"Nha đầu, con đang làm gì vậy?" Giọng nói này dọa Ngải Thiển sợ, tay run lên, bút vạch một đường thật mạnh, bức họa chưa hoàn thành cứ như vậy mà bị nàng phá hủy. Ngải Thiển đau lòng, chu cái miệng đầy bất mãn, nói với Nguyệt Ca vừa tỉnh lại: "Đang vẽ mà, sao người tỉnh mà không lên tiếng, hù người ta."
Nguyệt Ca bóp trán, bất đắc dĩ nói: "Không phải là ta đang cho con biết đây sao?"
"Quá bất ngờ, tóm lại là người hù con." Ngải Thiển không nghe theo, "Người định bồi thường cho con thế nào đây?"
Nguyệt Ca ngồi dậy, vén chăn lên, bật cười nhìn khuôn mặt thanh lệ đáng yêu của Ngải Thiển, nói: "Con nói xem, muốn vi sư bồi thường thế nào?"
"Cái này à..." Đồng tử Ngải Thiển xoay một vòng đầy giảo hoạt, nhìn tới mức trong lòng Nguyệt Ca sợ hãi.
"Nói đi." Nguyệt Ca hào phóng nói, tinh thần đã khôi phục hoàn toàn. Hắn không thèm để ý tớidđlqđchuyện Ngải Thiển sẽ bắt chẹt mình ra sao. Cùng lắm là muốn hắn giao hết toàn bộ tiền của mà thôi. Việc này cũng không tổn thất gì cho hắn, vốn hắn cũng muốn cho nàng.
Ngải Thiển cẩn thận hỏi: "Con nói ra người sẽ làm ạ?"
"Ừ." Nguyệt Ca thản nhiên gật đầu.
Ngải Thiển bỗng nhảy dựng lên, chạy tới trước giường như sao xẹt, cao hứng nói: "Được lắm, đây là người nói đó."
Nguyệt Ca gật đầu lần nữa, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt dịu dàng, chờ nàng nói yêu cầu ra.
Ngải Thiển hắng giọng: "Sư phụ đại nhân, yêu cầu của đồ nhi con rất đơn giản, hôn con một cái là được."
"Cái gì?" Nguyệt Ca như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Ngải Thiển cũng bị đả kích, chần chừ hỏi: "Sao vậy?"
Nguyệt Ca không trả lời Ngải Thiển, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Trời ơi, sao nha đầu lại đưa ra yêu cầu như thế? Chẳng lẽ chuyện hôm qua không phải là mơ mà là chuyện có thật? Làm sao bây giờ? Hắn tưởng rằng sự mập mờ tối qua chỉ là một giấc mơ, chỉ là hắn không biết liêm sỉ mà mơ một giấc mộng xuân, chuyện này đã khiến hắn tự hung hăng mắng chửi mình. Phải biết rằng mộng do tâm mà ra, mình mơ như thế, đã nóid☥đ☥l☥q☥đlên hắn có ý nghĩ gì, Hắn thật sự có khát khao không nên có với Ngải Thiển. Lúc tỉnh lại, nhớ tới chuyện này, hắn cố gắng coi nhẹ, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nha đầu lại đưa ra yêu cầu như thế, khiến hắn không thể tự lừa mình dối người. Đó không phải là mơ, hắn thật sự đã làm chuyện như cầm thú này với nha đầu. Trời ơi, vì sao chứ?
"Sư phụ..." Ngải Thiển cố gắng kiềm chế trái tim bị tổn thương của mình, yếu ớt gọi.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Ca khôi phục bình thường, cười nói: "Nha đầu, sao con không muốn tiền của nữa? Vậy không giống con lắm."
Thấy Nguyệt Ca như thế, trái tim Ngải Thiển thoáng hạ xuống, làm nũng nói: "Nụ hôn của sư phụ đáng giá hơn."
"Con đó..." Nguyệt Ca nhéo nhéo cái mũi của Ngải Thiển đầy bất đắc dĩ.
"Sư phụ không muốn ạ?" Ngải Thiển tủi thân, mở lớn hai mắt.
"Vi sư có nói không muốn à?" Nguyệt Ca hỏi ngược lại, ngay sau đó vươn tay kéo đầu nhỏ của Ngải Thiển qua, khe khẽ hôn lên mặt nàng.
Ngải Thiển cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ca: "Sau này ngày nào Nguyệt Nguyệt sư phụ cũng hôn Thiển Thiển một cái được không?"
Nguyệt Ca kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì Thiển Thiển thích." Ngải Thiển ngọt ngào trả lời.
Nguyệt Ca giãy giụa, trong lòng nói rằng hắn nên từ chối, tuyệt đối không thể nhận lời, nếu không sẽ càng lín càng sâu, càng ngày càng trầm luân, tới cuối cùng sẽ hại nha đầu, sẽ hại nàng thật. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt chờ ming của nàng thì hắn không kìm được mà gật đầu, không thể thốt ra lời từ chối. Sao hắn có thể từ chối yêu cầu của nha đầu, huống hồ chuyện này hắn cũng muốn làm.
Lấy được sự chấp thuận của Nguyệt Ca, Ngải Thiển cao hứng, thưởng cho hắn một cái hôn.
Nguyệt Ca sờ mặt, cảm xúc giống y như tối qua.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ này, người có khá hơn chút nào không?" Lúc này, Ngải Thiển mới nhớ tới chuyện hỏi thăm sức khỏe Nguyệt Ca.
"Tốt rồi." Nguyệt Ca nói.
"Vậy chúng ta làm gì tiếp?" Ngải Thiển nghiêng đầu, bò lên giường.
"Con muốn làm gì?" Nguyệt Ca hỏi ngược lại.
"Con muốn, ừm, sớm tìm thấy ma tinh." Ngải Thiển nói.
"Được, đợi ta nhìn một chút." Nguyệt Ca gật đầu, dứt lời thì liền nhắm mắt lại, ánh sáng trắng thoáng hiện lên trên trán.
Ngải Thiển lui ra, không dám quấy rầy Nguyệt Ca mở thiên nhãn.
Thời gian lặng lẽ trôi đi. Ngải Thiển nhớ tới phản ứng vừa rồi của Nguyệt Ca. Phản ứng này khôngdđlqđphải lừa người, ngay từ đầu là Nguyệt Ca bị nàng dọa sợ. Nhưng vì sao lại lập tức coi như không có gì xảy ra? Rốt cuộc hắn nghĩ thế nào? Hắn biết tâm ý của nàng à?
"Nha đầu con lại thất thần rồi." Thần chí Nguyệt Ca quay về, chỉ thấy dáng vẻ chống cằm, hai mắt vô thần của Ngải Thiển.
"Ừm." Ngải Thiển thản nhiên gật đầu, uể oải trả lời.
"Sao vậy?" Nguyệt Ca ân cần hỏi. Nha đầu này hơi bất thường nha.
"Không sao." Ngải Thiển lắc đầu.
"Con chắc chắn?" Nguyệt Ca bật cười.
"Không chắc chắn." Ngải Thiển nói.
Nghe câu trả lời, Nguyệt Ca im lặng.
Rốt cuộc Ngải Thiển hồi thần lại, lúng túng nhìn Nguyệt Ca, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Tình hình thế nào?"
"Không tra được hơi thở của ma tinh. Chuyện này thật kỳ lạ." Chút khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt thanh nhã của Nguyệt Ca.
"Chẳng lẽ còn chưa xuất hiện?" Ngải Thiển hỏi.
"Không thể nào." Nguyệt Ca bác bỏ, "Nhưng ta thấy được Bạch Tầm Yên."
"Nàng ta...Nàng ta ra sao?" Trái tim Ngải Thiển đập mạnh hơn.
"Nàng ta cũng ở Đông Hiên Viên." Nguyệt Ca nói.
"Cũng? Không phải là nàng ta nên ở Tây Hiên Viên để tra tung tích của ma tinh à?" Ngải Thiển cảm thấy rất kỳ lạ.