Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Bới móc
Lúc này, Hàn gia vô cùng náo nhiệt, hầu như đều mời hết người trong thôn đến làm khách, sở dĩ nói hầu như là vì Kinh Ngạo Tuyết căn bản không nhận được tin tức gì.
Nàng không mời mà đến, đối với cha con lão nông đi phía sau có chút xấu hổ, nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn dáng vẻ tự nhiên, có hứng thú nhìn xung quanh.
Nơi này người đến người đi nối liền không dứt, có thể so với chợ hợp mặt ngày trong thôn, thế nhưng tỉ mỉ quan sát có thể nhìn ra chỗ này khác hẳn, vì mỗi khách nhân là thôn dân đến đây, trên tay đều phải mang theo một phần lễ vật.
Kinh Ngạo Tuyết đến hai tay không mang theo gì, đi theo sau còn có một tiểu oa nhi ba bốn tuổi, nhiều tân khách di chuyển trong nhà cũng không nhìn thấy được.
Nàng nhìn xung quanh cũng không thấy có gì thú vị, ánh mắt đảo xung quanh nhà một vòng, không khỏi giễu cợt.
Hàn gia rốt cuộc vẫn là kẻ sa cơ thất thế, tuy dựa vào bạc của nguyên chủ tô son trát phấn chỗ ở, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự nghèo túng và keo kiệt từ trong đó.
Hàn lão thái gia lần này mời người quá nhiều, nội viện lại không có nhiều ghế, liền bày ngoài cửa sân một mảnh đất sạch, chiêu đãi dân trong thôn, điển hình kiểu phùng má giả làm người mập.
Cũng may người Hàn gia biết dùng vải che bàn ăn, nếu không tân khách đến thấy cái bàn dính đầy bụi bặm, thì khách bên ngoài vào cũng không dám ăn đất bẩn như vậy.
Cha con thôn dân liền ngồi xuống bàn cơm ở nơi đất trống, để nhị lão gia Hàn gia chiêu đãi.
Nhị lão gia Hàn gia thu quà, không dấu vết liền cân nhắc, đối với phân lượng quà trên tay đối phương rất là thỏa mãn, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa vài phần.
Khi Kinh Ngạo Tuyết đi đến bên cạnh, cũng không nhận ra đây là Kinh Á Nhân trước kia, chỉ thấy tay nàng không mang theo cái gì, sắc mặt liền khó coi, tưởng là đối phương đang ăn quỵt, liền trực tiếp đuổi người.
Kinh Ngạo Tuyết bị hắn đẩy một cái, thân thể không hề lung lay chút nào, nàng là người có tính cách không chịu thua thiệt, người khác đối với nàng thế nào thì, nàng sẽ trả lại gấp bội.
Vì vậy nàng cũng đẩy Hàn nhị lão gia một cái, nàng khéo léo động tác thoạt nhìn mềm mại nhưng lại khiến cho Hàn nhị lão gia thân hình to béo bị đẩy lui vài bước, nhờ có người đỡ hắn mới ổn định được thân hình, nếu không sẽ cắm mặt xuống đất mà mất hết thể diện.
Lần này cũng khiến cho Hàn nhị lão gia phát hỏa hoàn toàn, hắn nhìn ra được Kinh Ngạo Tuyết tất nhiên là đến bới móc, liền lạnh mặt nói: "ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy buồn cười, cả gia đình Hàn gia này, ăn của nguyên chủ, dùng của nguyên chủ, thậm chí đến cả tướng mạo nguyên chủ cũng chưa từng nhớ kỹ.
Nàng cũng không kiên nhẫn được với lời nói nhảm của hắn, chóp mũi liền động theo hương khí của thức ăn, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng, nàng đã rất đói bụng rồi.
Nàng ngồi xuống ôm lấy tiểu chân ngắn Kinh Liễu Nhi, nhìn đối phương ngây thơ, bế nàng lướt qua mọi người, đi vào cửa lớn nhà Hàn gia.
Bên nàng làm ồn lên động tĩnh không nhỏ, tân khách đều xoay người đầu lại xem náo nhiệt, những người Hàn gia khác vốn đang trao đổi cùng tân khách bận rộn cũng nhao nhao dừng động tác lại.
Một trong số đó, vóc người to béo, thoạt nhìn là một nữ nhân trung niên nhìn rất quen mắt, vẻ mặt hiền hòa cười cười đứng trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, thực tế là chặn đường đi phía trước của nàng.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, nữ nhân to béo này nàng cũng biết, vì nguyên chủ gặp ả nhiều lần.
Hàn cử nhân là người đọc sách, trên thực tế hắn không thích dây dưa cùng nguyên chủ, mỗi lần khi lửa giận nổi lên muốn cắt đứt, nữ nhân này liền chạy ra, vờ vịt mắng Hàn cử nhân vài câu, sau đó ở trước mặt nguyên chủ khóc than.
Nguyên chủ vốn đối với người phàm coi thường, nhưng thấy mặt mũi Hàn cử nhân, thì liền sảng khoái móc bạc.
Có thể nói Hàn cử nhân là mồi câu nguyên chủ, còn chân chính vét tiền trên tay nguyên chủ đều là nữ nhân trước mắt này, Hàn nhị phu nhân.
Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ thủ đoạn của ả ta, Hàn nhị phu nhân nguyên bản cũng sắp coi nguyên chủ là đại tài chủ.
Chỉ là hiện tại không còn như xưa, cháu ả đậu cử nhân, nhìn thấy Hàn gia nương Hàn cử nhân cứ vậy là lên như diều gặp gió, ả cũng không muốn để cho nữ nhân Kinh Ngạo Tuyết này đến bôi xấu được.
Trong lòng ả tức giận, nét mặt bất động thanh sắc nói: "Kinh Á Nhân a, ta nghe nói ngươi bệnh nặng nằm trên giường, đại phu cũng nói ngươi sống không lâu nữa, ta định ngày mai lên trấn thăm ngươi, sao ngươi lại đến đây?"
Lời nói này là dối lòng, kỳ thực Hàn nhị phu nhân trong lòng còn đang tiếc, thầm nghĩ: sao ả ta không bệnh chết luôn đi, vậy thì sẽ không có chuyện hôm nay rồi.
Kinh Ngạo Tuyết lãnh đạm, liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Hàn nhị phu nhân không cần khách khí với ta, cứ dựa theo thói quen hằng ngày gọi ta là chất nữ là được rồi. Nghe nói Hàn tú tài đậu cử nhân, hôm nay ta đặc biệt kéo thân thể còn bệnh đến đây chúc mừng, ta theo Hàn cử nhân quen biết nhiều năm, quan hệ không bình thường, Hàn nhị phu nhân cũng không trách tội lần này không mời mà ta lại đến chứ? cũng không có mang lễ vật a."
Hàn nhị phu nhân cắn răng, một câu Kinh Ngạo Tuyết nói ra truyền quá lớn thông tin, giọng nói lại vô cùng ám muội, Hàn nhị phu nhân ước gì có thể ở trước mặt mọi người, phủi sạch quan hệ của nàng cùng Hàn cử nhân, nhưng lại không ngờ bản mặt nàng lại không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên ở trước mặt mọi người cứ thế nói toẹt ra.
Tân khách ngồi đây không ít, bọn họ cũng nghe thấy chuyện của Hàn cử nhân và Kinh Á Nhân, trước đây chỉ biết cái có cái không, nhưng hiện tại nghe kiểu nói của Hàn nhị phu nhân cùng Kinh Á Nhân này, bọn họ cũng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Hàn cử nhân cùng Kinh Á Nhân có ý với nhau.
Bọn họ nghĩ vậy, trên mặt cũng lộ vài phần nhìn ánh mắt Hàn gia vậy mà cũng không có gì lạ.
Hàn nhị phu nhân thấy vậy cũng sắp tức chết, ả vốn muốn bắt Kinh Ngạo Tuyết lại đánh rồi đuổi đi, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại nói bậy như vậy, nhiều chuyện đè lên ả, đương sự là Hàn cử nhân lại không ở đây, chỉ có thể mặc đối phương hất nước dơ.
Ả thất bại dậm chân, Kinh Ngạo Tuyết lại vòng qua ả, ôm hài tử bước vào cửa lớn, vào thẳng bên trong nhà.
Chỗ này tân khách so với bên ngoài ít hơn nhiều, đoán chừng là tân khách có địa vị Hàn gia muốn chiêu đãi riêng, còn có vài cái bàn trống, món ăn cũng rất tốt, xem ra là đãi người có địa vị không bình thường rồi.
Như vậy tốt hơn, chỉ cần Hàn gia còn sĩ diện, nàng đi chuyến này cũng không vô công nhàn rỗi.
Nên biết mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, ở phương diện này nàng sống ở mạt thế liếm máu người trên đao nhiều năm, cũng không sợ cái gia đình thư sinh cực khổ này.
Nàng tùy tiện ngồi xuống cái bàn lớn nhất, hai mắt nàng sáng lên nhìn một bàn bày đầy hảo tửu thức ăn ngon, nàng còn không nhớ nổi lần cuối được nhìn thấy nhiều mỹ thực như vậy là nhiều năm trước đó.
Sau mạt thế, động thực vật biến dị, tuy phòng nghiên cứu có thể làm ra thức ăn, nhưng mùi vị không đáng nói, còn không bằng ăn thuốc bổ.
Nàng lại không thấy đói, căn bản không cần nhiều người nói, lập tức cầm đũa gắp thức ăn, ăn.
Ăn được vài miếng, mới nhớ trong ngực còn có tiểu cô nương, nàng bẻ một cái đùi gà to từ dĩa gà hầm cách thủy, nhét vào tay đối phương nói: "ăn đi, cái này là đồ tốt đó."
Kinh Liễu Nhi ngơ ngác cầm đùi gà, nhìn mẫu thân lang thôn hổ yết, nàng nuốt một ngụm nước bọt, chỉ là nàng không như Kinh Ngạo Tuyết, có nhiều sức mạnh như vậy.
Nhưng khi nàng nhìn ra ngoài, bên ngoài có nhiều người nhìn quá, sắc mặt mấy người Hàn gia còn khó coi hơn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bị nhìn liền sợ hãi, ngập ngừng mấp môi, hạ giọng nói "mẫu thân" đổi lại thêm một cái chân heo quay, công thêm miếng thịt xảo nhỏ nhét vào miệng.
Nàng sửng sốt một chút, vô ý thức giật giật quai hàm, ngô... ăn ngon thật.
Mẫu nữ hai người triệt để chìm đắm trong thế giới mỹ thực, cho đến khi có mấy tráng hán đi đến, một câu cũng không nói liền hất ngược cái bàn, Kinh Ngạo Tuyết lau miệng ngẩng đầu.
Ánh mắt của nàng như kiếm độc được tôi luyện, khiến đám tráng hán sợ tê da đầu, bọn họ không ngờ một Á Nhân thân hình cao gầy, lại có ánh mắt hung ác như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn đồ ăn trên đất, giọng nói rét lạnh: "dám lãng phí thức ăn, chết hết đi!"
Đầu ngón chân nàng đá chiếc đũa trên đất một cái, chiếc đũa theo lực của nàng bắn về phía tráng hán gần gần nhất, cắm xuyên đùi đối phương, tráng hán đau đớn kêu rên.
Những người khác đều bối rối, không biết nàng sử dụng thủ đoạn gì.
Kinh Ngạo Tuyết mặt không đổi sắc, dị năng của nàng bị lùi lại, nhưng bản lĩnh vẫn còn, cho dù thân thể này suy yếu, nàng cũng có thể đơn giản đánh ngã mấy người trước mắt.
Nàng ôm tiểu cô nương trong ngực để xuống đất, cầm ghế cạnh mình, vén tay áo hướng về một tên tráng hán bị hành động của nàng làm cho ngây người, hung hăng đập xuống, nhất thời khiến tráng hán kia vỡ đầu, đổ máu.
Chớp mắt đã có hai huynh đệ bị thương, những tráng hán còn lại cũng có phản ứng, giận dữ công tới, nàng cười lạnh một tiếng, tụ dị năng trên đầu ngón tay, thân hình linh hoạt di chuyển công kích.
Nàng nhân cơ hội dùng nó điểm huyệt bọn họ, đối phương liền như bùn nhão xụi lơ xuống đất.
Nháy mắt, nàng đã giải quyết xong đám người này, thủ pháp lưu loát, khiến cho người làm Hàn gia cùng tân khách thích xem náo nhiệt bị dọa sợ.
Nàng lại ngồi xổm xuống đất, theo thói quen giết xác sống rồi cạy sọ não lấy tinh hạch, nhưng chỗ này là thế giới khác, giết người sẽ kéo nhiều phiền phức, nàng thầm nghĩ đáng tiếc, bất quá vẫn phải thu chút lợi về tay.
Vì vậy nàng liền soát người đám tráng hán vô lực này một lần, những người này là tay chân Hàn gia tìm đến, nói vậy trên người cũng không thiếu tiền.
Nàng lục soát toàn bộ xong, thu hoạch được vài cái hà bao cùng ngân phiếu, cộng lại ước chừng hơn hai trăm lượng, nàng huýt sáo một tiếng, lợi túc này cũng không tệ.
Nàng nở nụ cười, đối với đám tráng hán vẻ mặt sợ hãi nói: "hoan nghênh lần sau quay lại luận bàn, nhớ mang trên người nhiều bạc một chút."
Các tráng hán rất muốn lắc đầu, bọn họ bị Kinh Ngạo Tuyết làm cho sợ hãi, cả người cũng đứng dậy không được, nếu không đã sớm lăn một vòng ly khai khỏi Hàn gia rồi.
Bọn họ không phải người trong thôn, vốn là tay chân sòng bạc, bị người Hàn gia mời đến giữ thể diện.
Lão đại của bọn hắn, cùng Hàn gia có vài phần giao tình, cộng thêm sòng bạc không có chuyện, liền ôm ý nghĩ qua đây ăn một bữa no nê, thay đổi một thân y phục sạch sẽ, sáng sớm đã đến.
Bọn họ ăn uống no đủ trước giờ, đang tựa vào cây ăn quả sau nhà nghỉ ngơi, nghe Hàn nhị phu nhân gọi bọn họ đi giải quyết một cái Á Nhân gầy yếu muốn ăn quỵt.
Bọn họ đang rảnh rỗi nghe thấy có thể đánh người, tự nhiên hứng thú, không nói hai lời liền đáp ứng.
Ai ngờ được Á Nhân này nhìn gầy yếu, cư nhiên lại cường hãn, bọn họ sắp bị sát thần này hù chết rồi.
Cũng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, bọn họ hiện tại toàn thân vô lực, cho dù có chân cũng chạy không thoát được.
Vừa rồi còn bị đối phương soát người, bàn tay trơn nhẵn như rắn, rõ ràng không sờ đến da, lại đem đến đau nhức khắc cốt ghi xương, cộng thêm kinh hách, bọn họ chảy mồ hôi sắp ướt hết lưng.
Nghe Kinh Ngạo Tuyết nói lời sau cùng, trong lòng bọn họ liền hối hận, đối với người Hàn gia mời đến cũng oán hận thêm vài phần.
Tráng hán cầm đầu trong lòng kinh hãi, hắn là tiêu sư từng vào nam ra bắc, theo tiêu cục cũng va chạm nhiều, thân thủ trên đường không phải số một cũng là số hai, nhưng xác thực là không tệ, nếu không sòng bạc cũng không mướn hắn làm tay chân rồi.
Hắn biết không ít nhân vật lợi hại, nhưng chưa từng thấy qua cường giả như Kinh Ngạo Tuyết, thân thủ nàng dứt khoát, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, nếu không phải đối phương cố ý lưu tình, bọn họ đã sớm mất mạng rồi.
Nhưng chuyện này cũng không đủ khiến bọn hắn sợ mất mật, chân chính đáng sợ là ánh mắt của đối phương, đó là ánh mắt từng thấy máu thực sự.
Trong lúc nàng cùng bọn họ đánh nhau, ánh mắt lóe lên ánh huyết quang mang, như là nàng đang hưởng thụ cuộc chiến giết chóc này, đối với máu cùng chết đều tập thành thói quen.
Đó không phải là ánh mắt một người nên có, hắn biết nhiều tướng lĩnh thối lui chiến trường, mặc dù lúc bọn họ giết địch cũng có người ôn nhu, nhưng ánh mắt người này không có thứ khác, nàng nhìn bọn họ như đang nhìn người chết.
Thật đáng sợ, Á Nhân này rốt cuộc là ai?
Lòng dạ độc ác như vậy, cộng thêm thân thủ lưu loát, nàng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.