Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Viên mãn.
Ai nha...
Cái này.... đây là chyện gì?
Kinh Ngạo Tuyết cả người đều bối rối, nàng hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, hay là hôm nay làm việc mệt quá nên sinh ảo giác.
Nếu không.... sao nàng lại nhìn thấy Thẩm Lục Mạn ngồi trên người nàng, vén y phục của nàng, vuốt vẻ thân thể của nàng chứ?
Có lẽ do ánh mắt luôn trừng to quá, mà còn không dám tin, Thẩm Lục Mạn nhìn thấy liền có chút xấu hổ đỏ mặt.
Nàng liền dùng tay che hai mắt Kinh Ngạo Tuyết lại, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Vì kinh nghiệm ở phương diện này của Thẩm Lục Mạn cũng không nhiều, nhưng nàng cũng từng xem yêu tộc chơi đùa không ít, trước kia từng nghĩ đén, nếu Kinh Ngạo Tuyết nói muốn, nàng cũng có thể giúp một chút.
Vì một số nguyên nhân, đã có một thời gian dài nàng không nghĩ đến chuyện này...
Khi còn là dây leo hình ảnh ký ức không rõ, chỉ là chợt hiện lên trong đầu.
Nàng... nàng muốn đền bù cho Kinh Ngạo Tuyết, cũng có thể là, nàng muốn.... thử một lần.
Đầu lưỡi của nàng thận trọng tiến vào đôi môi ngốc lăng cứng ngắc của đối phương, thăm dò ôn nhuyễn trong miệng đối phương, khuấy động đầu lưỡi đối phương cùng nhau múa theo.
Nước bọt khuấy động không lúc hôn, không tự chủ chảy xuống, khiến môi hai người đều ướt nhẹp.
Thẩm Lục Mạn nhắm mắt lại, không nhìn vào mắt Kinh Ngạo Tuyết, đổi góc độ hôn môi đối phương.
Trước kia nàng không hiểu, khi ý thức còn mơ màng, mỗi ngày đều quấn lấy Kinh Ngạo Tuyết đòi hôn, để môi được dính với nhau, theo bản năng thân thể liền bắt đầu hành động.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ, vì Kinh Ngạo Tuyết vẫn còn mơ màng, hẳn là do nàng biểu hiện không tốt.
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt thở dốc, vươn tay cởi dây lưng đối phương ra, đem y phục ngủ trên người đối phương vén lên, lộ ra tấm che ngực nàng tự tay may cho đối phương.
Đây là kiểu dáng mới, khác với những cái mình gặp qua, nhìn qua dễ thay, cũng không để lộ hình thể, đây là kiểu dáng Kinh Ngạo Tuyết đã nghĩ ra.
Trên người nàng cũng có một cái.
Ngón tay nàng lướt trên bụng nàng, ngo ngoe và cái, chần chờ liền tiến vào bên trong, mờ tới một khối thịt mềm mại.
Cảm xúc vô cùng tốt, có thể nhào nặn thành nhiều kiểu hình dạng trong tay.
Lần đầu tiên Thẩm Lục Mạn chạm vào của người khác, nhịn không được lại bóp thêm vài cái, nghĩ đến lại thấy xấu hổ.
Nàng dán bên tai Kinh Ngạo Tuyết nhỏ giọng nói: "ngươi không muốn?"
Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị sét đánh, cả người thảnh tỉnh trong mơ màng.
Ánh mắt nàng phức tạp đẩy Thẩm Lục Mạn ra nói: "ngươi bị ai hạ xuân dược? cảm giác kỳ lạ a."
Thẩm Lục Mạn cắn môi, nàng thật vất vả lấy dũng khi bò qua, Kinh Ngạo Tuyết lại làm mất hứng như vậy a.
Nàng liền xoay người đi xuống, giận dỗi: "nếu ngươi không muốn, thì sau này đừng dính ta."
Kinh Ngạo Tuyết vội nắm lấy tay nàng, chần chờ hôn lên tay nàng một cái, âm thanh hơi khàn khàn hỏi: "ngươi.... ngươi nghiêm túc?"
Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, ánh mắt sắc bén nói: "ngươi thực sự?"
Thẩm Lục Mạn quay đầu qua chỗ khác, hơi gật đầu.
Sau một khắc, nàng bị Kinh Ngạo Tuyết dùng lực thật mạnh lôi lên giường, đặt dưới thân, đối phương cười nói: "chuyện này, đương nhiên phải để thê lang như ta chủ động, trước đó ta còn thấy lạ, thì ra là đặt sai vị trí rồi a.:"
...
Kinh Ngạo Tuyết ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Nàng nhắm mắt lại ngáp một cái, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, nàng nghĩ một hồi mới nhớ ra đây là mùi gì.
Nhất thời nàng mở mắt nở nụ cười, tìm kiếm thân ảnh Thẩm Lục Mạn.
Nhưng trên giường chỉ còn lại một mình nàng, nàng xẹp miệng đứng dậy, cảm giác trên người nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra trước đó Thẩm Lục Mạn đã lau người cho nàng rồi.
Tiến triển như vậy... hình như không ổn a.
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt mở cửa phòng ra, thì thấy Thẩm Lục Mạn đang ở nhà chính mau quần áo, đối phương nghe tiếng bước chân của nàng cũng không ngẩng đầu, vành tai cùng gương mặt đều nóng hổi, một màu đỏ hồng lan nhanh.
Kinh Ngạo Tuyết đến bên cạnh nàng, ngồi xuống ghế dính vào nàng, thân mật cười nói: "thê tử, sao ngươi lại dậy sớm như vậy a, không mệt sao? hay là tối qua vẫn chưa..."
Thẩm Lục Mạn xấu hổ trừng mắt liếc nàng, cúi đầu nói: "đừng nói nữa."
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu nói: "được, ban ngày không nói, ban đêm có thể nói không?"
Thẩm Lục Mạn cắn môi nói: "không được, ta phải nuôi cổ độc, trước khi cổ trùng lớn, không thể hoan ái được."
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Nàng cứng ngắc nhìn Thẩm Lục Mạn, thậm chí còn gãy tai nói: "là thứ gì?"
Thẩm Lục Mạn mím môi một cái, thận trọng nói: "trước đó ta có nói sẽ báo ân Tần tướng quân, nên cần phải dùng độc trị độc, ta có cách, chính là nuôi cổ độc trên người mình. Trước kia ta là bán yêu, làm vậy sẽ tổn thương thân thể, cho nên dù có cách ta cũng không nói, nhưng hiện tại ta đã thức tỉnh huyết mạch đại yêu, cho nên..."
Kinh Ngạo Tuyết ôm tay cười lạnh một tiếng nói: "có thể đặt mình vào nguy hiểm đúng không? ta thấy sao tối hôm qua ngươi lại là lạ, thì ra là sợ ta chờ lâu, có phải tương lai một hai năm nữa không thể hoan ái, nên sợ ta..."
Nàng nói một nửa, thì cứng ngắc, giận dỗi ngậm miệng lại.
Sắc mặt Thẩm Lục Mạn cũng khó coi nói: "là ta dấu ngươi, ta cũng không có ý đó, hơn nữa, nếu ta không muốn, thì ngươi có ép ta cũng không được, cho nên..."
Nàng xoa bóp vài cái, không nói tiếp nữa.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết hiểu được ý nàng, nàng thở dài một hơi nói: "thê tử a, qua đây, cho ta ôm một cái, ta thương tâm muốn chết a."
Gương mặt Thẩm Lục Mạn đỏ lên, thả đồ trên tay xuống, đến trước mặt nàng cẩn thận ngồi xuống, kết quả bị Kinh Ngạo Tuyết ôm vào trong lòng.
Hô hấp đối phương phun bên tai, mùi vị quen thuộc khiến người đỏ mặt tim đập nhanh, nó cứ quẩn quanh trên người nàng.
