Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Không uổng.
Tim Thẩm Lục Mạn chợt nhảy lên, nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết trước mắt, đã thấy đối phương chặn môi mình.
Đôi môi mềm mại kiên trì mài xé bờ môi, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm qua, khiến Thẩm Lục Mạn có cảm giác như toàn thân bị điện giật, nàng không biết phải làm sao. chỉ theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy đáy mắt càng sâu sắc.
Cũng may đây là phòng nàng, giường nàng, thân thể nàng lại dâng lên đột xúc động quen thuộc mà xa lạ.
Thấy Thẩm Lục Mạn tùy ý để nàng hôn, thậm chí còn hé cánh môi, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ, thuận theo bản năng ôm Thẩm Lục Mạn để lên giường.
Cánh môi nóng rực giao hòa, Kinh Ngạo Tuyết rất nhanh không đủ thỏa mãn, nàng nhớ hình ảnh từng thấy ở mạt thế, vươn đầu lưỡi dò xét, đẩy cánh môi Thẩm Lục Mạn ra.
Cứ nghĩ thân cận quá sẽ rất khó chịu, còn lo nước bọt chảy xuống, nhưng không ngờ tư vị này tuyệt vời đến như vậy.
Hôn lưỡi khác với hôn đơn giản, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy cả người nóng lên, độc chiếm bá đạo đi sâu đến tận đáy lòng, để nàng tùy ý làm loạn trong miệng Thẩm Lục Mạn.
Ngược lại đối phương đều bao dung nàng tất cả, còn nàng từng bước ép sát đầu lưỡi nhất tịnh tiếp nhận.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, một tay tháo đai lưng Thẩm Lục Mạn xuống.
Tay nàng hơi lạnh, theo khe hở quần áo thò vào trong trong, chạm đến làn da mềm mại của đối phương, lập tức bị hấp dẫn yêu thích trêu chọc vài cái không buông tay.
Thẩm Lục Mạn chỉ cảm thấy bên hông mát lạnh, lại bị đối phương sờ soạng vài cái, nhất thời da đầu tê dại, hoảng loạn không biết ứng đối liền một cước đạp Kinh Ngạo Tuyết ra.
Lúc này nàng không có chú ý, khí lực chân cũng không nhỏ, đá Kinh Ngạo Tuyết bay ra ngoài.
Kinh Ngạo Tuyết nằm trên đất, thầm nói: cái này cũng không uổng, chết cũng không tiếc.
Thẩm Lục Mạn lại bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả đai lưng cũng không chú ý đến, liền vội vàng đứng dậy chạy đến xem thương thế đối phương.
Kinh Ngạo Tuyết trì độn a một tiếng, cười nói: "tiểu nương tử, khí lực của ngươi.... mạnh thật a."
Cũng phải thôi, lần trước ở phố ngựa dẫm chân một cái cũng làm mặt đất hỏng.
Mộc cước này so với trước kia có chút nhẹ, nhưng Kinh Ngạo Tuyết cảm giác tạng đều bị đối phương đá nát.
Nàng được Thẩm Lục Mạn đỡ dậy, không nén được ho khan một tiếng, liền hộc một ngụm máu.
Thẩm Lục Mạn sợ hãi, bế nàng lên nhẹ nhàng đặt lên giường, tay chân luống cuống nói: "làm sao đây? ta... xin lỗi..."
Kinh Ngạo Tuyết dựa vào giường, liền phun ra một ngụm máu nói: "không sao đâu, ngươi đến phòng thuốc lấy dược hoàn đến đây, ta ăn xong.... liền ổn."
Sắc mặt Thẩm Lục Mạn trắng bệch, vội vàng hoảng sợ chạy ra ngoài.
Kinh Ngạo Tuyết lau máu bên mép, thầm nghĩ: ai kêu ngươi chiếm tiện nghi người ta rồi bị đánh a.
Nàng nhắm mắt lại, điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể, chữa trị vùng bụng bị đá.
Rất đau a, mặc dù có mộc hệ dị năng, nhưng mộc hệ dị năng cắp hai lực chữa trị bình thường, không hiệu quả bằng dược hoàn luyện chế chữa trị cho thỏ.
Bất quá, đau cũng đáng nàng nghĩ thầm: cuối cùng cũng hiểu á nhân làm sao có thể làm được.
Khi nàng ở mạt thế, vô tình một lần được nhìn thấy hiện trường thực, bất quá khi đó là nhiều nam một nữ.
Lúc đó chỉ thấy cay mắt, tiện tay giúp nữ nhân kia, sau đó đem hình ảnh khắc trong đầu.
Từ đó về sau, nàng đối với chuyện đó vô cùng bài xích, căn bản không muốn tiếp xúc thứ đó.
Cho nên, nàng cũng không biết hai nữ nhân nên làm gì.
Trước đó nàng đã quan sát qua thân thể á nhân, so với thân thể trước đó của nàng cũng như vậy.
Nhưng không có nam căn làm sao tiến sâu thêm một bước a?
Trong lòng nàng hoang mang thậm chí còn mua sách đen về xem, ah.... tuy kết quả cuối cùng vẫn không được gì.
Nhưng vừa rồi, khi người nàng nóng lên đột nhiên cảm thấy thân thể biến hóa.
Khác với hứng thú khi ở mạt thế, chính là dưới hạ thân có biến hóa, đột nhiên bành trướng ra một vật thô sáp nóng, sự chú ý cùng tinh huyết của nàng toàn bộ đều tập trung ở chỗ đó.
Theo bản năng của thân thể liền áp đảo Thẩm Lục Mạn, sau đó.... bị đối phương đá một cước văng đi.
Đan đớn chiếm toàn bộ tâm tư nàng, chỗ đó lập tức biến mất.
Phải a, chính là không minh bạch, không minh bạch mà biến mất.
Nàng không nghĩ ra, thậm chí còn đưa tay sờ sờ, nhưng trong này không có gì cả, nàng vẫn là thân nữ nhân a.
Cho nên vừa rồi cái thứ bành trướng kia là cái gì a? hình dạng thế nào? cụ thể là mọc chỗ nào a?"
Nàng không biết a.
Nàng ôm cái bụng bị Thẩm Lục Mạn đá, lại ho ra một ngụm máu, thầm nói: chờ chữa thương khỏi, nhất định phải nghiên cứu cổ thân thể này một chút, mà trước đó nàng cũng tích lũy được nhiều hình ảnh sống động, như là cái lưng Thẩm Lục Mạn, rồi cái khỏa mềm mềm, một mình nhớ lại cũng có thể sẽ có phản ứng.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, liền vui vẻ cười.
Khi Thẩm Lục Mạn cầm dược hoàn đi vào, đã thấy một màn như vậy.
Nàng sửng sốt một chút, không lo vết thương còn vui vẻ đến như vậy, vội vàng đến bên giường ngồi xuống, đỏ ra hai viên thuốc đưa đến, nói: "như vậy đủ không?"
Kinh Ngạo Tuyết cười ý vị thâm trường nói: "sao mà đủ, lần sau chờ ta nghiên cứu được, chúng ta lại tiếp tục a."
"Ah?" Thẩm Lục Mạn nghe không hiểu nàng đang nói gì, nhưng lại nhớ đến uống thuốc cần nước, liền vội vàng xoay người đến nhà chính rót nước.
Kinh Ngạo Tuyết cười, cầm lấy bình thuốc bên giường, đỏ ra ba viên, chờ Thẩm Lục Mạn đem ly nước đến, nàng liền đem viên thuốc cùng nước một hơi uống sạch.
Nàng nhắm mắt lại, cảm giác được một dòng nước nóng đang tràn vào thân thể, tụ lại trong đan điền.
Rất nhanh, dược hiệu liền phát huy, trị liệu vết thương trên người.
Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt mấy cái, chỉ cảm thấy buồn ngủ, không muốn quan tâm đến chuyện khác, nói một tiếng với Thẩm Lục Mạn muốn nghỉ ngơi, liền nhắm mắt lại ngủ.
Thẩm Lục Mạn cắn môi, đắp kín mền cho nàng.
Trong lòng nàng bất an, nhân lúc Kinh Ngạo Tuyết ngủ say, tháo đai lưng của nàng ra, vén y phục bên ngoài cùng bên trong kiểm tra tình huống trên bụng.
Nàng biết khí lực của mình lớn, một cước vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết bị thương tuyệt đối không nhẹ.
Nói đến, so với trước kia lúc Kinh Ngạo Tuyết đánh nàng còn nặng hơn nhiều.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết không trách nàng, ngược lại còn híp mắt cười.
Tâm tình Thẩm Lục Mạn phức tạp, nói không nổi tâm tình là gì, nàng nhìn vết chân xanh tím trên bụng đối phương, siết chặt nắm tay, cố nén tự trách lại mặc quần áo tử tế cho đối phương, đắp chăn xong liền nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng cắn môi, như ruồi không đầu, di chuyển loạn xạ trong nhà.
Trong lòng tâm tình phức tạp rối loạn, khiến nàng theo bản năng liền cầm cung tên lên núi.
Tâm tình nàng không được tốt, đối mặt với động vật trên núi cũng không chút lưu tình, liền giết mười mấy con mồi lớn, cảnh sắc trước mắt tràn đầy máu đỏ, nàng nhìn thấy một màn quen thuộc liền có chút tỉnh táo lại.
