Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Tu luyện
Kinh Ngạo Tuyết theo sau, nhưng không biết nên ở chung với thê tử nguyên chủ thế nào.
Khi còn nhỏ nàng là cô nhi, chưa từng thân cận với ai.
Trước mạt thế ở trường học nàng bị xa lánh, cho nên tính khí cổ quái, không có bạn bè, sau mạt thế thì càng không, lòng người khó dò, không ai nguyện ý cùng người xa lạ thổ lộ tình cảm của mình, nàng lại cẩn thận đa nghi, đối với người nào cũng ôm sự cảnh giác đến . phần trăm.
Lần này lại ngoài ý muốn xuyên qua thế giới khác, còn có thêm hai người thân, lòng nàng cũng là xác thịt, không thể coi họ như người Hàn gia, hay những thôn dân khác là một.
Trước đó cùng tiểu cô nương Kinh Liễu Nhi ở chung cả người nàng đã không được tự nhiên, lúc này còn phải dùng thân thể này từng ở chung gần gũi với thê tử, nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân không biết điều khiển thế nào.
Không biết đối phương đang nghĩ gì, nhìn nàng đoán chừng như mãnh thú và dòng nước lũ, cho nên đi phía trước vừa vội vừa nhanh, trong chốc lát, đã bỏ lại nàng rất xa từ đằng sau.
Ngay từ đầu, Kinh Ngạo Tuyết còn kéo thân thể hư nhược theo sát, sau đó cũng nghĩ thông suốt, nàng cười tự giễu, đơn giản thả chậm cước bộ, một mình ở phía sau nhàn nhã tự tại lắc lư.
Nơi này trời cao mây nhạt, bầu không khí tĩnh mịch lại hài hòa, nàng rất nhanh đã chìm đắm trong đó, hít một hơi sâu.
Nói đến thì nàng xuyên qua lúc này coi như là nhân họa đắc phúc, ở xã hội mạt thế ăn thịt người sống năm, nàng đã sớm quên cuộc sống bình thường ra sao rồi.
Nàng đã lâu chưa thấy qua lục địa lớn như vậy, cũng đã lâu chưa được ngửi qua khí tức thảo mộc.
Nơi này mặc dù là nhân gian, nhưng lại có tồn tại đại lục tu tiên giới dị thế, mặc dù linh khí trong không khí thiếu thốn, nhưng đối với nàng mà nói cũng đủ nồng.
Nàng ở mạt thế sơ kỳ, cũng đã thức tỉnh mộc hệ dị năng, dị năng là kỹ năng thiên phú cường đại nhất của loài người trong mạt thế, chỉ cần biết vận dụng, sử dụng dị năng, thì nhẹ nhàng nhưng đang sử dụng chân tay mình vậy.
Hiện tại, dị năng của nàng đã bị rút, tựa như chân tay bị chế ngự, đối với nàng đầu luôn căng thẳng mà nói thì là trong người trống rỗng không có sức.
Nghĩ đến, khuôn mặt nàng liền nghiêm túc, thầm nghĩ: nàng phải nhanh lấy mộc hệ dị năng tu luyện mới được.
Cách để tăng dị năng tóm lại có nhiều loại, mọi người đều biết đó hấp thụ năng lượng tinh hạch của xác sống, chỉ cần hấp thụ tinh hạch với số lượng nhất định, có thể đột phá, dị năng sử dụng trong cơ thể cũng tự nhiên tiến giai.
Nhưng ở thế giới này không có tinh hạch, nàng chỉ có thể dùng cách khác mới đạt được mục đích.
Trong trí nhớ nguyên chủ, nàng biết được chỗ này có một loại năng lượng tồn tại thay thế giống tinh hạch, được tu tiên giới gọi là linh thạch, nếu hiện tại nàng đã ở tu tiên giới, vậy thì có thể dùng linh thạch thử một chút.
Chỉ là hiện tại nàng đang ở nhân gian, cho dù có linh thạch ngoài ý muốn chảy vào, cũng coi như là kỳ trân dị bảo, giá trị cao khó có thể tưởng được.
