Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hôn trộm
Kinh Ngạo Tuyết đem dược liệu đã chuẩn bị trước, phân ra bỏ vào ấm thuốc, cho nước vào bắt đầu chế biến.
Thẩm Lục Mạn ở một bên rửa chén, rửa chén xong nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết bên này còn cần chút thời gian, liên đến phòng Liễu Nhi tìm y phục thay, còn Kinh Ngạo Tuyết nhân cơ hội đó liền rót mộc hệ dị năng vào trong.
Nước nấu được phân nửa, Thẩm Lục Mạn đến, thuần thục đem mộc linh khí rót vào trong.
Kinh Ngạo Tuyết không chớp mắt nhìn động tác của nàng, Thẩm Lục Mạn cảm nhận được ánh mắt của nàng, cảm thấy cả người không được tự nhiên, liền nghiêng người tách ra.
Có lẽ do cảm quan của nàng nhạy cảm, vẫn như cũ cảm giác được tầm mắt đối phương đang dừng lại trên người nàng, mặt nàng bất động thanh sắc, vành tai ửng đỏ.
Nàng không biết Kinh Ngạo Tuyết nhìn mình chằm chằm làm gì, chỉ mím môi nghĩ đến: Kinh Ngạo Tuyết như vừa rồi còn tốt hơn, chí ít khi đó tim nàng sẽ không nhảy loạn, có nhảy thì Kinh Ngạo Tuyết ở bên cạnh tranh cãi ầm ĩ, mình cũng không nghe được.
Không giống như hiện tại đối phương híp lại đôi mắt phượng, đáy mắt toàn là thân ảnh của nàng, khóe miệng còn mang độ cong tựa tiếu phi tiếu.
Nàng nhìn thoáng qua, trong lòng khó chịu, còn có chút tâm tư không tả được khó nói ra.
Nhưng lúc này không phải thời điểm phân tâm, nàng liền lấy lại bình tĩnh, cả người lưu ý đến ấm thuốc.
Bảy ngày trước nàng tắm thuốc hiệu quả đúng là kinh người, trong thời gian ngắn như vậy, nàng ở nhân gian đình trệ nhiều năm tu vi, lại được thả lỏng một ít.
Nàng có thể cảm nhận được kinh mạch đang mở rộng, mộc linh khí trong cơ thể đang tự phát vận chuyển, không những chuyển hóa mộc linh khí nguyên hữu trong đan điền, mà còn lợi dụng âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, đem bốn loại linh khí còn lại trong đan điền, đều chuyển hóa một lần.
Hiện tại linh khí trong đan điền của nàng mang theo sinh cơ bừng bừng, mặc dù xung quanh không có linh khí, nhưng vẫn có thể tự mình vận chuyển sản sinh linh khí, nếu là ở tu tiên giới, tiếp tục tu luyện thêm năm ba tháng, nói không chừng có thể tiến vào luyện khí tầng bốn.
Mà nói đến thời gian dường như rất dài, từ hồi tuổi nàng đã bắt đầu tu luyện, đến nay cũng chừng , vài chục năm công phu, mới tu luyện đến luyện khí tầng , cho nên năm ba tháng đạt được tầng , tốc độ cũng đã là nghịch thiên.
Chỉ tiếc, nàng hiện tại đang ở nhân gian...
Nghĩ như vậy, Thẩm Lục Mạn lắc đầu, thầm nghĩ: làm người phải biết được thỏa mãn, cuộc sống hiện tại so với trước kia ở tu tiên giới đã tốt hơn nhiều. Kinh Ngạo Tuyết hướng đến phương hướng chuyển biến tốt, Liễu Nhi lớn lên cũng hiểu chuyện, cuộc sống của nàng hạnh phúc mỹ mãn, không cần hy vọng xa vời thực tế không cho phép.
Đến khi nước trong ấm nấu vừa đủ Thẩm Lục Mạn thu hồi tay, còn lại để cho Kinh Ngạo Tuyết xử lý.
Một lát sau, Kinh Ngạo Tuyết luyện chế ra một viên dược hoàn màu lục sắc huỳnh quang, cùng một chén cặn thuốc.
Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn gật đầu, Thẩm Lục Mạn một tay cầm y phục sạch tay còn lại cần dược hoàn cùng cặn thuốc, đem Liễu Nhi đến phòng tắm chờ.
Kinh Ngạo Tuyết lấy nước nóng cùng nước nguội, đổ vào mộc dũng chuyên dụng của Liễu Nhi cùng cặn thuốc, rồi cho Liễu Nhi uống dược hoàn, để nàng cởi y phục trên người vào trong mộc dũng ngâm nước tắm.
Nước ấm không quá nóng, so với bên ngoài nhiệt độ cao hơn một chút, lúc đi vào ngâm cũng rất thoải mái.
Liễu Nhi tò mò khuấy nước thuốc màu xanh nhạt, cảm thấy cái này cùng nước thường ngày tắm không quá khác nhau.
Nhớ đến lúc chiều Kinh Ngạo Tuyết nói, có ngâm nước cả đêm da cũng sẽ không bị phù, nàng liền khuấy nước chơi tiếp.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, xách ghế ngồi một bên, nói với Thẩm Lục Mạn: "tối nay nửa đêm ta đến trông, ngươi đi ngủ trước, ngủ ngon, xong rồi thì đến gọi."
Thẩm Lục Mạn nói: "vậy ngươi ngủ trước đi, ta còn chưa mệt."
Kinh Ngạo Tuyết cười ngẩng đầu nhìn nàng nói: "đừng cãi nhau, mau đi đi, đi ngủ sớm một chút còn thay ca."
Thẩm Lục Mạn không khuyên được nàng, liền gật đầu xoay người ra ngoài.
Liễu Nhi chơi nước một hồi liền mệt, Kinh Ngạo Tuyết đổ thêm nước nóng vào mộc dũng cho nàng, rồi nói: "Liễu Nhi nếu mệt, thì dựa vào mộc dũng ngủ một chút, có mẫu thân bên cạnh trông, sẽ không làm con chìm trong nước."
Liễu Nhi nghe vậy, buồn ngủ chớp mắt một cái, nàng bình thường luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, mỗi ngày lên giường liền vào giấc, nghe Kinh Ngạo Tuyết cho nàng ngủ, nàng liền nằm lên tấm ván cạnh mộc dũng, nghiêng đầu nói một tiếng ngủ ngon rồi ngủ.
Tinh thần Kinh Ngạo Tuyết còn tốt, chống cảm không tốn chút sức canh đến nửa đêm.
Cho đến khi Thẩm Lục Mạn qua thay ca, nàng mới ngáp một cái nói: "được rồi, ngươi trông Liễu Nhi, ta đi ngủ, sáng mai ngâm hết nước thuốc, ngươi có thể cùng Liễu Nhi lên giường nằm một hồi, chúng ta lên trấn cũng mất thời gian, buổi tối chắc mới về được nhà."
Thẩm Lục Mạn nhìn vành mắt nàng đen đi, liền không đành lòng, trong khoảng thời gian này đúng là Kinh Ngạo Tuyết hoàn toàn cực khổ.
Nàng gật đầu nói: "ta biết rồi, ngươi mau về phòng ngủ đi."
Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy, đi đến cửa lúc vòng qua Thẩm Lục Mạn, đột nhiên hôn một cái lên má đối phương.
Thẩm Lục Mạn đột nhiên bị động tác của nàng hù, chợt lùi một bước đụng phải khung cửa, mắt mở to xấu hổ nhìn nàng chằm chằm.
Kinh Ngạo Tuyết nở nụ cười, lúc chiều nàng đã muốn làm như vậy rồi, khi nãy ở phòng bếp bất hạnh thất bại, bây giờ lại tìm được cơ hội tốt.
Nàng dương dương đắc ý nhìn Thẩm Lục Mạn phóng một cái mị nhãn, liền cười híp mắt quay về phòng nghỉ ngơi.
Để lại Thẩm Lục Mạn ôm bên má bị nàng hôn, mặt đỏ bừng, trong lòng giận dỗi nói: quả thật là tên vô lại, lần sau còn như vậy, nhất định phải cho nàng nếm chút lợi hại.