Sáng sớm vừa rời giường nàng đã múc nước, lau thân thể cho đối phương, nhưng nàng sợ quấy rầy Kinh Ngạo Tuyết nghỉ ngơi, mới không dùng quá sức, chỉ đơn giản lau mồ hôi một lần.
Hơn nữa vẫn chưa thay sàng đan, tối qua sàng đan đã bị mồ hôi và mùi vị hoan ái làm ướt hoàn toàn.
Thẩm Lục Mạn cúi đầu, bị Kinh Ngạo Tuyết cọ cọ vài cái ôm vào ngực, nghe nàng nói: "ta cũng không phải người xem trọng việc đó, nhịn hai ba năm cũng không có gì to tát. Nếu ngươi không trêu chọc ta, khiến cho ta ham muốn chuyện này, giờ lại lạnh lùng nói ta không được làm, ngươi muốn ta làm sao mới được đây a."
Thẩm Lục Mạn có chút chột dạ, trước đó nàng cũng bị cảm giác này làm cho sợ, mới hốt hoảng không thương lượng với Kinh Ngạo Tuyết, đã nuôi cổ độc.
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết cười khổ, trong lòng cũng hổ thẹn, nhịn không được hôn lên má đối phương một cái, làm một cái thì thậm nhập vào thân thể trao đổi nhiều hơn, động tác nhỏ này đối với nàng mà nói cũng không có gì.
Kinh Ngạo Tuyết cũng vui vẻ, đè nàng xuống hôn chụt chụt vài cái nói: "vậy cũng tốt, vốn ta cũng định thanh tâm quả dục để tu luyện, đề thăng tu vi của mình, chỉ là nhịn ăn vài năm thôi mà, ta nhịn được."
Nàng nắm bàn tay ngọc ngà của Thẩm Lục Mạn nói: "dù sao tối qua ngươi đã tính toán chu toàn, Liễu Nhi còn nhỏ, trước đó chúng ta còn chưa dạy nàng đàng hoàng, nếu sinh thêm hài tử, thì không thể trông được, hay chờ nàng lớn thêm một chút, thì lại sinh a."
Nàng nói, nhìn vào mắt Thẩm Lục Mạn chần chờ hỏi: "ngươi sẽ sinh cho ta một hài tử nữa a!?"
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt gật đầu nói: "nếu ngươi muốn, ta sẽ sinh."
Kinh Ngạo Tuyết cười hôn nàng nói: "vậy là được rồi, thê tử, ngươi thấy ta thật dễ hống a, đổi thành thê lang hay trượng phu nhà khác, đã sớm trộm ra ngoài vui vẻ rồi a."
Thẩm Lục Mạn chăm chú nhìn nàng, kiên định nói: "ngươi không dám."
Lời này vừa nói, khóe miệng Kinh Ngạo Tuyết giật một cái, vội vàng gật đầu nói: "được, là ta không dám."
Nàng lại vòi Thẩm Lục Mạn hôn vài cái, nhân tiện nói: "ta đói bụng rồi, có cơm chưa? thuận tiện nấu chút nước nóng, ta cảm giác trên người còn mùi của ngươi, tuy ta rất thích, nhưng mà mồ hôi trên người có chút khó chịu."
Thẩm Lục Mạn không thèm nghe nàng lèo nhèo, đỏ mặt vào phòng bếp nấu cơm nấu nước, Kinh Ngạo Tuyết theo phía sau, lần đầu tiên chân chính trải qua đêm tân hôn ý nghĩa, hai người đều hận không thể dính vào nhau.
Cả một buổi chiều, con ngựa trắng vẫn chưa về, hôm qua có hái một đống thảo dược để trong nhà, Kinh Ngạo Tuyết lại vào phòng thuốc tiếp tục luyện chế đan dược.
Nàng mặc kệ luyện chế bao nhiêu, nói chung đều luyện chế ra toàn bộ.
