Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nhận chủ
Liễu Nhi nghe vậy, ngơ ngác nhìn nó nói: "Phượng Tiên Minh? tên này nghe là lạ."
Con gà nhỏ liếc mắt nói: "ngươi nghĩ tên ngươi dễ nghe sao? Kinh Liễu Nhi, không nói đến cái họ Kinh này, chỉ tên của ngươi thôi, Liễu Nhi, quá bình thường quá bình thường, nương ngươi nhất định không thích ngươi, mới đặt cho ngươi cái tên như vậy."
Liễu Nhi tức giận đến viền mắt phiếm hồng, nói: "ngươi câm miệng, quỷ đáng ghét."
Con gà nhỏ nhảy nhót vài cái, đang định mắng lại, thì cảm giác được có người đến gần, liền xông vào cơ thể Liễu Nhi, biến mất không thấy.
Kinh Ngạo Tuyết mở cửa đi vào, liền thấy Liễu Nhi tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, trong lòng buồn rầu nói: "Liễu Nhi chẳng lẽ không muốn thấy mẫu thân sao?"
Liễu Nhi vội vàng lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy nhảy xuống, mang giày đi lên trước, ôm Kinh Ngạo Tuyết chân không muốn rời nói: "không phải, mẫu thân, con muốn nhìn mẫu thân."
Kinh Ngạo Tuyết bị nàng nói một câu liền thuyết phục, vẻ mặt liền cười tươi ôm nàng nói: "vậy là được rồi, nương thân con nấu xuống cơm rồi, chúng ta ra ngoài ăn thịt thôi."
Liễu Nhi dựa vào ngực nàng, trong lòng thở dài một hơi.
Nàng ngồi cạnh bàn, vì trước đó xảy ra chuyện, Thẩm Lục Mạn cùng Kinh Ngạo Tuyết đều lo lắng không dứt nhìn nàng.
Liễu Nhi giả vờ tự gắp thịt ăn, nàng không thích mùi vị thịt, càng thiên về khẩu vị mộc mạc hơn, nhưng nghĩ đến con gà nhỏ trước đó uy hiếp, nàng liền đem thịt nhét vào miệng nuốt xuống bụng.
Ăn bữa cơm không cảm thấy vị xong, Liễu Nhi thấy Kinh Ngạo Tuyết liền về phòng nằm, đi tới nói: "mẫu thân, trước đó ngươi sinh bệnh, là vì, dị hỏa?"
Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi nói: "cái này là nương thân nói cho con biết?"
Liễu Nhi lắc đầu, nhíu mày bất an nói: "con trước đó, nghe hai người, có nói qua."
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, liền nhéo khuôn mặt bánh bao nhỏ của nàng nói: "đừng lo lắng, chỉ là dị hỏa mà thôi, ta cũng nghĩ cách đối phó nó rồi."
Liễu Nhi miễn cưỡng cười, nhìn Kinh Ngạo Tuyết nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng không thể đi vào quấy rầy, thấy nương thân rửa chén, cũng định vào phòng nghỉ ngơi, nhân tiện nói câu nghỉ trưa, xoay người về phòng.
Nàng đóng cửa phòng, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đến khi nương thân khép cửa phòng lại, nàng mới đến bên giường, nói với không khí: "ngươi ra đi, vừa rồi ngươi nói, có thể giúp mẫu thân ta?"
Con gà nhỏ đột nhiên từ trong người nàng nhô ra, ngáp một cái nói: "là thật, nhưng mà tại sao ta phải giúp ngươi?"
Liễu Nhi lắc lắc ngón tay nói, "ta có thể, làm người hầu, cho ngươi."
Con gà nhỏ sửa lại nói: "ngươi hiện tại là người hầu rồi a, còn cần ngươi làm cho ta gì chứ, ngươi muốn làm cái gì, ta cần gì phải bỏ nhiều công sức như vậy, giúp một người ngoài không liên quan."
Liễu Nhi nóng nảy, vội hỏi: "không thể không liên quan, nàng là, mẫu thân, của ta, hơn nữa, ngươi không phải, phượng hoàng sao?"