Nàng ngồi trên ghế, nhiệt trên mặt qua hồi lâu mới tan đi.
Nàng nhìn Liễu Nhi một hồi, thấy không có việc gì làm, tính nàng lại không thích ở không, nhớ đến đống vải Kinh Ngạo Tuyết mua trên trấn, nghĩ thầm nàng đang nhàn rỗi, không bằng cắt vải may y phục mới.
Kinh Ngạo Tuyết từ sau khi tỉnh lại chỉ có hai bộ y phục để thay, trước đó nàng cũng chú ý, tay áo đối phương cũng đã cũ, đêm nay nhân lúc rảnh rỗi, vậy làm cho nàng một bộ đồ mới a.
Nghĩ đến liền làm, Thẩm Lục Mạn liếc nhìn Liễu Nhi nằm ngủ, liền nhanh quay về phòng chọn một cây vải có màu sắc thuần khiết, rồi đem theo dụng cụ, rồi đến phòng tắm.
Nàng ngồi trên ghế, đánh giá vải trong tay, nhớ lại vóc dáng Kinh Ngạo Tuyết, bắt đầu cắt.
Đêm nay, bình thản trôi qua không sóng gió.
Kinh Ngạo Tuyết tỉnh lại sớm hơn so với bình thường, nàng xoa mắt rời giường, bên ngoài trời cũng vừa sáng.
Hiện tại nàng cũng ngủ không lâu, bình thường thì nàng phải ngủ đến trưa, khi hai mắt khỏe rồi mới rời giường.
Sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn đảo lộn, nếu không phải nàng vận chuyển mộc hệ dị năng, thì đã sớm ngủ mất.
Nhưng cho dù vậy, trên người cũng không có nhiều sức, cảm giác thân thể và tinh thần đều yếu ớt.
Cuộc sống cho dù như vậy, luôn mệt mỏi, cũng không biết lúc trước nguyên chủ ở tu tiên giới làm sao lại có thể kiên trì nhiều ngày đêm không ngủ.
Nàng ngáp một cái, đi đến viện múc nước rửa mặt, Thẩm Lục Mạn đã làm xong điểm tâm, lúc này đang ngồi trong nhà may y phục.
Kinh Ngạo Tuyết cầm đũa lên ăn, nhìn thoáng qua nàng nói: "ngươi ở đây làm y phục a."
Thẩm Lục Mạn dũ xiêm y trên đùi, đây là nàng suốt đêm may, cũng không biết có vừa không, nàng lại chăm chú nhìn Kinh Ngạo Tuyết, hơi nheo mắt nghĩ đến: xem ra là không lệch nhiều.
Nàng nói: "trước đó vài ngày, không phải ngươi lên trấn mua vải về sao? tối hôm qua ta rảnh nên cầm ra may y phục, cái này là may cho ngươi, còn có nội y bên trong, chút nữa ngươi ăn cơm xong thì thử một chút, nếu không vừa ta sẽ sửa lại cho ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe như vậy liền sửng sốt, không chớp mắt nhìn chằm chằm y phục trong tay nàng, tuy là biết trước Thẩm Lục Mạn may y phục, nhưng nàng không ngờ đối phương sẽ làm cho nàng một bộ.
Nàng lớn như vậy, từ trước đến giờ chưa có ai làm y phục cho nàng.
Khi còn nhỏ thì mặc đồ cũ của người ta, lớn lên thì ra ngoài đi học thì mua đồ may sẵn ứng phó.
Đến mạt thế, thì được mặc tốt hơn, nhưng y phục vẫn không thể so với đồ ăn sang quý, thực lực của nàng cũng đủ mua mọi loại quần áo.
Đối với kiểu dáng y phục nàng không chấp nhất như là thức ăn, chỉ cần có mặc là được.
Nhưng mà, Thẩm Lục Mạn lại thức đêm may cho nàng một bộ, trên mặt còn mang theo nụ cười ôn nhu nhàn nhạt nhìn nàng.
Tựa như làm y phục, cũng như quan tâm nàng đều không phải lớn lao gì.
Nhưng mà, đối với Kinh Ngạo Tuyết mà nói thì ý nghĩa lại rất lớn.
