Độc Sủng Nam Hậu

chương 63: muốn tìm bất mãn ý ngoại kinh hỷ !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lãnh Nhược Tư ôm ta trở lại khách điếm, Duẫn Dung chẩn trị cho ta “Hoàng Thượng, hoàng hậu không có bị thương” Vụ nhân không tổn thương hắn!

Nghe thế Lãnh Nhược Tư cũng an tâm. Hoàn hảo Vụ Nhân không xuống tay với Triệt Nhi “Thật tốt quá ! Triệt ngươi không có việc gì ! Hù chết ca ca !” Mộ Dung Vân ôm lấy ta.

“Ca ca, ta không sao, không cần lo lắng”. Ta vỗ vỗ hắn.

Lãnh Nhược Tư tức giận kéo Mộ Dung Vân ra “Đủ, không được ôm Triệt Nhi của trẫm”. Cho dù là ca ca cũng không được !

Mà lúc này ở một căn phòng mộc mạc “Phu nhân, Vụ Nhân chết, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Thời gian tới tạm thời áng binh bất động, Lãnh Nhược Tư chắc đã có phòng bị, chúng ta qua thời gian hãy tái hành động”. Nữ tử che mặt giải thích !

“Dạ”

Cứ như vậy chúng ta ‘thuận buồm xuôi gió’ hoàn thành nhiệm vụ tuần tra Lãnh quốc và trở lại hoàng cung. Khi chúng ta trở về, Vân Nhi nghênh đón chúng ta “Phụ hậu” Hắn vui vẻ chạy về phía ta.

“Tiểu Vân Vân”. Ta cao hứng ôm lấy hắn.

“Phụ hậu, Cầu Cầu đâu? Ta muốn nhìn nó !” Tiểu Vân Vân chờ mong hỏi.

Cầu Cầu diễu võ dương oai tiêu sái đi ra, Tiểu Vân Vân vui vẻ đi lên sờ, ôm lấy nó, Cầu Cầu dường như cũng thực thích Tiểu Vân Vân. Đến tối, Lãnh Nhược Tư đi vào phòng “Triệt Nhi, làm sao vậy? Trẫm nghe Tiểu Hương nói hôm nay ngươi không có hảo hảo ăn cơm, sinh bệnh sao?” Hắn lo lắng nhìn ta.

“Không có, chỉ là ăn không có khẩu vị nên không muốn ăn”.

“Sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt? Nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói ra a !” Hắn ôm lấy ta nói nhỏ.

“Ân”. Ta gật gật đầu.

Lãnh Nhược Tư đột nhiên hôn ta, tay cũng len lõi vào trong quần áo của ta để du tẩu “Nhược Tư, không muốn ……”

“Triệt Nhi, ngươi vẫn mê người như vậy!” Hắn thâm tình nói.

Chán ghét ! Mắc cỡ chết người ! Bất quá vui vẻ là được, ta lớn mật đem đôi môi hồng nhuận của mình dâng lên, Lãnh Nhược Tư sửng sốt. Đêm nay Triệt Nhi thật đúng là nhiệt tình ! Hắn hôn ta thật sâu, sau khi rời khỏi môi ta thì bắt đầu giở trò khiêu khích trước ngực ta “Nhược Tư, thật đáng ghét, không cần……”

Lãnh Nhược Tư không để ý mà vẫn tiếp tục “Nhược Tư thật đáng giận ……” Ta khó nhịn lên tiếng, kỳ thật khẩu thị tâm phi a.

“Muốn ?” Hắn buồn cười nói. Đáng giận ! Biết rõ còn cố hỏi, ta thẹn thùng gật gật đầu, kế tiếp đêm dài từ từ……

Giữa trưa hôm sau ta mới tỉnh lại “Phụ hậu, Phụ hậu”. Tiểu Vân Vân mang theo Cầu Cầu tiến vào.

“Tiểu Vân Vân làm sao vậy?” Mệt mỏi quá nga !

“Phụ hậu, phụ hoàng muốn ta cho người ăn”. Tiểu Vân Vân bắt tay lấy thức ăn đưa đến trước mặt ta.

Ta ngồi dậy, Cầu Cầu vội vàng chạy đến phía sau làm đệm dựa cho ta “Cầu Cầu, cám ơn ngươi !”

“Đến, Phụ hậu há mồm !” Tiểu Vân Vân uy ta.

Khi ta vừa mới chuẩn bị ăn thì Kỷ Lăng các nàng đến đây “Triệt thật hạnh phúc a ! Có một nhi tử hiếu thuận như vậy”

“Đúng vậy ! Tiểu Vân Vân thực khả ái, ta thực thích hắn”. Ta sờ sờ hắn mặt.

“Ta cũng thích Phụ hậu nhất!” Tiểu Vân Vân nghiêm túc nhìn ta.

“Được rồi, được rồi, biết các ngươi cảm tình hảo. Triệt mau ăn đi, ăn xong cùng chúng ta đi chơi !” Liễu Linh hưng phấn nói.

