Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

chương 75

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Kiếm tiền.

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn khó coi, nàng từ nhỏ lớn lên tại yêu tộc, đối với tính tình yêu vương cũng có nghe qua.

Trước kia luôn cảm thấy tình tình yêu vương điện hạ cao ngạo, nhưng thực lực lại siêu quần uy chấn tám phương, mấy ngàn năm trước vì bảo hộ yêu tộc, đã cùng nhiều tu sĩ nhân tộc đồng quy vu tận.

Cho nên, nàng cũng giống như đa số yêu tộc, trong đầu luôn kính nể yêu vương.

Nhưng yêu vương chính là thần thú phượng hoàng, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không dễ thân cậnm tính tình đối phương lại vô cùng bá đạo, cho đến giờ vẫn khinh thường nhân tộc, Liễu Nhi ở cạnh nó nhất định cũng không vui gì.

Nàng mím chặt môi, đến bên cạnh Liễu Nhi ngồi xuống, thở dài một hơi nói: "việc này, Liễu Nhi hãy nói tường tận cho ta nghe đi."

Liễu Nhi bĩu môi, dò xét tính đem mọi chuyện về Tiểu Hôi kể lại cho nương thân nghe, nhưng nàng lại không thể nói được, vừa rồi nói tên đã là cố gắng cực hạn của nàng rồi.

Nàng buồn bã cúi đầu, phản ứng này rơi vào mắt Thẩm Lục Mạn, cũng đã chứng thực suy đoán của nàng vừa rồi.

Theo lý tính tình Liễu Nhi ngoan ngoãn, bị người khác khi dễ nhất định sẽ nói với nàng và Kinh Ngạo Tuyết một tiếng, không thể không có lý do ký khế ước với phượng hoàng là chuyện lớn như vậy lại không dám nói ra.

Nói như vậy, cũng chỉ có một nguyên nhân, đó chính là phượng hoàng không muốn cho Liễu Nhi nói.

Thẩm Lục Mạn nghĩ vậy cười lạnh một tiếng, đem Liễu Nhi ôm vào ngực nói: "Liễu Nhi, con có thể gọi phượng hoàng ra nói chuyện với ta một chút không?"

Liễu Nhi lắc đầu nói: "nương thân, nó thực sự đối với con rất tốt, trước kia dị hỏa trong cơ thể mẫu thân, là nó hỗ trợ giải quyết, sau đó nó bị trọng thương. Trước đó vài ngày, vì cứu sống nương thân, nó cũng đã bước ra giúp đại ân, sau đó thì hôn mê mãi, cho nên.... nương thân, người đừng trách cứ nó."

Thẩm Lục Mạn ngây người, thần tình phức tạp nói: "nó đồng ý cho con mấy lời này, nhưng không đồng ý cho con nói ra sự tồn tại của nó."

Qủa nhiên không hổ là yêu vương, biết dùng ân đức nện người a.

Nếu nói như vậy, nàng định giằng co với yêu vương một chút, nhưng hiện tại biết đối phương có ân tình với mình lớn như vậy, nàng cũng không thể nói "không được".

Trong lòng Thẩm Lục Mạn khó chịu, Liễu Nhi lại thân mật cọ cọ nàng, mềm mại nói: "nương thân, người đừng lo lắng, nó sẽ không hại con."

Thẩm Lục Mạn thầm nói: cho dù nó muốn hại con, thì cũng không thể làm được a.

Cũng không biết rốt cuộc yêu vương nghĩ gì, mà dám cường ngạnh ký khế ước nhân duyên với Liễu Nhi.

Chiếu theo thực lực hiện tại giữa nó và Liễu Nhi, tương lai còn một đoạn thời gian rất dài, đa phần là nó chiếu cố Liễu Nhi, cho nên cái này có nên gọi là nhân họa đắc phức không đây.

Liễu Nhi bị trói buộc với yêu tộc cường đại, tương lai cho dù các nàng không ở cạnh Liễu Nhi, cũng không ai có thể gây tổn hại đến thân thể Liễu Nhi được.

Nàng nghĩ vậy, trong lòng cũng có chút bình tĩnh, nàng vuốt lưng Liễu Nhi nói: "nương thân biết rồi, Liễu Nhi chịu ủy khuất a."

Viền mắt Liễu Nhi có chút nóng lên, ban đầu đúng là ủy khuất, nhưng thực tế ở chung, Tiểu Hôi lại giúp nàng rất nhiều chuyện, mỗi cái ân tình nàng đều không thể trả được.

Tựa như trước kia nàng từng nói với Tiểu Hôi, chỉ cần Tiểu Hôi không làm chuyện tổn thương mình, nàng ngoan ngoan làm người hầu của Tiểu Hôi.

Ngược lại, làm người hầu cũng không có gì lớn, cùng lắm là chiếu cuộc sống của Tiểu Hôi mà thôi, cẩn thận nghĩ lại, nắm đó khi nàng nuôi Đại Bạch thì nàng cũng đã chiếu cố Đại Bạch rồi.

Cho nên nuôi Tiểu Hôi cũng không khác gì đang nuôi Đại Bạch cả, nghĩ vậy, trong lòng nàng lại vui vẻ không thôi.

Nàng nhếch miệng, nụ cười ấm áp nói: "đa tạ mẫu thân."

Thẩm Lục Mạn thấy bộ dạng nàng đơn thuần, đoán chừng nàng cũng không hiểu được ý nghĩa khế ước.

Mà thôi, khế ước đơn giản này đối với Liễu Nhi có rất nhiều cái tốt, nàng cũng không cần so đo sự bá đạo của yêu vương.

Nàng nhìn núi rừng, trầm mặc một hồi rồi nói: "Liễu Nhi đói không? nương làm thịt nướng cho con ăn?"

Liễu Nhi gật đầu, trước đó nàng đi cùng nương thân và mẫu thân, mặc dù không phải tự mình bước đi, nhưng cũng đã theo nười lớn đi hai canh giờ, hiện tại cũng đã sớm đói bụng.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, liền đặt nàng bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, tiện thể chiếu cố Kinh Ngạo Tuyết đã hôn mê, còn bản thân thì đi tìm chút rau củ dại và động vật nhỏ xung quanh.

Nàng lấy nồi chén đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, gần đây còn có dòng suối sạch trong suốt, nàng lấy nước rồi bắc một cái bếp đơn giản, bắt đầu nấu cơm.

Kinh Ngạo Tuyết hít mùi mà tỉnh lại, nàng ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy, liền thấy Thẩm Lục Mạn đứng cách đó không xa nấu cơm, Liễu Nhi thì ngồi bên cạnh nàng đọc sách.

Thấy nàng tỉnh, Liễu Nhi ngạc nhiên để sách xuống nói: "mẫu thân, người tỉnh rồi, có thể ăn cơm rồi."

Kinh Ngạo Tuyết che ngực, cảm giác toàn thân khó chịu, nàng vội lấy lọ sứ ra ăn vài viên đan dược, mới hóa giải được đau đớn trên người.

Nàng hít sâu một hơi cười nói: "thật thơm a."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái nói: "ngươi tỉnh thật đúng lúc, Liễu Nhi lại đây, cơm nước xong rồi, ăn thôi."

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, đúng là đã đói bụng lúc nằm ngủ trên đệm a.

Thẩm Lục Mạn đem chuyện khế ước nhân duyên của Liễu Nhi và phượng hoàng nói ra, Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhặt một viên đá trên đất, ném về phía ngọn núi.

Viên đá bị bắn ngược lại về hướng khác, đại trận hộ sơn nằm sâu trong rừng cây, lấp lóe hào quang.

Nàng ném liên tục vài viên đá, mới buồn bực nói: "xem ra con ngựa trắng tư tế tiên đoán cũng có chút đúng, chính là Liễu Nhi và phượng hoàng thực sự có duyên phân, vốn ta định đem Liễu Nhi tránh phượng hoàng, lại không ngờ rằng...."

Nàng thở dài một hơi nói: "lại không ngờ rằng các nàng đã sớm quen biết nhau."

Tâm tình Thẩm Lục Mạn cũng không tốt, bản thân lúc đầu biết được chuyện này, tâm tình cũng không khá hơn được.

Nàng trấn an nói: "mặc kệ nguyên nhân là gì, chí ít bây giờ kết quả đều tốt, tính tình Liễu Nhi luôn yếu đuối, ký ức lớn lên toàn chịu thua thiệt, nếu có yêu vương bá đạo che chở, vậy thì có thể khi dễ người khác, còn người khác muốn khi dễ nàng...."

Thẩm Lục Mạn lại nghĩ đến lời đồn về thần thú phượng hoàng trong tộc, nhất thời rùng mình một cái.

Yêu vương thực sự là yêu tộc cường đại, là một trong tứ đại thần thú lưu truyền từ viễn cổ đến nay, là huyết mạch cổ xưa duy nhất còn sống.

Chỉ một cái hỏa phượng hoàng, cũng đủ đốt sạch thiên hạ, chứ đừng nói chi là bản lĩnh khác của yêu vương.

Có người nói, trí lực của yêu vương vô cùng xuất sắc, là người nổi bật nhất trong yêu tộc, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân tộc hại chết.

Thẩm Lục Mạn rũ mắt xuống nói: "con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần tu vi hai chúng tăng trưởng, thì không ai dám làm gì Liễu Nhi, cho nên...."

Kinh Ngạo Tuyết gật gù, ôm nàng hôn mấy cái nói: "thê tử nói rất đúng, ta phải nhanh chóng tăng tu vi, bảo hộ ngươi và Liễu Nhi mới đúng."

Nàng vừa dứt lời, liền ngồi trên đệm, bắt đầu tu luyện.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, buồn cười xoa dấu hốn trên mặt, trong lúc toàn thân Kinh Ngạo Tuyết tản ra mộc hệ dị năng, liền hóa thành dây leo quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết.

Cứ vậy một tháng lặng lẽ trôi qua.

Kinh Ngạo Tuyết duỗi người, xoa đầu mở cửa phòng ra nói: "thê tử, hôm nay không định về thôn?"

Thẩm Lục Mạn đang nói về chuyện yêu giới cho Liễu Nhi nghe, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng nói: "đúng vậy, qua bảy ngày, chúng ta sẽ quay thôn, cũng đã một tháng không có tin tức của Tần Diệc Thư, Liễu Nhi rất lo lắng cho nàng."

Kinh Ngạo Tuyết đến trước mặt nàng ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chung trà, nói: "Liễu Nhi đừng nóng vội, Tần Diệc Thư thông minh mưu trí, một tam hoàng tử cũng không đối phó được nàng, ta đoán nàng đang bố trí gì đó, lần đầu ta nhìn thấy nàng thì đã biết nàng không chấp nhận số mệnh này, huống chi cổ độc trên người nàng vẫn có thể giải, trong lòng nàng ung dung thì có thể làm được nhiều chuyện hơn..."

Liễu Nhi nghe vậy nói: "dưỡng mẫu cũng từng nói, nhưng mà mẫu thân làm sao biết được?"

Kinh Ngạo Tuyết xì cười một tiếng nói: "đoán, kỳ thực hành động của một người, có thể đoán được qua tính tình của nàng, ta và Tần Diệc Thư coi như cũng quen biết, nàng muốn làm gì, ta đại khái cũng có thể đoán được, hơn nữa dùng suy diễn trước đó cũng có thể đoán được đại khái."

Thẩm Lục Mạn nói: "nói đến thì trong thôn cũng đến mùa vụ thu hoạch rồi, trước đó Ngô Chí An có giúp chúng ta hái thảo dược, thân thể bị tổn thương cũng phải bồi bổ nhiều, chúng ta lần này về thôn, cũng nên giúp hắn thu gặt lương thực a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "phải nên giúp một tay, ngược lại tu luyện là một chuyện, có gấp cũng không được, làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi a, tháng này chúng ta tu luyện hết sáu ngàu, về nhà nghỉ ngơi một ngày, ta cảm giác bình chướng trong người cũng thả lỏng rồi, chắc là không lâu nữa, có thể tiến giai lần nữa rồi."

