Độc Sủng Cuồng Phi

chương 175

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Phu Thê Trâu Bò

Sau khi hai con bồ câu đưa tin bay về hướng Đại Tần và Tây Vệ, việc còn lại chính là chờ.

Lãnh Hạ không ngờ, lượng lương thảo đầu tiên lại nhiều như vậy!

Nhìn đoàn xe lương thảo rồng rắn kéo đến, người bên cạnh nàng nhảy lên vui vẻ, cười ha ha: "Tốt! Tốt! Hồ ly thối kia làm việc không tệ, gom được từng này quân lương trong hơn nửa tháng!"

Lãnh Hạ nhìn trời.

Nếu như Đại Tần Hoàng đế biết, mình rất vất vả mới gom đủ lương thảo, mà vẫn bị cha vợ gọi là hồ ly thối, có khi hộc máu đột tử.

Nhưng, số lương thảo này gom được trước khi nàng truyền cách, có thể trưng thu được nhiều như vậy, phải nói là rất không tệ.

Đến lúc đội xe đến gần, nàng càng không ngờ, tám mươi phần trăm số gạo này, đều từ Phương thị ở Đạc Châu, cũng chính là Vũ Điệp.

Lúc Chiến Bắc Diễn tuyên cáo trưng thu, người đầu tiên hưởng ứng chính là nàng ấy!

Một nam nhân trung niên khom người chào nàng, lễ độ nói: "Vương phi, lão bản nhờ tiểu nhân truyền lời, chỉ mong có thể giải giúp đỡ Vương phi phần nào."

Lãnh Hạ bước lên vài bước, nhìn vào một xe, quả nhiên là gạo tốt, nàng gật đầu: "Chuyển lại cho Phương lão bản, có lòng."

Nam nhân bên cạnh ghen tuông bĩu môi, hắn vẫn chưa quên đâu, nữ nhân kia từng dám có tư tâm với tức phụ hắn.

Lãnh Hạ huých cho một cái, trừng mắt: Chuyện từ đời nào rồi mà vẫn còn nhớ.

Đại Tần Chiến thần đi ra góc phòng vẽ vòng tròn thôi.

"Lão phu còn tưởng là bản lĩnh của hồ ly thối kia, thì ra là công sức của con gái a!" Tiêu Trấn Kiền nghĩ xong liền hiểu ra, lập tức quy hết công lao của Hoàng đế vào Lãnh Hạ, càng nhìn càng thấy thuận mắt, quay sang nhìn con gái cười toe toét.

Vấn đề lương thảo tạm thời được giải quyết, cả doanh trại hoan hô như sấm.

Các chiến sĩ Đại Tần quả nhiên dũng mãnh, cả đám xoa xoa tay, miệng hô muốn đánh nhau một trận với Nam Hàn.

Màn đêm buông xuống, lều lớn quân doanh.

Tiêu Trấn Kiền, Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, và các phó tướng tụ họp thảo luận phương án tác chiến.

Tiêu Trấn Kiền trải bản đồ Nam Hàn ra, vừa chỉ vào mảng màu xanh lớn ở phía đông, vừa giải thích: "Trong hai tháng này, Đông Sở đã hạ bốn thành, mà Vinh Quận vương Nam Hàn đột tử, Hoàng Trưởng tử xuất hiện, Tiểu Hoàng đế biến mất, bị bất ngờ để cho Đông Sở liên tục hạ bốn thành, Vương gia và Vương phi làm một phen khiến Ngự lâm quân bị giệt, hơn sáu vạn đại quân hi sinh thảm thiết.... Triều đình vô cùng hỗn loạn, chúng quan viên ngày nào cũng kêu gào lật đổ Hoa Mị, thậm chí còn bắt đầu có xu hướng không lên triều buổi sớm, nội loạn ngoại loạn, Nam Hàn không hề có chút uy hiếp nào!"

Một phó tướng chen lời: "Nhưng chúng ta đã đánh mất tiên cơ, nếu giờ bắt đầu đánh thì sợ rằng chưa đánh đến trung tâm Nam Hàn, Đông Sở cũng đã hạ Hoàng thành trước!"

"Đúng vậy...." Tiêu Trấn Kiền gật đầu, cũng mặt ủ mày chau.

Đây chính là nỗi lo của mọi người, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không chọn đi đường vòng mà chọn đối mặt với mười vạn đại quân là vì muốn sớm đến quân doanh chủ trì đại chiến, không ngờ Đại Tần vì quân nhu mà lỡ mất thời cơ.

Một phó tướng khác nói: "Còn có binh khí áo giáp nữa, hai tháng sau đã vào đông rồi, áo bông cũng là vấn đề."

Những thứ này tạm thời có thể không để ý nhưng nếu bắt đầu đại chiến, đại quân vào sâu Nam Hàn thì tiếp tế là điều vô cùng quan trọng.

"Bản vương có một ý tưởng...." Chiến Bắc Liệt vẫn im lặng bỗng nhiên mở lời.