“Các ngươi cứ đi chơi đi ! Ta mệt chết đi được, muốn hảo hảo nghỉ ngơi thôi”. Gần đây không biết làm sao mà cả người luôn mệt mỏi.

“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Bọn họ lo lắng hỏi.

Ta lắc đầu “Các ngươi đi chơi đi. Thân mình Phụ hậu luôn luôn không tốt nên có khả năng hiện giờ rất mệt”. Tiểu Vân Vân thay ta giải thích.

“Nga !” Các nàng gật gật đầu đi ra ngoài.

“Phụ hậu ăn cái này đi !” Tiểu Vân Vân đem thức ăn đưa đến trước mặt ta.

Đột nhiên trong cổ của ta dâng lên một trận khó chịu, ta đẩy ra tay đang cầm thức ăn của Tiểu Vân Vân ra, đỡ lấy giường sắc mặt trắng bệch nôn khan không thôi, “Nôn……”

“Phụ hậu, ngươi làm sao vậy? Ta đi tìm phụ hoàng”. Hắn sốt ruột chạy ra ngoài.

“Từ từ. Không cần, ta gần đây khẩu vị không được tốt, không có việc gì !” Ta kêu hắn lại.

“Vậy Phụ hậu uống chút trà đi !” Hắn đưa một chung trà nóng cho ta ta.

Ta uống xong thì Tiểu Vân Vân đỡ ta nằm xuống, “Tiểu Vân Vân, đi lên đi! Ta lạnh !” Lãnh quốc đã bắt đầu vào đông

“Hảo, Phụ hậu không thoải mái thì phải nói nga !” Hắn dặn dò ta.

“Tiểu Vân Vân ngươi cái tốt không học lại học tính lải nhải phụ hoàng ngươi”. Ta giễu cợt hắn.

Cứ như vậy qua vài ngày, ta cảm thấy không có gì nữa. Nhưng Lãnh Nhược Tư thì không cảm thấy như vậy. Gần đây Triệt Nhi có gì đó không thích hợp, mỗi tối thể lực của hắn dường như rất sung mãn, luôn muốn tìm bất mãn, chẳng lẽ thể lực Triệt Nhi tốt lên? Khả năng đó không lớn, hay là thể lực hắn giảm xuống? Cũng không đúng nga ! Tối hôm nay Lãnh Nhược Tư vừa mới đến một lát thì ta đã ôm lấy mà lôi kéo hắn làm việc yêu thương.

Đến nửa đêm, trong phòng còn vang lên những âm thanh làm người ta mặt đỏ “Nhược Tư không cần ngẩn người nữa, nhân gia còn muốn”

Thật sự là rất không thích hợp ! Trước đó thể lực Triệt Nhi đến đây là cực hạn, như thế nào gần đây lại……

“Nhược Tư không cần ngẩn người a? Nhược Tư đáng ghét……” Ta muốn tìm bất mãn rên rỉ.

Tò mò quá ! Ta gần đây như thế nào trở nên…… Ta sẽ không bị bệnh gì chứ? Cứ như vậy ta buồn bực vài ngày. Hôm nay bọn Mộ Dung Vân tới tìm ta “Triệt, mau đứng lên đi ra ngoài một chút đi, không cần cứ ở mãi trong phòng sẽ buồn lắm”. Hắn giúp ta mặc quần áo rồi lôi ta ra ngoài.

Chúng ta đi vào hoa viên, ta phát hiện Tiểu Vân Vân cùng đám Liễu Linh đang ở đó chơi diều “Tiểu Vân Vân”

“Phụ hậu ngươi đã đến rồi, muốn chơi không?” Hắn vui vẻ hỏi.

“Không, chính ngươi chơi đi !” Tối hôm qua quá sung mãn nên thân thể ta hiện giờ mệt mỏi lắm.

Lúc này diều của Tiểu Vân Vân rớt “Ta đi nhặt nó về”

Ta bước nhanh đến đó rồi ngồi xổm xuống nhặt con diều. Vừa muốn đứng lên thì bụng liền xuất hiện một trận đau nhức,ta vứt bỏ diều, lấy hai tay che bụng ngồi xuống “Triệt, Phụ hậu……” Mọi người vội vàng đến.

“Triệt, ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Vân khẩn trương ôm lấy ta.

“Bụng đau quá”. Nói xong ta liền hôn mê bất tỉnh.

Mộ Dung Vân sốt ruột ôm ta trở về phòng, Lăng Vân lập tức tìm Duẫn Dung đến khám bệnh cho ta. Duẫn Dung khám bệnh xong liền ngẩn người, thẳng đến khi Lãnh Nhược Tư vội vàng đến “Triệt Nhi làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên đau bụng đến hôn mê bất tỉnh?” Hắn lo lắng hỏi.

Duẫn Dung vẫn là ngây ngốc bất động “Duẫn Dung, trẫm hỏi ngươi sao ngươi không trả lời hả ?” Lãnh Nhược Tư rống to. Chẳng lẽ Triệt Nhi bị bệnh nặng?

