Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nổi ghen
Sau khi xuống núi, vì Kinh Ngạo Tuyết lo lắng Liễu Nhi ở nhà một mình, tốc độ đi về cũng nhanh hơn nhiều.
Đợi nàng đến nơi thở hổn hển, vừa mở cửa ra liền thấy Liễu Nhi đang chơi cầu hoa, đó là món đồ chơi nhỏ hôm qua nàng mua trên trấn đem về cho nàng chơi, nhìn kỹ, bên người Liễu Nhi còn có một đống đồ chơi.
Liễu Nhi nhìn thấy các nàng quay về vốn cái miệng nhỏ rũ xuống liền biến thành hưng phấn vui vẻ.
Nàng lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, đoán chừng là ngồi lâu nên chân run, bước về trước một bước, thân thể theo bản năng nghiêng về trước, mắt thấy sắp ngã xuống đất.
Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết lại càng hoảng sợ, vẫn là Thẩm Lục Mạn phát huy sở trường tu sĩ, nháy mắt liền đến bên người Liễu Nhi, ôm lấy hài tử không để nàng đập đầu xuống đất.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, vội đi lên trước nói: "sao lại không cẩn thận như vậy."
Liễu Nhi xẹp miệng, đôi mắt ngập nước mở to nhìn nàng, nhất thời khiến nàng quên hết mọi thứ.
Nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "lần sau phải cẩn thận, đừng làm ta sợ."
Liễu Nhi nhu thuận gật đầu, tựa vào ngực Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết biết đối phương thực sự lo lắng, trong lòng nàng ấm áp nói: "Ngươi ôm Liễu Nhi chơi một chút, hiện tại còn sớm ta đến chỗ thôn trưởng một chuyến, nói chuyện sửa nhà cửa."
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng đưa tay tiếp Liễu Nhi từ tay Thẩm Lục Mạn, Liễu Nhi dựa vào vai nàng nhỏ giọng nói: "mẫu thân, người, người đi, lên núi?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng Thẩm Lục Mạn, ôm Liễu Nhi ngồi trong viện, đem cầu hoa trên mặt đất cầm lên nhét vào tay nàng, mới nói: "đúng vậy, ta cùng nương thân con lên núi vận động, phong cảnh bên kia không tệ, hôm nào sẽ mang con đi theo."
Liễu Nhi vội mở to hai mắt, trước đây nàng cũng muốn lên núi, thế nhưng nương thân lại không cho, vì trên núi có nhiều nguy hiểm.
Nhưng mà nương thân lên núi, nương thân lại mang mẫu thân đi cùng...
Nương thân nhất định là thích mẫu thân hơn, nhiều hơn Liễu Nhi một chút a.
Nàng có chút không vui, trong lòng khổ sở, ngón tay gảy gảy cầu hoa.
Kinh Ngạo Tuyết cầm lấy một món đồ chơi nhỏ vuốt vuốt, tuy là đồ chơi của hài tử, nhưng nàng là lần đầu nhìn thấy thứ này, cho nên đùa con chuyên tâm hơn Liễu Nhi.
Khi nàng nhận ra tình thần Liễu Nhi sa sút thì sửng sốt hồi lâu, không hiểu vừa rồi Liễu Nhi còn tốt, bây giờ lại như vậy rồi.
Haiz, lòng dạ nữ nhân thật khó hiểu, Thẩm Lục Mạn cũng vậy, Liễu Nhi cũng vậy.
Nàng câu lên cái cằm nhỏ của Liễu Nhi, ôn nhu đùa nàng nói: "ai làm bảo bối Liễu Nhi của chúng ta mất hứng, để mẫu thân giúp con đánh hắn a."
Liễu Nhi phì một tiếng bật cười, sau đó nhướng mày đem tâm tình khổ sở của nàng nói ra.
Cái này khiến Kinh Ngạo Tuyết bối rối, sau đó liền thoải mái cười to, xoa cái bánh bao nhỏ khả ái trong lòng mình nói: "đúng là đồ ngốc, nương thân đương nhiên là thương con hơn a, nàng sở dĩ đem ta đi là vì ta đã lớn rồi, có gặp nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình, chờ con lớn chút nữa nương thân nhất định sẽ đưa con lên núi cùng a. Haiz, nói chung không phải như con nghĩ..."
Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ Thẩm Lục Mạn đối với mình không tệ, nhưng cái không tệ này không có thích trong đó.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ nếu nàng là Thẩm Lục Mạn, nhiều năm chiếu cố bị nguyên chủ cản trở như vậy, cho dù nàng có xuyên qua có ý muốn bù đắp thì băng dày ba thước không thể dễ dàng để đối phương thay đổi thái độ được.
Nhưng mà, Liễu Nhi đây là đang ghen a, cái này thật mới mẻ.
Kinh Ngạo Tuyết thú vị giải thích, cứ nhìn gương mặt Liễu Nhi như là thoa son, từng chỗ từng chỗ từ cổ đến đầu hồng một mảng ngay cả lỗi tai mềm mại cũng hiện lên màu hồng nhìn qua vô cùng khả ái.
Nhất là thần tình vừa vui vẻ vừa xấu hổ trên mặt nàng, quả thực khiến tâm Kinh Ngạo Tuyết đều bị manh hóa.
Nàng nhịn không được ôm chặt Liễu Nhi hôn lên má nàng, hận không đem mọi thứ tốt nhất thế giới này cho nàng.
Hài tử quả nhiên là manh vật, thảo nào ở mạt thế điều kiện gian khổ như vậy có nhiều người vẫn muốn sinh con nối dõi.
Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu, Liễu Nhi nho nhỏ liền ghé lên vai nàng, mặt đỏ như nhỏ máu.
Nàng không muốn mẫu thân cười chê nàng, liền chuyển con mắt nói: "mẫu thân, ta, chúng ta, chơi.... chơi cầu hoa."
Kinh Ngạo Tuyết dĩ nhiên đáp ứng, bất quá nghe Liễu Nhi nói lắp, nàng nâng một bên mày kiếm lên nói: "lần trước ta dạy Liễu Nhi cái gì? Liễu Nhi còn nhớ không?"
Liễu Nhi chần chờ gật đầu, nhịn hồi lâu mới nói: "Mẫu thân, Liễu Nhi nhớ rõ."
"Ừm." Kinh Ngạo Tuyết hôn nàng một cái nói: "thật ngoan, sau nàng muốn nói gì thì nghĩ trước rồi hãy mở miệng, tranh thủ đem câu cách ra, nói rõ từng chữ từng từ ngữ."
Liễu Nhi nghiêng đầu chớp mắt mấy cái, cầm cầu hoa đưa đến cùng Kinh Ngạo Tuyết chơi tiếp.
Tính Kinh Ngạo Tuyết phần nhẫn nại, hơn nữa là chơi cùng Liễu Nhi nên có thể nhất tâm nhị dụng, một bên vừa chơi một bên suy nghĩ cách.
Đến khi Thẩm Lục Mạn quay về, thấy hai mẹ con các nàng chơi vui vẻ, liền không quấy rầy các nàng.
Nàng thấy thời gian không còn sớm, cũng nên đi làm cơm tối, liền ra phòng bếp rửa rau làm cơm.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, Thẩm Lục Mạn tắm cho Liễu Nhi rồi đưa nàng lên giường ngủ, liền xoay người đến phòng bếp tiếp tục nấu nước.
Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đang xử lý dược liệu, nàng cúi đầu công việc trên tay vội vàng mở miệng nói: "hôm qua người dùng dược hoàn cùng cặn thuốc công hiệu thế nào rồi?"
Thẩm Lục Mạn nói: "công hiệu rất mạnh, so với đan dược ở tu tiên giới không kém."
Kinh Ngạo Tuyết câu môi cười nói: "đó là dĩ nhiên, dù sao cũng là ta và ngươi cùng nhau luyện chế."
Thẩm Lục Mạn nghe nàng nói như vậy, không biết vì sao gương mặt nóng lên, nàng ngó đi chỗ khác nhìn hỏa lò nói: "hôm nay giống tối hôm qua sao?"
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "cần phải duy trì liên tục bảy ngày, phương thuốc ngươi dùng lần này khác với phương thuốc lần trước ta dùng, dù sao trên người ngươi không có nội thương cần chữa trị, ta luyện chế phương thuốc giúp ngươi kích phát tiềm năng trong người, cái này phải duy trì liên tục không thể gián đoạn, mới phát huy được công hiệu lớn nhất."
"Chờ ngươi dùng xong liền chuyên tâm tu luyện, để kinh mạch thích ứng, chờ qua vài ngày, ước chừng ba đến năm tháng có thể thể dùng thuốc kích phát tiềm năng."
Thẩm Lục Mạn nói: "ta biết rồi, lúc trước ngươi nói Liễu Nhi cũng có thể dùng phương thuốc này?"
Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng một cái cười nói: "đúng vậy, nhưng mà Liễu Nhi vẫn là hài tử, phương thuốc tương tự nhưng phải điều chỉnh giảm bớt dược hiệu, nếu không cơ thể nàng chịu không nổi, vì tuổi nàng còn nhỏ thuốc kích phát tiềm năng có thể phát huy công hiệu lớn trên người nàng."
Ở mạt thế cũng như vậy, nhưng mà thuốc kích tiềm năng cũng có tác dụng mạnh, kích phát dị năng trong cơ thể, dược hiệu không tệ xác xuất thành công cũng có %
Cho dù coi khinh % này thì ở mạt thế thực lực vi tôn, nhưng là dị năng giả thì cũng phải là cấp cao tầng thứ hai, còn là cấp dưới ở căn cứ lãnh đạo, thì ít nhất không cần lo ăn uống.
Còn nếu cho con nít dùng, kích phát tiềm năng xác xuất thành công sẽ càng cao, nhưng mà ở đây là dị giới, xem ra cũng không có dị năng, Kinh Ngạo Tuyết thấy có chút đáng tiếc.
Nghĩ lại, lòng mình quá tham kỳ thực có thể khiến Liễu Nhi cường thân kiện thể, loại trừ tạp chất trong người, để nàng khỏe lớn lên cũng đủ rồi.
Con đường tu hành rất khổ, Liễu Nhi không cần đi con đường cũ của nàng, dù sao trên đường cũng có nàng và Thẩm Lục Mạn che chở, sẽ không thể để nàng xảy ra chuyện được.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy nét mặt vui vẻ, nàng vội nói tiếng cảm ơn, Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói không cần, nàng cũng là mẫu thân Liễu Nhi, suy nghĩ cho nàng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Lục Mạn cũng biết điều này, nhưng mà trước kia Kinh Ngạo Tuyết vẫn chưa từng làm trong trách nhiệm mẫu thân, hiện tại nàng vì lo nghĩ cho Liễu Nhi càng khiến Thẩm Lục Mạn vui vẻ không thôi.
Nhưng mà....
Thẩm Lục Mạn hơi nhíu mày lại, trong lòng khó hiểu: tu sĩ kim đan kỳ vì sao lại nghiên cứu phương thuốc này? nếu căn cứ theo lẽ thường thì đúng là không chính xác a, vì tu vi đạt đến kim đan kỳ căn bản không cần kích phát tiềm năng, cho dù có loại trừ tạp chất chỉ cần dùng một viên dược hoàn là đủ, không cần dùng thảo dược nhân gian...
Nàng nghĩ như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng không dấu vết nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy nàng đem ấm thuốc để lên hỏa lò bắt đầu nấu, liền lắc đầu.
Nàng thầm nghĩ: có thể tu sĩ kim đan kỳ này nghĩ cho hậu nhân a, tu tiên giới không phải chỉ có tu sĩ, còn có rất nhiều phàm nhân, nói không chừng người thân của tu sĩ kim đan kỳ đều là phàm nhân, cho nên mới dùng nhiều cách nghiên cứu cho người thân.
Nàng tự khuyên mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, dù sao hiện tại các nàng đang ở nhân gian, nếu muốn quay về tu tiên giới đúng là khó hơn lên trời, phương thuốc này đối với các nàng mà nói cũng có nhiều chỗ tốt, không thể vì một chút hoài nghi mà bỏ qua không lo.
Trong lúc Thẩm Lục Mạn suy nghĩ, Kinh Ngạo Tuyết liền đem dùng mộc hệ dị năng luyện thảo dược một hồi, khi nước trong ấm vơi đi một nửa, nàng liền để Thẩm Lục Mạn xuất thủ.
Thẩm Lục Mạn tập trung tinh thần, đem mộc hệ linh khí rót vào trong, một giờ trôi qua rốt cuộc luyện xong một viên đan dược lục sắc huỳnh quanh.
Nàng cầm đan dược lên dùng, xoay người về phòng lấy y phục sạch, Kinh Ngạo Tuyết lại đi lấy nước nóng đem tới phòng tắm đổ vào mộc dũng.
Khi Thẩm Lục Mạn đi đến nàng liền ngồi lên ghế nói: "ngươi cởi y phục vào ngồi đi, chút nữa ta thêm nước nóng cho ngươi."
Thẩm Lục Mạn cắn môi nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy đối phương bình chân như vại ngồi bên cạnh mộc dũng, không có ý tứ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nàng đứng hồi lâu, Kinh Ngạo Tuyết định đến giúp nàng cởi, nàng liền đỏ mặt mắc cỡ, vội nghiêng người tháo đai lưng.
Y phục trên người từng món rơi xuống, nàng cởi xong kiện y phục cuối cùng trên thân, liền cảm nhận phía sau truyền đến nguồn nhiệt độ.
Nhất thời da đầu nàng tê dại, cứng ngắc che ngực xoay người, liền thấy Kinh Ngạo Tuyết đứng sau lưng nàng, nhặt y phục dưới đất lên, vẻ mặt tự nhiên nói: "cởi rồi, vậy thì vào đi, ta giúp ngươi treo y phục."
Lúc này toàn thân nàng xích lõa, nhưng lực chú ý của Kinh Ngạo Tuyết lại ở trên y phục.
Thẩm Lục Mạn: "..."
Kinh Ngạo Tuyết cầm y phục treo xong, đưa tay ra nói: "cái món trước ngực ngươi cũng đưa cho ta đi, ta đang rảnh đến chán để ta giặt cho ngươi luôn."
Thẩm Lục Mạn cứng ngắc cười nói: "Tạ! Ơn! A!"
"Không cần khách khí, không có gì đáng ngại." Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói, nàng cứ vậy lấy lòng Thẩm Lục Mạn, đối phương nhất định sẽ cảm động, không nhìn thấy má nàng ửng đỏ mắt rưng rưng hay sao?
Thẩm Lục Mạn: "..." khóc không ra nước mắt, đột nhiên muốn nổi điên đánh người.
"Oa ~ da ngươi trắng thật a, vóc người cũng tốt, ngực tấn công mông phòng thủ." Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, vẻ mặt đánh giá.
Thẩm Lục Mạn tức đến đỉnh đầu bốc khói, trước đó còn tưởng đối phương không hiểu, đối với nàng không có cảm giác, nhưng nghe lời nàng vừa nói, thực quá lưu manh a.
Thẩm Lục Mạn thẹn quá thành giận, không đoái hoài đến việc mình không mặc y phục, trực tiếp giơ tay túm Kinh Ngạo Tuyết đẩy ra ngoài.
Kinh Ngạo Tuyết bị đẩy ra cửa, đang muốn nói thêm cửa phòng đã "loảng xoảng" một tiếng đột nhiên đóng lại.
May là nàng né nhanh, không thì khuôn mặt bị ném trúng rồi, nàng có chút khó hiểu, còn có chút ủy khuất, thầm nói: ngươi này thật xấu xa, quá khó lấy lòng.