Hắn tựa người vào ghế, nhìn tấm bản đồ, trong ưng mâu lộ rõ vẻ cuồng vọng, bá đạo, kiệt ngạo bất tuân, hắn nâng mí mắt lên, nặng nề nói: "Nếu tập trung mọi trang bị tốt nhất và lương thảo cho năm vạn người thì sao?"

Tiêu Trấn Kiền nhíu nhíu mày, tuy không hiểu nhưng cũng đáp thật: "Nếu muốn có năm vạn thì không khó, còn lương thảo, trong quân doanh có hai mươi vạn đại quân, cứ hai ngày thì hết hơn vạn thạch, đội lương thảo đầu tiên này cũng đủ nửa tháng, nếu là năm vạn người..."

(Thạch: đơn vị dung tích khoảng l)

Chiến Bắc Liệt chậm rãi phun ra: "Hai tháng!"

Mọi người vẫn không rõ, dù là hai tháng, cũng không thể dẫn năm vạn nhân lao rới Nam Hàn, chính diện giao phong với đại quân người ta a?

Đấy không phải là đi tìm chết sao!

Chỉ có Lãnh Hạ, nhìn theo tầm mắt của Chiến Bắc Liệt dừng lại trên bản đồ, Tùng lâm hẻo lánh rộng vô cùng, cũng là đường mà họ vừa thoát ra.

Nàng cả kinh nói: "Ngươi muốn bất ngờ tập kích Hoàng thành Nam Hàn?"

Chiến Bắc Liệt cười to nhìn tức phụ, trong lòng rất tự hào, mẫu sư tử này, luôn là người hiểu ý hắn đầu tiên!

Các phó tướng vẫn không hiểu gì, Tiêu Trấn Kiền thì đã hiểu vài phần, vừa bị ý nghĩ lớn mật này làm khiếp sợ, vừa máy móc giải thích: "Ý của Vương gia là, đi con đường mà người đã đi lúc trước, Tùng lâm hẻo lánh không có người ở, dẫn năm vạn đại quân trèo đèo lội suối, hai tháng sau, đánh thẳng vào kinh đô Nam Hàn!"

Các phó tướng đều há hốc mồm, cố gắng tiêu hóa ý nghĩ đáng sợ này.

Cả đám cùng kinh hãi: "Vương gia, không được!"

Chỉ dùng năm vạn người tấn công kinh độ địch?

Trong rừng sâu độc trùng mãnh thú nhiều vô cùng, lúc trước chỉ có bốn trăm người, nhưng nếu là năm vạn người, chỉ cần tiếng bước chân cũng đã làm chúng giật mình tỉnh giấc hết, chưa nói đến chuyện có bị thương trước khi đến trung tâm Nam Hàn không, mà đến đó thì cũng không có chỗ dung thân, lương thảo thì chỉ được tầm hai tháng, đến lúc đó chuyện đầu tiên phải làm là hạ một thành trì......

Mà quốc đô Di thành của Nam Hàn, cùng với đông đảo thành trì gần đó, binh lực cộng lại chắc chắn hơn ba mươi vạn, nếu Nam Hàn khẩn cấp trưng binh, già trẻ đều ra chiến trường thì binh lực có thể lên đến năm mươi vạn!

Binh pháp Tôn Tử có nói, hơn địch mười lần mới có thể bao vây tấn công, mà bọn họ.........

Năm vạn người đã muốn công thành?

Kết quả chỉ có hai chữ: Tìm chết!

Điều ấy, bọn họ có thể nghĩ thì đương nhiên Chiến Bắc Liệt cũng có thể nghĩ đến, hắn nhướn mày nói: "Cho nên, Bản vương lãnh đạo năm vạn người này, phải là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mà trừ họ, đại quân còn lại........."

Lãnh Hạ nhìn về phía Tiêu Trấn Kiền, nói tiếp: "Đại quân còn lại vẫn khai chiến chính diện với Nam Hàn, các ngươi không có trang bị tốt, cũng không đủ lương thảo, nhưng không chỉ đánh mà còn phải đánh lớn, oanh oanh liệt liệt, mười phần phấn khích, khiến Nam Hàn cho rằng Đại Tần chúng ta, thế như chẻ tre!

Bộp!

Tiêu Trấn Kiền vỗ án, bừng tỉnh đại ngộ: "Ý Vương gia là, để đại quân phô trương thanh thế, thu hút sự chú ý của Nam Hàn, cho rằng chúng ta mới là chủ lực, mà vùng trung tâm thì an toàn không cần lo, vậy thì sẽ không ngừng điều binh đến đây tiếp viện, mà đến hai tháng sau, lúc binh lực ở trung tâm thiếu hụt, cũng chính là lúc Vương gia cắm thẳng vào kinh đô Nam Hàn!"

Ông càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn, vuốt đầu đi tới đi lui trong lều.

Kế hoạch này, từ lương thảo quân nhu, đến đường hành quân, đến công thành, đến thắng lợi, quả thật là một suy nghĩ kỳ dị, nhưng không thể không nói, tuyệt đối là kỳ chiêu!

