Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Kết đan
Bạch y nữ tử cười nói: "Liễu Nhi, ta đã quay về."
Kinh Ngạo Tuyết bối rối, trước đó nàng luôn nghĩ con ngựa trắng tư tế là giống đực? nhưng không ngờ nó hóa hình người là nữ nhân, bộ dạng xinh đẹp phiêu diêu dục tiên như vậy.
Bạch Mã tư tế mở cửa ra nói: "bên không tiện nói chuyện, vào trong đi a."
Cái này cảm giác như là nàng mới là chủ nhà vậy.
Kinh Ngạo Tuyết không để ý, nàng cảm giác Bạch Mã tư tế quay về lúc này nhất định có nguyên nhân khác.
Nàng lại nghĩ đến khế ước giữa Liễu Nhi và Phượng Hoàng, nàng liếc nhau với Thẩm Lục Mạn, đối phương nhìn nàng lắc đầu, ghé sát nhỏ giọng nói: "tu vi Bạch Mã tư tế... hình như là kim đan kỳ."
Tu vi này ở yêu giới, cũng là một người trẻ tuổi nổi bật rồi.
Vốn yêu tộc tiến giai khó khăn, chỉ rèn thể kỳ còn phải có huyết thống vận khí tốt, thì hết hơn năm mới có thể qua được, yêu tu thực vật còn cần cả trăm năm.
Còn tu sĩ ở tu tiên giới, mặc dù tư chất bình thường, nhưng chỉ cần năm đã có thể vào trúc cơ kỳ.
Thẩm Lục Mạn cảm nhận được tuổi của Bạch Mã tư tế không lớn, đối phương có tu vi như vậy, khó trách sao lại thành tư tế của yêu tộc thú.
Yêu tộc thú ở bên kia so với yêu tộc thực vật canh tranh còn tàn khốc hơn, tuy huyết thống quyết định vị trí quan trọng, nhưng vẫn có người trong lòng không phục.
Tựa như yêu vương phượng hoàng, nội bộ yêu tộc thực vật tuyệt đối không thể chống lại được.
Nhưng yêu tộc thú bên kia, thì không dễ nói.
Cho nên Bạch Mã tư tế sinh ra đã mang huyết thống tư tế, thì muốn trở thành tư tế, còn cần cả năng lực tương ứng mới được.
Nhưng mà trước đó nó làm liều, coi trộm thiên cơ, nên bị thiên đạo nghiêm phạt, liền trở thành con ngựa phàm bình thường.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy không nói gì, không ngờ Bạch Mã bình thường trước kia, lại có tu vi sâu như vậy.
Đúng là... nhìn không ra a.
Dù sao, lúc mới biết, nó chỉ là Bạch Mã nhân gian bị lão bản đem bán chơi đùa không ra hình dáng, sau đó còn bị luyện khí như Thẩm Lục Mạn uy hiếp....
Tu sĩ kim đan, làm được như nó đến nước này, đúng là đáng thương.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết có chút đồng cảm, nhưng đối phương hiện tại tu vi so với hai nàng gộp lại thì vẫn cao hơn nhiều, không còn giống như trước nữa, thái độ đối xử với nàng cũng phải khác.
Nàng theo sau Bạch Mã tư tế trở thành người thứ hai bước vào viện.
Thẩm Lục Mạn đóng cửa viện lại, mọi người vào nhà chính ngồi xuống.
Bạch Mã có chút hoài niệm lại nhìn ra cái sân nói: "trước đó ta vì giải trừ lời nguyền thiên đạo, nên mới đi khắp nhân gian, nhưng ấn tượng sâu nhất, lại chính là cái sân này của nhà ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết cười, cầm một viên kẹo lên ăn, nói: "cho nên hiện tại tu vi của ngươi đã khôi phục hoàn toàn rồi?"