“Lão công, chúng ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi phát ngốc làm gì?” Duẫn Tuyết lay động hắn.

“Hoàng Thượng triệu Mộc ngự y đến đây đi !” Duẫn Dung rốt cục mở miệng nói chuyện .

Lãnh Nhược Tư nghi hoặc ‘phái người đi gọi Mộc ngự y làm cái gì? Hắn là chuyên trì phụ khoa cùng khoa phụ sản mà !’ Mộc ngự y đến ta khám cho ta xong liền đổ mồ hôi lạnh không ngừng “Hoàng thượng, hoàng hậu ngài…… ngài……” Hắn lắp bắp .

“Nhìn ngươi như vậy thì đúng là ta chẩn đoán không có sai”

“Duẫn Dung, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Lãnh Nhược Tư rống to.

“Hoàng Thượng, hoàng hậu mang thai !” Duẫn Dung không hề báo động trước ném ngay một quả lựu đạn xuống.

Mọi người hoàn toàn choáng váng. Một lúc lâu sau, Lãnh Nhược Tư bắt lấy Duẫn Dung lớn tiếng nói: “Ngươi nói lại một lần cho trẫm, Triệt Nhi như thế nào có khả năng mang thai? Hắn là nam nhân !”

“Sao lại không có khả năng?” Hứa Dương đi đến.

“Ngươi là có ý gì?” Mọi người đều nhìn về phía hắn.

“Ta nói rồi, hài tử Triệt Nhi nhất định phải ở cùng một chỗ với hài tử ta. Các ngươi rời đi ta khi đó, ta không phải uy một viên dược cho Triệt Nhi sao? Đó chính là có thể làm cho Triệt Nhi mang thai, bất quá thuốc đó cũng có tác dụng phụ”. Hứa Dương giải thích.

Tác dụng phụ? Vậy mà ngươi còn dám đưa cho Triệt Nhi ăn. Nếu Triệt Nhi có chuyện gì trẫm không tha cho ngươi !” Lãnh Nhược Tư căm tức hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng Triệt Nhi đem ra đùa giỡn“.

“Tác dụng phụ kia là nhằm vào ngươi, những tối gần đây có phải Triệt Nhi……”

Lãnh Nhược Tư trợn tròn mắt ! Nguyên lai Triệt Nhi gần đây thể lực biến tốt như vậy là vì cái này? Hứa Dương tiến lên khám bệnh cho ta, mới xem thì mày nhíu mặt nhăn “Làm sao vậy?” Mọi người quan tâm hỏi.

“Tình trạng Triệt Nhi không được tốt. Thân mình hắn quá yếu nên không nhận nổi gánh nặng mang thai. Có phải hắn đã vài ngày chưa ăn ?” Hứa Dương hỏi.

“Ân. Mấy ngày nay Vương gia chưa có hảo hảo ăn cơm !” Tiểu Hương thành thực trả lời.

“Hứa Dương, chỉ cần không có hài tử này Triệt Nhi sẽ không có việc gì phải không?” Chỉ cần Triệt Nhi không có việc gì, đối với hắn cái gì cũng không trọng yếu !

“Không. Thân mình Triệt Nhi hiện tại đã có một chút ép buộc, nếu sanh non thì cả mạng của Triệt Nhi sẽ không bảo đảm, nhưng nếu có thể bình an sinh sản thì sẽ có lợi rất lớn nga, chỉ cần mười tháng tới ngươi trăm ngàn cẩn thận, đừng cho hắn bị thương hoặc quá kích động”. Hứa Dương dặn dò hắn.

Lãnh Nhược Tư trắng mặt gật gật đầu. Sau khi bọn họ đi ra ngoài cho ta hảo hảo nghỉ ngơi thì mãi đến buổi chiều ta mới tỉnh lại “NhượcTư”.

“Triệt Nhi, ngươi đã tỉnh. Bụng còn đau không?” Hắn lo lắng nhìn ta chăm chú.

“Không đau. Ta bị làm sao vậy?”

Lãnh Nhược Tư cười cười đem tay đặt lên bụng của ta rồi nhẹ giọng nói: “Nơi này có chứa một tiểu sinh mệnh, ngươi mang thai !”

“Cái gì? Ta mang thai ? Sao lại có khả năng?” Ta không phải nữ nhân!

Lãnh Nhược Tư đem tiền căn hậu quả nói cho ta “Nhược Tư, vậy ngươi thích con trai hay con gái ?”

“Con trai. Ta muốn nó là một hài tử xinh đẹp giống ngươi”.

“A? Nhưng ta thích con gái !” Ta suy sụp hạ mặt.

“Con trai con gái không quan trọng, chỉ cần ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Hắn vui vẻ ôm lấy ta.

“Ân.”

Thật không nghĩ tới ta đang mang hài tử của ta cùng Nhược Tư. Thật sự là quá tốt…

Truyện Chữ Hay