Nàng đi đến dưới tàng cây sạch sẽ ngồi xếp bằng, hô hấp linh khí yếu ớt trong không khí, chìm vào tu luyện.
Đến gần trưa, nàng mới mở mắt ra, chọn ra con mồi có hình dạng hoàn chỉnh, những thứ khác không còn hình liền ném cho dã thú trong núi.
Nàng đem mồi cột lại, liền xuống núi về nhà nấu cơm.
Nàng mở cửa sân, thấy Liều Nhi đang ngồi dưới đất, vuốt ve con ngựa hôm qua mua được.
Thẩm Lục Mạn dậm chân xuống muốn đến dạy dỗ nàng một phen, nhưng nghĩ đến sớm bị Kinh Ngạo Tuyết giáo huấn, nàng liền cắn môi nói: "Liễu Nhi, viết chữ rồi chứ?"
Liễu Nhi nghe thấy âm thanh của nàng, vội đứng lên nói: "viết xong rồi."
Nàng đi đến bên chân Thẩm Lục Mạn, ngẩng đầu nhìn nàng, lo lắng nói: "nương thân đừng nóng giận."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
Nàng mang thai Liễu Nhi sinh ra nàng, cũng trông nàng từng chút lớn lên.
Trong cuộc sống của nàng Liễu Nhi vẫn quan trọng nhất, hiện tại có thêm Kinh Ngạo Tuyết nhưng vẫn không thể đổi được vị trí của nàng trong lòng nàng.
Nàng không hy vọng Liễu Nhi ở tu tiên giới là một người tốt, trở thành công cụ cho người khác lợi dụng, chỉ có thể đối với nàng ác tâm một chút thì mới dạy nàng thay đổi được.
Thế nhưng, bản tính con người nào dễ dàng thay đổi nhanh được như vậy?
Nàng sờ đầu Liễu Nhi, rốt cuộc thả lỏng cười nói: mà thôi, trước đó do nàng nhập ma nghĩ nhiều, không nên quá bị quan, Liễu Nhi hiện tại chỉ mới tuổi, nàng hiểu được cũng ít, vẫn còn đang nhận biết cái nào là tốt cái nào là xấu.
Kinh Ngạo Tuyết nói đúng, nàng không thể dùng tiêu chuẩn của mình mà yêu cầu Liễu Nhi, Liễu Nhi vẫn còn là hài tử, việc này không vội, nếu có kẻ không có mắt dám đụng đến Liễu Nhi, thì còn có nàng và Kinh Ngạo Tuyết che chở.
Nếu không... mẫu nương dùng để làm gì chứ?
Liễu Nhi thấy nương thân ôn nhu với nàng, viền mắt liền đỏ lên, nhưng nàng không thích khóc, chóp mũi nàng hồng hồng, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Nàng nói: "nương thân, con đến, giúp người."
Thẩm Lục Mạn cười nói: "được, con đến giúp ta rửa rau, trưa nay làm thịt kho tàu cho mẫu thân con ăn."
Liễu Nhi nhu thuận gật đầu, vén tay áo đi rửa rau.
Kinh Ngạo Tuyết bị hương cơm thức tỉnh, nàng như bình thường tỉnh dậy liền duỗi người.
Nhưng vì vết thương khi sáng, cả người đau đến co thành một đoàn.
May mắn lúc này không có hộc máu, Kinh Ngạo Tuyết trong cái đau lại thấy vui.
Nàng vén chăn lên, cởi y phục nhìn bụng mình, bên trên chỉ còn lại vết thương nhàn nhạt, xem ra đã tốt hơn rồi.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết biết đây chỉ là chữa trị bên ngoài, bên trong còn đau dữ dội.
Nàng dựa vào giường, không dám nhúc nhích, nàng nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở hé nhìn thấy Liễu Nhi đang ở trong sân cho Tiểu Bạch uống nước.
Hướng phòng bếp lại truyền đến âm thanh xào rau, đúng bầu không khí trong sân nông gia.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được bật cười, cuộc sống trước mắt là như thế, trước kia nàng không bao giờ nghĩ đến, nàng thực sự rất cảm kích lần xuyên qua này.
Tuy còn nhiều chỗ chưa đủ, như điều kiện gia đình còn nghèo, trong lòng Thẩm Lục Mạn đối với nàng vẫn còn khúc mắc, nếu không sao lại nàng đá một cước chứ, nhưng tật nói lắp của Liễu Nhi vẫn chưa được chữa hẳn....
Rất nhiều chỗ còn cần nàng xử cùng điều hòa.
Nàng lại vui vẻ chịu đựng, thầm nghĩ: dù sao cũng hơn ở phòng thí nghiệm trong mạt thế, mỗi ngày tỉnh lại chỉ biết ngây ngốc làm thí nghiệm.
Nàng nhắm mắt lại, điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể để bảo vệ nội tạng bị tổn thương trong cơ thể, ở xung quanh tạo thành một vòng huỳnh quang màu xanh bảo hộ nàng, may là trên da còn có quần áo che chắn, nếu không thì sẽ dọa người.
Làm xong hiệu quả rõ rệt, nàng đã có thể nhịn đau từ trên giường đứng dậy.
Cước bộ nàng chậm rãi dời đến nhà chính, ngồi trên ghế chờ ăn cơm, Liễu Nhi đút nước cho Tiểu Bạch xong, rồi lấy thêm lá cây cho Đại Bạch, đang chuẩn bị đến phòng bếp xem mẫu thân làm cơm thế nào rồi.
Kết quả vừa quay đầu liền thấy Kinh Ngạo đang ngồi trong nhà chính, lúc này đang chống cằm cười híp mắt nhìn nàng.
Hai mắt Liễu Nhi tỏa sáng, vội chạy đến nói: "mẫu thân người đã tỉnh?"
Kinh Ngạo Tuyết nói: "ừ, ta đã dậy, Liễu Nhi hôm nay chơi với các bạn vui không?"
Liễu Nhị nghiêng đầu cười nói: "vui, Mông Thu tỷ tỷ, dạy con thêu hoa, Tầm Xuân đệ đệ, dạy con bắt cá."
Kinh Ngạo Tuyết lo lắng hỏi: "ra sông bắt cá sao? Liễu Nhi không biết bơi, lỡ như xảy ra chuyện làm sao đây?"
Liễu Nhi lắc đầu nói: "không phải bắt ở bờ sông, mà bắt cá, trong khe nước."
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới thở dài một hơi, ngữ trọng tâm dài nói: "có thể ra ngoài chơi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, nếu con xảy ra chuyện gì, mẫu thân cùng nương thân sẽ rất lo lắng."
Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu nói: "con biết rồi, mẫu thân, con không chạy loạn nữa."
Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai nàng nói: "Liễu Nhi là nhà chúng ta là một hài tử ngoan, mãu thân thương con nhất, con đến phòng bếp xem, nương thân con làm cơm xong chưa?"
Liễu Nhi lên tiếng, chạy đi thật nhanh.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn theo bóng lưng nàng, thầm nghĩ buổi sáng dậy rèn luyện thật không uổng công, hiện tại đã tập tành được, không chạy lảo đảo như trước nữa.
Thẩm Lục Mạn nghe Liễu Nhi nói mẫu thân tỉnh vội hỏi: "nàng hiện tại sao rồi, có nôn máu không?"
Liễu Nghi nghi hoặc nhìn nàng nói: "mẫu thân, khỏe."
Hỏi Liễu Nhi cũng không được gì, Thẩm Lục Mạn liền đậy nắp nồi, tự mình chạy đi xem.
Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế, mang trên mặt nụ cười nhẹ nhõm, chờ đợi lo âu trước đó cũng biến mất, cả người cũng bình tĩnh trở lại.
Nàng áy náy tiến lên trước hỏi: "thương thế của ngươi, đỡ hơn rồi chứ?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng lau miệng, làm nũng nói: "còn rất đau a."
"Ah?" Thẩm Lục Mạn hoảng loạn nói: "vậy phải làm sao đây? ngươi mau đứng dậy đi, ta đưa ngươi lên trấn xem đại phu."
Kinh Ngạo Tuyết cười khúc khích nói: "gạt ngươi thôi, không còn đau nữa, nếu không thì ta còn nằm trên giường a, ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì."
Thẩm Lục Mạn cũng không tin, muốn đích thân kiểm tra mới yên tâm.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy hít mũi một cái, nhắc nhở nàng nói: "hình như có gì đó đang khét đúng không?"
Thẩm Lục Mạn nhớ đến thịt kho tàu trong nồi, nói: "không có, ta vừa cho thêm nước rồi."
Nàng nói xong mới ý thức được, chỉ là Kinh Ngạo Tuyết đang nói lảng sang chuyện khác mà thôi.
Nàng thở dài một hơi nói: "chút nữa ăn cơm xong, ngươi uống dược hoàn thêm lần nữa, phải rồi nhớ đắp dược cao lên nữa."
"Ngươi đắp cho ta?" Kinh Ngạo Tuyết hăng hái hỏi.
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt nói: "đương nhiên là ta đắp cho ngươi rồi, là do ta không cẩn thận đá ngươi bị thương."
Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nhìn nàng, trên mặt