Chương : Kề Vai Chiến Đấu
Mưa to như trút nước, mưa che lấp cả bầu trời.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng giữa vô số vòng vây, sát khí càng ngày càng nặng, gần như là ngưng tụ thành khí ở trên không, ngay cả mưa rơi vào hai người cũng tự bốc hơi.......
Mặt sẹo ở phía đối diện lui về phía sau hai bước, đứng ở trung tâm đội quân, cầm roi cảnh giác nói: "Bản quan khuyên các ngươi, đừng phản kháng vô ích, giữa vạn Ngự Lâm quân này, các ngươi có chắp cánh cũng không chạy thoát được!"
Nam tử bên cạnh hắn cũng lui lại, tự cho là đã ở một vị trí rất an toàn.
Hắn khẽ cười, thống khoái nói: "Vệ Hoàng, Liệt Vương, không bằng hai người khoanh tay chịu trói, ít nhất chúng ta cũng đã gặp qua vài lần, ta sẽ cầu xin Thái hậu nương nương, có lẽ còn có thể tha...."
Một tia chớp lóe, xé rách trời cao!
Không ai bảo ai, cùng nhau động thủ!
Một đen một trắng, hai bóng người sát khí băng lãnh lao vào đám người đang bao vây.....
Ngay tức khắc, máu tươi tung tóe!
Máu tươi rơi xuống vũng nước, nhạt dần rồi biến mất trong chớp mắt, ngay sau đó......
Rầm! Rầm! Rầm.....
Một hàng Ngự lâm quân ở phía trước, chừng mười mấy người ngã xuống như cắt lúa, người nào cũng bị một vết cắt sâu ở cổ.
Một kích trí mạng!
Nhanh chóng lui lại phía sau, tựa lưng vào nhau!
Động tác thống nhất, vạn phần ăn ý!
Trong thành trấn nho nhỏ, không có bất cứ tiếng động gì, chỉ có tiếng mưa to vẫn ầm ầm bên tai.
Nam tử kia nghẹn họng không nói nổi nữa, tuy rằng đã sớm biết hai người này sẽ không khoanh tay chịu trói nhưng cũng không ngờ họ không nói hai lời đã đại khai sát giới, chỉ trong một cái chớp mắt, còn không kịp phản ứng, vạn Ngự lâm quân đã chết mười mấy người.
Mười mấy người với vạn người mà nói thì chỉ là muối bỏ biển nhưng sĩ khí lại bị ảnh hưởng nặng nề.
Nhìn Ngự lâm quân bây giờ xem.....
Một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn đồng đội nằm thẳng cẳng trên mặt đất, chân run rẩy mềm nhũn ra, trong ánh mắt nhìn về phía Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, chứa đầy kinh sợ.
Lãnh Hạ mỉm cười, mưa to lất phất càng làm tôn thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy, nhưng giọng nói lại như vang lên từ địa ngục: "Ai muốn... trở thành người kế tiếp?"
Bất giác, Ngự lâm quân đồng loạt lui về phía sau.
Lãnh Hạ nhún nhún vai, tìm nam tử kia trong đám người rồi giễu cười: "Lạc Cầm?"
Người đó, chính là một trong bốn gã sai vặt của Hoa Thiên, là người ôn tồn lễ độ, cũng chính là người duy nhất còn sống......
Gian tế!
Lạc Cầm giật mình một cái, mở to hai mắt hét lớn: "Giết! Giết bọn họ!"
Nhìn đám Ngự lâm quân đang khiếp sợ, hắn quát to: "Nếu để bọn họ chạy, quay về các ngươi cũng không sống được, Thái hậu nương nương sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Giết! Giết cho ta! Các ngươi có một vạn người mà không giết được hai người sao? Nhanh giết đi!"
Đúng rồi, bọn họ có một vạn người!
Mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể làm chết đuối hai người này!
Nghĩ như vậy, Ngự lâm quân như tỉnh ra, gào thét Giết giết giết rồi vung đao xông lên, trong lòng thì mặc niệm, chúng ta có một vạn người, chúng ta có một vạn người!
......
Lời mặc niệm này, sau gần nửa canh giờ, biến thành chúng ta có chín nghìn năm trăm........
Một lúc lâu sau, chúng ta có chín nghìn người.......
Ngự lâm quân thật sự muốn khóc, đây thật sự là hai tôn sát thần a!
Trong thành trấn nho nhỏ, nước mưa đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, trên đất đầy những tay chân bị chặt đứt, mà ở giữa chín nghìn người, một đôi nam nữ một trắng một đen đang điên cuồng chém giết.......
Chỉ cần ra tay, một chiêu lấy mạng!
Sát khí nồng đậm bao quanh lấy họ, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thu lấy từng sinh mệnh, cứ như là Tu La tới từ địa ngục, lạnh băng nghiêm nghị khiến kẻ khác phải lùi bước!
Nhưng ngoài họ, không ai biết, thật ra thể lực đã dần dần tiêu hao.
Chiến đấu kịch liệt suốt một canh giờ, dù những Ngự lâm quân này trong mắt họ chỉ là con kiến nhưng có hơn vạn con kiến thì sao?
Bị một vạn con muỗi đốt, dù mỗi con chỉ hút một giọt máu cũng khó trụ!
