Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Bạn chơi
Thẩm Lục Mạn bị nàng nắm tay, nghi ngờ hỏi: "ngươi làm sao khiến đám hài tử chịu chơi cùng Liễu Nhi? hài tử không dễ thuyết phục, hơn nữa như vậy cũng không tốt, những hài tử trong thôn bọn chúng có tính tình không tốt lắm, lỡ như khi phụ Liễu Nhi..."
Nàng nói vậy, liền nhíu mày.
Kinh Ngạo Tuyết không để ý cười nói: "đúng vậy, tiểu hài tử làm việc là tùy tâm sở dục, chúng ta tìm bạn chơi Liễu Nhi là vì để tính tình nàng được mở mang, không phải để nàng bị người khác khi dễ. Nên chúng ta tìm người lớn của mấy đứa nhỏ kia, ta nhớ hình như Ngô Chí Dũng cũng có một hài tử a, nhân phẩm hắn tin cậy đáng giá tín nhiệm, hài tử được dạy dĩ nhiên cũng không tệ."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cảm giác cũng không sai, thấy Kinh Ngạo Tuyết đi đúng là đến nhà lá, liền nói: "hình như sáng nay Ngô Chí Dũng đã rời thôn rồi."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "ta biết a, hắn tìm tìm Cố Bạch Vi đi tìm người rồi, không ở trong thôn, Nhưng còn đệ đệ hắn Ngô Chí An a, đều là Ngô gia, Ngô Chí An so với ca ca hắn cũng thành thật nhiều hơn."
Thẩm Lục Mạn dậm chân xuống đất bất đắc dĩ nói: "nhưng Ngô Chí An không phải ở hướng đó, hắn đang xới đất ruộng nhà chúng."
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, nàng quên mất chuyện này, vội vỗ ót, nhưng hiện tại đã sắp đến gần nhà lá, nàng liền thở dài một hơi nói: "mà thôi, chúng ta đến chỗ mấy người làm việc xem đi, có người nào đáng tin không."
Thẩm Lục Mạn cúi đầu suy nghĩ, nhưng nghĩ hồi lâu, đối với những người khác ấn tượng không nhiều, tự nhiên cũng không biết được ai có phẩm chất tốt.
Nàng sở dĩ đối với huynh đệ Ngô gia biết rõ như vậy, cũng là trước đó Kinh Ngạo Tuyết nhắc nàng tránh xa Ngô Chí Dũng, nàng cũng có chút lưu tâm đến người này, nghĩ là bọn họ có tranh cãi cũng lo lắng Ngô Chí Dũng trả thù Kinh Ngạo Tuyết.
Còn về phương diện khác, hai huynh đệ này thực sự là ưu tú, làm việc kiên định cố gắng, không cần lúc nào cũng nhìn, xong việc còn luôn hơn số lượng quy định.
Người như vậy, rất khó khiến chủ không thích.
Thẩm Lục Mạn tự nhiên cũng như vậy, nàng thở dài một hơi, nghĩ thầm: hay là đi nhìn kỹ trước rồi nói a.
Hai người đến ngoài nhà lá, còn chưa đi vào, liền chú ý đến vào nữ nhân dựa vào cửa, đang cùng các thanh niên làm việc bên trong nói chuyện.
Kinh Ngạo Tuyết tùy ý liếc mắt các nàng, phát hiện không quen ai, cũng không để ý tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Lục Mạn liền kéo nàng lại, đang lúc Kinh Ngạo Tuyết nghi ngờ không hiểu, thì thấy nàng lắc đầu, đem nàng đi đường vòng qua nhà lá.
Kinh Ngạo Tuyết dựa lên tường cười nói: "mấy người đó có gì? cần gì phải cảnh giác như vậy?"
Thẩm Lục Mạn dừng một chút mới nói: "cũng không phải nhân vật lợi hại gì, chỉ là không quen ở chung, chờ các nàng đi hết đi."
Thẩm Lục Mạn nói như vậy, liền nhô đầu lên nhìn, thấy mấy vị phu nhân kia không chú ý đến nàng liền nho nhỏ thở dài một hơi.