Con gà nhỏ liếc nàng một cái nói: "ngươi nhìn hình thể ta hiện tại, ta vừa phá xác không lâu, tu vi trên người còn chưa hoàn toàn khôi phục, Ly Mộc Phần Hỏa nói thế nào cũng là một trong thập đại dị hỏa tu tiên giới, nếu ta đụng phải, nói không chừng mạng cũng bị cắn nuốt hết nửa cái."
Liễu Nhi thất vọng a một tiếng nói: "như vậy a, quên đi."
Mẫu thân cũng đã nói nàng sẽ nghĩ cách, con gà nhỏ nhỏ cũng không đồng ý giúp, nàng hiện tại chỉ có thể giương mắt nhìn, cái gì cũng không làm được.
Nàng chán nản nằm trên giường, con gà nhỏ lại nhảy nhót vào ngực nàng nói: "bất quá a, nếu ngươi làm người hầu của ta, ta ngược lại cũng cho ngươi chút mặt mũi, chỉ cần ngươi theo nương thân ngươi học làm cơm, có được trù nghệ tốt của nàng, đồng thời ngoan ngoãn sau này đều nấu cơm cho ta, ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi chuyện này."
Liễu Nhi vội vàng ngồi dậy, tinh thần tươi tỉnh nói: "thật không?"
Con gà nhỏ mơ hồ cảm giác mình mắc bẫy, trong lòng nó không vui lại chó chút bất mãn, nhân tiện nói: "ngươi là nguồi hàu của ta, sau này phải chuyên tâm hướng về ta mới đúng, không thể nhìn những người xung quanh khác quan trọng hơn ta."
Liễu Nhi cười khô khan, hiện tại nàng vẫn còn ghét con gà nhỏ này a, nưng mà nói không chừng con gà nhỏ này biết thuật đọc tâm, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều.
Con gà nhỏ cúi đầu nói: "ngươi cho ta vài ngày, vài ngày nữa ngươi nghĩ cách tiếp cận mẫu thân, ta tìm cách rồi giúp ngươi giải quyết chuyện này, nhưng mà chuyện ta đã nói ngươi đừng có quên, nếu không ta cắn ngươi a."
Liễu Nhi vui vẻ đáp ứng, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề khó trên người mẫu thân, muốn nàng làm gì cũng được.
Nàng còn nhớ trước đó khi còn ở trên núi, dáng vẻ mẫu thân dính đầy máu, nhìn qua vừa đau vừa đáng sợ, nàng không muốn mẫu thân bị thương nữa.
Hơn nữa yêu cầu con gà nhỏ nói ra, cũng không quá khó, vốn nàng cũng thích giúp nương thân, việc nấu nướng xem nhiều rồi cũng biết, chỉ là tuổi nàng còn quá nhỏ, bếp lại quá lớn, không thể khống chế tốt mà thôi.
Nhưng mà, nếu con gà nhỏ làm xong rồi, nàng ngược lại cũng có thể nghiêm túc học nấu ăn.
Đây là việc nàng thích làm, hơn nữa biết nấu đồ ăn cũng là một nghề, tương lai nàng có thể đến tửu lâu làm đầ bếp, còn có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Nương thân mà biết, nhất định cũng sẽ rất vui.
Nghĩ như vậy, nàng liền từ trên giường nhảy xuống, mang giảy vào nói: "ngươi vào trong thân thể ta, ta đi tìm mẫu thân, cho ngươi cơ hội nghĩ cách."
Con gà nhỏ trừng đôi mắt đỏ nhìn nàng một cái bĩu môi nói: "gấp cái gì? ta vừa ăn cơm xong, hiện tại còn mệt, trước hết phải cho ta nghỉ ngơi một chút đã a? ngược lại mẫu thân ngươi có bản lĩnh đặc thù, không cần ta hỗ trợ nàng, nàng cũng có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, nhưng mà thời gian kéo dài càng lâu, đối với thân thể nàng phải chịu tổn thương lớn mà thôi."
Liễu Nhi nghe vậy, cắn môi nói: "ta... xin ngươi."
Con gà nhỏ tức đến phồng người lên, tựa như quả cầu không cam lòng ở trên người Liễu Nhi nhảy nhót vài cái, nhưng mà thân thể nó quá nhẹ, ở trên người Liễu Nhi tựa như lông vũ, hoàn toàn không được gì.
Liễu Nhi nắm lấy nó nói: "Tiểu Hôi, cầu ngươi giúp ta a."
Con gà nhỏ đen mặt lại nói: "Tiểu Hôi cái quỷ gì a? trình độ đặt tên của ngươi cũng quá thấp a, hơn nữa ta cũng có tên, đừng nói nhanh như vậy ngươi đã quên, nếu không ta cắn ngươi."
Liễu Nhi xẹp miệng nói: "nhưng mà... nhưng bộ dạng ngươi hiện tại, ta nhớ được a."
Con gà nhỏ không vui nhảy vài cái, khiến lòng bày tay Liễu Nhi bị đạp ngứa một chút, nó không cam tâm tình nguyện nói: "Tiểu Hôi thì Tiểu Hôi a, dù sao cũng mạnh hơn con gà nhỏ nhiều, đừng có đem ta ví như tục vật, ta là phương hoàng, hơn nữa ngươi có từng thấy qua con gà nhỏ nào đẹp như vậy chưa a?"
Liễu Nhi thầm nói: dung mạo ngươi so với con gà nhỏ mới sinh ra còn xấu hơn a.
Cái này nàng chỉ dám nghĩ thoáng qua trong đầu, sợ con gà nhỏ đọc được suy nghĩ không vui, liền nói sang chuyện khác: "Tiểu Hôi, hiện tại, ta đi a?"
Tiểu Hôi chẹp chẹp miệng nói: "Mẫu thân ngươi và nương thân ngươi đang nằm trên giường nói chuyện phiếm a, cái đồ bú sữa mẹ như ngươi qua đó làm gì, chướng mắt vướng bận, chờ các nàng tỉnh ngủ, ngươi đến gần mẫu thân, ta nhân cơ hội đó tiếp cận nàng, giải quyết dị hỏa trên người nàng."
Liễu Nhi nghe vậy nằm trên giường nói: "vậy phải làm sao đây?"
Tiểu Hôi dựa vào ngực nàng nói: "chuyện này trước đây ta cũng chưa làm qua, dựa theo cách cảu ta thì hẳn là phải cắn nuốt nó, bất quá Ly Mộc Phần Hỏa đối với ta cũng không có tác dụng gì, nhưng mà để lại cho mẫu thân ngươi, có thể trở thành mộc hỏa song linh căn, hỏa hê linh căn càng mạnh hơn, vậy thu phục dị hỏa cũng dễ dàng cho nàng sử dụng, tương lai tu luyện đối với nàng cũng có nhiều cái lợi."
Liễu Nhi nghe nói nói như vậy, đột nhiên trong lòng cảm động.
Mặc dù Tiểu Hôi lúc đầu cho nàng ấn tượng không tốt, nhưng nghe lời nó vừa nói, mỗi câu đều là vì mẫu thân của nàng mà suy nghĩ.
Đột nhiên nàng cảm thấy, Tiểu Hôi kỳ thực cũng không xấu xa như vậy, tuy đối với mình thực sự rất xấu, nhưng mà nó thực sự đang giúp đỡ.
Liễu Nhi lần đầu gặp phải chủ nhân như vậy? đại khái là vậy, nghe nó không ngừng lải nhải, tâm tình cũng không quá mất mát.
Nàng vuốt bộ lông xám của Tiểu Hôi, không tự chủ nhớ đến Đại Bạch, cận thẩn hỏi: "Đại Bạch, thực sự bị ngươi ăn rồi sao?
Tiểu Hôi dừng một chút, âm dương quái khí nói: "sao hả? ngươi còn muốn giữ nó lại? ngươi là người hầu là sủng vật của ta, là sủng vật thì sao dám nuôi sủng vật khác, đừng có mơ tưởng, ta ăn hết rồi, đừng có nghĩ muốn ta nhổ ra."
Liễu Nhi lại tức giận, thầm nói: Tiểu Hôi quá bá đạo hung tàn, nàng vẫn có chút chán ghét nó.
Nàng nhắm mắt lại, nói: "ta phải ngủ trưa, trước đó, không phải, ngươi mệt sao? ngươi cũng ngủ đi."