Đám Ngự lâm quân này điên cuồng lao lên như châu chấu, cũng ngã xuống không ngừng, nhưng đám này ngã lại có đám khác xông lên, hai người muốn mở một đường máu thoát thân, chưa kịp đi đã có kẻ chặn đường, dù đám người này sợ hãi nhưng họ tuyệt đối không bỏ qua cho hai người, dù chết cũng phải giữ chân hai người lại!
Giống như Lạc Cầm đã nói, xông lên có thể chết nhưng nếu để bọn họ chạy, quay về cũng chỉ có chết!!
Lạc Cầm và Mặt sẹo run lẩy bẩy, càng ngày càng lùi về phía sau, bên tai vang lên bao tiếng kêu thảm thiết, trước mũi nồng đậm mùi máu tanh, nhìn hai người ở phía xa, nuốt nước bọt liên tục.
Đến tận bây giờ, bọn họ mới thật sự hiểu được.......
Đại Tần Chiến thần, Tây Vệ Nữ hoàng, mãi mãi bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi!
Từ một canh giờ trước, ai có thể ngờ, hai người đối chiến một vạn mà giết những một nghìn người của mình?
Hơn nữa, giữa hai người họ còn có một đứa trẻ mười tuổi không chút võ công............
Đúng!
Lạc Cầm sáng mắt lên, mừng rỡ kêu to: "Giết đứa trẻ kia! Giết đứa trẻ kia!"
Đương nhiên là hắn biết thân phận của đứa trẻ này, rất có thể là Tiểu Hoàng đế Công Tôn Minh, nhưng Ngự lâm quân không biết, nghe thế liền chuyển mục tiêu công kích sang đứa bé này.
"Giết nó!"
"Đi chết đi!"
Vô số mũi kiếm đâm về phía Công Tôn Minh.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Hạ ôm lấy nó quay người, tránh thoát mũi kiếm kia, đúng lúc này, bụng bỗng nhiên đau đớn!
Cơn đau này bắt đầu từ bụng, rồi truyền đến toàn thân, ngay lập tức đã rút sạch sức lực của nàng.
Cũng trong lúc đó, một mũi kiếm thứ hai đâm đến.
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào lưng mình, Lãnh Hạ chậm rãi ngã sang bên cạnh.....
Hai mắt Chiến Bắc Liệt đỏ ngầu lên, thảm thiết hét: "Tức phụ!"
Phập!
Tiếng kiếm đâm vào thịt vang lên bên tai, một Ngự lâm quân nhằm đúng lúc này mà đâm một kiếm vào vai hắn!
Sự đau đớn trên vai sao sánh bằng trái tim đang đau xót, ngay lập tức hắn đá văng Ngự lâm quân trước mặt, máu tươi phun đầy mặt và cổ, vai trái còn cắm một thanh kiếm đâm thủng vào xương, nhưng hắn không quan tâm, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí, giống như điên rồi, liều mạng lao về phía Lãnh Hạ!
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt!
Bỗng nhiên, Chiến Bắc Liệt dừng lại, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Không có việc gì, nàng không có việc gì........
Trong phút nguy hiểm, có một bóng người lao đến, chắn nhát kiếm trí mạng cho Lãnh Hạ.
Là Lâm Thanh!
Cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng thả tâm.
Lúc này Đại Tần Chiến thần, vai trái cắm một thanh kiếm chỉ còn lộ chuôi, thân kiếm xuyên qua lưng máu tươi nhỏ xuống đất từng giọt từng giọt một, trên mặt cũng đầy máu, ngay cả mắt cũng còn vằn đỏ, dữ tợn như vậy, sát khí như vậy, làm Ngự lâm quân ở xung quanh sợ đến vỡ mật, đồng loạt lui về phía sau.
Bịch!
Một thi thể rơi xuống từ trên không trung, chính là Ngự lâm quân vừa bị hắn đạp bay lúc nãy, một cước kia chứa cả đau đớn phẫn nộ, trực tiếp đá chết người!
Ngự lâm quân lại lui tiếp.
Chiến Bắc Liệt bước về phía Lãnh Hạ, máu tươi uốn lượn theo bước chân hắn, đến tận lúc nhìn thấy Lãnh Hạ trong lòng Lâm Thanh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, thì không sao cả, mới dám thở phào một hơi, quay sang Lâm Thanh cũng đang bị kiếm đâm vào lưng, trịnh trọng nói: "Cảm tạ!"
Phụt.......
Lâm Thanh phun ra một búng máu, ôm ngực gật đầu: "Chỉ cần.... cô nương...... không có việc gì......"
Còn chưa nói xong, đã cảm thấy đầu đau xót, trợn trắng mắt lên, hôn mê bất tỉnh.
Chiến Bắc Liệt ôm lấy tức phụ mình, Lâm Thanh bị thần y vô lương kia đánh bất tỉnh rồi kéo sang bên kia rút kiếm cầm máu.
Mỗ Chiến thần hơi cúi đầu, nhìn tức phụ không biết tại sao lại ngất, rồi lại nhìn chuôi kiếm trên vai mình, cuối cùng quay sang nam tử áo xanh đi thẳng không ngoảnh lại kia, im lặng không nói gì.
Ở đây còn có hai người bị bệnh đây này!
Cuối cùng, oán niệm phía sau quá lớn khiến Mộ Đại thần y chú ý.