Nàng sống trong thôn nhiều năm, tuy quen biết với các gia đình trong thôn không thân, nhưng mấy năm qua cũng biết được mọi người trong thôn.
Mà mấy phụ nhân trong thôn này nổi danh là nhiều chuyện, ngày thường luôn tụ một chỗ, nói chuyện xa gần chuyện nhà người khác.
Tính các nàng nhiệt tình, cũng không sợ lạ, khi Thẩm Lục Man vừa đến thôn, một người cũng không biết, Kinh Ngạo Tuyết là đức hạnh như vậy, ít khi ở trong thôn, ban đầu nàng đều đi đi về về một mình một thời gian dài, chưa từng có ai đến làm thân với nàng, dĩ nhiên nàng cũng không để ý đến.
Nhưng mấy vị phụ nhân này có một hôm liền chủ động xông đến, kéo nàng đến nhiều chuyện, lời nói đều là muốn biết thân phận bối cảnh của nàng.
Thẩm Lục Mạn chỉ nói dối bọn họ, để bọn họ thỏa mãn lòng nhiều chuyện ba hoa, để bọn họ còn giới thiệu những thôn dân khác cho nàng biết.
Ban đầu, nàng cũng chỉ nhận tình của bọn họ.
Chỉ là ở chung lâu, nàng lại phát hiện thái độ mấy phụ nhân kia đối với nàng thay đổi.
Bọn họ cũng là kẻ tinh ranh, tuy Thẩm Lục Mạn dùng lai lịch gạt bọn họ, nhưng việc nhỏ cũng không đáng kể với thực tế.
Đám phụ nhân biết nàng là thê tử không được sủng ái, ở nhà không có địa vị gì, nhà nghèo chỉ có một nữ nhân như nàng đi săn thú nuôi gia đình sống qua ngày, liền chướng mắt nàng không thèm quan tâm đến nàng.
Sau đó giao tình cũng phai nhạt, cho dù thỉnh thoảng trong thôn có gặp thì đám phụ nhân làm như không biết nàng, còn không thì lườm một cái nói lời trào phúng khó nghe.
Cũng may Thẩm Lục Mạn là người rộng lượng, không quan tâm đến người khác nhiều nên không để trong lòng.
Nếu hôm nay chỉ có một mình nàng ở đây, đám phu nhân nhiều chuyện này hẳn sẽ không bỏ qua.
Nhưng lúc này Kinh Ngạo Tuyết đang ở bên cạnh nàng, danh tiếng của nàng trong thôn so với mình còn kém hơn, mỗi khi thấy đám phụ nhân nhiều chuyện này thì chỉ biết nói nàng cặn bã, còn nhắc đến Kinh Ngạo Tuyết vài câu rồi chậc chậc lắc đầu.
Nếu Kinh Ngạo Tuyết chính diện cùng các nàng đối đầu, khẳng định là sẽ không để các nàng nói một câu khiêu khích hay châm chọc.
Bọn họ nói rất khó nghe, nàng sợ Kinh Ngạo Tuyết nghe xong sẽ đau lòng, cũng sợ tính tình Kinh Ngạo Tuyết nóng nảy, nghe xong những lời này sẽ cãi cọ đánh nhau với bọn họ.
Gây sự với người phàm là không cần thiết, nên phản ứng đầu tiên của Thẩm Lục Mạn chính là nhân lúc những nữ nhân kia còn không chú ý các nàng đi đến, liền kéo Kinh Ngạo Tuyết tránh khỏi các nàng núp ở một nơi khác.
Kinh Ngạo Tuyết thấy chán liền vểnh tai nghe động tĩnh bên kia, ánh mắt không tự chủ dạo qua người Thẩm Lục Mạn một vòng.
Lúc này sắc mặt đối phương khó coi, Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ đến, đang chuẩn bị nói gì đó trấn an nàng, thì có tiếng mấy nữ nhân kia cười rộ lên.
Âm thanh bọn họ chói tai khiến lông mi Kinh Ngạo Tuyết liền nhíu lại.
Nàng cũng không muốn đứng ở đây, liền nắm tay Thẩm Lục Mạn kéo nàng đến gốc cây gần bờ sông ngồi xuống.
Ở vị trí này có thể nhờ thảm thực vật bên bờ sông che lấy thân mình, có thể nhìn thấy cảm bên nhà lá, nghe giọng nói chuyện lớn của mấy phụ nhân kia, cách xa cũng có thể nghe được.
Nàng nghĩ hôm nay Thẩm Lục Mạn ở dưới chân núi cũng đã mệt nửa ngày, thân thể sẽ khó chịu, liền quan tâm đem nàng ôm vào trong ngực.
Mặt Thẩm Lục Mạn nóng lên, giãy giụa từ chối vài lần không được, chỉ có thể nhìn về phía trước dời đi lực chú ý, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Ngoài cửa nhà lá, mấy cái phụ nhân chục tuổi lại tranh cãi ầm ĩ.
Một người hơn trong đó, thân hình mập lùn âm thanh the thé, vẻ mặt hâm mộ nói: "ta nói a, có bản lĩnh nhất trong chúng ta, chỉ có Trương thẩm ở Trương gia, ngươi xem từ khi nàng gả đi cho đến giờ đều được tướng công phủng trong lòng bàn tay còn đau xót lấy, tướng công Trương gia lại là người kiên định có cố gắng, cuộc sống này có thể nói là quá mỹ mãn a."
Một phụ nhân khác cũng vội ứng theo nói: "ai dám nói không phải a? Trương thẩm không những tốt số, còn mang thai con trai lần đầu, lần hai liền sinh con gái, cái này không phải nói là nhi nữ song toàn sao? ai, còn ta gả đi nhiều năm như vậy, năm ngoái mới được một đứa con trai liền bị mẹ chồng oán giận..."
Nàng thở dài một tiếng, có một phụ nhân trẻ tuổi trong đó nhìn qua tướng mạo xinh nhất trong các nàng, chính là Trương thẩm, nàng cười nói: "ngươi than cũng than rồi, coi chừng đem phúc khí hù chạy, chúng ta là nữ nhân, đời này không mưu cầu gì? chỉ cần cả nhà vui vẻ, nhi nữ không chịu thiệt thòi là được, tiểu tử nhà ta là một đứa nghịch ngợm, ngày thường hay gây chuyện, ta cũng không thường xuyên để ý nó, con gái vẫn tốt hơn, biết hiểu cho nỗi lòng của mẹ."
Phụ nhân mập liền nói: "nói cũng phải a, bất quá cũng phải xem cô nương này là ai sinh a, trong thôn hơn tuổi còn chưa gả đi bù tiền cũng không phải là không có, chính là Xảo Nhi nhà ngươi a, dáng dấp dễ nhìn lại đẹp, một tay thêu thùa giỏi, mới tuổi đã có nhiều người đến hỏi cưới."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cười xì một tiếng, thầm nói: tuổi cũng quá sớm đi, làm gì có phụ mẫu đàng hoàng lại làm như vậy.
Một vị phu nhân vóc người cao gầy vội gật đầu nói: "đúng vậy, ta cũng thích Xảo Nhi, nhưng tiểu tử nhà ta lại không xứng với cô nương xinh đẹp như vậy, ta nghĩ bộ dạng của nàng có thể đem lên trấn so với thiên kim tiểu thư. Lúc trước ta còn nghe nói Lưu gia còn đích thân đến cửa mời Xảo Nhi đến quý phủ, cùng các tiểu thư học bài, ai nha đây chính là mặt mũi lớn lắm a."
Lưu gia?
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, thầm nói: sao lại nghe quen tai như vậy?
Nàng đang nghĩ xem đã nghe qua Lưu gia ở đâu, Trương thẩm liền hất cằm khiêm tốn nói: "nào có, đều là phu nhân nguyện ý cho mặt mũi, Xảo Nhi nhà ta cũng là vận khí tốt, không có làm gì đâu a."
Những người khác cũng không nghĩ như vậy, nhao nhao lên khen.
Đám người bên cạnh vừa khen vừa đi xa.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi tại chỗ một hồi, nàng nhíu mày trầm tư, Thẩm Lục Mạn cũng không tiện quấy rầy nàng, liền vùi trong ngực nàng, nghe tiếng tim nàng trầm ổn đập.
Qua hồi lâu, Kinh Ngạo Tuyết mới nói: "ta nhớ ra Lưu gia rồi."
Nàng liền nói một câu không đầu không đuôi, Thẩm Lục Mạn tò mò từ trong ngực nàng nhổm dậy hỏi: "Lưu gia là sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng nói: "không phải hôm qua chúng ta ở trên trấn gặp Lương Thăng Vinh sao? nói đến Lưu gia này, trước kia cũng có nghe hắn nói với ta. Khi đó chúng ta đi đường vô tình gặp, ta thấy ánh mắt hắn nhìn Liễu Nhi bất thiện, liền cho ngươi đem Liễu Nhi về nhà trước, việc này ngươi còn nhớ chứ?"
Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên là nhớ, việc này nàng ấn tượng rất sâu, vốn cho là Kinh Ngạo Tuyết đã thay đổi, còn mang nàng và Liễu Nhi đến tửu lâu ăn cơm, lại không ngờ gặp phải Lương Thăng Vinh liền kêu nàng ôm Liễu Nhi về nhà, rồi cùng Lương Thăng Vinh đến sòng bạc chơi cả buổi chiều, đến tận trời muộn mới về.
Lúc đó nàng đã chết tâm, cũng không nghĩ nhiều cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết hào phóng cho nàng ngân phiếu, nàng mới biết được Kinh Ngạo Tuyết thắng không ít bạc.
Đêm đó nàng mới hảo tâm lau người cho Kinh Ngạo Tuyết vì say rượu, cũng là nguyên nhân của chuyện này.
Lúc này, nghe Kinh Ngạo Tuyết nhắc đến chuyện ngày đó, nàng liền nhíu mày luôn cảm thấy chuyện có liên quan đến Lương Thăng Vinh, không phải chuyện gì tốt, hơn nữa việc này còn dính đến Liễu Nhi.
Lương Thăng Vinh thật đúng là dám a, lần trước đúng là tiện nghi cho hắn.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn lạnh đi, Kinh Ngạo Tuyết tiếp tục nói: "Lần trước Lương Thăng Vinh khuyên ta bắt Liễu Nhi đưa đến Lưu gia, làm tỳ nữ cho tam công tử của Lưu phu nhân, Kinh Ngạo Tuyết ta cho dù bây giờ là phế nhân cũng sẽ không để con gái mình đi làm nô tỳ nhà người khác, cho nên khi đó ta liền bỏ đề nghị của hắn."
Thẩm Lục Mạn tức giận nói: "làm tốt lắm, Lương Thăng Vinh đối với chúng ta không có hảo ý, việc này nhất định không đơn giản như bề ngoài, nói không chừng còn có âm mưu."
Kinh Ngạo Tuyết nhún vai nói: "không sao đâu, chỉ cần Liễu Nhi không bị gì là tốt rồi, nói đến chúng ta cũng đi nửa ngày rồi, ta bị mấy phụ nhân này làm mất hứng rồi, có mẫu thân như vậy dạy hài tử cũng không ra gì, hay trực tiếp đến ruộng tìm Ngô Chí An đi a."
Thẩm Lục Mạn liền gật đầu, hai người từ bụi cỏ bên bờ sông đứng dậy, đi đến một hướng khác.
Đi được nửa đường, Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến Liễu Nhi một mình chờ dưới tàng cây, buồn bã đợi lâu như vậy hẳn là bắt đầu sợ rồi, các nàng vẫn nên đến chỗ Liễu Nhi trước đem nàng đi theo a.
Vì vậy, các nàng đi tìm Liễu Nhi trước.
Đến nơi, lại không thấy được thân ảnh Liễu Nhi, các nàng gọi tên Liễu Nhi, nếu nàng ở gần đó sẽ đáp lại, nhưng các nàng lại không nghe thấy tiếng Liễu Nhi đáp lại, Thẩm Lục Mạn lúc này sắc mặt liền đen đi, bối rối bất an.
Kinh Ngạo Tuyết nháy mắt lòng cũng rối theo, liền nghĩ đến chỗ này là một cái thôn yên bình, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, liền nói với Thẩm Lục Mạn một tiếng, hai người phân công nhau đi tìm nàng.
Thẩm Lục Mạn vội vàng gật đầu, kiểm tra xung quanh.
Kinh Ngạo Tuyết đến bên đại thụ, điều động mộc hệ dị năng trong người, mộc hệ dị năng của nàng hiện tại đã mạnh hơn nhiều, có thể sử dụng rất nhiều kỹ năng phụ.
Trong lúc chế biến dược hoàn, nàng cũng rót nhiều dị năng của mình.
Là chủ nhân dị năng, nàng có thể cảm nhận được mộc hệ nhân tử trong không khí, cũng cảm giác được dị năng của mình, tương tự như là tung ti linh khí của tu tiên giới.
Nhưng mà, tung ti của nàng đặc biệt hơn, thời gian hữu hiệu cũng càng dài hơn.
Nàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, liền tìm được hai điểm phát sáng trong phạm vi chung quanh, trong đó mạnh nhất chính là Thẩm Lục Mạn, vì nàng ăn dược hoàn bảy ngày, mộc hệ dị năng tích lũy trong người cũng càng nhiều.
Đối lập lại thì chính là Liễu Nhi.
Nàng mở mắt ra, men theo phương hướng cảm ứng đi đến, còn đang nghi hoặc điểm sáng này cách nàng cũng xa, Liễu Nhi hẳn là nghe được âm thanh của các nàng mới đúng, nhưng mà nàng lại không trả lời, có phải là xảy ra chuyện rồi không.
Trong lòng nàng cũng rất hoảng loạn, chạy cực nhanh đến, kết quả lại không thấy Liễu Nhi, chỉ thấy Thẩm Lục Mạn đứng cách nàng không xa.
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng qua đây, còn tưởng là nàng tìm được Liễu Nhi, thở dài một hơi đi đến, nhìn một chút sau lưng nàng, vẫn không thấy Liễu Nhi, liền nhíu mày hỏi: "Liễu Nhi đâu?"
Kinh Ngạo Tuyết im lặng nhìn nàng, trong lòng có chút tạp niệm, nhưng hiện tại không nên nghĩ những điều này, liền nói: "ta tìm được, lo ngươi vội quá nên đến đến kêu ngươi theo ta qua đó."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, nét mặt vui vẻ hỏi: "vậy còn chờ gì, đi nhanh đi."
Kinh Ngạo Tuyết bị nàng đẩy một cái, nàng cảm ứng được chút dị năng, ở cách chỗ này hơi xa, trong lòng nàng cảm xúc lo lắng Liễu Nhi nhiều hơn nên không có suy nghĩ nhiều.
Hai người bước nhanh hơn, cơ hồ là chạy nhanh đến.
Sau đó liền thấy Liễu Nhi hoàn hảo không hao tổn gì, đang ngồi trên cỏ cùng mấy đứa trẻ chơi đùa.
Mấy đứa bé kia thoạt nhìn đều chưa đến tuổi, lúc này đang tò mò vây quanh nhìn thỏ con lông trắng, thỉnh thoảng lại vươn tay chọt một cái.
Xem ra là bị thỏ con hấp dẫn kéo đến.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, cả người thả lỏng dựa vào người Kinh Ngạo Tuyết để giữ vững thân thể.
Nàng thực sự rất sợ Liễu Nhi gặp chuyện không may, vừa rồi thực sự đã khiến nàng sợ hãi.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, khi nãy còn nghĩ cách tìm bạn cho Liễu Nhi chơi cùng, thực tế thì người lớn quan tâm quá đáng, chỉ cần cho hài tử chút kẹo cùng đồ chơi mới, thì bọn chúng sẽ tự kéo đến thôi.
Như nàng đùng là uổng công vô ích.
Nàng cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, đều thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau, cũng không đi đến quấy rối hài tử vui đùa nữa, mà đi đến bờ ruộng phía xa ngồi xuống.
Thẩm Lục Mạn nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Liễu Nhi nói: "sau này ta sẽ mang về cho Liễu Nhi nhiều con mồi một chút, Liễu Nhi thích mấy thứ này, bọn chúng cũng thích."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "cũng do chúng ta suy nghĩ quá nhiều, chuyện hài tử, nên giao cho bọn chúng tự