Nam Hàn lớn như thế, nếu hạ từng thành một thì chỉ có một kết quả là trơ mắt nhìn Đông Sở đoạt lấy Hoàng thành Nam Hàn, Đông Phương Nhuận ăn thịt, bọn họ uống canh loãng thừa, mà nếu như kế hoạch này, nếu thành công thì nhất định sẽ trước Đông Phương Nhuận, đoạt Nam Hàn!

Bọn họ đang so tốc độ với Đông Phương Nhuận, hai tháng kia là không thể bù đắp nổi.

Mà tiên cơ đã mất, chỉ có bất ngờ mới thắng được!

Trầm mặc, trong lều trầm mặc như chết, mọi người cau mày suy tư, đây là một kế hoạch tập kích bất ngờ, nếu là người khác thì, không ai can đảm dám nghĩ ra kế sách như vậy, nhưng nếu là Chiến Bắc Liệt —— Đại Tần Chiến thần, vậy thì.......

Được!

Làm!

Các phó tướng siết chặt tay, kích động quát to: "Vương gia yên tâm!"

"Không có lương thảo, không có quân nhu, nhằm nhò gì?"

"Đúng, nhất định sẽ đánh cho Nam Hàn choáng váng, con mẹ nó không tìm thấy bắc!"

"Đánh cho lão tử, chúng ta nhất định đánh chúng núi sông rung chuyển!"

"Ha ha ha ha....." Mọi người cười ha ha, nhất định phải thu hút toàn bộ sự chú ý của Nam Hàn, dù c hết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, để đám tiểu nhi những Nam Hàn kia sợ vỡ mật, giúp Vương gia yên tâm, đánh thẳng vào kinh đô Nam Hàn!

Bỗng nhiên, trong những tiếng cười to, một giọng nữ lành lạnh vang lên: "Cũng chưa chắc là không có lương thảo......"

Mọi người nhìn về phía Lãnh Hạ, đã sớm nghe nói Tây Vệ Nữ hoàng cơ trí hơn người, vừa rồi lại tháy sự ăn ý giữa nàng và Vương gia, giờ nghe nàng nói vậy liền chờ mong nhìn.

Lãnh Hạ chậm rãi cười, nàng đứng lên, chỉ một điểm ở trên bản đồ.

Cánh môi khẽ mở, chậm rãi phun ra: "Không có, phải đi cướp!"

Chiến Bắc Liệt nhìn vào chỗ nàng chỉ, ưng mâu lóe sáng, ngửa mặt lên trời cười to một trận, ôm chầm lấy nàng: "Tức phụ tốt!"

Trên tấm bản đồ trong lều, có một dấu tay nhạt ở......

Khánh thành!

==

Trời đêm hôm nay không trăng cũng không sao, quả là thời cơ tốt để giết người cướp của.

Ở khu vực giáp ranh của Nam Hàn và Đại Tần, có một ngọn núi rất kỳ lạ, nói là kỳ lạ vì hình dạng của nó giống một thanh kiếm, cao vút lên tận tầng mây, vách núi trơn nhẵn, đứng dưới chân núi không thể nhìn được đỉnh núi, trên đỉnh phủ đầy mây mù, nhìn giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng lên trời.

Nếu là người thường, đừng nói là trèo qua, chỉ sợ mới trèo lên được một hai bước, đã ngã xuống luôn.

Vì thế nên đây trở thành một vách chắn thiên nhiên tuyệt vời, mà sau ngọn núi này hơn năm mươi dặm chính là Khánh thành, cũng là thành trì nông nghiệp lớn nhất Nam Hàn, lương thảo chuyển đến quân doanh Nam Cương chủ yếu đều lấy từ đây.

Mà lúc này, dưới chân núi.

Một đội vận chuyển lương thảo đang chậm rãi di chuyện, nhìn từ trên xuống, có ánh lửa làm nền, một toán lính khí giáp nghiêm nghị, cầm đuốc đi cạnh những chiếc xe chở lương.

Trong đội ngũ vận chuyển mấy nghìn người, vị đội trưởng quan sát xung quanh, không dám thả lỏng chút nào.

Một người bên cạnh lười biếng nói: "Lão đại, có phải lần đầu chuyển lương đâu, đừng căng thẳng như thế."

Tiểu binh ngáp một cái, chỉ vào kiếm sơn, cười hì hì nói: "Chỗ này có ngọn núi kia làm lá chắn, sao có phục binh được....." Hắn nói được nửa câu liền run rẩy lắp bắp: "Quái.... quái... vật a!"

Tiếng thét chói tai này khiến mọi người chú ý........

Từ trên núi có vô số con chim to bay xuống, to hơn chim bình thường đến mấy lần, hùng ưng trong núi sâu cũng không lớn như vậy, chúng bay rất nhanh, đã sắp bay xuống chỗ họ rồi.

Đội ngũ chuyển lương lập tức hỗn loạn thét lên sợ hãi, ánh lửa soi sáng những khuôn mặt hoảng sợ, có người chạy trối chết, có người ngồi phịch xuống đất, có người quơ quơ đuốc muốn dọa.......

"Quái vật! Cút ngay!"

"Có phải lương thực làm quái vật chú ý không?"

Bỗng nhiên, một người sợ hãi kêu lên: "Đó... đó là... người! Là người!"

Đến tận lúc lại gần họ mới loáng thoáng nhìn thấy, trên mỗi con chim khổng lồ kia đều có ba người.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, mấy người trên lưng chim đã nhảy xuống, trường đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh vô cùng.

Binh lính Nam Hàn còn chưa kịp phản ứng.......

Máu tươi văng tung tóe!

Trời đêm đầu thu gió lạnh, thổi bay những mùi máu tươi tanh tưởi, sau một giờ chém giết kịch liệt, à không, nghiêng về một bên tàn sát, đại đội chuyển lương chết sạch không còn một ai.

Lãnh Hạ cười híp mắt nhìn một đội xe lương thảo trước mặt, thở phào: "Cuối cùng cũng giải quyết được rồi!"

Vù vù!

Nàng bước lên hai bước, đếm một lúc, càng đếm càng mừng: "Chỗ này chừng mấy chục vạn thạch! Đủ dùng tầm hai tháng!"

Vù vù!

Phượng chớp chớp, những người này vui đến choáng váng rồi à, quay đầu lại nhìn thì thấy một đám tượng đá ngơ ngác nhìn nàng, trong tiếng gió vù vù, cuối cùng tượng đá cũng có phản ứng, ánh mắt đờ đẫn biến thành sùng bái.

Chiến Bắc Liệt nhìn tức phụ người ngoài hành tinh của mình, trong lòng vô cùng tự hào kiêu ngạo, đang muốn xông lên ôm một cái..........

Đại Tần Chiến thần tràn đầy nhiệt huyết bị một cánh tay đẩy sang bên cạnh không chút khách khí, Thí Thiên lao lên vây quanh tức phụ hắn bàn luận sôi nổi.

"Cô nương, ngài rất suất!"

"Cô nương, chim rất suất!"

"Cô nương, dẫn chúng ta bay lần nữa đi!"

Lãnh Hạ nhìn trời, đám không có kiến thức này.....

Đó là tàu lượn!

Tàu lượn a!

Vì vậy, mỗ sát thủ bắt đầu tiến hành giáo dục vỡ lòng một phen, rất nghiêm túc nói: "Đó không phải chim, là tàu lượn!"

Gà?

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: "Cô nương, vậy để chúng ta cưỡi con gà kia lần nữa đi!"

Một nữ nhân lớn lên trong xã hội hiện đại im lặng giật giật khóe miệng, sau khi phát điên, nổi giận, nổ tung, bất đắc dĩ nhìn trời, không nói gì, khóc không ra nước mắt, cuối cùng không còn cách nào gật đầu: "Đám gà kia chết rồi."

"Chết rồi?" Mọi người kinh ngạc.

Nhưng vừa quay đầu lại nhìn đám gà kia thì tiếc hận bóp cổ tay, đồng loạt thở dài: "Cũng phải, gà nghịch thiên như thế, chắc cũng chỉ có một sinh mạng."

Thở dài xong, lại hỏi han sôi nổi lần nữa.

"Cô nương, gà này ăn được không?"

"Gà này có đẻ trứng không?"

"Ai da, có trứng thì tốt, chúng ta có thể nuôi lớn!"

Lãnh Hạ vô cùng bội phục trí tưởng tượng của bọn họ, cuối cùng quyết định kết thúc đoạn đối thoại về khoa học kỹ thuật hiện đại này.

Kết quả là, thét lên một tiếng đầy hào khí: "Kéo xe lương đi theo ta!"

Thí Thiên gật đầu chuẩn bị xuất phát, đi được vài bước thì đồng loạt dừng lại, cuối cùng nhìn mấy con gà chết kia rồi hô to: "Gà có cống hiến như thế, không thể để chúng phơi thây ở nơi hoang vắng a!"

"Cô nương, nhặt xác cho gà đi!"

Lãnh Hạ thống khổ gật đầu: "Các ngươi nhặt đi!"

Mọi người hoan hô, để mấy xác gà lên xe rồi hăm hở bước đi.

Chiến Bắc Liệt bị đẩy qua một bên nhưng lại không oán niệm, cũng không đen mặt, vui vẻ nhìn đám không có học thức kia, ghé sát vào tai Lãnh Hạ, nghiêm mặt nói: "Tức phụ, đây không phải gà bình thường!"

Lãnh Hạ sáng ngời hai mắt, cuối cùng cũng có một kẻ có kiến thức.

Chợt nghe Đại Tần Chiến thần thần bí thì thầm: "Đây là lúc trước, nàng nói cho ta gà bay kia đúng không?"

Lãnh Hạ lảo đảo suýt thì ngã quỵ xuống.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú dương dương đắc ý của Chiến Bắc Liệt, mỗ đại sát thủ không thể làm gì khác hơn là trái lương tâm gật đầu một cái: "Đúng, đây không phải gà bình thường, là gà bay!"

Đám người vừa đẩy xe lương, vừa thảo luận về gà dũng mãnh phi thường, gà cống hiến, gà kiêu ngạo, gà hy sinh thân mình,.....

Cả đám đưa gà lên độ cao liệt sĩ, thậm chí có người còn âm thầm rơi lệ, cúi đầu thề.

"Lão tử không bao giờ ăn... gà nữa!"

Cứ như vậy, trong khi Lãnh Hạ lệ rơi đầy mặt, cuối cùng mọi người cũng tới bờ sông, thuyền đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Chuyển hết số lương thảo lên thuyền, thuyền lớn xuôi dòng vào lãnh thổ Tây Vệ, hai ngày sau, thuyền dừng lại ở bến đò, mọi người lại đánh xe lương về Đại Tần.

Lúc đến quân doanh Nam Cương, thì đã là ba ngày sau.

Lương thảo này đủ cho hai mươi vạn đại quân dùng trong hai tháng, khiến cả quân doanh nổ tung, hoan hô ngất trời.

"Liệt Vương muôn năm!"

"Vương phi muôn năm!"

Hai người đang được tung hô kia, vừa về đến doanh trại đã chui ngay vào lều.

Lúc này, Chiến Bắc Liệt bị Lãnh Hạ lôi vào lều, đang khó hiểu thì thấy tức phụ cởi áo khoác, hào sảng nói: "Đến đây đi!"

Chiến Bắc Liệt nhíu mày nhìn bụng nàng, do dự hỏi: "Không phải chứ? Bây giờ ư?"

Lãnh Hạ gật đầu, tiếp tục cởi áo: "Bây giờ! Ngươi sắp phải đi rồi, không phải lúc này thì là lúc nào?"

Hắn tiếp tục rối rắm, nuốt nước miếng yếu ớt hỏi: "Hay đợi mấy tháng nữa đi?"

Lãnh Hạ trừng mắt: "Không chờ được!"

Đại Tần Chiến thần hít sâu một hơi, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, quyết định vâng theo lòng mình, nhiệt huyết sôi trào: "Tức phụ, nàng xác định, thật sự muốn........"

Lúc này, Lãnh Hạ đã cởi sạch, thân thể trắng nõn bại lộ trước mắt hắn.

Nàng khoát khoát tay, hào sảng gật đầu một cái: "Đến đây đi!"

Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, nhào tới, nhào được nửa đường thì bị một cánh tay chặn lại.

Lãnh Hạ hung tợn: "Làm gì?"

Chiến Bắc Liệt nhíu mày: "Không phải à?"

Mỗ đại sát thủ trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú có vài phần mờ mịt trước mắt, thầm nghĩ đá cho hắn một cước, nghiến răng nghiến lợi: "Bảo ngươi vẽ phù dung đồ trên ngực ta!"

Chiến Bắc Liệt: "[email protected]&%%&!"

Đại Tần Chiến thần lệ rơi đầy mặt, cúi đầu nhìn tiểu Chiến Bắc Liệt, nghiến răng nói: "Tức phụ, giờ ta đã thế này rồi mà nàng còn bảo ta vẽ?"

Lãnh Hạ buông tay thở dài: "Vậy thì đành....."

Trong sự hưng phấn của Chiến Bắc Liệt, nàng thản nhiên nói: "Để cho người khác vẽ! Ừm, lão ngoan đồng? Được đấy, lớn tuổi thế rồi, không sao cả..... Hoa cô nương? Được, hắn ẻo lả, cũng không sao...... Công Tôn Minh? Cũng được, nó mới mười tuổi......"

Còn chưa dứt lời, mỗ nam đã cầm giấy bút nhanh như chớp, giả vờ nghiêm túc ngẩng mặt lên: "Bắt đầu thôi!"

Một nén nhang sau.

Đại Tần Chiến thần oán hận vò tờ giấy đỏ tươi ném sang bên cạnh, rồi rút tờ thứ chín mươi tám ra......

Ngửa đầu, lau máu mũi.

Thật sự không thể trách hắn, phù dung đồ chết tiệt, săm ở trước ngực Lãnh Hạ, lại còn rất rườm rà, trước khi hạ bút đều phải quan sát kỹ một phen.... khụ khụ.

Rốt cuộc, mất một ngày, vứt đi hơn nghìn tờ giấy, Đại Tần Chiến thần sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng vẽ xong phù dung đồ.

Mỗ nam choáng váng ngã xuống giường, vì chảy máu mũi quá nhiều nên cần tĩnh dưỡng.

Lãnh Hạ cười tủm tỉm, cúi người xuống hôn hắn một cái rồi mặc y phục tử tế đi ra ngoài.

==

Mọi người đều tụ tập tại lều của Hoa Thiên.

Cả đám xúm lại bàn quan sát phù dung đồ.....

Một lúc sau, Hoa cô nương chu mỏ vẫy khăn tay: "Cái lộn xộn gì đây, ta chưa từng thấy chỗ nào như thế."

Lãnh Hạ túm cổ hắn ném qua một góc, không có giá trị lợi dụng.

Hoa cô nương méo miệng, ngồi chồm hỗm ở một góc vẽ vòng tròn.

Tiếp tục nhìn về phía những người khác, Thác Bạt Nhung lắc đầu: "Ta luôn đi quanh Bắc Yến và Nam Hàn, có thể nói là quen thuộc địa hình hai nước này nhất, nhưng chưa từng thấy qua."

Ngay cả Tùng lâm hẻo lánh ở Nam Hàn hắn cũng biết thì nhất định là biết rõ hai nước như lòng bàn tay, Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi hỏi: "Nói cách khác, không ở Bắc Yến hoặc Nam Hàn?"

Thác Bạt Nhung gật đầu: "Nếu ở hai nước này thì nhất định ta sẽ biết!"

Tốt, loại bỏ được hai nước, vậy thì cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, đập hắn một phát rồi đẩy đi.

Thác Bạt Nhung ngồi xổm cạnh Hoa cô nương, cùng vẽ vòng tròn.

Tiếp tục chờ người khác.

Công Tôn Minh lắc đầu, không đợi Lãnh Hạ xách nó đi, đã trực tiếp đến ngồi cạnh cậu nó cười hì hì: "Ta không có giá trị lợi dụng, ta tự giác."

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hoàng đế càng ngày càng thân với bọn họ, cũng thoải mái không ít.

Lãnh Hạ tiếp tục chờ, chỉ còn ba người, Mộ Nhị, Công Tôn Liễu, Diệp Nhất Hoàng.

Mộ Nhị thì không cần phải nói, Lãnh Hạ cũng chẳng mong đợi gì ở Lăng Tử này, Công Tôn Liễu nhún vai, tỏ vẻ cũng không biết.

Lãnh Hạ trực tiếp chuyển qua Diệp Nhất Hoàng vẻ mặt trầm tư, nghe hắn nói lẩm bẩm: "Hình như ta biết là chỗ nào, nhưng hơi khác một chút."

"Khác thế nào?"

Diệp Nhất Hoàng nghĩ một chút rồi chỉ vào một lá cây của đóa phù dung: "Chỗ này, là sa mạc, vẽ rất giống sa mạc kia, nhất là mấy chỗ này, đều giống với phân bố ốc đảo trong sa mạc, nhưng cũng hơi khác, hơn nữa một chỗ đã biến mất."

"Còn có ở đây.... ở đây.... ở đây...." Hắn nói lên những sự khác biệt nho nhỏ trong ấn tượng.

Lãnh Hạ gật đầu, Diệp Nhất Hoàng theo sư phụ hắn, đi du lịch quanh ngũ quốc, đã đi qua rất nhiều nơi, thậm chí có thể nói, chưa nơi nào hắn chưa đặt chân qua.

Phân tích xong, hắn vuốt cằm nói: "Theo ta đoán, bản đồ này đã có từ rất lâu, theo thời gian, không ít chỗ đã biến đổi, chứ nhìn tổng thể thì rất giống chỗ đó... Ân nhân a, đây là bản đồ gì vậy?"

Hắn vừa dứt lời mọi người đã nhìn sang, thậm chí cả Mộ Nhị, trong đôi mắt ngơ ngác cũng có sự hiếu kỳ nhè nhẹ.

Lãnh Hạ nhún nhún vai, cũng không gạt bọn họ: "Phù thành bảo tàng!"

Bốn chữ này, có uy lực không thua một quả bom nguyên tử.

Mọi người lập tức vọt tới bàn, ánh mắt nhìn phù dung đồ kia đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cúng bái, như đang cúng bái một núi vàng.

Chỉ có Hoa Thiên, bĩu môi chậm rãi tới gần phù dung đồ.........

Lãnh Hạ đạp hắn ra, ghét bỏ nói: "Buồn nôn!"

Hoa cô nương cắn môi, vò vò khăn tay, oán niệm lượn lờ.

Không thể trách bọn họ có biểu hiện như thế được, nghe đồn phù dung đồ đã có chừng trăm ngàn năm, mãi cho đến lúc Phù thành diệt vong mới coi như là xác thực tin tức bảo tàng, vô số ánh mắt trong thiên hạ đều nhìn vào, vô số người cầm quyền hao tốn nhân lực vật lực để tìm kiếm, nhất là Tiên hoàng Tây Vệ, muốn có phù dung bảo tàng đến sắp điên rồi nhưng vẫn chẳng tìm được gì.

Ai ngờ, lại ở trong tay Lãnh Hạ!

Lại ở ngay trong tay con gái của Vệ Hoàng, bị kẻ đần độn dã tâm bừng bừng kia dâng hai tay lên cho Đại Tần.

Mọi người đồng loạt nhìn trời, nữ nhân bưu hãn này.....

Quả thật là chiếm hết mọi việc tốt trong thiên hạ!

Đến giờ Lãnh Hạ mới quay đầu lại hỏi Diệp Nhất Hoàng: "Ngươi nói sa mạc nào?"

"Khi Lan hoang mạc!"

Hắn chưa kịp nói, bên ngoài đã vang lên tiếng trả lời.

Ngay sau đó, một bóng hồng chợt lóe lên, lão ngoan đồng đã đứng trước phù dung đồ, cười híp mắt nói: "Nha đầu, lão nhân gia tới rồi!"

Lãnh Hạ đang muốn hỏi, sao lão ngoan đồng lại tới nhanh như vậy.

Từ lúc nàng dùng bồ câu đưa tin đến giờ, mới được hơn mười ngày, đến nhanh thật.

Lão ngoan đồng liếc bản đồ bảo tàng đã in sâu vào lòng mình hơn hai mươi năm, vuốt râu đắc ý: "Lão nhân gia là ai?"

Hỏi thế xong, ông bắt đầu chờ........

Chờ a chờ, chờ a chờ, không có ai phản ứng, quay đầu lại thì thấy mọi người, kẻ đờ ra, kẻ vò đầu, kẻ soi gương, kẻ lau loan đao, kẻ vẽ vòng tròn, nói chung là chỉ một câu, không nhìn.

Lão ngoan đồng bĩu môi, tự hỏi tự trả lời: "Vân Sơn điên Đạo nhân!"

Lão ngoan đồng khinh công siêu tuyệt có thể nói là đệ nhất thiên hạ, nhận được tin tức Phù thành có thể trùng kiến liền lao đến đây, giờ mệt sắp chết, ngồi phịch xuống ghế.

"Lão tiền bối......" Công Tôn Liễu bước đến trước mặt ông, khom người hành đại lễ: "Vãn bối Công Tôn Liễu, tham kiến tiền bối."

Lão ngoan đồng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu: "A, thì ra là ngươi!"

Công Tôn Liễu vui vẻ, lại cúi người, rồi chợt nghe ông nói lẩm bẩm: "Không nhận ra."

Hắn lảo đảo suýt thì ngã quỵ xuống, cười nói: "Mười năm trước, trong hoàng cung Nam Hàn, tiền bối cứu vãn bối, cũng giúp vãn bối giải kịch độc trong người."

Lúc này Lão ngoan đồng mới nhớ ra, nhảy lên đảo quanh hắn một vòng, tấm tắc khen: "Lúc đó lão nhân gia vào cung trộm rượu uống, không ngờ lại gặp thằng nhóc nhà ngươi, thuận tay cứu thôi, nhưng lúc đó ngươi trúng độc quá sâu nên ta cũng chỉ cứu thử xem sao, còn lại thì phải xem số phận ngươi thế nào, ai ngờ lại sống đến lớn thế này!"

Lãnh Hạ nhìn trời, lão già này, nói cái gì đấy!

Nàng vẫn luôn khó hiểu, Công Tôn Liễu trúng kịch độc của Hoa Mị, sao có thể còn sống lại còn được giải độc, giờ mới hiểu, thì ra là lão ngoan đồng thuận tay cứu.

Sự đời kỳ diệu như thế đấy, người với người luôn có duyên phận không ngờ!

Ôn chuyện xong, lão ngoan đồng không có tâm tình để chơi nữa, hưng phấn lao qua hỏi: "Nha đầu, nói với lão nhân gia một chút, Phù thành......"

Lãnh Hạ kể hết mọi chuyện cho ông, không lừa dốt một câu nào, ngay cả nguyên nhân nàng thay đổi chủ ý cũng nói: "Cần bạc!"

Nàng là người như vậy, trước đó không muốn lấy bảo tàng, không muốn nhận bất cứ lợi ích gì từ Phù thành, cho nên đứng ở góc độ khách quan, phân tích lợi và hại của việc trùng kiến. Mà giờ, nàng muốn lấy đại lễ từ Phù thành thì cần phải có hồi báo tương đương.

Lão ngoan đồng cũng không nhúc nhích, dù sao nàng có thể đường hoàng bịa ra trăm vạn lý do để ông hài lòng, nhưng lại không làm vậy. Dù thế nào thì nàng cũng có thể trực tiếp đi tìm bảo tàng mà không cần nói với ông câu nào, nàng là hậu nhân Phù thành, sử dụng bảo tàng Phù thành cũng chẳng phải là việc gì đáng trách.

Nhất là, bảo tàng này là hồi môn của nàng!

Lão ngoan đồng vốn đã suy nghĩ lại chuyện trùng kiến, đã không còn mong ước gì, dù sao lần trước Lãnh Hạ đã phân tích, những lời đó cũng không phải là không có đạo lý, tình hình lúc đó, thật sự không thích hợp để trùng kiến Phù thành, dù trùng kiến, cũng không còn là Phù thành nữa, nhưng dù thế, ông đã tâm tâm niệm niệm chuyện này hơn nửa đời người, dù sao vẫn có vài phần tưởng niệm.

Mà hôm nay, hy vọng đã đến.

Lãnh Hạ giải thích cực kỳ cặn kẽ, nếu Phù thành muốn trùng kiến, vậy thì phải trùng kiến vào lúc thiên hạ thái bình, có thể ba năm, có thể năm năm, có thể còn lâu hơn nữa.

Lão ngoan đồng thì không sao hết, chỉ cần có thể trùng kiến, đợi đến lúc chết cũng đợi được!

Vẻ mặt hào khí, vỗ tay một cái: "Nha đầu, bảo tàng, lấy đi!"

==

Lúc quay về lều, Chiến Bắc Liệt vẫn còn đang ngủ.

Lãnh Hạ vươn tay, chọc chọc hai cái vào lông mi hắn.

Nhất thời, mỗ Chiến thần nhíu mày, môi hơi mím lại, có chút tức giận lầu bầu: "Tức phụ, đừng nghịch....."

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, thấy người này vẫn còn đang ngủ say, rõ ràng là nói ra câu này trong tiềm thức, bỗng nhiên nở nụ cười, rón rén bò lên giường, ôm cổ hắn chìm vào giấc ngủ.

Ngủ ngọt ngào đến tận bữa tối, mới bị những tiếng động ồn ào ở ngoài làm tỉnh giấc.

Lãnh Hạ nhìn Chiến Bắc Liệt đã tỉnh từ lúc nào nhưng sợ động đến nàng nên vẫn duy trì một tư thế, hôn hắn một cái hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"

Mùi rượu và mùi thịt thơm phức bay đến, Chiến Bắc Liệt cười nói: "Chuyện lương thảo tạm thời đã được giải quyết rồi, chỉ còn đợi nàng lấy bảo tàng đến tiếp viện nữa thôi. Ngày mai đại quân sẽ xuất phát, giờ đang cuồng hoan!"

Lãnh Hạ gật đầu, ghé sát vào tai hắn thổi khí: "Vậy thì, chúng ta cũng cuồng hoan đi?"

Mỗ Chiến thần cảnh giác, ưng mâu lặng lẽ liếc về phía tức phụ mình, mẫu sư tử ôn nhu như vậy, lẽ nào bản vẽ vừa rồi đã bị......

Hỏng?

Đại Tần Chiến thần nuốt nước miếng một cái, nhớ tới bao nhiêu máu đã hy sinh của mình, nhớ tới dằn vặt chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, khóc không ra nước mắt: "Tức phụ, còn muốn?"

Lãnh Hạ nghi hoặc chu môi, quả nhiên nam nhân rất nhạy cảm với loại chuyện này sao?

Nếu đã nói thì nàng sẽ không ngại ngùng, nhẹ nhàng cởi áo khoác ra ném đi.

Một bàn tay bốc nắm lấy vai nàng, mỗ nam run rẩy nói: "Tức phụ, không chịu được nữa a...."

Cuối cùng Lãnh Hạ cũng hiểu!

Nàng hung tợn trừng mắt: "Không phải bảo ngươi vẽ!"

Đại Tần Chiến thần sáng ngời hai mắt, tiện tay kéo luôn cái áo Lãnh Hạ đang cởi: "Vậy thì?"

Mỗ nữ cắn răng, không nói hai lời kéo nốt áo trong ra, rồi nhào tới cắn vào cổ hắn, bản tính mẫu sư tử được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết.

Đầu lưỡi ấm áp khẽ liếm chỗ hầu kết, cuối cùng mỗ nam cũng hiểu......

Hú một tiếng, biến thành sói vồ mồi!

"Cẩn thận con gái ngươi."

"Đương nhiên!"

==

Sáng sớm hôm sau.

Dù vừa cuồng hoan một đêm nhưng dù là Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ, hay các binh sĩ trong quân doanh đều dậy rất sớm.

Chiến Bắc Liệt tự chọn năm vạn binh tinh nhuệ trong hai mươi vạn binh, lấy quân nhu lương thảo đầy đủ, rồi lệnh cho mọi người chuẩn bị hành lý để lên đường.

Lãnh Hạ cũng đưa Thí Thiên cho hắn, hắn không từ chối vì muốn tức phụ an tâm.

Dù sao chuyến này cũng cực kỳ nguy hiểm!

Trừ Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ và đám người lão ngoan đồng, Tiêu Trấn Kiền cũng lãnh đạo đại quân xuất phát vào hôm nay.

Một đi theo Tùng lâm hẻo lánh, đánh thẳng vào trung tâm Nam Hàn; một phô trương thanh thế đánh vào Nam Hàn, thực hiện kế dương đông kích tây; một dẫn mọi người đến Khi Lan hoang mạc, tìm kiếm bảo tàng bổ sung quân nhu.

Mọi người đứng ở cửa quân doanh, hàn huyên vài câu rồi yên lặng lui xuống để không gian lại cho hai người.

Chiến Bắc Liệt ôm lấy tức phụ, chậm rãi xoa bụng nàng, nhẹ giọng dặn dò: "Trong bảo tàng Phù thành, ngay cả lão ngoan đồng cũng không rõ toàn bộ, nhất định phải cẩn thận."

Lãnh Hạ gật đầu, ôm lấy cổ hắn, hứa hẹn: "Nhất định phải bình an tiến vào trung tâm Nam Hàn, trong vòng hai tháng ta sẽ đến!"

Mỗi người nói một câu, không cần nhiều lời nữa, ưng mâu phượng mâu lẳng lặng nhìn nhau.....

Một lát sau, cùng mỉm cười, dùng khẩu hình nói:

"Còn sống!"

Truyện Chữ Hay