Tiểu Hôi nghe vậy, ngáp một cái, dựa vào ngực nàng lăn lăn, tìm một tư thế thoải mái.
Không biết vì sao, nó cảm giác sau khi ký khế ước, thực lực lại trở nên yếu hơn.
Theo lý thì không nên a, nó rõ ràng cùng cái nhân loại / này ký khế ước chủ tớ mà.
Nó nghĩ thế nào cũng không ra, liền không nghĩ nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Nàng bên này vừa ngủ, Thẩm Lục Mạn liền nói với Kinh Ngạo Tuyết: "Liễu Nhi ngủ."
Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: "cảm giác cùng bình thường không có gì khác, nhưng mà vết thương trên tay nàng, ta thấy không giống nư bị ngã, ngyocjw lại như bị vật nhọn đâm, đáng ghét, rốt cuộc là ai?"
Thẩm Lục Mạn cũng lo lắng nhíu mày lại nói: "Nhìn bộ dạng Liễu Nhi dường như không muốn nói, có phải là nương của Trương Xảo Nhi?"
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một cái, nói: "Trương Xảo Nhi là kẻ gây họa, nương nàng đúng là ở trong thôn, nhưng mà cách nahf chúng ta khá xa, hai đứa nhỏ Ngô gia cũng không thấy thím Trương gia ở cạnh bờ sông, ta cảm thấy không phải là nàng, chuyện này chút kỳ quái."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, đột nhiên nói nhỏ: "ta cảm giác trên người Liễu Nhi có khí tức kỳ quái."
Nàng vốn định nói là khí tức đại yêu, nhưng nghĩ lại, Kinh Ngạo Tuyết còn không biết mình là bán yêu, nếu đột nhiên nói ra chuyện này, Kinh Ngạo Tuyết nhất định sẽ nghi hoặc vì sao nàng lại biết được.
Chuyện này, xem ra chỉ có nàng phải tự đi điều tra.
Vì vậy, nàng trấn an Kinh Ngạo Tuyết vài câu, để nàng trông nom Liễu Nhi vài ngày, trong lòng cũng có dự định, chiều này vào quân sơn, tìm con ngựa trắng tư tế hỏi một chút.
Trong lòng nàng cũng đã mơ hồ có suy đoán, nhưng vẫn không hiểu được, liền dự định hỏi tư tế rồi tính tiếp.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng nhăn mặt nghĩ ngợi, liền ôm nàng nói: "đừng lo lắng, ta sẽ trông Liễu Nhi, nhất định sẽ không để việc hôm nay phát sinh."
Thẩm Lục Mạn dựa vào người nàng, khuôn mặt hơi nóng lên nói: "được, hôm nay ta lên núi săn thú, thịt trong nhà cũng ăn hết rồi, ta đi bắt thêm vài con về, cho ngươi bồi bổ thân thể."
"Ân." Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, đột nhiên như nhớ ra gì đó, cau mày nói: "lúc trước con thỏ Đại Bạch Liễu Nhi hay mang theo đâu rồi? trước đó ta ra bờ sông tìm không thấy Đại Bạch, khi đó cũng chỉ chú ý đến chuyện Liễu Nhi bị thương, không có nghĩ nhiều."
Nàng nhéo cằm nói: "hiện tại nghĩ lại thực kỳ quái á, con thỏ tuy không hiểu tiếng người, nhưng cũng đã quen nuôi nhốt, cho dù Liễu Nhi không để ý đến nó, nó cũng nên quay về mới đúng chứ.
Thẩm Lục Mạm cũng hoài nghi nói: "vậy ngươi ngủ đi, ta ra ngoài tìm một chút, nói không chừng là lo ăn cỏ nên quên về nhà, hơn nữa nếu nó chạy về phía núi, cũng không phải là không thể, cùng lắm thì bắt một con giống vậy về cho Liễu Nhi."
Kinh Ngạo Tuyết gật dầu, thân thể nàng vẫn suy yếu như trước, liền kéo Thẩm Lục Mạn trên giường đi ngủ.
Thời gian ngủ trưa không dài, Kinh Ngạo Tuyết nằm một lát thì Thẩm Lục Mạn gọi dậy, Thẩm Lục Man đứng dậy đi thu dọn liền mang theo công cụ lên núi.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi trong nhà chính, mở du ký mua được trên trấn ra xem, đang xem đến hứng thú thì Liễu Nhi vuốt mắt mở cửa phòng đi ra.
Kinh Ngạo Tuyết nói: "Liễu Nhi tỉnh, chiều nay có muốn ra ngoài chơi không?"
Liễu Nhi lắc đầu nói: "mẫu thân, buổi trưa khỏe."
Nàng đến chỗ chum nước nhỏ, múc nước rửa mặt, thanh tỉnh một hồi liền nhớ đến chuyện cùng Tiểu Hôi nói trước đó, vội vàng đến bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, ngoan ngoãn ngồi xuống nói: "mẫu thân, hôm nay ta ở nhà, cùng ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết sờ đầu nhỏ của nàng, cười nói: "Liễu Nhi thật ngoan, vậy hôm nay sẽ kể chuyện cho Liễu Nhi nghe được không?"
Liễu Nhi gật đầu, bên tai là âm thanh trầm bổng của Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng cảm giác trong cơ thể có một cổ hơi thở, cánh tay giơ lên, nàng không chờ Tiểu Hôi nói, liền đưa tay dán lên người Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một hồi nói: "Liễu Nhi, con đây là..."
Liễu Nhi nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống nói: "con ngồi, trong lòng, mẫu thân, ôm con, được không?"
Kinh Ngạo Tuyết dĩ nhiên ừ, kéo Liễu Nhi vào, ở trước mặt nàng lật sách, đọc từng chữ.
Liễu Nhi không yên lòng, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm thấy hôm nay thân thể Liễu Nhi vô cùng nóng.
Không lâu sau, ngay chỗ nàng cùng Liễu Nhi dính nhau, đã ra một thần mồ hôi.
Nàng còn nghĩ rằng dị hỏa lại bắt dầu quấy phá, vội vàng buông Liễu Nhi ra đứng dậy nói: "Liễu Nhi tự mình chơi một hồi, ta về phòng nghỉ ngơi một chút."
Liễu Nhi bất ăn nhìn nàng nói: "mẫu thaanm ngươi không khỏe sao?"
Kinh Ngạo Tuyết không muốn để cho nàng lo lắng, liền miễn cưỡng cười nói: "à không, ta còn khỏe, chỉ là có chút mệt, Liễu Nhi ngoan, ta không có việc gì."
Nàng nói vậy không chờ Liễu Nhi trả lời liền xoay người đóng cửa phòng, đi nhanh vài bước lên giường nằm.
Dị hỏa trong đan điền lại bắt đầu quấy phá, lúc này so với mấy lần trước còn bạo ngược hơn.
Thể tích dị hỏa cũng tăng vọt gấp mấy lần, cả đan điền đều bị dị hỏa bao phủ, tình trạng giống hệt lần đầu tiên dị hỏa xâm nhập vào trong cơ thể nguyen chủ.
Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ không tốt, liền dùng mộc hệ dị năng che chở linh căn trong đan điền, nàng không muốn bị dị hỏa hủy linh căn lần nữa.
Hiện tại Thẩm Lục Mạn không có ở đây, Liễu Nhi chỉ là một hài tử, bên ngoài còn có nguy hiểm lớn không biết tên đang rình rập, Kinh Ngạo Tuyết cố nhịn lại đau đớn muốn vỡ tung trong cơ thể, kinh mạch trong người vừa hồi phục không bao lâu giờ lại vỡ ra.
Nàng đau đến cắn môi, rất nhanh trên môi đầy dấu răng, máu cũng theo khóe miệng chảy xuống.
Rất đau, so với lần trước còn đau hơn.
Năm đó nguyên chủ cũng trải qua đau đớn như vậy, thậm chí sau đó chuyện này vẫn kéo dài nhiều lần, khó trách lúc đó lại qua loa phóng túng.
Nàng không muốn giống như nguyên chủ, nàng cũng không có gia thế bối cảnh tốt như là nguyên chủ, hiện tại đang ở nhân gian, đến cả đan dược cấp thấp cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau