Thất Sát nhìn nữ nhân thanh y trước mặt có chút quen thuộc. Lại không nghĩ đến nàng là người mình ngày ngày chạm mặt nên muốn tận lực đánh bại cái người gọi Bích Nguyệt tôn giả này. Chỉ có Bạch Sát vẫn thủy chung nhếch lên nụ cười anh tuấn của hắn. Trêи sàn đài hiện tại là một đấu hai, từ khi Bích Nguyệt tôn giả xuất hiện thì bộ đôi sát thủ của Bích Nguyệt giáo cũng tự nhiên đứng sang một bên. Nhìn qua thì có vẻ nữ nhân thanh y trông rất đơn bạc thế nhưng thế trận trêи cao đài lại giằng co đến đỉnh điểm. Bích Nguyệt tôn giả nói tiến không tiến nói lùi cũng không lùi, mỗi một chiêu thức đều dùng lực đánh đến tạo ra một trận phong ba. Nhân sĩ xung quanh không khỏi vì luồng nội lực phát ra mà lùi lại. Lúc này bọn họ mới chú ý đến hai nữ tử đeo màn lụa vẫn yên ổn đứng đó nhưng thể các nàng không bị cỗ khí lực kia làm ảnh hưởng một chút nào.
Đông Bách Hàn có chút thâm trầm nhìn ba thân ảnh trêи cao đài. Với Bích Nguyệt tôn giả vừa rồi muốn chiếm thế thượng phong cũng không hề khó vì cớ gì lúc sắp triệt hạ được Thất Sát lại có chút nương tay? Cứ cho là Bạch Sát một bên hỗ trợ rất tốt nhưng cũng không thể nhiều lần sai sót như vậy.
Đoan Mộc Ly Tâm vốn không để ý, thứ nàng cần là Ám Lâu tôn chủ, những chuyện như thế này nàng không cần bận tâm. Chỉ là cứ như vậy chờ đợi cũng xuất hiện chút khó chịu. Đột nhiên muốn nói gì đó với Đông Bách Hàn liền quay sang tìm kiếm.
– Hàn, nàng..
Chỉ là lời chưa kịp nói đã thấy Đông Bách Hàn nhìn nàng mỉm cười, một nụ cười hàm ý rất khó hiểu sau đó liền nhanh chóng nhún chân một cái đã hoa lệ hạ xuống sàn đài trêи kia. Đoan Mộc Ly Tâm vốn còn ngơ ngác nhìn theo thì đã bị một câu tiếp theo của Đông Bách Hàn dọa suýt ngất.
– Xem ra vẫn nên để bổn tôn chủ thỉnh giáo tôn giả đại nhân đây đi.
Nhân sĩ võ lâm bên dưới hóa đá, đây là lần đầu tiên bọn hắn được diện kiến Ám Lâu tôn chủ. Vốn nghĩ tôn chủ sẽ là một nam tử tài hoa xuất chúng nhưng trước mắt bọn hắn cư nhiên là một nữ tử không rõ dung nhan, nhưng sau lớp màn che mỏng manh đó lại thấp thoáng nụ cười khuynh sắc, dáng dấp mỹ nhân cứ như vậy tỏa ra lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt được. Thất Sát cũng mất một lúc ngẩn ra, lần trước đã nhìn thấy vương gia vận nữ trang, người như vậy khuynh thành tuyệt sắc, hiện tại một lớp màn che cách trở lại tạo cho người ta cảm giác cấm ɖu͙ƈ đến cực điểm, như thể nữ nhân này chỉ có thể ngắm mà không thể chạm, mỗi loại cảm giác đều quyến rũ mê hoặc.
Bích Nguyệt tôn giả nghe xong một màn cũng muốn ngất đi. Kia, vương gia nhà nàng vì cái gì biến thành nữ tử? Không có khả năng cung chủ đi cùng người khác đi? Là nữ tử đã đành lại còn là phe đối địch vậy bảo nàng nên động hay không nên động?
Hiển nhiên tôn giả đáng thương như nàng chưa được biết thân phận thực sự của Đông Bách Hàn. Mà nhìn một màn trợn mắt há mồm của Đoan Mộc Ly Tâm bên dưới nàng lại tin cung chủ của nàng bị lừa gạt. Bất bình dâng lên nhất thời vận hết nội lực đánh tới nữ nhân tử y trước mặt, luồng lực đạo kinh người khiến Thất Sát cùng Bạch Sát hơi chấn động. Khi nãy vờn nhau lâu như vậy cũng chưa thấy nàng xuất ra một chiêu đoạt mạng nào, hiện tại lại như thế mang theo bảy phần tức giận.
Lực đạo kia khiến Đông Bách Hàn cũng phải nhíu mày. Ngọc thủ theo bản năng vận lấy năm phần nội công uyển chuyển chống đỡ. Bất chợt nghe thấy thanh âm chất vấn của người đối diện.
– Ngươi như thế nào lại là nữ tử?
Đông Bách Hàn trong lúc mụ mị không hiểu sao Bích Nguyệt tôn giả hỏi nàng như thế, chỉ điềm tĩnh lên tiếng.
– Bổn tôn chủ vì sao không được là nữ tử?
Âm vực trầm ổn vừa đủ hai người nghe. Hỏa khí bốc lên, Tinh Nhi – cũng chính là Bích Nguyệt tôn giả kia triệt để tức giận. Hóa ra vương gia thật sự là một nữ nhân, còn thành công lừa gạt cung chủ nhà nàng lâu như vậy, đáng hận. Mười ngón tay thon dài thu lại thành chưởng thoắt cái đảo qua chiếc cổ trắng ngần của Đông Bách Hàn, mười phần đoạt mạng. Đoan Mộc Ly Tâm vốn còn đang bất khả tư nghị bên dưới, thấy một chiêu này liền nhíu chặt mi tâm, cảm giác muốn lên tiếng ngăn lại.
Đông Bách Hàn nhún người xuống, chưởng lực kia vừa vặn lướt ngang trêи mặt nàng, không một chút xây xát. Thế nhưng….
Màn che mặt bị rơi rồi!
Đột nhiên không khí trầm mặc đến cực điểm. Không chỉ năm người trêи cao đài, mà toàn bộ nhân sĩ võ lâm có mặt tại nơi đó đều đang hóa đá.
Quá mức xinh đẹp!
Trong lòng bọn họ chính là đang chấn động. Vốn đã nghĩ nữ nhân đeo màn che hẳn rất xinh đẹp, chỉ là không ngờ nàng lại minh diễm động lòng người đến vậy. Lão thiên quá mức ưu ái cho con người này.
Ngũ quan đặc biệt tinh xảo, đôi mắt kia mỗi lần chớp động đều lấy đi bao nhiêu trái tim nam nhân ở đó, từng khoảnh khắc đều theo những động tác nhỏ nhất của nàng mà trở nên ngưng đọng.
Tranh đấu cái gì nữa? Đây hết thảy ngôi vị minh chủ cùng Phong Vân lệnh bọn hắn đều hai tay dâng cho nàng.
Phía dưới đáy mắt Đoan Mộc Ly Tâm đang lạnh đi. Sát khí bắt đầu tỏa ra nhè nhẹ khiến đám nhân sĩ xung quanh nàng có chút thu lại hồn phách.
Trêи cao đài đến lượt Đông Bách Hàn thật sự tức giận. Vốn chỉ muốn phân cao thấp với Bích Nguyệt tôn giả thế nhưng nàng ta lại như thế làm bại lộ dung mạo của nàng, đã hứa với Tâm nhi sẽ không để ai nhìn thấy, hiện tại nhiều người thấy như vậy Tâm nhi chắc chắn không vui.
(Ôi đm đề nghị bạn Hàn lụm liêm sỉ lên và bớt thê nô lại)
Nghĩ đến việc Đoan Mộc Ly Tâm không vui Đông Bách Hàn liền muốn đem nữ nhân trước mặt phân thành vạn mảnh. Nội lực sâu thẳm trong cơ thể từng chút được khơi dậy, sát khí mạnh mẽ tỏa ra bao phủ một khoảng không gian rộng lớn, huyết chu sa dần hiện rõ trêи mi tâm của Đông Bách Hàn khiến nàng càng trở nên yêu diễm lộng lẫy. Huyết chu sa này của Đông Bách Hàn bình thường sẽ ẩn đi, chỉ khi nàng vận nội lực cao nhất của cơ thể thì huyết chu sa này mới xuất hiện. Tính đến tận bây giờ nàng cũng chỉ để nó xuất hiện vỏn vẹn hai lần.
Đám người ở đó hết lần này đến lần khác kinh ngạc, quyết định đến dự đại hội võ lâm lần này quả không sai, vừa chiêm ngưỡng được Ám Lâu tôn chủ trong truyền thuyết lại được chứng kiến loại thần công kì diệu này. Bọn hắn coi như không lãng phí nữa phần đời còn lại.
Giữa những tiếng trầm trồ bàn luận xôn xao chỉ duy nhất một nam nhân bất động thanh sắc, biểu cảm mờ mịt khó có thể nhìn ra.
– Thì ra trước giờ ta luôn nhầm..
– Thái tử điện hạ, người bị làm sao vậy?
Tề Trác Hâm vẫn vô thức nói chuyện, ánh mắt rơi trêи người tử y nữ tử trêи cao đài.
– Cẩn Ngôn, trước giờ ta luôn nhầm
Mộ Cẩn Ngôn một bên khó hiểu nhìn chủ tử của hắn, vẫn không thể hiểu Tề Trác Hâm đang nói nhầm lẫn cái gì. Mà việc này cũng chỉ mỗi Tề Trác Hâm rõ nhất. Hắn vốn tưởng người hắn tương tư bao nhiêu năm qua là Đoan Mộc Ly Tâm, còn muốn nhân cơ hội này vạch ra kế hoạch đoạt nàng về tay, hỏa dược còn chuẩn bị sẵn, thế nhưng hắn đã nhầm, vừa khi nãy nhìn thấy huyết chu sa trêи trán Ám Lâu tôn chủ thì hắn đã biết nữ nhân năm xưa cứu hắn ở biên quan không phải Đoan Mộc Ly Tâm. Trong đoạn ký ức của hắn, nữ nhân đó không chỉ có một đạo sát khí vô cùng hữu lực mà mấu chốt chính là chu sa trêи trán nàng. Giữa cơn thập tử nhất sinh hết thảy những thứ hắn thấy ở nàng đều một mực ghi nhớ rõ ràng như vậy. Lần trước được chứng kiến cảnh Đoan Mộc Ly Tâm dụng võ hắn còn mơ hồ thắc mắc tại sao không còn thấy điểm chu sa đó nữa? Hóa ra thực sự nàng ta không có.
– Cẩn Ngôn, không cần đợi nữa khai hỏa đi.
– Nhưng thái tử Ngụy vương hắn vẫn chưa thấy đến? Không lẽ người thay đổi kế hoạch chỉ muốn bắt ngụy vương phi đi thôi sao?
– Phải, không cần đợi hắn nữa.
– Vậy ngụy vương phi?
– Cũng không cần nữa. Người ta muốn đoạt là Ám Lâu nữ chủ
Mộ Cẩn Ngôn cả kinh, hắn vừa nghe gì vậy? Chủ tử hắn muốn bắt cóc Ám Lâu nữ chủ?
———————————————————
Tiểu kịch trường
Kẻ bị ngậm giẻ treo ngược lần này là Tề Trác Hâm..
Đoan Mộc Ly Tâm: Nghe bảo ngươi thích ta?
Tề Trác Hâm: lắc đầu
Đoan Mộc Ly Tâm: Nghe bảo ngươi muốn đoạt Hàn?
Tề Trác Hâm: gật gật lắc lắc lắc
Đoan Mộc Ly Tâm: Hửm?
Tề Trác Hâm: sống chết lắc đầu
Đoan Mộc Ly Tâm: mài đại đao Ngươi thích ta ta có thể bỏ qua, còn ngươi thích Hàn thì ta không chắc (((:
người nào đó khóc ròng