn, còn không biết chừa chút tiền cho mình, kiếm tiền liền đưa ta giữ..."

Nghe Triệu Lưu thị nói, không thiếu được liền có người trở về tìm nam nhân nhà mình phiền toái: "Ngươi xem xem Triệu gia người ta! Triệu Lưu thị quanh năm suốt tháng việc đồng áng đều không cần động chạm không nói, trong nhà có đồ ăn ngon đều cho bà ta, còn Triệu Kim Ca thì sao? Bộ dáng lớn lên thế kia, lại được nâng trong lòng bàn tay... Ta làm thế nào cũng không kém hơn bọn họ đi? Vừa phải chăm hài tử lại vừa phải làm việc nhà còn phải xuống ruộng làm việc, ta như thế nào lại theo người như vậy ngươi a!"

Tưởng Chấn cũng không biết hắn để Triệu Kim Ca ngủ nướng, lại có thể dẫn phát đại chiến của một vài gia đình ở thôn Hà Tây.

Hắn hôm nay không có mang theo ba người Vương Hải Sinh, mà tự mình chèo thuyền, cùng Triệu Kim Ca đi huyện thành, trên đường Triệu Kim Ca muốn học chèo thuyền, hắn còn dạy Triệu Kim Ca.

Sau khi hai người thân thiết đến huyện thành, cũng không có đến sòng bạc, mà lại đến Trịnh gia.

Bộ bài hôm qua bị Trịnh đại thiếu mang đi, mà Trịnh đại thiếu còn nói Tưởng Chấn hôm nay đến sớm chút, nói là muốn cùng hắn thương lượng một chút bộ bài đến cùng phải chế tác như thế nào, lại muốn mở rộng như thế nào, tốt nhất là trong thời gian ngắn không cần bị người khác bắt chước đi, có thể khiến bọn họ kiếm hơn chút.

Chương . Ỷ thế hiếp người

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca là chèo thuyền đi huyện thành, cho nên vẫn như trước đi từ cửa sau Trịnh gia, chỉ là lúc này, đãi ngộ bọn họ nhận được lại hoàn toàn không giống với lúc trước, cũng có một số nha hoàn, tiểu tư đi ngang qua không ngừng chào hỏi bọn họ, khiến Triệu Kim Ca nhắc quả tim lên, cả người đều đề phòng lên.

Huyện thành này thật có quá nhiều dụ hoặc, y cùng Tưởng Chấn đến nơi này tuyệt đối chính xác!

Trịnh phủ có một vị quan lớn, ước chừng cũng là người có tiền nhất trong huyện thành, Tưởng Chấn vốn tưởng rằng Trịnh phủ sẽ rất lớn, lần này đi vào rồi, mới phát hiện nơi này kỳ thật cũng không lớn, chỉ là rất tinh xảo.

Về phần vì sao phủ đệ lại không lớn... Phỏng chừng là vì huyện thành này tổng cộng chỉ lớn như vậy, không có chỗ để xây mấy lâm viên cự đại chiếm diện tích lớn, cơ bản đều phải ở nông thôn mới xây được.

Đương nhiên, Tưởng Chấn nói Trịnh phủ tiểu, cũng là vì hắn ở nông thôn xem hơn một cái hàng rào vòng khởi một khối lớn cảnh tượng... Trên thực tế, căn hiện đại các loại phòng vỏ ốc vừa so với, này Trịnh phủ đã phi thường phi thường lớn.

Nơi Trịnh Dật và Tưởng Chấn gặp mặt, là ở trong một lương đình xây một nửa ở phía trên hồ nước, hôm nay thời tiếc tốt, gió nhẹ phơ phất, ở chỗ này gặp mặt rất không sai.

"Ngươi đến rồi." Nhìn thấy Tưởng Chấn, Trịnh Dật ngáp một cái, từ trên ghế nằm bằng mây ngồi dậy, ngồi xuống trên ghế đá bên cạnh bàn đá.

Trịnh Dật tuy rằng là một nam nhân, nhưng ước chừng là nuôi kỹ từ nhỏ cho nên làn da rất trắng nõn, cho dù là Hà Thu Sinh làn da tốt nhất ở thôn Hà Tây, phỏng chừng cũng liền không so được với hắn, nhưng là lúc này, cũng chính vì hắn làn da đặc biệt trắng nõn nên quầng thâm trên mặt hắn hiện ra đặc biệt rõ ràng hơn.

"Trịnh thiếu." Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca chào hỏi hắn.

"Đến đây ngồi xuống đi, chúng ta đến nói về chuyện bài lá." Trịnh đại thiếu nói, đem bài lá hôm qua Tưởng Chấn cho hắn đặt lên bàn.

Bài lá này làm bằng giấy màu trắng, hôm qua mọi người chơi cả buổi chiều liền có chút cũ, mà lúc này, bên trên đều xức mẻ.

Rất hiển nhiên, trên mặt Trịnh đại thiếu sở dĩ có quầng thâm mắt, chắc vì buổi tối đi cùng bài lá đồng hành đi.

"Hôm qua trở về sau cùng nương và phu nhân của ta chơi một hồi, sau đó thiếu chút nữa không ngủ được." Trịnh Dật chú ý tới ánh mắt Tưởng Chấn dừng ở trên bộ bài, lại ngáp một cái nói: "Nếu không phải lúc này bọn họ đều ngủ, bộ bài này sẽ lấy lại không được đâu."

Tưởng Chấn còn chưa nói gì, Trịnh đại thiếu lại nói: "Bất quá nói thật sự, bộ bài này vẽ quá xấu."

"..." Tưởng Chấn có chút cạn lời: "Tại hạ chưa từng đọc sách, chỉ biết tự mình vẽ lung tung, có thể vẽ được như vậy đã rất tốt."

"Ngươi chưa từng đọc sách?" Trịnh Dật có chút kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn, hắn đã để người đi thăm dò Tưởng Chấn, nhưng thời gian quá ngắn hiện người ở bên dưới còn chưa hồi báo...

Chỉ là, cho dù còn chưa rõ ràng tình huống cụ thể của Tưởng Chấn nhưng sau khi hắn quan sát Tưởng Chấn, lại cảm thấy Tưởng Chấn hẳn là một người xuất thân không sai, có chút học thức.

Thậm chí, hắn hoài nghi Tưởng Chấn là võ tướng sinh ra, này cũng liền có thể giải thích Tưởng Chấn vì sao có thể đánh bại Lưu Hắc Đầu, viết chữ lại rất xấu.

Trịnh Dật lặt lá bài bên trên hết, trên lá bài chỉ có chữ "Hổ" rất xấu.

"Ta là một nông hộ bình thường ở thôn Hà Tây, xác thực chưa từng đọc sách, bất quá hai đệ đệ ta lại có, ta ngẫu nhiên nghe chút để ý chút, cũng miễn cưỡng biết chữ." Tưởng Chấn nói.

Trịnh Dật cười cười: "Ngươi là một nhân tài nông hộ không được trọng dụng." Tưởng Chấn thời điểm đối với hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa nhìn... thật không giống như một nông hộ bình thường.

Hai người hàn huyên vài câu, liền đi đến chủ đề chính, nói đến bài lá.

"Ngươi ở mặt trên vẽ bốn đồ án có chút chẳng ra cái gì cả, ngươi cảm thấy đổi thành Mai Lan Trúc Cúc được không?" Vừa bàn đến, Trịnh Dật liền ra một ý kiến như vậy.

"Để bốn quân tử xuất hiện ở trong sòng bạc, ngược lại bất nhã, làm thật sẽ phiền toái, lấy ta chứng kiến, bài lá bình thường, vẫn nên dùng chút đồ án đơn giản tốt hơn. Nhưng trừ bài lá bình thường, còn có thể làm số bài lá tinh xảo hơn, cho các phu nhân và tiểu thư dùng, liền có thể vẽ Mai Lan Trúc Cúc, ngay cả hai lá bài hổ kia, đều có thể đổi thành bài nhật nguyệt, một lá vẽ mặt trời, một lá vẽ Hằng Nga bôn nguyệt." Tưởng Chấn nói, nơi này truyền thuyết thần thoại cũng giống như hắn từng biết ở cổ đại, cũng có Hậu Nghệ xạ nhật và Hằng Nga bôn nguyệt.

Trịnh Dật nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, bài bình thường thô ráp chút là được, làm quá tinh xảo, hắn cũng luyến tiếc cho đám ma bài kia chà đạp.

"Còn có một chuyện, chính là bài lá này thật sự phi thường dễ làm, ta đem dâng lên, xác thực có thể được quý nhân coi trọng, liền sợ sẽ không được bao lâu, nó sẽ có ở đầy đường, không tiện kiếm tiền." Trịnh Dật nói.

Trịnh gia bọn họ miễn cưỡng cũng tính như dòng dõi thư hương, nhưng khẳng định so không được với mấy lão bài thế gia kia, còn không có gia nghiệp gì, cũng vì thế, nhất mạch bọn họ mới sẽ lưu lại ở huyện Hà Thành, chuyên môn phụ trách làm sinh ý, duy trì cho Kinh thành bên kia.

Đồng dạng, bên kia cũng sẽ mở đường thuận tiện cho bọn họ, để bọn họ có thể kiếm được càng nhiều.

Nếu tiến hiến bài lá, nhận được ưu việt chủ yếu là Kinh thành bên kia, Trịnh Dật hi vọng mình cũng có thể được chút ưu việt.

"Trịnh thiếu dưới tay có những cửa tiệm nào?" Tưởng Chấn nói: "Trịnh thiếu không bằng thiết kế một cái dấu hiệu cửa tiệm dưới tay cho mình, về sau không quản là cửa tiệm hay là thương đội, đều dùng tới dấu hiệu này, còn có mặt trái bài lá này, cũng thống nhất vẽ lên dấu hiệu này."

Trịnh Dật mới đầu nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy, còn có chút khó hiểu, hơi chút suy nghĩ sâu xa, lại nhịn không được vỗ bàn tán dương! Nói vậy, những người đầu tiên tiếp xúc với bài lá sẽ dựa vào dấu hiệu nhận chuẩn bài lá của bọn họ không nói, cửa tiệm của bọn họ cũng sẽ được tất cả mọi người biết đến.

Tưởng Chấn, thế nhưng há mồm liền có thể nói ra một cái chủ ý tốt như vậy!

Chỉ là, hiện tại cửa tiệm trên danh nghĩa hắn, rất nhiều tên đều không giống nhau, này muốn thống nhất lại cũng cũng không dễ dàng, còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

"Còn có bài lá này, có thể chế tác nhiều một chút, dự trữ đầy đủ lại dâng lên sao." Tưởng Chấn lại nói. Hắn kỳ thật cũng không am hiểu làm sinh ý, bất quá này đó đối với người hiện đại mà nói, đều là tri thức cơ bản phi thường đơn giản, hắn tự nhiên không có khả năng không biết.

"Lại phải như thế nào mới không để lộ bí mật?" Trịnh Dật lại hỏi, hắn kỳ thật có phương pháp không để lộ bí mật, nhưng vẫn muốn hỏi Tưởng Chấn một chút.

"Mỗi lá bài tách ra tìm người chế tác." Tưởng Chấn nói, lúc này giao thông không thuận tiện, tìm thêm mấy cái xưởng in ấn chế tác, ai có thể đem cái kia liên hệ với bài chứ? "Còn có thể nói là muốn dùng để cửa tiệm làm sinh ý."

Tưởng Chấn cùng Trịnh Dật trò chuyện với nhau thật vui.

Mới đầu Trịnh Dật để Tưởng Chấn làm quản sự sòng bạc, bất quá là xuất phát từ cảm kích Tưởng Chấn, cũng không trông mong Tưởng Chấn thật làm ra được cái gì, nhưng hiện tại...

"Tưởng huynh đệ nhưng có hứng thú quản lý sòng bạc?" Trịnh Dật hỏi, hắn cảm giác, có lẽ để Tưởng Chấn đi quản lý sòng bạc, sẽ có kinh hỉ mà người dự kiến không được.

"Trịnh thiếu nhưng có hứng thú mở thêm sòng bạc?" Tưởng Chấn hỏi.

Trịnh Dật lúc này có chút chần chờ, huyện thành này chỉ lớn như vậy, lại mở thêm sòng bạc, này không phải hắn cướp sinh ý của chính hắn?

"Sòng bạc này không mở cho người nghèo, chỉ làm sinh ý với kẻ có tiền, tỷ như bài Mai Lan Trúc Cúc, chỉ có thể dùng cho quý nhân." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn cảm thấy từ trong tay những dân chúng lấy tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ không có ý nghĩa, còn không bằng đem sòng bạc thu hẹp lại một chút, chỉ mở cho kẻ có tiền.

Tưởng Chấn trước kia cũng từng thấy qua mấy sòng bạc lớn, liền lựa chọn nói một chút, Trịnh Dật nghe xong liền vỗ tay một cái: "Ý kiến hay!"

Đối với người nghèo mà nói, mấy đồng tiền cũng rất đáng tiền, kẻ có tiền lại bất đồng, người ta chính là dùng mấy trăm đến mấy ngàn lượng để mua đồ cổ mà mắt đều không nháy cái chút.

Giang Nam bên này, kẻ có tiền vẫn rất nhiều... Liền nói huyện Hà Thành này, đừng thấy nó nhỏ, huyện thành cũng có rất nhiều kẻ có tiền, khách thương lui tới lại càng không thiếu tiền.

Về phần vì sao rõ ràng có rất nhiều kẻ có tiền, huyện thành lại không phồn hoa ra sao... người đầu năm nay, cái gì cũng thích nhà mình nuôi người làm cho nhà mình.

Liền nói đầu bếp ở Trịnh phủ bọn họ, tay nghề tốt hơn nhiều so với tửu lâu, nhà bọn họ còn có người chuyên môn thiêu thùa may vá, ngay cả muốn mua vải vóc, kia cũng không cần đến tiệm xem, mà đã có người trực tiếp đưa đến phủ.

Không nói này đó... Có số kẻ có tiền, thậm chí sẽ trụ ở nông thôn.

Huyện kế bên mấy trăm năm trước có một các lão, sau khi cáo lão hồi hương, liền ở nông thôn xây một tòa nhà lớn xem như tổ trạch, tòa nhà kia rất khí phái, so sánh với nhau, Trịnh phủ thật sự nhỏ không thôi.

"Ta sẽ xây thêm một sòng bạc. Không, không thể gọi là sòng bạc, đến lúc đó còn phải đặt cái tên hay chút mới được, đến lúc đó, liền giao cho ngươi đến quản, lợi nhuận chia ngươi ba phần." Trịnh Dật nói.

Hắn nói cực kỳ hào phóng, bởi vì đó với hắn mà nói không có gì lớn, cũng bởi vì hắn đã hạ quyết tâm, trừ huyện Hà Thành bọn họ, còn muốn đến Kinh thành giàu có mở sòng bạc lớn.

Nếu như thế, sòng bạc ở huyện Hà Thành này, cho dù đưa cho Tưởng Chấn đều vô phương.

Sau khi bàn bạc xong, Trịnh Dật giữ Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lại dùng cơm.

Ở trước đó bên trong quá trình nói chuyện, Triệu Kim Ca vẫn luôn không mở miệng, cho nên Trịnh Dật cho đến lúc này, mới chú ý tới y, sau đó liền hỏi: "Vị này là?"

"Y là vợ của ta." Tưởng Chấn nói.

Trịnh Dật lại có chút kinh ngạc.

Song nhi cũng là có thể cưới vợ sinh con, rất nhiều người nhà giàu trong nhà thưa thớt, liền sẽ đem song nhi xem như nam tử nuôi lớn, nữ tử môn đương hộ đối có lẽ cưới không được, nhưng chỉ cần nguyện ý tiêu tiền, cưới một nữ tử trong nhà tình trạng không bằng mình, vẫn không thành vấn đề.

Vì vậy, Trịnh Dật cũng từng gặp qua song nhi có thể đỉnh lập môn hộ, chỉ là mấy song nhi kia tất cả đều là cưới vợ, hắn còn chưa từng gặp qua có song nhi sẽ lấy chồng, còn dẫn đi khắp nơi.

Nam nhân nào sẽ nguyện ý vợ của mình ở bên ngoài xuất đầu lộ diện?

Hơn nữa... bộ dáng song nhi này, thật sự qua bình thường.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trịnh Dật cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn tuy rằng thường đừa giỡn người, nhưng cũng biết đúng mực. Đối với chuyện như xoi mói song nhi nhà người khác, thì dù có thế nào đều sẽ không đi làm.

Trịnh Dật biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Triệu Kim Ca lại vẫn bất an như trước, thời điểm dùng cơm càng là không dám động đũa, phi thường câu nệ.

Này hết thảy Trịnh Dật chỉ làm như không thấy, Tưởng Chấn lại thường xuyên gắp thức ăn cho Triệu Kim Ca, ngược lại cũng khiến Triệu Kim Ca chậm rãi bình tĩnh lại.

Thức ăn Trịnh phủ hương vị phi thường tốt, Tưởng Chấn sau khi xuyên đến cổ đại, liền chưa được nếm qua thức ăn như ngon vậy, mà này có quan hệ rất lớn tới lúc nấu ăn đầu bếp Trịnh phủ bỏ được dùng nguyên liệu.

Liền nói cá này...

Trước đó ở thôn Hà Tây, ăn cá giảm xóc không phải chưng chính là luộc, mà hiện tại...

Trên bàn có một món cá Lư, chính là dùng dao thái thịt cá ra sau đó bỏ hết vào chảo dầu chiên, lại dùng sốt chua ngọt, ở Triệu gia, Triệu Lưu thị như thế nào cũng không có khả năng làm món như vậy.

Cá Lư chua chua ngọt ngọt Triệu Kim Ca rất thích, Tưởng Chấn liền gắp nhiều chút cho y ăn, Triệu Kim Ca ăn đến cao hứng, thời điểm Tưởng Chấn nhìn qua, liền về lộ ra một cái tươi cười với Tưởng Chấn.

Nụ cười kia kỳ thật rất khắc chế, nhưng Tưởng Chấn nhìn, liền cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.

Ăn cơm xong, Trịnh đại thiếu liền đề nghị mang theo Tưởng Chấn đi sòng bạc xem xem.

Tưởng Chấn vốn liền muốn mượn Trịnh đại thiếu cáo mượn oai hùm một phen, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Sòng bạc của Trịnh gia tên là sòng bạc Hoành Hưng, sòng bạc này rất lớn, tổng cộng có hai tầng, mặt sau còn có cái sân.

Khách nhân cơ bản đều là từ cửa lớn đi vào, Trịnh Dật mang theo bọn họ, lại từ cửa hông đi vào, trực tiếp vào sân phía sau sòng bạc, mà lúc này, nơi này đang có bảy tám đả thủ bộ dáng không có việc gì làm.

Nhìn thấy Trịnh Dật, những người đó lúc này mới đứng dậy, khom lưng hành lễ với Trịnh Dật: "Trịnh thiếu!"

Lưu Hắc Đầu liền đứng ở giữa những đả thủ đó, gã thấy được Trịnh Dật, cũng thấy được Tưởng Chấn bên người Trịnh Dật, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Trên mặt gã bị Tưởng Chấn vót rớt một tấm da, miệng vết thương như vậy lại xứng với biểu tình vặn vẹo của gã, khiến gã thoạt nhìn rất là đáng sợ, cũng có chút đáng thương.

"Về sau những người các ngươi, liền do Tưởng quản sự quản." Ở lúc này, Trịnh Dật còn thản nhiên nói.

Lưu Hắc Đầu đầu không đen, mặt đen.

Trịnh Dật cũng không bằng lòng ở lâu tại sòng bạc, rất nhanh liền rời đi, mà hắn vừa đi, Tưởng Chấn liền cười nhìn về phía mấy đả thủ kia: "Nghe nói có người đánh danh hào sòng bạc Hoành Hưng chúng ta ở bên ngoài tự lập sòng bạc, hôm nay ta muốn đến xem xem, các ngươi có muốn cùng đi hay không?"

Thời điểm Tưởng Chấn nói lời này, liền nhìn Lưu Hắc Đầu, khiến Lưu Hắc Đầu sắc mặt càng đen.

Lưu Hắc Đầu rất rõ ràng, Tưởng Chấn nói chính là mình.

Gã là dựa vào làm đả thủ cho sòng bạc để lập nghiệp, nhưng sau này lại lén thu nạp một đám nhân thủ cũng không thuộc về sòng bạc Hoành Hưng. Không chỉ như thế, vì nuôi sống những người đó, gã còn ở thôn Kiều Đầu thuộc bên trong địa bàn của mình, vụиɠ ŧяộʍ mở một cái sòng bạc.

Trịnh gia muốn thanh danh, lại không thiếu tiền, sòng bạc Hoành Hưng cũng sẽ không cố ý dụ dỗ người khác thiếu nợ, ngay cả chuyện như cho vay nặng lãi, đều sẽ không làm, dù sao không cần làm như vậy, bọn họ cũng đã kiếm rất nhièu tiền, nhưng sòng bạc của Lưu Hắc Đầu lại bất đồng.

Bọn họ sẽ cho người khác vay nặng lãi, đòi nợ mướn cho người khác, thậm chí có đôi khi biết trong nhà ai có chút tiền, cũng sẽ bắt buộc đứa nhỏ nhà đó đi bài bạc.

"Tưởng quản sự, ngài nói là?" Có người không hợp với Lưu Hắc Đầu đứng ra.

"Ta nghe người ta nói, có người ở thôn Kiều Đầu lấy tên tuổi của sòng bạc chúng ta làm xằng làm bậy." Tưởng Chấn nói.

"Tưởng Chấn, ngươi không cần khinh người quá đáng." Lưu Hắc Đầu nhịn không được nói.

"Ngươi cảm thấy ta khinh người quá đáng, có thể lập tức rời khỏi nơi này, ngươi không phải người của sòng bạc Hoành Hưng, không lấy tên của sòng bạc Hoành Hưng, không quản ngươi ở bên ngoài làm cái gì, đều không có ai quản ngươi." Tưởng Chấn cười nhìn về phía Lưu Hắc Đầu.

Lưu Hắc Đầu không dám rời đi.

Gã không có bối cảnh gì, mấy năm nay ỷ thế hiếp người, thật làm không ít chuyện ác, lúc này gã nếu như đi, người bên người gã đều sẽ giải tán không nói, Tưởng Chấn muốn tìm gã phiền toái, sẽ không phải càng thêm dễ dàng sao?

Hắn không dám rời khỏi sòng bạc Hoành Hưng, liền chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Chấn mang theo tất cả đả thủ của sòng bạc, thậm chí mang theo gã, sau đó thẳng đến hang ổ của gã.

Tưởng Chấn, còn thật làm được! Gã về sau ở thôn Kiều Đầu phải lăn lọn như thế nào?!

Chương . Sao sòng bạc

(Bao: như sao nhà, có gì lấy hết)

Thôn Kiều Đầu cách huyện thành càng gần hơn so với thôn Hà Tây, nhưng thôn dân nơi này cuộc sống cũng không có tốt hơn bao nhiêu.

Nơi này gần huyện thành, không thiếu được liền có người giàu có ở huyện thành đến nơi này mua đất, dần dần, đất thôn Kiều Đầu càng ngày càng ít, người lại càng ngày càng nhiều, cuộc sống liền khổ sở lên.

Bất quá, cũng bởi vậy, một số người sẽ đi tìm con đường khác. Ở thôn Kiều Đầu, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều sẽ đi huyện thành làm công kiếm tiền. Mà từ khi Lưu Hắc Đầu phát đạt lên, còn có một số người theo Lưu Hắc Đầu.

Những người theo Lưu Hắc Đầu, nói là đang làm việc cho sòng bạc Hoành Hưng, nhưng sòng bạc Hoành Hưng tổng cộng cũng chỉ cần hơn mười đả thủ, nào dùng nhiều người như vậy? Bọn họ trên thực tế, chính là đang làm việc cho Lưu Hắc Đầu, khiến Lưu Hắc Đầu làm việc càng thêm không kiêng nể gì.

Bất quá, Lưu Hắc Đầu cũng không ngu ngốc, tay chưa bao giờ thò đến huyện thành, cũng không đi đắc tội người mình đắc tội không nổi.

Ở thôn Kiều Đầu, Lưu Hắc Đầu quả thực chính là cái thổ hoàng đế, bởi vậy, làm Tưởng Chấn mang theo hắn còn có hơn mười người đi đến Kiều Đầu thôn thời điểm, lập tức liền có Lưu Hắc Đầu thủ hạ lại đây.

"Đại ca!" Người đầu tiên ra đón, là một đường đệ của Lưu Hắc Đầu, gã nhìn thấy Lưu Hắc Đầu, liền hô một tiếng, sau đó lại đề phòng nhìn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn gã cũng có biết, lúc trước gã cùng Lưu Hắc Đầu đi cướp Hà Thu Sinh, cũng từng bị Tưởng Chấn đánh.

Chỉ là... Người này hôm nay như thế nào lại cùng đại ca bọn họ đứng chung một chỗ.

"Sòng bạc kia ở nơi nào?" Tưởng Chấn hỏi một đả thủ của sòng bạc bên người.

Đả thủ kia, kỳ thật là người dưới tay Lưu Hắc Đầu, nhưng dù hắn là người dưới tay Lưu Hắc Đầu, lại càng là người của sòng bạc.

Hắn mở mở miệng cân nhắc một phen, cuối cùng chỉ chỉ về phương hướng nói: "Ở nơi đó."

"Đi." Tưởng Chấn trực tiếp mang theo người đi về hướng đó.

Lưu Hắc Đầu ở thôn Kiều Đầu bên này, che một cái nhà lớn, cho người phụ cận thôn đến bài bạc, nơi này cùng sòng bạc Hoành Hưng khác nhau rất lớn, hiện ra chướng khí mù mịt, nhưng có một số người lại thích đến nơi này.

Sòng bạc Hoành Hưng mở ở huyện thành, liền tính là mở cho dân chúng bình thường, rất nhiều nông hộ nhìn môn hộ cao lớn kia, cũng là trong lòng sợ hãi không dám đi vào, Lưu Hắc Đầu nơi này lại không giống, liền là quần áo tả tơi, mọi người cũng dám đi vào.

Hiện tại là buổi chiều, cũng là thời điểm sòng bạc Lưu Hắc Đầu náo nhiệt nhất, rất nhiều người trên tay chỉ có mấy tiền đồng cũng nhất định muốn đến nơi này thua sạch mới thoải mái.

Nhìn thoáng qua sòng bạc kia, Tưởng Chấn mang theo người, trực tiếp liền xông vào.

"Ngươi muốn làm gì?" huynh đệ Lưu Hắc Đầu mang theo người ngăn cản Tưởng Chấn, hùng hổ hỏi.

"Lưu Hắc Đầu, ngươi muốn làm gì?" Tưởng Chấn quay đầu nhìn về phía Lưu Hắc Đầu.

Hắn hôm nay dẫn người đến nơi này, có mấy nguyên nhân.

Một là lập uy.

Hắn cùng Lưu Hắc Đầu trước đó có chuyện không vui, người sòng bạc phỏng chừng đều biết, lúc này hắn nếu như không tỏ vẻ chút, người sòng bạc hơn phân nửa sẽ xem hắn ra gì, cho nên, hắn cần có chuyện đến lập uy.

Hai là thu phục những đả thủ ly gián sòng bạc.

Bên trong sòng bạc này tổng cộng có chín đả thủ, có ba là ở huyện thành, cùng Trương quản sự còn có chút quan hệ, cũng không phục đầu lĩnh đả thủ Lưu Hắc Đầu này, nhưng những người còn lại đó, lại đều là ở chỗ Lưu Hắc Đầu bên này.

Những người đó lấy Lưu Hắc Đầu làm chủ, sai đâu đánh đó, lưu lại không tốt cho hắn, muốn đuổi đi toàn bộ cũng không có khả năng, hắn liền dứt khoát đem người mang đến nơi này, mang theo bọn họ đến sao hang ổ của Lưu Hắc Đầu.

Những người đó cũng giống Lưu Hắc Đầu, cũng không dám đắc tội sòng bạc, cũng không muốn rời khỏi sòng bạc, hơn phân nửa sẽ cùng hắn làm, mà để bọn họ giúp hắn sao hang ổ của Lưu Hắc Đầu, bọn họ tự nhiên cũng liền không có khả năng lại đứng về phía Lưu Hắc Đầu nữa, nói không chừng còn sẽ khăng khăng một mực với hắn —— bọn họ khẳng định sợ Lưu Hắc Đầu tính sổ sau với bọn họ.

Còn có một nguyên nhân nữa... Thì là dương danh cho mình, để người khác biết mình không phải dễ chọc. Tưởng Chấn nhìn một vòng dân chúng chung quanh thôn Kiều Đầu kính sợ nhìn mình, tâm tình rất không sai.

"Người kia là ai a? Như thế nào Lưu Hắc Đầu lại đi theo phía sau hắn?"

"Hắn mang đến, là người của sòng bạc Hoành Hưng đi? Những người đó đều nghe hắn đâu!"

"Người này hình như là Tưởng Chấn a! Chính là người ở thôn Hà Tây mà Lưu gia ở cửa thôn gần đây mỗi ngày đều mắng đó."

"Hắn như thế nào lại chạy tới nơi này a? Không sợ Lưu Hắc Đầu đánh hắn sao?"

"Hắn sợ cái gì a? Ngươi không có nghe nói sao? Trước đó Lưu Hắc Đầu hai lần bị thương, đều là bị hắn đánh."

...

Người thôn Kiều Đầu ngươi một lời ta một tiếng, nghị luận sôi nổi lên, ánh mắt nhìn Tưởng Chấn cũng tràn ngập sợ hãi.

Đây chính là cái người dám đánh Lưu Hắc Đầu!

Tưởng Chấn lúc này lại còn cười nhìn Lưu Hắc Đầu, lặp lại một câu: "Lưu Hắc Đầu, ngươi muốn làm gì?"

Lưu Hắc Đầu biểu tình lại vặn vẹo lên.

Thôn Kiều Đầu này là địa bàn của gã, gã lúc này, hận không thể kêu người gϊếŧ chết đem Tưởng Chấn mới tốt.

Nhưng gã không dám.

Gã nếu làm như vậy thật, trừ phi xa xứ trốn đi ra bên ngoài, bằng không ở huyện Hà Thành khẳng định lăn lộn không được nữa, nhưng gã lại luyến tiếc tất cả ở đây.

"Tưởng Chấn!" Lưu Hắc Đầu nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng, có chút ngoài mạnh trong yếu.

Tưởng Chấn nhìn Lưu Hắc Đầu một cái, sau đó liền nói với mấy đả thủ của sòng bạc ở phía sa: "Đem người đang bài bạc bên trong đều cho ta đuổi ra hết, đem nơi này sao cho ta!"

Mấy huynh đệ của Lưu Hắc Đầu cùng người gã nuôi thấy thế, có chút khó thở, bọn họ chờ Lưu Hắc Đầu ra lệnh một tiếng bảo bọn họ đi giáo huấn Tưởng Chấn, nhưng Lưu Hắc Đầu lại không nói một tiếng.

Cuối cùng, đoàn người chính là trơ mắt nhìn Tưởng Chấn đem người đang bài bạc bên trong sòng bạc đuổi ra.

Những người đó ban đầu còn nhao nhao ồn ào, nhưng vừa thấy cảnh tượng bên ngoài, liền lập tức rút cổ như chim cút.

"Ta là quản sự của sòng bạc Hoành Hưng, Lưu Hắc Đầu là người của sòng bạc Hoành Hưng, ở bên ngoài tự mở sòng bạc, đó là trái với quy củ của sòng bạc Hoành Hưng, về sau sòng bạc này tất yếu phải đóng, không thể mở nữa." Tưởng Chấn nói.

Kỳ thật sòng bạc Hoành Hưng cũng không có quy định như vậy, cho nên Trương quản sự tuy có chút bất mãn với chuyện Lưu Hắc Đầu ở bên ngoài lộng hành, nhưng cũng không quá để ý, chỉ là đầu năm nay, quy củ còn không phải do của một câu người bên trên?

Người thôn Kiều Đầu đều tin.

Hỏa kế tiệm vải nếu như ở bên ngoài làm sinh ý vải vóc, kia khẳng định sẽ bị đuổi khỏi tiệm vải, Lưu Hắc Đầu như vậy, đương nhiên cũng không được.

Lưu Hắc Đầu tuy rằng coi như thân mật với thôn dân thôn Kiều Đầu, nhưng thôn dân thôn Kiều Đầu như trước không thích gã, hiện tại thấy gã xui xẻo, tuyệt đại đa số người đều là vỗ tay tỏ ý vui mừng, cảm thấy hả kỳ giận cực.

Đồng thời, càng thêm kinh sợ Tưởng Chấn.

Lưu Hắc Đầu trước mặt người này rắm đều không dám phóng một cái, còn phải nghe hắn... Này đến cùng là ai a!