Hắn dừng bước, chậm chạp quay cổ, ngơ ngác nhìn Lãnh Hạ trong lòng Chiến Bắc Liệt, móc một bình thuốc ném qua.
Phun ra hai chữ một: "Mệt nhọc, thai khí, không sao."
Chiến Bắc Liệt bắt lấy bình thuốc, dù hắn không ăn ý như Lãnh Hạ với Lăng Tử, nhưng nhìn sáu chữ này cũng có kết luận không sai lắm, chỉ là chiến đấu mệt nhọc quá độ nên động thai khí, không sao cả.
Sau đó thì thấy Mộ Nhị chậm rãi chuyển động ánh mắt, nhìn vai trái của hắn, trong mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, giống như là phỉ nhổ nam nhân này chuyện bé xé ra to, ngơ ngác phun ra: "Tiểu thương."
Được rồi, Chiến Bắc Liệt thừa nhận, dù nhìn vết thương của hắn có vẻ đáng sợ nhưng đúng là không nghiêm trọng, nhất là nội lực của hắn thâm hậu, thân thể cũng vô cùng tốt, chỉ cần rút kiếm cầm máu là lại có thể xông lên chém giết bốn phương.
Nhưng......
Con mẹ nó!
Ngươi mà cũng được gọi là đại phu à!
Nhìn Mộ Đại thần y vừa quay đầu lại kéo Lâm Thanh về phía cửa thành, Đại Tần Chiến thần bỗng nhiên cảm thấy, đãi ngộ của hắn và mẫu sư tử, vẫn còn tốt chán!
Bỗng nhiên, người trong lòng khẽ động, chậm rãi mở mắt.
Chiến Bắc Liệt kích động: "Tức phụ!"
Lãnh Đại sát thủ mở mắt ra, đau đớn ở bụng đã biến mất, có lẽ lúc nãy là do con gái bất mãn với nàng.
Nàng mỉm cười, gật đầu, liếc mắt nhìn thấy vết thương trên vai Chiến Bắc Liệt, phượng mâu lập tức hiện lên sát khí, còn chưa kịp phát tác thì bỗng nhiên miệng bị nhét vào một viên thuốc, chính là lọ thuốc Mộ Nhị vừa đưa.
Lãnh Hạ nuốt xong lại thấy Chiến Bắc Liệt nghĩ một lúc rồi lại đổ một viên thuốc ra.
Lãnh Hạ nuốt tiếp rồi lại thấy Chiến Bắc Liệt không yên lòng, đổ cả lọ thuốc ra, bón cho nàng như bón đường.
Hai người một bón một nuốt, không hề chú ý tới, Mộ Đại thần y ở phía xa, trong mắt xẹt qua một tia đau xót.
Một lát sau, Lãnh Hạ đứng dậy, ngọc thủ chậm rãi vuốt chuôi kiếm ở bả vai hắn, ánh mắt vô cùng đau lòng, lạnh lùng nói: "Nhịn!"
Dứt lời, trực tiếp rút ra!
Máu tươi văng tung tóe, một bình thuốc lại được ném qua, nàng nhận lấy rồi đổ thuốc ra đút cho Chiến Bắc Liệt, bỗng nhiên, Lãnh Hạ chớp chớp mắt, trong bình này lại chỉ có một viên thuốc?
Phượng mâu nhè nhẹ liếc qua........
Mộ Đại thần y ngơ ngác nhìn trời, trong mắt hiện lên tia gian trá nho nhỏ, để tránh những viên thuốc hắn cất công điều chế bị lãng phí, nên lúc nãy hắn đã lén giấu hết thuốc trong bình đi.
Lãnh Hạ xé vạt áo ra băng bó cho Chiến Bắc Liệt, rốt cuộc mới có phản ứng, vừa nãy nàng thấy có chỗ nào đó là lạ, giờ mới rõ ràng.
Thứ nhất, Ngự lâm quân đâu?
Thứ hai, sao Mộ Nhị và Lâm Thanh lại ở đây?
Nàng đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng hiểu.
Thứ nhất, Ngự lâm quân đang ngẩn ngơ đáng cách bọn họ ba trượng, trong ánh mắt nhìn Chiến Bắc Liệt lộ vẻ kinh sợ, run lẩy bẩy, đang do dự không biết nên thừa dịp bọn họ trọng thương xông lên tiếp hay lùi lại.
Thứ hai, không chỉ Mộ Nhị, Lâm Thanh mà Hoa Thiên, Thác Bạt Nhung, Chung Vũ, Thí Thiên, thậm chí cả Công Tôn Liễu cũng ở đây, giờ đang đứng ở cửa thành cười híp mắt nhìn nàng.
"Cậu!" Công Tôn Minh hoan hô một tiếng rồi chạy về phía Hoa Thiên.
Hoa cô nương đang uốn eo eo thon, dựa vào bả vai Thác Bạt Nhung, chớp chớp mắt, giả vờ lau nước mắt nhưng thật ra là nước mưa: "Này, tỷ muội tốt, muốn ta cảm động chết sao?"
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt sẽ dẫn Công Tôn Minh đi!
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng hỏi: "Sao các ngươi lại quay lại?"
Rõ ràng nàng đã lệnh cho Thí Thiên ra ngoài thành tụ họp với mọi người rồi rút về Đại Tần không được quay lại.....
Thật ra nàng đã sớm biết đáp án, cũng đã ghi tạc trong lòng, chỉ là Lãnh Hạ ít khi ra vẻ một lần, ừm, rất muốn nghe họ nói một chút.
Thác Bạt Nhung giơ loan đao lên cười to: "Đánh nhau, sao có thể thiếu lão tử!"
Hoa cô nương vung khăn tay lên, ném loạn mị nhãn: "Nhiều mỹ nam như vậy, ta muốn quay lại ngắm!"
Chung Vũ đứng nghiêm ngay ngắn, hô to: "Ám vệ Liệt Vương phủ, không chạy trốn!"
Thí Thiên nhìn nhau cười ha hả: "Cô nương ở đâu, chúng ta ở đó!"
Công Tôn Liễu mỉm cười, nhún nhún vai nói: "Tại hạ bị rung động!"
Ngay cả Mộ Nhị vừa cầm máu xong cho Lâm Thanh cũng kéo bệnh nhân đứng lên, ngơ ngác nhìn bọn họ phun ra một chữ: "Giết!"
Phượng mâu Lãnh Hạ hơi ướt át, Chiến Bắc Liệt ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi quay sang nhìn đám Ngự lâm quân đang sợ vỡ mật ở phía trước, trong ưng mâu chứa sự cuồng vọng bá đạo tỷ nghễ thiên hạ, quát to một tiếng, hào hùng lẫm liệt!
"Giết!"
Dứt lời, kéo tức phụ xông lên!
Theo sát phía sau hắn là Thác Bạt Nhung, Công Tôn Liễu, Chung Vũ, Thí Thiên, thậm chí ngay cả Mộ Đại thần y mắc bệnh sạch sẽ cũng xông lên.
Hoa cô nương không có chút công phu nào dắt Công Tôn Minh trốn sau cổng thành, vừa chăm sóc Lâm Thanh đang hôn mê, vừa cắn khăn tay nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, trái tim bay toán loạn: "Thật sự rất có khí khái nam tử!"
Đối mặt với chín nghìn Ngự lâm quân còn lại, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ chọn cùng bằng hữu và đồng đội giết hết!
Lùi lại?
Không?
Dù bây giờ cửa thành đã không còn quan binh, dù hiện giờ có thể cưỡi ngựa rời đi nhưng họ không lùi lại!
Một vạn Ngự lâm quân thì sao, lúc chỉ có hai người bọn họ vẫn có thể tiêu diệt một nghìn, giờ bọn họ không chỉ có một mình, có bằng hữu, có đồng đội, mạo hiểm dù biết có thể sẽ nguy hiểm nhưng vẫn quay lại kề vai chiến đấu cùng bọn họ!
Hai chữ bằng hữu, đượng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào lúc này, đã là bằng hữu, dù là chân trời góc bể cũng sát cánh bên nhau!
Như vậy, con mẹ nó làm thôi!
Đám Ngự lâm quân sắp sửa bị làm này, rõ ràng là nhiều gấp mười lần kẻ địch, nhưng mà nghe một tiếng Giết này và một đám người bưu hãn xông đến, thì không hề có chút ý chí chiến đấu nào, toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi vã ra như tắm, ruột gan cũng như xoắn lại.
Lúc trước để hai tôn đại thần này rời đi có phải tốt không?
Trong mắt mọi người đều vô cùng sợ hãi, không ai không sợ, không ai không kinh hồn bạt vía!
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên một tiếng quát to: "Giết a! Liều mạng với bọn chúng! Không giết được chúng thì các ngươi quay về cũng phải chịu chết! Giết chúng đi, giết đi!"
Sinh mạng bị uy hiếp nên Ngự lâm quân lại lao lên, nếu không giết được họ thì lúc quay về có lẽ còn chết thảm hơn ở đây, còn nếu liều mạng xông lên, có ưu thế về số lượng, có khi sẽ hoàn thành được nhiệm vụ.
Máu tươi văng tung tóe, tiếng hét thảm thiết vang trời, không ai chú ý tới có hai người đang bỏ chạy ở phía sau, chính là Mặt sẹo và Lạc Cầm vừa hét to.
Lúc này Mặt sẹo sợ đến tè cả ra quần, thầm nghĩ muốn chém nát cái roi này ra, chỉ hận mình quá tham lam, muốn cướp bạc từ hai tôn sát thần kia, chỉ sợ mạng nhỏ cũng không còn!
Mà Lạc Cầm đang chạy thất tha thất thểu càng lo sợ, hắn biết, nếu bị bắt, cái sắp nghênh đón hắn chính là cái chết.
.....
Hơn một canh giờ sau, thành trấn nho nhỏ này đã nhuốm màu máu tươi, mùi tanh nồng nặc mãi không tan.
Bọn họ có hơn bốn trăm người, tiêu diệt hoàn toàn một vạn Ngự lâm quân!
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ngạo nghễ đứng giữa một vùng máu đỏ, ánh mắt băng lãnh, hai người không hề nhân từ nương tay.
Chiến Bắc Liệt sẽ không quên, nếu không có Lâm Thanh, mẫu sư tử đã suýt xuống suối vàng!
Lãnh Hạ cũng sẽ không quên, một roi khuất nhục đánh vào lưng Chiến Bắc Liệt và một nhát kiếm xuyên xương kia!
Lại càng không quên, đến giờ Lâm Thanh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lưng vẫn chảy máu đầm đìa, nhuộm đỏ cả y bào.
Đối mặt với kẻ địch đã làm hại thân nhân và bằng hữu của mình, bọn họ mãi mãi sẽ không nhân từ nương tay!
Bỗng nhiên, một bóng người bị ném từ xa lại, rơi xuống đất rồi nhanh chóng đứng lên, run rẩy bò về phía Hoa Thiên, dập đầu liên tục: "Chủ tử, Lạc Cầm là cố ý! Ta không hề phản bội người, ta giả vờ quy thuận tiện nhân Hoa Mị kia là vì chủ tử..."
Hoa Thiên ngạc nhiên nói: "Thì ra là thế?"
"Chủ tử, tin tưởng ta, tin tưởng ta!" Lạc Cầm bò lên mấy bước, túm lấy vạt áo Hoa Thiên van xin: "Ta luôn trung thành, quy thuận tiện nhân kia cũng là vì chủ tử a!"
"Ta trách lầm ngươi rồi, mau đứng lên mau đứng lên!" Hoa cô nương đỡ hắn dậy, nhìn Lạc Cầm run cầm cập, trắng bệch cả mặt, mới lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, cười nói: "Nhìn xem, dính mưa ướt đẫm rồi!"
Lạc Cầm thận trọng gật đầu, quan sát tỉ mỉ thần sắc của hắn: "Tạ.... ơn chủ tử...."
Bỗng nhiên, Hoa Thiên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Mộ Nhị: "Không phải ta đã bảo ngươi là đưa kịch độc sao? Sao hắn vẫn chưa có việc gì?"
Vừa nói xong, rầm!
Lạc Cầm co giật toàn thân, ngã xuống đất, miệng phun máu tươi.
Hoa cô nương kinh ngạc ném khăn tay đi, căng thẳng nói: "Độc như vậy á? Ta cầm lâu như thế có chết không, có chết không?"
Trong mắt Mộ Đại thần y hiện lên một tia kiêu ngạo, chuyển ánh mắt đi, không phản ứng.
Hoa cô nương nghiên cứu thần sắc của hắn rất cẩn thận, sau khi xác định được là sẽ không chết mới vỗ vỗ ngực thở phào một hơi.
Một lát sau mới quay sang Lạc Cầm, cắn môi đá hắn ta một cước, oán hận mắng: "Lúc đó ngươi mới năm tuổi, ta nhặt được bốn người các ngươi ở ven đường, mang về phủ cho ăn cho mặc, mười mấy năm qua, trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng còn giống người thân hơn, ta không muốn các ngươi liên lụy đến những tranh chấp này nên không cho các ngươi biết gì cả, Hoa Thiên ta tự hỏi, chưa bao giờ bạc đãi ngươi dù chỉ một chút! Nhưng ngươi đối xử với ta thế nào, đối xử với bọn họ thế nào? Người thân lớn lên với nhau từ nhỏ, ngươi hại chết một, tự tay giết hai, ta mạng lớn còn sống, ngươi lại dẫn người đuổi theo, đến lúc này rồi mà vẫn không biết xấu hổ nói ra những lời như thế!"
Hoa cô nương hít sâu một hơi, nhìn mấy ánh mắt phát sáng ở xung quanh, khôi phục lại dáng vẻ ẻo lả, quay người đi, không nhìn kẻ phản bội sắp chết kia nữa: "Ai u, ngươi hành động kỹ càng thì ta cũng không kém!"
Hoa cô nương quay lưng về phía Lạc Cầm, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Lạc Cầm hộc máu không ngừng, hắn há miệng, như là muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói được, ngẹo đầu, chết rồi.
Lãnh Hạ vỗ vỗ vai Hoa Thiên, đối với gian tế này, trước đó hắn không nói gì nhiều, nàng cũng biết trong lòng Hoa Thiên đầy hận ý và bi ai, người lớn lên từ nhỏ cùng hắn lại phản bội, không những thế còn hại ba người khác chết thê thảm.
Hôm nay, mọi thứ, rốt cuộc cũng biến mất theo giọt nước mắt này.......
Dù Lạc Cầm muốn nói gì, sám hối hay oán hận, cũng không còn quan trọng nữa.
Hoa cô nương ngả đầu vào vai Lãnh Hạ, Đại Tần Chiến thần ghen tuông thế mà cũng không nói gì, chỉ cắn răng quay mặt đi, hắn chớp chớp mắt cắn môi: "Ta thật thê thảm!"
Lãnh Hạ nghe lời này liền thấy có chút không đúng nên không tiếp lời.
Hoa cô nương lặng lẽ đảo mắt, xoa xoa tay cười tủm tỉm: "Không bằng... không bằng....... ngao!"
Đại Tần Chiến thần khó mà nhường nhịn một lần đã không nhịn nổi nữa, đá bay hắn đi.
Mọi người bật cười, không cần phải nói cũng biết hắn định không bằng cái gì.
Đem tiểu thiểu niên xinh xắn đáng yêu như tiên đồng cho quốc sắc thiên hương như tiên nữ hạ phàm ta chơi đùa hai ngày đi?
Tên nghiệt súc này, đáng đời!
Bỗng nhiên, Lãnh Hạ quét nhanh mọi người một vòng rồi hỏi: "Thập Thất đâu?"
Mọi người đồng loạt nhìn trời, hai kẻ không xứng làm cha mẹ này, thậm chí con cũng quên!
Hoa cô nương đứng lên, uốn éo vòng eo: "Quay lại quá nguy hiểm, tiểu thiếu niên tuấn mỹ còn quá nhỏ, nên để ba người kia dẫn nó về rồi."
Khó trách cũng không thấy ba người Cuồng Phong.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt rốt cuộc cũng yên tâm, nhìn Hoa cô nương bất khuất quăng mị nhãn, Đại Tần Chiến thần lại đạp thêm cho hắn một cước.
Nhìn cách họ chung sống, trong mắt Công Tôn Liễu xẹt qua một tia ước ao, chỉ vào thi thể Mặt sẹo nói: "Ta giết rồi, chúng ta đi thôi?"
Lãnh Hạ gật đầu, không thể nán lại nơi này nữa, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ lập tức truyền về Di thành, hôm nay bọn họ làm thế này, tuy rằng rất thống khoái, nhưng cũng chọc phải phiền phức không nhỏ, hành tung bị bại lộ, đường sau này sẽ càng khó đi, nhất là một đoàn người có đến bốn trăm.
Chỉ cần có quan binh kiểm tra thì rất khó qua!
Thác Bạt Nhung suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thể đi đường lớn, ta biết một đường khá xa, cũng cực kỳ hẻo lánh, là đường rừng, trực tiếp thông đến Tùng lâm nhưng Hoa Mị không bắt được chúng ta trên đường lớn thì nhất định sẽ nghĩ đến chuyện chặn chúng ta ở bìa rừng."
Suy nghĩ trong chốc lát, Chiến Bắc Liệt đáp: "Đi đường đó!"
Lưỡng quyền tương hại thủ kỳ khinh, chỉ chặn ở bìa rừng thì chỉ giao chiến một lần, còn đi đường lớn thì nguy hiểm trùng trùng.
Mọi người quyết định nhanh chóng rồi nhảy lên ngựa.
"Đi!"
Vó ngựa làm càng làm đoạn đường đỏ tươi thêm lầy lội, bọn họ thống khoái vung roi thúc ngựa, mưa vẫn xối xả không ngừng nhưng không thể làm tan biến tình nghĩa giữa họ.
Bỗng nhiên.........
Phía sau có người kiều mị hét lên.
"Các ngươi...... các ngươi quên mất ta a!"
==
Đúng như Lãnh Hạ dự đoán, chuyện họ làm lần này, đã nhanh chóng truyền về Di thành, lại được chắp cánh, truyền khắp thiên hạ.
Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Liệt Vương ẩn nấp nhiều ngày trong Di thành mà không ai biết, còn cứu Hoa Thiên bị Nam Hàn coi là quân bán nước, mang Tiểu Hoàng đế và Hoàng Trưởng tử đi, ở thành trấn giáp với kinh đô, dùng bốn trăm người tiêu diệt hoàn toàn một vạn Ngự lâm quân đuổi theo!
Thiên hạ ồ lên!
Mà cùng với đó, Hoa Mị trở thành trò cười trong mắt người thiên hạ.
Thái hậu Nam Hàn trong cơn giận dữ, tiếp tục phái tâm phúc, dẫn đại quân lùng bắt trên toàn quốc, kiểm tra nghiêm ngặt ở mỗi thành trấn, nếu muốn ra vào thành, không trải qua vài lần lột da là không thể.
Nhưng mà, mọi người lại không hiểu, đám người kia như là biến mất vậy, không thấy chút tung tích nào.
Mưa to đã tạnh mấy ngày, nhưng mặt đất vẫn còn lầy lội, trong rừng chỉ còn hơi lất phất, ánh nắng chiếu vào hơi nước làm cánh rừng như được phủ sương vàng.
Thác Bạt Nhung ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ về phía tây bắc nói: "Còn mấy ngày nữa sẽ đánh cánh rừng kia, ra khỏi cánh rừng đó thì chính là biên giới Đại Tần."
Hoa cô nương cắn môi gật đầu!
Dọc đường, đi chừng nửa tháng, trong rừng này một bóng quỷ cũng không có, ngày nào cũng ăn thú săn được, uống nước suối, sống như thế, nếu chỉ mấy ngày thì được gọi là thoải mái thảnh thơi, nhưng nếu mười ngày nửa tháng thì nhất định là muốn chết.
Nàng liếc mắt nhìn phía trước, mím mím môi, vết thương của Lâm Thanh đã sắp khỏi mà bụng Lãnh Hạ cũng bắt đầu lộ rõ rồi.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ dị này, Đại Tần Chiến thần nhìn theo rồi lập tức kiêu ngạo.
Hắn xoa xoa bụng tức phụ mình, cười tủm tỉm đắc ý: "Con gái lão tử, năm tháng a!"
Đại Tần Chiến thần ghé sát đầu mình vào bụng Lãnh Hạ, cười toét miệng, làm Lãnh Hạ trợn mắt xem thường, mọi người cảm thán không có tiền đồ a!
Ừm, năm tháng.......
Lúc bốn tháng, hắn cũng đắc ý y như thế!
Chiến Bắc Liệt nhướng mắt lên, trực tiếp coi những người kia đang đố kỵ ao ước, lười phản ứng, bỗng nhiên, ưng mâu nghiêm túc, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy......
Nhìn theo ánh mắt hắn, phía trước có một đống củi được nhóm lại với nhau, nhìn qua thì thấy là có người chuẩn bị nhóm lửa dùng.
Trì Hổ đi đầu tiên nên chạy lên nhặt một cành xem thử, nhìn một chút rồi cau mày: "Khô!"
Mấy ngày trước trời mưa liên miên, nếu đã đống củi này đã sớm ở đây thì nhất định sẽ ướt, nhưng lại khô, chứng tỏ có người vừa xếp ở đây, ít nhất, là sau khi tạnh mưa.
Mọi người đều biết cánh rừng này rất hẻo lánh, còn có không ít mãnh thú, đi được nửa tháng mà chẳng gặp một ai, nói là không có người ở cũng không quá đáng.
Bọn họ vì tránh quân truy bắt nên mới đi đường này, còn người nọ, có mục đích gì?
"Grrao......."
Đúng lúc này, phía xa có tiếng dã thú gầm lên, tiếng gầm cực kỳ tức giận, cứ như làm cả cánh rừng chao đảo, nghe tiếng thì hình như là hổ.
Lãnh Hạ chau mày nói: "Đi xem xem."
Bọn họ biết nếu không phải con hổ này bị tấn công thì sẽ không gầm lên như thế, chỉ là kẻ tấn công là người hay dã thú không thì chưa biết được.
Mọi người đi về hướng vừa phát ra tiếng động, cẩn thận vạch cây lá xuyên qua.....
"Graooo........."
Lại một tiếng gầm nữa vang lên, nhưng tiếng gầm này, nghe có thêm mấy phần thê lương, trong không khí thoang thoảng mùi mái, chắc là con hổ này bị thương. Từ nãy đến giờ không nghe thấy tiếng dã thú khác, một là dã thú đó không lên tiếng, hai là....
Kẻ đang đánh nhau với con hổ này, là người!
Đáp án này, khi nhìn thấy hiện trường, thì đã được chứng minh, mà người này, chính là người quen cũ của họ, Mỵ Nương!
Nàng mặc y phục đi đêm, đang thi triển khinh công đứng trên cây, tay cầm chủy thủ, đánh nhau với một con hổ màu vàng sẫm, trên người con hổ kia đã có nhiều vết thương, nhất là ở bụng còn có một vết thượng nặng đang chảy máu, máu màu đen, chắc là trên chủy thủ có bôi sẵn kịch độc.
Mỵ Nương và con hổ, cùng nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện.
Trên mặt nàng có một vết cào nhẹ, chắc là bị con hổ cào, đang định thi triển khinh công rời đi, thì con hổ dời ánh mắt khỏi mấy người họ, lao qua chặn đường nàng.
Lãnh Hạ khoanh tay, lạnh lùng nhìn: "Tiểu thiếp giết chết Vinh Quận vương, là nàng ta!"
Sao Mỵ Nương lại ở đây, chỉ nghĩ một chút cũng hiểu được.
Vinh Quận vương chết trên giường cũng chẳng phải bí mật gì, người có tâm chỉ cần tra một chút là có thể phát hiện có một nữ nhân đột nhiên biến mất, nghĩ một chút cũng ra đó chính là hung thủ.
Mà Hoa Mị vì rửa sạch hiềm nghi, phe phái Vinh Quận vương vì báo thù, nhất định đều đang đuổi giết nàng.
Nói vậy hiện giờ, trong các thành trấn, trừ bức tranh của bọn họ ra, còn có tranh củ Mỵ Nương, bọn họ trốn tránh nên mới đi đường này và chắc nàng ta cũng vậy.
Hoa cô nương cười híp mắt nhìn, thấy Mỵ Nương bị con hổ kia cào bị thương liền thấy thống khoái.
Trên khuôn mặt yêu mị có chút hả hê: "Ai u u, trêu gì không trêu, lại đi trêu chúa sơn lâm, mạng cũng khó giữ a!"
Chiến Bắc Liệt nhướn mày vuốt cằm: "Nữ nhân này nhất định là rất căng thẳng, giết con hổ kia xong còn phải đối phó với chúng ta, chắc gì đang nghĩ phải chạy đi đâu đây........"
Mấy người thản nhiên xem kịch, lại còn bàn luận hai câu, làm Mỵ Nương oán hận đến tái mét cả mặt.
Động tác của nàng ta nhanh hơn vài phần, chiêu chiêu tàn nhẫn, bỗng nhiên nhân cơ hội đâm thẳng chủy thủ vào mắt nó!
"Graoo....."
Tiếng gầm thê lương vang cả cánh rừng, nhưng còn chưa ngừng thở, con hổ bị Mỵ Nương đâm thêm một nhát vào bụng, mất hết sức lực ngã xuống vũng máu, vài lần muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm.
Mỵ Nương thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn về phía mấy người, cảnh giác lui về phía sau.
Hoa cô nương trừng mắt: "Cứ để nàng ta đi như thế à?"
Mày liễu nhíu lại, Lãnh Hạ nhìn về phía con hổ đã chết kia, từ lúc Mỵ Nương lui về phía sau, trong mắt nó lại nhiễm vài phần lo lắng, tứ chi vốn đã mất hết sức lại giẫy giụa muốn đứng lên.
Nàng nhỏ giọng lầm bầm: "Bên kia có gì thế......."
Lẽ ra, lúc trước Mỵ Nương muốn rời đi, con hổ này đã bất động, nhưng nhìn hướng nàng ta đi thì lại lập tức nhào lên, giờ cũng thế, chỉ là vì hướng kia....
Bỗng nhiên!
"Graoo...."
Con hổ ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, như là dùng hết toàn bộ sức lực, lao về phía Mỵ Nương.
Bóng đen to lớn nhào lên, ở chóp mũi còn có mùi máu tươi, Mỵ Nương chán ghét cười lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"
Ngay lúc nàng muốn bay lên, tiễn con hổ này về Tây Thiên thì.......
Vút!
Một tiếng xé gió vang lên bên tai, không đợi nàng ta cả kinh, người đã bị ghim vào một gốc cây, miệng hộc máu, trên cổ có cắm một mũi ám tiễn.
Mà con cọp kia, nhào được nửa đường thì đã mất hết sức, ngã trên mặt đất.
Cho đến chết, vẫn nhìn cái hướng phía sau Mỵ Nương......
Lúc này, ngoài Lãnh Hạ, mọi người cũng đã phát hiện có vấn đề, nghi hoặc hỏi: "Ở đó có gì thế? Đáng giá để con hổ này trả giá cả tính mạng?"
Lãnh Hạ cười thần bí, cong cong khóe môi bước đến, đi được khoảng trăm mét thì nàng thấy một thứ đúng như dự đoán, một con hổ con.
"Ai nha!" Hoa cô nương vui vẻ hoan hô: "Ta còn chưa thấy có hổ màu đen nha, thật sự là đáng yêu quá..... Nhưng, con hổ này màu đen, không giống con kia mà?"
Con hổ này, chỉ lớn hơn mèo con một chút, cũng chỉ lớn bằng Thập Thất lúc mới sinh thôi, màu lông đen tuyền rất đáng yêu, muốn đứng lên nhưng không đứng nổi.
"Đây là hắc lam hổ, còn gọi là hắc hổ, là một loại biến dị......" Lãnh Hạ vừa giải thích, vừa ngồi xổm xuống, hứng thú nhìn nó.
Ở kiếp trước, hắc hổ chỉ như là truyền thuyết, mọi người biết là có nhưng rất ít người gặp qua, nàng đã từng thấy ở trong rừng Amazon, nhưng không ngờ lại gặp lại ở đây.
Lãnh Hạ trừng mắt nhìn nó, nó cũng trừng mắt nhìn nàng.
Một người một thú mắt lớn trừng mắt nhỏ!
Một lát sau, tiểu hắc hổ mơ mơ màng màng ngáp một cái, nhắm mắt lại không động nữa.
Nhìn ánh mắt lo lắng của con hổ trước khi chết, Lãnh Hạ cũng đoán được, có lẽ ở đây có một con con, nhưng mà đến lúc nhìn thấy cũng vẫn rất chấn động, ai nói động vật không có tình cảm? Vì con của mình, dù có chết cũng không để Mỵ Nương tiếp cận, tình mẫu tử như thế, cũng khiến cho người mẫu thân như Lãnh Hạ, có lòng tán thưởng!
"Ngay cả hổ cũng yêu con mình như thế......." Công Tôn Minh cúi đầu, vẻ mặt hâm mộ dựa vào người Hoa Thiên, vô cùng mất mát.
Hoa cô nương thở dài, xoa xoa đầu nó, thật sự là không biết nói gì.
Ngay cả động vật cũng biết bảo vệ con mình, thà hy sinh tánh mạng, mà Hoa Mị........
Lãnh Hạ ôm lấy tiểu hắc hổ, nó nhỏ như một đứa trẻ sơ sinh, chắc cũng mới sinh được mấy hôm, mềm mại rúc vào tay nàng, ngáp một cái rồi lại nhắm mắt, chắc nó cũng không biết, mẹ nó vì bảo vệ nó mà đã mất mạng......
Nghĩ một lúc, rồi nàng ôm tiểu hắc hổ đi về phía người nào đó đang ngơ ngác.
Sau đó, mỉm cười, nhét vào lòng hắn!
Mộ Đại thần y chớp chớp mắt, chậm rãi nhìn tiểu hắc hổ vừa bị nhét vào lòng mình, trong chớp mắt, trong đầu đã hiện lên vô số thứ.........
Con hổ này bẩn thỉu.....
Con hổ này đầy đất trên lông.......
Con hổ này có phân vừa bẩn vừa thối......
A không!
Lăng Tử vạn năm không biến sắc, đột nhiên lộ vẻ kinh hoàng!
Giơ tay lên, đang muốn trả Lãnh Hạ.
Thì thấy nữ nhân vô lương kia cười híp mắt lui ra phía sau, khoát tay nói: "Đi thôi!"
Mộ Đại thần y mắc bệnh sạch sẽ, lặng lẽ liếc tiểu hắc hổ đang ngủ ngon lành kia, mím mím môi, oán niệm bước đi.
Trong con ngươi ngơ ngác, đầy ai oán.....
Hắn là thần y, không phải thú y.