Dù sao thứ này đảm bảo chất lượng tăng trưởng, thực sự có thể đem ra bán.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, đột nhiên giật mình, đem suy nghĩ của mình nói cho Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn lại lắc đầu cự tuyệt nói: "thuốc này dược hiệu kinh người, nếu bán trong nhân gian sẽ gây nhiều phiền phức, hay là thôi đi, trước đó chúng ta lấy được vàng bạc trong sơn trại cũng đủ dư để xài rồi, tạm thời cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa."
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, liền nhân lúc Thẩm Lục Mạn đang nấu nướng, trộm hôn môi nàng một cái, mặc dù đối phương thẹn thùng giận dỗi trừng mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
Buổi tối, hai người cùng đến nhà Tần tướng quân đón Liễu Nhi, Tần Diệc Thư đang giao nhiệm vụ tối nay cho Liễu Nhi, hai vị gia trưởng chân chính ở một bên nghe liền nóng mặt xấu hổ.
Liễu Nhi tiến bộ rất nhanh, Tần Diệc Thư lại dạy dỗ khá tốt, hai người các nàng đứng chung lại càng giống mẫu nữ hơn.
Kinh Ngạo Tuyết nói lời từ biệt với Tần Diệc Thư, lại ăn dấm chua kề tai nói nhỏ với Thẩm Lục Mạn: "chờ Liễu Nhi sáu tuổi kiểm tra ra linh căn, ta nhất định sẽ tự mình dạy nàng tu luyện."
Thẩm Lục Mạn buồn cười gật đầu, nàng cảm thấy Kinh Ngạo Tuyết đối với chuyện nhỏ này luôn có tính hài tử tranh đua.
Về đến nhà, Kinh Ngạo Tuyết lại nhìn thấy con ngựa trắng bỏ đi cả ngày, thiêu mi nói: "ai nha, bỏ đi giờ về rồi a?"
Con ngựa trắng tư tế cẩn thận nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy đối phương bơ mình đến phòng bếp làm cơm, nó mới thở dài một cái nói: "ta chỉ vào trong núi tu luyện mà thôi, ngày mai ngươi và Thẩm Lục Mạn có rảnh không? nếu như có, ta mang các ngươi vào núi tu luyện rồi đi thăm dò động phủ nguyên anh đại năng một chút?"
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, thầm nghĩ: quả nhiên là ở trong núi a, trước đó nàng đã cảm nhận được mộc hệ ước trên dãy núi này nồng nặc, lại có chút quỷ dị, nghĩ đến những mắt xích khác, thì mơ hồ đoán được động phủ ở đó.
Lòng nàng có chút ý động, nhưng động phủ nguyên anh đại năng cơ quan trùng điệp, không dễ đi vào, nàng chần chờ nói: "ở trong đó...."
Con ngựa trắng tư tế nói: "bên trong các ngươi vẫn chưa thể vào được, chỉ có tu sĩ trúc cơ sơ kỳ trở lên mới có thể vào được bên trong, bất quá ta có thể mang ngươi và Thẩm Lục Mạn đi vòng quanh bên ngoài, chỗ đó linh khí nồng nhất quần sơn, Thanh Mộc Chân Quân tuy có bố trì trận pháp phòng ngự, nhưng nếu hấp thụ linh khí tu luyện cũng không ảnh hưởng gì nhiều."
Nói thực sự nghĩ cho Kinh Ngạo Tuyết, thấy Kinh Ngạo Tuyết xoay người đi thương lượng với Thẩm Lục Mạn, liền nhìn Liễu Nhi đang còn ngồi trong viện xem sách.
Nó muốn giải trừ lời nguyền trên người, thì phải có công đức tương ứng, cho nên dự định qua vài ngày, liền tạm thời rời xa nàng, ra bên ngoài tích lũy công đức.
Liễu Nhi ở đây, tuổi còn quá nhỏ, không thể nào tự tu luyện, chỉ có thể dựa vào nương thân và mẫu thân bảo vệ.
Cho nên, nó mới thực sự hy vọng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục đề thăng thực lực.
Trong lúc nó suy tư, Thẩm Lục Mạn cùng Kinh Ngạo Tuyết cùng đồng nhất ý kiến, Thẩm Lục Mạn đi tới nói với nó: "được, bất quá ngươi đừng có chơi chiêu, nếu không...."