Tưởng Chấn không động thủ, chỉ để cho người đem sổ sách, cùng ngân lượng bên trong sòng bạc nhỏ này của Lưu Hắc Đầu mang ra hết, còn bản thân hắn, thì nghiêng người dựa vào cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu Hắc Đầu.

Trên mặt hắn cũng không có biểu tình hung ác, nhưng đối với hắn, Lưu Hắc Đầu lại sinh không nổi tâm tư phản kháng.

Tưởng Chấn vẫn luôn đề phòng nhìn Lưu Hắc Đầu, nhưng hắn cũng biết, Lưu Hắc Đầu sẽ không phản kháng.

Lưu Hắc Đầu nếu như tuổi trẻ hơn mười tuổi, vẫn còn là cái người nghèo đến mức ngay cả cơm đều ăn không nổi kia, gã lúc này nhất định sẽ phản kháng, nhưng gã hiện tại đã sớm thay đổi, gã luyến tiếc gia nghiệp của mình, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác trên người ở gã cắt thịt.

"Này đó tiền sao được, sòng bạc sẽ không muốn, chờ chút chúng ta tự chia là được." Tưởng Chấn lại cười nói một câu với nhóm đả thủ đang làm việc.

Nguyên bản những đả thủ kia còn đang xuất công không xuất lực, nhưng nghe được câu nói này của Tưởng Chấn, lại nhất thời như uống máu gà.

Mấy đường huynh đường đệ của Lưu Hắc Đầu ánh mắt đều đỏ, cùng nhau nhìn về phía Lưu Hắc Đầu: "Đại ca!" sòng bạc nhỏ này, chính là tâm huyết của bọn họ a!

"Tưởng Chấn được Trịnh thiếu coi trọng!" Lưu Hắc Đầu cắn răng nói.

Người Lưu gia đều biết Trịnh thiếu, đó chính là người ngay cả Huyện thái gia đều muốn kính, Tưởng Chấn nếu như được Trịnh thiếu coi trọng... Bọn họ thật sự không thể làm gì Tưởng Chấn.

Lưu Hắc Đầu tuy rằng khuyên được huynh đệ của mình, nhưng trong lòng lại như đang nhỏ máu.

Tưởng Chấn người này không ra bài theo lẽ thường, làm việc cũng quá ngoài dự liệu, hôm nay đột nhiên liền dẫn người lại đây, thế cho nên gã cái gì chuẩn bị đều chưa kịp làm, càng không kịp giấu một ít đồ vật.

Gã vất vả kinh doanh rất lâu, tự dưng cuối cùng đều tiện nghi Tưởng Chấn!

Tưởng Chấn đang nhìn chằm chằm Lưu Hắc Đầu, Triệu Kim Ca đứng ở bên cạnh, lại có chút không biết nên làm cái gì mới tốt.

Y luôn theo Tưởng Chấn, nhưng chuyện Tưởng Chấn làm, y kỳ thật đều không hiểu rõ, cho đến lúc này, còn đầy đầu mờ mịt không rõ Tưởng Chấn đến cùng muốn làm cái gì.

Những đả thủ kia đều đang dọn đồ, y một mình ngốc ngốc đứng một chỗ không quá thích hợp, Triệu Kim Ca do dự một chút, liền cùng đám đả thủ đi dọn đồ tìm bạc.

Lớn như vậy, Triệu Kim Ca còn chưa từng trải qua loại sự tình này, thời điểm làm ít nhiều có chút rối rắm, mà y một khi rối rắm, cả khuôn mặt liền căng lên, vì vết sẹo ở mi tâm, khiến y nhìn như là nhíu mày có chút không vui.

Đám cái đả thủ nhìn thấy Triệu Kim Ca luôn đi theo Tưởng Chấn, Tưởng Chấn có khi còn vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với y, liền cảm thấy Triệu Kim Ca nhất định là hồng nhân trước mặt Tưởng Chấn, lúc này liền đi lên lôi kéo quan hệ.

"Uy, huynh đệ, ngươi là gì của Tưởng quản sự?" Có người nói.

"Ngươi cùng Tưởng quản sự là huynh đệ đi? Đều cao lớn như nhau, mặc quần áo cũng giống nhau." Lại có nhân xáp lại.

Triệu Kim Ca không lên tiếng, y kỳ thật là vợ của Tưởng Chấn, còn vừa mới thành thân, bất quá sự tình này phỏng chừng nói ra những người này đều sẽ không tin tưởng.

Chưa từng có nam nhân nào lại mang theo vợ mới cưới tới sòng bạc bắt đầu làm việc, còn mang theo để cướp bóc... Kỳ thật Triệu Kim Ca cũng có chút không hiểu Tưởng Chấn đến cùng suy nghĩ cái gì.

Tưởng Chấn trước kia cứ đùa giỡn y, còn khen y xinh đẹp, hắn vẫn rất cao hứng gặp được người như vậy, nhưng hiện tại... Tưởng Chấn như thế nào giống như hoàn toàn nhìn y như một nam nhân?

"Vị huynh đệ này, Tưởng quản sự sẽ thích cái gì?" Những người đó thấy Triệu Kim Ca không lên tiếng, lại hỏi.

"Ước chừng là... Thích tiền?" Triệu Kim Ca nói.

"Cũng phải, ai không thích tiền a..." Những người đó vừa lòng: "Huynh đệ, ngươi về sau phải giúp chúng ta nói tốt a, lần sau chúng ta mời ngươi đi uống rượu! Ở trong Thanh Dương có đôi tiểu tỷ muội rất tuấn tú, chúng ta liền tới chỗ các nàng, đến thời điểm đó hai người đều cho ngươi ngủ."

Triệu Kim Ca cả người đều cứng lại rồi: "..." Y liền không giống song nhi như vậy sao?

Đúng rồi, huyện thành này quả nhiên có rất nhiều địa phương không tốt, y nhất định phải nhìn chặt Tưởng Chấn, cũng không thể để Tưởng Chấn tìm người khác đi.

Cắn chặt răng, Triệu Kim Ca tiếp tục làm việc.

Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Kim Ca đang làm việc, bất quá kia không phải việc nặng nhọc gì, so với Triệu Kim Ca trước kia làm việc thoải mái hơn rất nhiều, cũng liền không ngăn cản, liền tính có người nói chuyện với Triệu Kim Ca, hắn cũng không để trong lòng.

Hắn biết Triệu Kim Ca rất thích rất thích mình, hai người lại đã thành thân, Triệu Kim Ca chỉ cùng người khác nói chuyện, hắn có cái gì mà quản quá?

Một lát sau, đồ vật bên trong sòng bạc của Lưu Hắc Đầu, liền đều bị sao ra hết.

Ban đầu, Tưởng Chấn còn nghĩ hắn có khả năng sẽ sao được một số sổ sách gì đó có thể dùng để uy hiếp Lưu Hắc Đầu, nhưng mà sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều.

Một đám đả thủ không biết chữ, đâu có thể nào sẽ viết sổ sách gì? Bên trong đám người bọn họ, cũng chỉ có một người biết chữ, mà người đó bình thường trừ bỏ các loại giấy nợ, cơ bản không viết cái khác, chữ thậm chí so với Tưởng Chấn còn muốn khó coi hơn.

Bất quá, trừ đó ra, ngược lại còn sao được hơn sáu trăm lượng bạc.

Lưu Hắc Đầu không thích trồng trọt, ngày thường nơi cho ra thu nhập lớn nhất chính là cho người cho vay tiền, mà hơn sáu trăm lượng bạc này, chính là tiền gã cho vay có được.

Tưởng Chấn nhìn nhìn, liền có mấy người theo tới sòng bạc tính cả Triệu Kim Ca mỗi người năm mươi lượng bạc, còn lại hắn không chút do dự lấy hết, lại nói với Lưu Hắc Đầu: "Lưu Hắc Đầu, sòng bạc này ngươi cũng không thể tiếp tục mở, còn có, cho vay tiền chính là phạm tội, ngươi tốt nhất thông minh một chút, bằng không... Trịnh thiếu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lưu Hắc Đầu nắm chặt đầu quyền nhìn Tưởng Chấn, đã sắp bị tức điên, nhưng lúc này, Tưởng Chấn lại còn nói với những người đó bên người Lưu Hắc Đầu: "Các ngươi cùng Lưu Hắc Đầu, đánh tên tuổi Hoành Hưng sòng bạc ở bên ngoài lăn lộn, trên thực tế hoàn toàn không phải người của sòng bạc Hoành Hưng, ngày sau không có người hộ được các ngươi, bất quá các ngươi nếu như cùng ta... Trịnh thiếu tính toán mở thêm một cái sòng bạc để ta quản, ta trên tay đang cần người."

Tưởng Chấn, đây là quang minh chính đại đến chỗ của mình đào chân tường đi!

Lưu Hắc Đầu giận dữ, lại đi xem đám thủ hạ mình thu nạp, đột nhiên phát hiện một số người trong đó trên mặt đều lộ vẻ tâm động.

Về phần người ở sòng bạc dưới tay gã... Những người đó cầm năm mươi lượng bạc Tưởng Chấn đưa cho, lúc này hoàn toàn liền không nhìn gã!

Đám đả thủ cho sòng bạc bọn họ thu nhập không sai, nhưng dốc sức lắm một tháng bất quá chỉ có thể được năm sáu lượng bạc đã rất không sai, hiện tại Tưởng Chấn lập tức cho bọn họ năm mươi lượng, bọn họ tự nhiên muốn nghe Tưởng Chấn.

Lưu Hắc Đầu kiếm nhiều tiền như vậy, bình thường còn muốn bọn họ mời gã uống rượu, thật keo kiệt, bọn họ vì cái gì lại muốn theo gã?

Tưởng Chấn sao sòng bạc, nhưng cũng không có thật làm gì Lưu Hắc Đầu, người như vậy, là không thể bức nóng nảy.

Chỉ nói vài câu mình muốn nhận người, Tưởng Chấn liền nhìn thấy thủ hạ Lưu Hắc Đầu càng ngày càng có nhiều người tâm động.

Thấy thế, Tưởng Chấn thản nhiên mà dẫn dắt Triệu Kim Ca ly khai, trên đường nhìn thấy một bóng dáng quen mắt đang vụиɠ ŧяộʍ chạy trốn, còn hô một tiếng: "Lưu Đại Thành, ngươi cũng đừng quên tiền nợ ta."

Lưu Đại Thành chạy càng nhanh.

Tưởng Chấn đem bạc của mình đều đưa cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cầm bạc kia, nhất thời cảm giác vô cùng phỏng tay, cũng có loại cảm giác không chân thật.

Đả thủ sòng bạc Hoành Hưng thấy thế, lại càng thêm cảm thấy người không thích nói chuyện này, chắc chắn rất được Tưởng Chấn coi trọng, một người trong đó còn đặc đi lên, đem năm mươi lượng bạc bao gồm một vòng tay bạc tinh tế của trẻ con mang mà mình được phân chia đưa cho Triệu Kim Ca: "Huynh đệ, đừng quên chuyện nói với ngươi a! Lần sau ta mời ngươi uống rượu!"

Triệu Kim Ca: "..."

Truyện Chữ Hay