Tiểu Tinh Tinh thì vốn dĩ đã không nói chuyện, nhưng hai cậu bé kia cũng mất hứng không muốn nói chuyện nữa.
Thân là người lớn, Lệ Bạc Thâm muốn khơi mào đề tài mới mấy lần, nhưng không biết tại sao cứ nhìn đến mặt hai đứa nhỏ, hắn lại không nói nên lời.
Dùng bữa xong, Lệ Bạc Thâm đưa bọn họ trở về nhà Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn còn chưa trở về, thím Trương đi qua đi lại lo lắng, thấy thiếu gia đưa ba đứa nhỏ trở về, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Bạc Thâm không rời đi ngay mà đứng lại vừa nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa trong phòng khách, vừa trò chuyện với thím Trương bên cạnh.
Mãi cho đến bảy, tám giờ tối, Giang Nguyễn Nguyễn mới trở về. Ba đứa nhỏ đột nhiên cư xử có chút bất thường, bọn nhỏ chỉ liếc nhìn mà không lên tiếng chào hỏi cô như thường lệ.
Thấy vậy Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, hình như tâm trạng của mấy đứa nhỏ không ổn lắm.
Thấy Lệ Bạc Thâm vẫn còn ở đó, nên cô đã đi tới hỏi hắn: “Bọn chúng bị sao vậy? Ở trường có người nào bắt nạt chúng sao?”
Lông mày của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, ánh mắt có chút áy náy: “Lúc ăn tối tôi có nhắc đến chuyện cha của chúng, sau đó chúng liền trở nên thế này, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Sao anh lại hỏi bọn chúng câu này?”
Lệ Bạc Thâm nhớ tới lúc mình hỏi câu đó, chính hắn cũng không rõ tại sao lại như vậy nên nhất thời nói không nên lời.
Giang Nguyễn Nguyễn đè nén sự hoảng loạn trong lòng, lạnh giọng cảnh cáo: “Từ nhỏ hai đứa chúng đã không có cha, cũng không thích người khác nhắc đến chuyện này, sau này anh đừng hỏi về cha chúng nữa.”
Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ Giang Nguyễn Nguyễn vì bọn nhỏ không vui nên mới tức giận, xuất phát từ áy náy nên hắn đã mở miệng đồng ý: “Trước đây tôi không biết, nhưng giờ biết rồi. Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này trước mặt bọn trẻ nữa.”
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn ba đứa nhỏ đang im lặng chơi Lego, sau đó nghĩ đến việc Lệ Bạc Thâm nhắc đến chuyện cha của bọn nhóc mà cô không hề hay biết, trong lòng bắt đầu 0tràn ngập hoảng sợ, cô cảm thấy không còn gì để nói với Lệ Bạc Thân nữa nên trực tiếp ra lệnh tiễn khách: “Thời gian đã không còn sớm nữa, hay là Lệ tổng nên về trước đi, hôm nay làm phiền anh giúp tôi đón bọn trẻ rồi.”
Lệ Bạc Thâm do dự một lúc, sau đó gật đầu rồi quay người rời đi.
Trên đường trở về, lòng hắn cứ có cảm giác như bị nghẹn cái gì đó nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân.
Về đến nhà, Lệ Bạc Thâm bực bội cởi cà vạt ngồi trên sô pha một lúc lâu, nhưng trong lòng vẫn không thể thả lỏng được.
Một lúc sau, hắn đã đứng dậy đi đến tủ rượu lấy ra chai rượu sau đó đứng bên cạnh cửa sổ tự rót cho mình một ly.
Sau khi uống hai ly rượu, trong đầu hắn dần đần hiện lên khung cảnh bàn ăn tối nay.
Hai đứa nhỏ vừa ủy khuất vừa bực tức hỏi hắn, vì cái gì không thích bọn chúng.