"Nếu không.... ngươi sẽ giết chết ta, ta biết rồi."
Con ngựa trắng tư tế bất đắc dĩ cúi đầu, Thẩm Lục Mạn cười lạnh xoay người đi nấu cơm.
Buổi tối sau khi ăn xong, Liễu Nhi nói: "mẫu thân, mẫu thân, con muốn dọn đến nhà dưỡng mẫu ở vài ngày."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sốt vội hỏi: :"vì sao?"
Khóe môi Liễu Nhi nhếch lên cười yếu ớt, chỉ mới ở cùng Tần Diệc Thư vài ngày, đã học được cách nguy trạng cảm xúc trên mặt rồi.
Khóe miệng Kinh Ngạo Tuyết co quắp, không chờ nàng giải thích, liền cự tuyệt nói: "không được."
Liễu Nhi thấy vậy, nhìn về phía Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn lau sạch nước trên tay, trầm ngâm một chút nói: "Liễu Nhi, con làm vậy là có nguyên nhân a?"
Liễu Nhi gật đầu nói: "mẫu thân và nương thân phải tu luyện, trước đó nửa đêm con tỉnh lại, phát hiện mẫu thân không có ở nhà, con ngựa trắng nói với con hai người lên núi tu luyện."
"Con ở nhà một mình, hai người lại không yên lòng, không bằng đến chỗ dưỡng mẫu ở, nàng là tướng quân, còn có binh lính trông coi, người xấu bình thường cũng không dám đến gần, mẫu thân cũng không cần lo lắng an nguy cho con."
Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán, hài tử qua nhu thuận hiểu chuyện, đúng là phiền phức lớn a.
Nàng cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, Thẩm Lục Mạn nói: "việc này ta sẽ cùng mẫu thân còn suy nghĩ một chút, sáng mau sẽ trả lời cho con biết."
Nàng ngồi xuống, nhìn thẳng mắt Liễu Nhi nói: "con không có sai, phải trưởng thành tiến bộ là tốt, nhưng đừng gắng đến mệt mỏi được không? nuông chiều sẽ hư, ta và mẫu thân từng dạy con, con nên hiểu cái gì nên giữ cái gì nên bỏ a."
Liễu Nhi lại gần ôm cổ nàng nói: "con biết rồi, nương thân."
Thẩm Lục Mạn vỗ vai nàng, sau khi tắm cho nàng, nhìn nàng nằm trên giường ngủ, mới đến phòng Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạ Tuyết đang ngồi bên bàn chơi ánh nến, thấy nàng đến thì buồn bực nói: "xem ra trước đó ta đoán đã chính xác."
Thẩm Lục Mạn không biết nàng đang lèm bèm cái gì, đi tới ngồi đối diện nàng, rót một chén trà ra uống nói: "đoán cái gì?"
"Đưa nữ nhi ra ngoài, như tát nước ra ngoài a."
Kinh Ngạo Tuyết nói như thật, suýt chút khiến Thẩm Lục Mạn đang uống trà phải phun ra.
Nàng im lặng lau miệng nói: "đừng lo lắng chuyện này, nói đến là do Liễu Nhi nóng lòng tiến thủ, bất quá cái này không thể trách nàng, đều là lỗi của quốc sư và Trương Xảo Nhi, chúng ta cố gắng tăng tu vi, đề nghị của Liễu Nhi coi như giải quyết chỗ khó của chúng ta, sau này chúng ta cũng phải vào sâu trong núi tu luyện a."
Kinh Ngạo Tuyết chần chờ gật đầu nói: "được, ngày mai ta mang đến chút đan dược cho Tần Diệc Thư, rồi đưa cho Ngô Chí An một ít, hắn còn ở trên trấn xem bệnh, thân thể hao tổn nặng nề."
Nàng dừng một chút, đột nhiên lên tinh thần nói: "hay là chúng ta qua nhà Ngô Chí Dũng thương lượng một chút, nhờ hắn