Con ngựa trắng tư tế nhẹ lắc đầu, nói: "còn thiếu một chút, trước kia ta ở yêu giới tu vi là hậu kỳ kim đan, nhưng không ngờ bị thiên đạo áp chế thành như vậy, hiện tại dựa vào quỹ tích công đức, mới giải được lời nguyền, nhưng tu vĩ vẫn còn thấp một cảnh giới, đành phải chờ quay về tu tiên giới, mới chậm rãi bù lại được."
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn qua ba người một vòng nói: "tu vi các ngươi đúng là tiến bộ thần tốc, Kinh Ngạo Tuyết thì bình thường, dù sao cũng là tu luyện lại, trước kia có nội tình, tu luyện lại cũng không có chướng ngại nào."
"Nhưng mà...." nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, nghi ngờ nói: "tu vi của ngươi tiến bộ quá nhanh, chỉ vài năm đã qua tụ linh kỳ và rèn thể kỳ rồi, sắp tiến vào yêu đan kỳ rồi."
Thẩm Lục Mạn nói: "trước đó.... có người giúp đỡ, lại gặp được kỳ ngộ, cộng thêm bản thân ta huyết thống không tệ, dĩ nhiên là tiến triển nhanh rồi."
Bạch Mã tư tế thấy được, nàng cũng không nói nhiều, cũng không hỏi tiếp, ngược lại nàng không quá hứng thú với Thẩm Lục Mạn.
Nàng có chút hứng thú nhìn Liễu Nhi, cảm khái nói: "Liễu Nhi, ngươi sắp thành đại cô nương rồi a."
Liễu Nhi cười nói: "hiện tại ta đã tuổi rồi, tuổi tăng lên, thì người cũng sẽ như vậy a."
Mấy năm qua nàng được dinh dưỡng không tệ, còn được Tần Diệc Thư rèn luyện võ thuật cho, còn tu hành cùng Kinh Ngạo Tuyết, thân thể cũng phát triển nhanh hơn, hiện tại đã đứng đến cằm Thẩm Lục Mạn rồi.
Ước chừng cũng m, mặc kệ là ở tu tiên giới hay phàm giới, thì cũng coi như là cô nương mới lớn rồi a.
Bạch Mã tư tế cười nói: "vậy là tốt rồi, mục đích ta trở về lần này chủ yếu là vì ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng cũng không để ý, nàng nói: "mọi tiên đoán đều vô dụng, sao ngươi vẫn còn chấp nhất cái này a."
Bạch Mã tư tế rũ mắt xuống nói: "vì thiên đạo có biến, ban đầu ta cũng không đoán được biến số là ai, nhưng cẩn thận nghĩ lại, là ta bị che mắt, kỳ thực chuyện xấu chân chính vẫn đang diễn ra trước mắt ta."
Nàng nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi vốn là đã phải chết rồi, nếu ngươi chết, mọi thứ sẽ vận hành theo quỹ tích thiên đạo, nhưng ngươi lại phá vỡ số mệnh, cho nên dẫn đến mọi thứ theo sau đều thay đổi, nhưng sẽ có nhiều thứ sẽ không thay đổi, nhất là Liễu Nhi."
Nàng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Liễu Nhi nói: "trong năm này, ngươi có họa sát thân, sống được rất khó, ta muốn ở lại bảo vệ cho ngươi, không thể rời ngươi nửa bước."
Lời nói nàng nghiêm túc, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cũng lo lắng, nàng lại nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy sắc mặt đối phương khó coi, liền chủ động hỏi Bạch Mã tư tế: "ngươi nói có căn cứ chứ?"
Bạch Mã tư tế nói: "cái này là do ta sau khi khôi phục, thì tiên đoán đầu tiên, còn đúng hay không, ta cũng không chắc chán, nhưng Liễu Nhi không xảy ra chuyện, thì ta nghĩ các ngươi cũng như ta, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn."
Điều này cũng đúng, Kinh Ngạo Tuyết tán thành đật đầu, tuy hiện tại Liễu Nhi đã trưởng thành không ít, vốn không cần nàng và Thẩm Lục Mạn quan tâm đến, nhưng thiên tính cha mẹ, nàng không thể đem việc này nghe vào rồi mà bỏ qua được.
Liễu Nhi là người trong cuộc, nhưng lại tỉnh táo nhất, nàng rũ mắt xuống suy nghĩ một chút nói: "vậy đa tạ, chỉ là không biết tên họ ngươi là gì? trước kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nên đặt tên cho ngươi là Tiểu Bạch, ta nghĩ tên thật của ngươi chắc chắn không phải gọi là Tiểu Bạch a."
Bạch Mã tư tế dừng một chút chần chờ nói: "nơi ta ở quá ít người, họ không đặt tên cho ta, khi trở thành tư tế yêu thú tộc, bọn họ gọi ta là tư tế đại nhân. Nếu Liễu Nhi muốn, thì cứ gọi ta là Vu Di Linh đi a, đây là cái tên ta có sau khi nhân chức tư tế được gọi như vậy."
Liễu Nhi cười nói: "Vu Di Linh, nếu ngươi muốn làm bạn với ta, thì ở lại đây đi."
Nàng sẽ tìm cơ hội nói cho Vu Di Linh biết phượng hoàng đang trốn trong cơ thể nàng, hiện tại đang còn ngủ say, xem ra năm đó đối phương nói không sai, Tiểu Hôi thực sự bị thương rất nghiêm trọng.
Mặc dù nàng liều mạng tăng tu vi, nhưng vẫn không thể đánh thức được Tiểu Hôi trong cơ thể.
Trong lòng nàng có chút hổ thẹn, đúng lúc nhìn vào ánh mắt Vu Du Linh liền nhếch miệng cười với nàng, thái độ rất nhu hòa.
Vu Di Linh mím môi cười nói: "lần này ta quay về, có mang theo lễ vật cho các ngươi."
Nói xong, nàng lấy trong không gian trữ vật ra ba cái hộp, nói: "đây là thiên tài địa bảo ta lấy được ở tu tiên giới, mỗi người các ngươi chọn một thứ, tương lai nhất định sẽ dùng đến."
Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, hiện tại nàng có không ít gia sản, nhưng đều là tục vật, ở tu tiên giới cũng không dùng đến.
Nếu ở tu tiên giới có thiên tài địa bảo, với sức vơ vét của Vi Di Linh, tất nhiên sẽ không phải là thứ bình thường.
Nhất thời nàng lại có hứng thú, nói đa tạ, mang đến một túi đồ coi như tạ lễ, rồi chọn một cái trong ba hộp.
Liễu Nhi nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, người chọn trước đi."
Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, gật đầu đi đến, tùy ý cầm một cái, đem cái còn lại cho Liễu Nhi.
Ba người được sự tán đồng qua ánh mắt của Vu Di Linh, liền mở hộp ra.
Trong hộp của Kinh Ngạo Tuyết là thanh kiếm xanh biếc, nàng có ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ vốn là đích nữ trong một gia tộc tu tiên trung đẳng, kiến thức không ít, dĩ nhiên liếc mắt liền nhận ra được linh khí cấp bậc của bảo kiếm này.
Ở tu tiên giới, vũ khí cũng được chia thành nhiều loại đẳng cấp, bao gồm: pháp khí, pháp bảo, linh khí, linh bảo.
Linh bảo ở tu tiên giới, không quá món, mỗi món đều nằm trong tay một nguyên anh đại năng, còn không thì nằm trong các đại tông môn hoặc gia tộc lớn mạnh.
Linh khí thì khác biệt hơn, nhưng cũng khó có được, mặc dù ở Kinh gia nhưng chỉ có mỗi một món mà thôi.
Nhưng món linh khí này, đến nay vẫn nằm trong gia tộc, không gặp được người hữu duyên, vẫn còn phủ đầy bụi.
Linh khí hiện tại, vẫn có thể nhìn thấy được thần thức đã tan của chủ nhân trước đó, là linh khí hỏa mộc ôn hòa, nàng liền dùng thần thức ấn ký lên đó, cứ vậy thành công.
Đổi thành linh khí thuộc tính bạo liệt, thì tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảm thán, đây cũng là thứ tốt khó có được, mà cũng khó cho Vu Di Linh hào phóng như vậy đem cho nàng, nàng lần nữa nói cám ơn, tính toán ngày mai lên núi, đem thứ này luyện hóa một chút.
Đến chiếc hộp của Thẩm Lục Mạn lại chứ một thứ cũng rất bất phàm.
Khi hộp được mở ta, khí xanh lục nồng nặc tỏa ra khắp nhà, thấm vào ruột gan, Kinh Ngạo Tuyết có thể cảm nhận được trong làn sương cất dấu mộc hệ ước số cực đại, cho dù là ở ngoài hộ sơn đại trên quần sơn cũng không có nhiều linh khí như vậy.
Chờ khí xanh tản đi, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác tu vi trên người dường như tăng lên một chút.
Nàng nhìn lại, trong hộp là một thân cây màu xanh, nàng lại tò mò hỏi: "thứ này là gì, linh khí thật đầy đủ a."
Thẩm Lục Mạn cẩn thận nhìn, kinh nghi nói: "cái này không lẽ là..... Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc?"
Vu Di Linh ồ một tiếng nói: "thì ra ngươi cũng biết a, ta còn tưởng là thứ này hiếm có ai biết được."
Vừa nói xong, nàng liền hiểu ra, nói: "ah, ta quên mất, thứ này với bản thể của ngươi coi như cũng đồng tông đồng nguyên, trước kia ngươi tiếp nhân huyết mạch truyền thùa, dĩ nhiên cũng sẽ nhận ra."
Dứt lời, ánh mắt của nàng lướt qua Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc một cái nói: "thực không dám dấu, ba cái hộp này là ta tùy ý lấy trong không gian ra, thứ này cũng đã được ngươi chọn trúng, thì sẽ hữu duyên với ngươi, đúng lúc là cơ hội cho ngươi tiến giai lên yên đan kỳ, có thứ này rồi thì chỉ cần ngươi bế quan tu hành, không bao lâu sẽ thăng cấp."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền cười nói: "đây cũng là thứ tốt khó có được, ngươi thực sự là người tốt a."
Vu Di Linh cười một cái, nàng trước kia bị Thẩm Lục Mạn nói mấy câu điểm hóa, mấy năm qua từng chút góp nhặt công đức, cũng đã tu tâm lại.
Khi khôi phục hình người, thì cảm giác như sắp thăng cấp thành nguyên anh rồi, cho nên bảo vật này tuy quý giá, nhưng cũng không bằng ở đây trước kia từng được Thẩm Lục Mạn điểm hóa.
Cái này coi như thù trả thù a.
Nàng nhìn Liễu Nhi, cố vũ cho nàng nói: "Liễu Nhi, ngươi mở ra xem đi, trong hộp của ngươi đựng cái gì?"
Nói thực, trong không gian trữ vật của nàng, có một ít thiên tài địa bảo là nàng đi vơ vét được, một ít là truyền thừa có được từ cấm địa trong tộc, còn một ít nữa là đồ của tư tế yêu thú đời trước để lại cho nàng.
Nàng đối với những thứ này không phải cái nào cũng hữu duyên, nên nhiều cái hộp không mở ra được, nên nàng cũng không biết trong mỗi hộp có cái gì.
Bất quá, vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn chọn đúng hộp, thì cái hộp trong tay Liễu Nhi cũng không đơn giản.
Liễu Nhi nhìn cái hộp trong tay, không biết vì sao cũng không muốn mở ra ngay.
Kinh Ngạo Tuyết không biết nàng nghĩ gì, liền thúc giục: "Liễu Nhi, con nhanh mở ra xem đi."
Liễu Nhi cười gật đầu, liền mở hộp ra.
Trong hộp... là một khối ngọc trắng.
Mấy năm qua, vì Kinh Ngạo Tuyết chuyển đổi bạc đổi ngọc nên nhìn cũng phân biệt được, ánh mắt cũng cao hơn nhiều, dĩ nhiên thấy được chất liệu ngọc này vô cùng tốt.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, ở nhân gian thì chất liệu ngọc này là cực tốt, bên trên cũng không có đồ án gì, cũng không có văn tự nào.
Liễu Nhi cầm khối ngọc ra, ngọc trắng lớn bằng bàn tay nàng, cầm trong tay cảm giác mát rượi.
Nàng híp mắt cầm ngọc trắng đưa về phía ánh nến, để trước mắt cẩn thận nghiên cứu, đúng là không khác gì với món đồ trong túi của nàng.
Nàng lại nhìn về Bạch Mã tư tế ở phía sau, Bạch Mã tư tế kiến thức nhiều, đưa tay cầm lấy ngọc trắng trong tay nàng, suy nghĩ một chút, thần tình đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: "ngọc này đúng là không có gì đặc biệt."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nàng khẩn trương nhìn Liếu Nhi, sợ nàng sẽ thất vọng.
Liễu Nhi không hề thất vọng, vốn đây là cơ duyên Vu Di Linh tặng cho nàng, nàng sao lại ghét bỏ hay bất mãn làm gì.
Huống chi vừa rồi, từ món đồ mẫu thân và nương thân có được, có thể thấy, ngọc trắng này đúng là hữu duyên thực sự với nàng.
Nàng thấy sắc mặt Vu Di Linh thay đổi, biết đối phương đang nghĩ cái gì, liền hỏi: "Ngọc này không lẽ còn ẩn tình gì khác sao?"
Vu Di Linh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ nói: "ngọc này rất bình thường, không bình thường thì sẽ có ý nghĩa và giá trị riêng."
Nàng đem ngọc trắng để lên bàn, nói: "các ngươi có biết ngọc này bắt nguồn ở đâu không?"
Cả nhà Kinh Ngạo Tuyết đều lắc đầu, các nàng kiến thức không nhiều, đương nhiên không biết.
Vu Di Linh nói: "đây là thánh vật trong tộc, thực sự mà nói, chỉ là một bộ phận của thánh vật."
Nàng mím môi một cái, dường như đang nghĩ nên nói thế nào, Kinh Ngạo Tuyết kiên trì mười phần liền nói: "ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, không cần vội."
Vu Di Linh dừng một chút, nhìn Liễu Nhi nói: "thánh vật trong tộc ta từ vạn năm trước đã được truyền thừa xuống, có hai khối ngọc, một nữa được không có chữ đã làm bia, hiện tại vẫn ở trong cấm địa, nửa còn lại thì đã bị người lấy đi."
"Quan trọng chính là, hơn trăm ngàn năm trước ở Hồng Trạch đại lục xuất hiện một chủng người mới -- á nhân, đây là điều chưa từng có ở tu tiên giới, nói thực cho ngươi biết, tu tiên giới không chỉ có mỗi Hồng Trạch đại lục thôi đâu."
"Hồng Trạch đại lục chỉ là một góc bậc trung trong thế giới này, còn có một cái tu tiên giới lớn hơn nữa tên là Càn Khôn giới, nơi đó chỉ tồn tại nguyên anh trong truyền thuyết, và còn cao hơn là xuất khiếu, phân thần, hợp thể, đại thừa, độ kiếp kỳ, đều là những đẳng cấp ở thượng giới tu tiên Càn Khôn giới."
Tin tức này tựa như sấm sét, Liễu Nhi từ nhỏ lớn lên ở nhân gian, cũng không hiểu rõ được.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn coi như miễn cưỡng hiểu được tu tiên giới, nhưng cũng chỉ nghĩ tu tiên giới chỉ tồn tại ở Hồng Trạch đại lục, các nàng chỉ biết có tu sĩ xuất