Tình trạng của nàng hiện tại coi như đã tu luyện lại lần nữa, cho nên tiến triển thần tốc, cẩn thận tính thì chỉ mới qua hai tháng, nàng cũng đã đến tu vi luyện khí bốn tầng.

Nếu là ở tu tiên giới, tốc độ như vậy cũng là một người nổi bật rồi, có thể gây tiếng vang lớn.

Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại, trước kia khi còn là bán yêu tu luyện, vài chục năm cũng chỉ được luyện khí ba tầng tu vi, bất quá khi đó nàng là ngũ linh căn thấp kém, cho nên tiến triển chậm.

Đổi lại nếu là những đại tông môn ở tu tiên giới nói chung, từ luyện khí một tầng đến luyện khí năm tầng, cũng phải cần ba đến mười năm mới được.

Thiên tài từ luyện khí một tầng đến trúc cơ kỳ ở tu tiên giới cũng phải hết chừng năm.

Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, Thẩm Lục Mạn đoán, nếu tu vi Kinh Ngạo Tuyết muốn đạt đến trúc cơ kỳ, thì phải luyện đến bảy hoặc tám năm.

Nàng nhìn về hướng Liễu Nhi, cũng không biết Liễu Nhi tu luyện đến trúc cơ cần hết bao nhiêu thời gian.

Bất quá việc này cũng không vội, nàng hiện tại chỉ là một nhân tộc tu vi luyện khí mà thôi, sau này phải từ từ làm đâu chắc đó mới được.

Nàng đứng dậy, đi vào nhà gỗ đã dựng hơn mười ngày trước, cầm vài bình sứ ra, sau đó đó đi ra nói với hai người: "đi thôi, về thôn thôi."

Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi cùng gật đầu, một nhà ba người liền quay về thôn.

Trong một tháng này, các nàng cứ cách sáu bảy ngày, sẽ quay về thôn một chuyến, các nàng cùng với những người khác trong thôn quan hệ không tốt, cũng không cần phải thân cận với bọn họ làm gì.

Mỗi lần quay về đều phải đến nhà Tần Diệc Thư một chuyến, bởi vì Liễu Nhi đã xem xong một rương sách, nàng còn phải tiếp tục đến nhà Tần Diệc Thư học tập.

Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đương nhiên cũng không phản đối, huống chi Tần Diệc Thư vẫn luôn dạy dỗ Liễu Nhi rất tốt.

Bất quá, từ lần trước sau Tết Khất Xảo thì Tần Diệc Thư lên trấn vẫn chưa quay về, chỉ để lại lời nhắn cho hạ nhân, để Liễu Nhi tùy ý vào thư phòng lấy sách trên giá xem, chờ nàng xong việc thì sẽ về khảo hạch.

Trong lòng Liễu Nhi thất lạc, nhưng cũng nghe lời cầm sách mang về xem, sau đó cùng mẫu thân đến nhà Ngô Chí Dũng, tìm tiểu đồng bọn Ngô Mộng Thu và Ngô Tầm Xuân chơi.

Một tháng đã trôi qua như thế, hiện tại đã về đến thôn, Kinh Ngạo Tuyết quả nhiên ở giữa sườn núi thấy được Ngô Chí Dũng đang ở trong ruộng thu hoạch lương thực.

Nàng bước nhanh xuống núi, cùng Thẩm Lục Mạn vào trong ruộng hỗ trợ, Liễu Nhi chạy đi tìm tiểu đồng bọn của nàng, tuy Liễu Nhi theo Tần Diệc Thư học tập, tâm trí cũng trưởng thành, nhưng vẫn không buông xuống việc chơi bời cùng bạn bè.

Kinh Ngạo Tuyết đứng một bên, vén tay áo lên, nói với Ngô Chí Dũng đang làm việc: "hắc, huynh đệ a, cần ta đến giúp không?"

Mấy ngày không thấy, da Ngô Chí Dũng phơi nắng lại càng đen hơn, mảnh ruộng lớn như vậy, lại chỉ có mình hắn làm, bất quá cái này cũng là do hắn kiên quyết nhận làm.

Hai vị người già trong nhà đã lớn tuổi, thu hoạch lương thực còn phải qua nhiều trình tự, bọn họ chỉ có thể ở nhà thong thả làm.

Ngô Chí An thân thể lại chưa khỏe, làm việc này đối với thọ mệnh có trở ngại, người nhà đều yêu cầu hắn ngưng làm việc nặng, cứ để vườn thảo dược của Kinh Ngạo Tuyết cho Ngô Chí Dũng chăm tốt là được.

Cho nên, làm việc trên ruộng cũng chỉ còn mỗi Ngô Chí Dũng.

Mồ hôi hắn đầm đìa, nghe vậy cũng lộ ra một hàm răng trắng, đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết vẫy tay nói: "tới đúng lúc a, qua đây giúp một tay đi a, vài ngày nữa trời sắp mưa rồi, nếu lương thực thu trễ sẽ bị thối trong đất a."

Kinh Ngạo Tuyết ứng tiếng, đi vào ruộng xem hắn chỉ một lần, liền bắt đầu khom lưng làm việc.

Thẩm Lục Mạn cũng định giúp, nhưng Kinh Ngạo Tuyết không nỡ để nàng phơi nắng, liền nói nàng về nhà làm chút việc vặt.

Làm hơn một canh giờ, Kinh Ngạo Tuyết lau mồ hôi, thở hổn hển nói: "ta nói a, ruộng nhà ngươi rộng bao nhiêu a? cảm giác làm nửa ngày rồi vẫn chưa được một nửa, hay là nhờ người đến giúp thêm đi a."

Ngô Chí Dũng buồn cười nói: "làm gì mà khoa trương như vậy, năm tay cha nương ta trồng mẫu đất, sản lượng lương thực này lại không cao, nộp thuế xong, cũng chỉ còn lại đủ chi phí sinh hoạt trong nhà."

Nói đến, hắn lại nhịn không được thở dài một hơi, nhà hắn đã như vậy, chỗ khác còn khô cằn hơn, đến cảm cơm không ăn được, hài tử trong nhà phải trở thành công cụ đổi lương thực.

Kinh Ngạo Tuyết vốn cũng không hiểu nhiều lương thực ở dị giới, nhưng nàng vẫn nhớ khi còn ở hiện đại, sản lượng lương thực luôn cao, có người nói chỉ cần một mẫu đất thì thu được cần sản lượng rồi.

Nàng đem suy nghĩ của mình nói cho Ngô Chí Dũng nghe, hắn cười ha ha nói: " cân? chắc là ngươi đang nằm mơ rồi a, đệ đệ ta là người giỏi trồng trọt nhất trong thôn, nhưng mỗi mẫu đất hắn trồng cũng chỉ thu được ba đến bốn trăm cân sản lượng mà thôi, ngươi nói vậy chắc là ngươi nói bậy rồi."

Kinh Ngạo Tuyết ôm tay mình, sắc mặt không vui nói: "ta không nói đùa, cái này là ta nghe được vào năm đó, không lẽ nhà ngươi trồng lương thực chỉ để ăn thôi sao?"

Ngô Chí Dũng buồn chán nói: "không phải chỉ ăn thôi sao, chẳng lẽ còn phải đem bán? nhà ta có bảy người, thỉnh thoảng còn có người thân đến cửa lấy tiền, lương thực một năm miễn cưỡng cũng chỉ đủ ăn, chính mình ăn còn không đủ no, lấy đâu ra mà mang lên trấn bán?"

Hắn nói xong, lại lắc đầu nói: "thảo nào trước kia trong thôn ngươi mang danh bất hảo, người trong thôn đều là dân chúng bình thường, luôn coi thường nhà giàu không trồng trọt, ngươi ngược lại cũng không phải quần áo lụa là, mà là hiểu biết quá ít."

Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi một cái, mạnh miệng nói: "nhưng nếu chỉ để ăn, thì sao không trồng khoai tây, khoai lang và bắp a? ta nhớ thứ này mùi vị khá ngon, sản lượng lại cao, mà lại dễ sinh trưởng."

"Khoai tây, khoai lang, cây bắp..... ngươi nói là cái gì vậy? ta chưa nghe nói qua bao giờ." Ngô Chí Dũng kỳ quái nói.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, vội hỏi: "ngươi chưa

Truyện Chữ Hay