Cho nên, cũng chỉ có thể dùng cách thô sơ nhất thôi, đó chính là hấp năng lượng mộc hệ sinh vật tỏa ra.
Nghĩ đến là làm liền, trong thôn này rất an toàn, nàng không cần lo lắng bị xác sống hay dị thú đột nhiên xông đến.
Nàng đứng vững tại chỗ, nhắm mắt lại cảm thụ mộc hệ nhân tử trong thiên địa một phen.
Thế giới này thực vật che kín rất nhiều, cho nên mộc hệ nhân tử hoạt động cũng khá sôi nổi, tuy trong lòng nàng sớm có dự liệu, nhưng vẫn mừng rỡ không thôi.
Nàng cảm ứng mộc hệ nhân tử xung quanh, chọn nơi có mộc hệ nhân tử hoạt động mạnh nhất, nàng nhìn đến hướng kia, phát hiện đó là quần sơn lúc đầu nàng định đến đó.
Nàng nhíu mày, đi thẳng lên núi.
Cùng lúc đó, Kinh Liễu Nhi được nương thân ôm về nhà, nàng mở to đôi mắt đen láy, nhìn nương thân rồi lại nhìn một chút ra ngoài cửa, lại không phát hiện thân ảnh mẫu thân, khuôn mặt nàng liền rũ xuống, thất vọng.
Thê tử nguyên chủ chính là Thẩm Lục Mạn thấy vậy hơi nhíu mày, nàng ngồi xuống nhìn thẳng nữ nhi, nói: "nàng có đánh con không?"
Kinh Liễu Nhi lắc đầu nói: "mẫu, mẫu thân.... hôm, hôm nay rất tốt, không có.... đánh Liễu Nhi, còn mang, mang Liễu Nhi, đi ăn... đồ, ăn ngon."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy chân mày nhíu sâu hơn.
Hôm nay nàng qua về sớm, vì trong lòng lo lắng không rõ, sợ trong nhà có chuyện không hay, chỉ có thể dùng chút linh lực bước nhanh hơn.
Nguyên bản lộ trình hai canh giờ, cũng bị nàng giảm xuống còn nửa canh giờ, nàng về trước nhà, quả nhiên không thấy được thê lang cùng thân ảnh nữ nhi.
Nàng rất sợ, sợ thê lang đối với nữ nhi bất lợi, theo lý thì thê lang cũng là mẫu thân nữ nhi, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Kinh Ngạo Tuyết cho đến giờ vẫn không coi Liễu Nhi là nữ nhi của nàng.
Khi nàng tuổi đã vào Kinh phủ, trở thành nha hòa vẩy nước quét nhà, khu vực quét dọn chính là tiểu viện của Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết là người tính tình thế nào, nàng hiểu rất rõ.
Kinh Ngạo Tuyết trước mặt người ngoài cao ngạo thờ ơ, thực tế trong lòng luôn mang thù, đối với người chọc giận nàng thì đừng nói đến thủ đoạn độc ác đến cả phân tình cũng không lưu lại một nửa.
tuổi linh căn nàng hủy hết, biết tưởng đổ nên mọi người cũng đẩy, những người đắc tội nàng cũng có tính cách rất lớn.
Sau khi bị gia chủ an bài đám hỏi, nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết trong lòng tràn đầy không tình nguyện, thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết là người thức thời, cũng hiểu rõ đó là lựa chọn tốt nhất cho nàng.
Kinh Ngạo Tuyết coi đám hỏi là rơm rạ cứu mạng, nhưng tất cả những hy vọng này đều bị mình hủy, không những bị từ hồn, đến cả gia chủ cũng đối với nàng thất vọng hoàn toàn, sau đó thì bị đuổi khỏi tu tiên giới.
Cũng từ đó, Kinh Ngạo Tuyết đối với nàng hận thấu xương cũng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Lục Mạn đối với chuyện này, trong lòng còn giữ áy náy, mấy năm qua nàng vì chút nguyên nhân, đối với Kinh Ngạo Tuyết từng bước nhường đường, mặc dù bị nàng hành hạ ẩu đả, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến phải rời khỏi đối phương.
Một mặt là vì không thể nói rõ với nhau, một mặt khác là vì Kinh Ngạo Tuyết ngược đãi nàng cũng không có gì.
Nàng là một tu sĩ, mặc dù không có thiên phú cao như Kinh Ngạo Tuyết, bản thân lại là ngũ linh căn kém cỏi, nhưng tu luyện nhiều năm, hiện tại cũng đã có luyện khí tu vi tầng ba.
Ở nhân gian này, hầu như có thể hành tẩu.
Mà Kinh Ngạo Tuyết hiện tại chỉ là phàm nhân, mặc dù quyền đấm cước đá, nhưng lực đạo cũng không lớn.
Nàng có thể nhịn để Kinh Ngạo Tuyết đánh, nhưng nữ nhi là người thân duy nhất của nàng, Kinh Ngạo Tuyết trước đây coi như không đúng mực, lại biết bản thân không thể đụng vào nghịch lân, nàng muốn sống còn phải dựa vào chính mình, cho nên không dám hạ ngoan thủ với nữ nhi.
Hiện tại thì....
Kinh Ngạo Tuyết đang định tức mình sao?
Thầm Lục Mạn thần tình khủng hoảng sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy cắn ngón tay, dùng máu cùng linh lực, từ trong không khí vẽ một cái truy tung phù, hồng quang phù cũng liền sáng lên.
Kết quả lại nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết ở Hàn gia thi thố tài năng, tư thái cao ngạo, ánh mắt tàn nhẫn, so với mấy năm trước khi còn là tam tiểu thư thiên tài tu luyện của Kinh gia, hoàn toàn giống nhau.
Tim nàng đập mạnh, không hiểu vì sao đã chuẩn đoán kinh mạch hủy hết, cả đời không thể tiếp tục tu luyện, tam tiểu thư vì sao lúc này lại khôi phục lại được, trong cơ thể còn khởi động nguồn năng lượng xa lạ lại có chút quen thuộc.
Nhưng nàng biết, Kinh Ngạo Tuyết có thù tất báo, trước đó bị Hàn cử nhân đánh cho một trận, còn bị nhục nhã một phen, tuyệt đối sẽ không quên dễ dàng như vậy.
Từ trước đến giờ nàng khinh thường người phàm, trước đó cùng Hàn cử nhân kia dây dưa không rõ cũng vì cam chịu mà thôi.
Hiện tại có thể tu luyện được, nàng tự nhiên có sức mạnh, dĩ nhiên sẽ lộ ra chân diện mục thực.
Thẩm Lục Mạn như rơi vào hầm băng, đây đối với nàng mà nói là một tin xấu, điều này đại biểu Kinh Ngạo Tuyết muốn trả thù nàng càng lúc càng nghiêm trọng.
Nàng không sợ Kinh Ngạo Tuyết, nhưng sợ đối phương hạ thủ với nữ nhi của mình.
Dù sao, nàng và Kinh Liễu Nhi, đều là chỗ bẩn mà Kinh Ngạo Tuyết không muốn nhìn đến.
Nghĩ như vậy, Thẩm Lục Mạn mím chặt môi, trên mặt cũng hiện lên sầu lo.
Nàng không biết nên làm gì để tránh thảm kịch phát sinh, chỉ có thể ấn vai Kinh Liễu Nhi nghiêm túc cảnh cáo nàng, nói: "nghe lời nương, sau này cách xa mẫu thân con ra một chút."
Kinh Liễu Nhi không hiểu nói: "nương, mẫu thân, mẫu thân rất.... tốt, nàng, nàng sẽ không...."
"Đừng nói đến nàng." Thẩm Lục Mạn quát lớn một tiếng, cắt ngang lời nàng, khiến Kinh Liễu Nhi run sợ.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn hổ thẹn, lại chỉ có thể xoa đầu nàng, nói: "nàng theo chúng ta không phải người cùng một đường, nghe lời nương thân, mẫu thân sẽ không hại ngươi."
Kinh Liễu Nhi trong lòng khó hiểu lại thất lạc, rất muốn nói mẫu thân đối với nàng rất tốt, nhưng nương thân là người nàng thân nhất của nàng, nàng không muốn để nương thân thất vọng và lo lắng, liền chần chờ gật đầu, tâm tình cũng tốt lên.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, cũng cảm thấy lo lắng, trước kia Kinh Liễu Nhi nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết liền sợ run rẩy, hiện tại chỉ mới đến trưa mà Liễu Nhi đã hoàn toàn không sợ nàng, còn nỗ lực nói giúp cho nàng.
Kinh Ngạo Tuyết không hổ là tam tiểu thư Kinh gia, quả nhiên là hảo thủ đoạn.
Thẩm Lục Mạn cười nhạt trong lòng, nàng đã ước định không làm gì Kinh Ngạo Tuyết, thế nhưng đừng có ép nàng, nếu không.... chuyện gì nàng cũng dám làm.
Nàng thở dài một hơi, cười miễn cưỡng nói: "Liễu Nhi đói không? nương thân đến phòng bếp làm cho con ăn."
Kinh Liễu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Liễu Nhi, ăn... ăn rồi, nương thân, người, người ăn đi."
Thẩm Lục Mạn nhìn khuôn mặt nữ nhi bình tĩnh, nụ cười nhu hòa rất nhiều, nói: "Được, vậy con cùng nương thân đến phòng bếp làm cơm ăn."
Kinh Liễu Nhi gật đầu, cầm lấy vạt áo Thẩm Lục Mạn đi theo như cái đuôi nhỏ, cùng Thẩm Lục Mạn ra phía sau.
Ed: hôm nay có chút chuyện buồn các thím ạ, mình làm báo tường cho người ta chỉ lấy vốn tiền công gần như ko tính chỉ có k, còn phải hầu hạ đi gửi tờ báo hoàn thành cho người ta lên xe buýt chạy theo rượt xe buýt thấy bà luôn T^T,
trước đó thì hứa cho người chạy xe xuống lấy từ báo tường, sau đó lại bắt ed đi xe máy ra gửi ở bến xe buýt, xong rồi còn càu nhàu sao gửi xe này mà ko phải xe kia tùm lum tà la....
trước đó còn phải đi mua cả đồ dùng về mần cho người ta, vì thời gian chỉ có hai ngày ed phải thức giờ sáng mần, trưa ko dám ngủ mần cho xong hai ngày rồi đi đưa, ko có thời gian học bài edit truyện luôn T^T.
Bị hối rồi ý kiến ý cò đủ kiểu T^T vẽ thiếu vẽ thêm đi...., sau khi xong người ta hứa là chuyển khoản cho ed liền, rồi sau đó nói với ed chuyển khoản mắc quá đến k lận, thôi để người ta về gửi tận nhà cho ed, rồi chờ thấy mọe luôn ko thấy nói gì ed nt hỏi lại thì nói ed vô duyên này nọ? what the hell? .....
rồi còn nói ed lôi cả mẹ vô, nói là ed làm hay mẹ ed làm. Ed cũng giải thích là ed ko tiền, ed mượn tiền mẹ làm rồi chờ người ta trả tiền, ed trả lại cho mẹ, mẹ hỏi thì ed nt hỏi người ta thôi sao chưa thấy đưa tiền? vì ed hứa với mẹ cũng nói là người ta đưa tiền ed trả lại cho mẹ rồi, nào ngờ bị người ta nói xối xả này nọ.... ed buồn lắm các thím ơi, là bạn bè với nhau cả một học kỳ rồi mà kỳ cục vậy á..... cầu các thím an ủi, cầu vote cho đỡ buồn T^T