Không biết vì sao mũi nàng thấy chua, cầm chén cơm cũng không ăn, lập tức đi đến trước mặt Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn nghi hoặc nhìn nàng, sau đó liền bị ôm vào ngực một cái ôm ấm áp.
Kinh Ngạo Tuyết viền mắt đỏ ửng, âm thanh khàn khàn nói: "cám ơn ngươi."
Thẩm Lục Mạn cũng nghe thấy giọng nói nàng khàn khàn, vốn nàng cũng không quen tư thế như vậy, bị người ta thân mật ôm vào ngực, đó là chuyện nhiều năm chưa từng có.
Hơn nữa mặt nàng, liền bị chôn trong ngực đối phương, nàng cũng không dám thở, sắp không thở nổi.
Nhưng nàng không đẩy Kinh Ngạo Tuyết ra, mà là bắt chước lúc chăm sóc Liễu Nhi, ôn nhu vuốt vai nàng, nói: "ngươi cầm về phòng mặc thử đi."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, hít sâu một hơi rồi buông nàng ra, tiếp nhận y phục Thẩm Lục Mạn đưa đến nhìn một chút, nhìn bộ y phục, là màu trắng vô cùng thuần khiết, nhìn qua rất đều, ở vạt áo còn thêu chút hoa văn đơn giản.
Trong lòng nàng ấm áp nói: "ta đi thử y phục."
Nàng nói xong liền xoay người về phòng ngủ của mình.
Thẩm Lục Mạn nhìn dáng vẻ nàng vui vẻ, nhịn không được mím môi nở nụ cười.
Kinh Ngạo Tuyết từ nhỏ là thiên kim tiểu thư, ăn, mặc, ở đi lại chưa bao giờ thiếu, đều có người an bài thỏa đáng cho nàng, làm gì có việc vì một bộ y phục mà cao hứng như vậy, có thể nàng làm như vậy để mình vui.
Thẩm Lục Mạn cũng vui khi thấy nàng như vậy, nàng xoa cái vai đau nhức, cảm giác mình cực khổ suốt đêm cũng không uổng phí.
Khi Kinh Ngạo Tuyết mặc y phục mới đi ra, Thẩm Lục Mạn đứng dậy xem quan sát một vòng liền hài lòng nói: "ừm, xe ra ta ước lượng không sai, y phục này rất vừa người."
Kinh Ngạo Tuyết như là khổng tước, ở trước mặt nàng xoay một vòng nói: "đẹp không?"
"Đẹp."
Thẩm Lục Mạn thực lòng nói, tướng mạo Kinh Ngạo Tuyết xuất chúng hoàn toàn di truyền từ tướng mạo của Kinh mẫu, nàng vẫn còn nhớ rõ mẫu thân Kinh Ngạo Tuyết, là đại mỹ nhân nhất nhì trong tu tiên giới, năm đó gả đến Kinh gia, khiến nhiều nam tu trẻ tuổi phải nát lòng.
Lúc này bộ dạng nàng cười một cách tự nhiên, cùng với Kinh mẫu trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc.
Dưới cái nhìn của nàng Kinh Ngạo Tuyết nếu so ra thì hấp dẫn hơi Kinh mẫu nhiều vài phần, bất quá lúc trước tính tình khó ưa, tướng do tâm sinh, cũng không nhiều người bị dung mạo của nàng rung động.
Nhưng hôm nay, Kinh Ngạo Tuyết đã thay đổi nhiều, cũng là tướng do tâm sinh, khi nàng nướng mày cười nhìn người, mắt phượng như lấp đầy sao trời, khiến cho nàng toàn thân hoảng loạn không thể ứng đối, tay chân cũng không biết nên để đâu, trên mặt cũng dần nóng lên.
Nàng cúi đầu nói: "nếu vừa thì ngươi cứ mặc như vậy đi, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi lên trấn."
Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút nói: "ừ, đúng là không còn sớm, nhưng mà ta chưa ăn cơm xong, ăn xong rồi đi, để Ngô Chí Dũng chờ một chút cũng không sao."
Nói như vậy, nàng lại ngồi vào bàn ăn.
Ăn được một nửa, đột nhiên nàng lại hỏi: "sao ngươi biết được vóc người của ta?"
Thẩm Lục Mạn nhếch miệng, mấy nay qua quan hệ với Kinh Ngạo Tuyết không tốt, dĩ nhiên là không rõ, chỉ là trước đó vài ngày ở trên trấn, Kinh Ngạo Tuyết uống nhiều rượu, buổi tối lại nôn ra, nàng không thể mặc kệ liền cởi y phục lau người cho nàng, thay quần áo sạch.
Sáng hôm sau dậy nàng cũng cảm thấy không ổn, không dám nhìn mặt Kinh Ngạo Tuyết, nhưng đối phương cũng không nhớ chuyện tối qua, nàng cũng tự nhiên hơn nhiều, không để ý đến.
Tối hôm qua khi làm y phục, nhớ đến hình thể đối phương nàng mới bắt đầu cắt vải.
Nàng đoán chừng không sai, nhưng lời này lại không thể nói cho Kinh Ngạo Tuyết biết, liền nói: "đoán, ta cũng không dám chắc, cho nên mới để ngươi thử trước."
"À" Kinh Ngạo Tuyết cười ý vị thâm trường nói: "vậy ngươi đoán cũng thật chuẩn a."
Thẩm Lục Mạn bị nàng nhìn mặt nóng lên, đứng dậy nói: "ta đi dọn đồ, chút ăn xong thì đi lên trấn."
Nói xong, nàng liền cầm dụng cụ may vá về phòng.
Kinh Ngạo Tuyết cắn đũa nhìn bóng lưng nàng, nhịn không được bật cười.
Nàng rất nhanh liền ăn xong, tự mình rửa chén đũa, rồi cùng Thẩm Lục Mạn ra ngoài.
Nửa đường, Kinh Ngạo Tuyết hỏi: "Liễu Nhi đâu?"
Nàng lúc nãy vì y phục nên cao hứng, liền quên Liễu Nhi, bây giờ nhớ lại có chút hổ thẹn.
Thẩm Lục Mạn nói: "sáng sớm ta đã nói với nàng, hai người chúng ta lên trấn tối mới về, trong nồi có cơm nấu sẵn rồi, nàng đói bụng thì tự mình hâm nóng lại ăn, nếu một mình ở nhà chờ buồn chán, có thể đến thôn chơi, nàng đều nghe hiểu."
"Nàng ăn sáng xong vừa đi ngủ, thì ngươi dậy yên tâm đi, Liễu Nhi tính tình nhu thuận, chúng ta mấy ngày nay sửa phòng ở, cùng thôn dân quan hệ đã tốt hơn nhiều, nàng không sao đâu."
"Như vậy a, vậy là tốt rồi, chúng ta lên trấn mất chút thời gian, mua xong đồ thì mau về a."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, nàng cũng không muốn Liễu Nhi ở nhà một mình chờ, có thể về sớm là tốt nhất cũng khiến nàng yên tâm.
Hai người đến trước cửa thôn, Ngô Chí Dũng cởi xe lừa cũng đã ở tại đó chờ.
Kinh Ngạo Tuyết đi lên trước nói: "xin lỗi, để ngươi chờ lâu."
Ngô Chí Dũng chú ý đến đáy mắt nàng đen đi, nhân tiện nói: "không sao, lên xe đi, ta lái xe cũng tương đối ổn, nếu ngươi mệt thì có thể nằm xuống ngủ một chút, đến trấn ta sẽ gọi ngươi dậy."
Giọng nói hắn thành thục, không biết còn tưởng bọn họ là bằng hữu quen biết nhiều năm.
Kinh Ngạo Tuyết nhân lúc hắn tỉnh, biết người này không câu nệ tiểu tiết, một ngày nhận định liền là bằng hữu của hắn, đối với người sẽ móc tim móc phổi, người như vậy kết bạn đúng là không uổng.
Nàng không khách sáo nhiều với Ngô Chí Dũng, liền ngồi lên xe, Thẩm Lục Mạn theo sát phía sau, chỉ chào Ngô Chí Dũng một cái, liền lên xe ngồi bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau