Kết quả là, vì cô bị thương ngay tay phải nên rất khó cử động.
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ!” Triều Triều hiểu chuyện duỗi tay ra muốn giúp mẹ.
Bản thân Giang Nguyễn Nguyễn cũng tự thấy có chút bất tiện nên cũng gật đầu, đang định đưa lọ thuốc cho Triều Triều thì đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra nhận lấy lọ thuốc.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
“Để tôi làm cho.” Đôi mày sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Triều Triều mím môi huých Mộ Mộ một cái, hai người ăn ý nhích sang một bên, để Lệ Bạc Thâm đ ến ngồi bên cạnh mẹ.
Bàn tay Giang Nguyễn Nguyễn bị người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy, trong mắt cô chợt xẹt qua một vệt sáng, cô hạ mắt xuống nói lời cảm ơn: “Phiền anh rồi.”
Nghe thấy cô khách sáo như vậy, đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng nhíu càng sâu, không trả lời.
Ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh đang lo lắng nắm lấy vạt áo của Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé nhìn chằm chằm vào động tác của cha, như thể sợ cha sẽ làm cô đau. Giang Nguyễn Nguyễn cảm nhận được sự lo lắng của cô bé, cô quay đầu lại mỉm cười an ủi cô bé: “Không đau chút nào cả.”
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh hơi sáng lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tay cô.
Triều Triều ngồi gần Lệ Bạc Thâm, mặc dù cậu bé cũng lo lắng cho mẹ, nhưng cậu không nói ra.
Bên kia, Mộ Mộ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tay mẹ, nói: “Hình như vết thương này rất nghiêm trọng, có khi nào nó sẽ phồng rộp lên không? Mẹ là bác sĩ, tay rất quan trọng, đừng để xảy ra chuyện gì đó!”
Nghe thấy cậu bé lo lắng cho mình, Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Không có đâu, con không biết mẹ là một bác sĩ rất lợi hại sao? Cái này là thuốc mẹ đã lựa chọn rất cẩn thận, trị bỏng rất hay, lúc nhỏ con cũng hay dùng đó.”
Mộ Mộ ngoan ngoãn gật đầu, im lặng vài giây sau đó lo lắng hỏi: “Vậy có để lại sẹo không? Bàn tay của mẹ rất đẹp, đừng để bị sẹo!”
Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Không, con đừng lo lắng.”
Dù đang nói chuyện với cậu nhóc nhưng cô vẫn không thể nào bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh.
Chỉ mới vài phút trôi qua nhưng nó dài như cả thế kỷ vậy.
“Như vậy được chưa, cô xem xem.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai, Giang Nguyễn Nguyễn hạ mắt xuống, vội vàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thu tay lại: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Bàn tay Lệ Bạc Thâm cứng đờ một lát, sau đó cũng chậm rãi thu lại, im lặng đứng dậy không lời nào.
Tiểu Tinh Tinh bên cạnh kéo kéo vạt áo cô, Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn lại, quay đầu đưa bàn tay đã bôi thuốc cho cô bé xem.
Tiểu Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào đó một lúc rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười với cô.
Thấy cô bé đã cười Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, khẩn trương lên tiếng hỏi cô bé: “Dì đã bôi thuốc xong rồi, bây giờ con đã yên tâm chưa?”
Cô muốn chắc chắn rằng cô bé thực sự đang hồi phục.
Giây tiếp theo, cô đã thấy Tiểu Tinh Tinh mỉm cười gật đầu, bên khóe miệng khóe miệng còn hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Mẹ, em gái cười rồi!” Mộ Mộ ngạc nhiên nhảy khỏi ghế dài.
Đương nhiên Giang Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thấy, cô cũng rất vui nhưng không biết nên phản ứng như thế nào.
Tới lúc tỉnh táo lại, đôi mắt của cô đã có chút ẩm ướt, cô ôm chằm cô bé vào lòng: “Khỏe hơn là được rồi, sau này đừng dọa dì như vậy nữa nhé! Hai anh trai cũng đã trở lại trường mẫu giáo rồi, sau này hai anh sẽ chơi con, có chuyện gì con nhất phải nói cho chúng ta biết đó, được không?”
Tiểu Tinh Tinh trong tay cô ngoan ngoãn gật đầu.
Nhận được câu trả lời của cô bé, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn ngập ấm áp, hai mắt đỏ hoe nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, đáy mắt Lệ Bạc Thâm cũng ửng lên vài phần ấm áp, sau khi hắn lấy lại bình tĩnh, mới trầm giọng mở miệng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới buông cô bé trong lòng mình ra, chớp chớp mắt cố kìm nước mắt, cô mỉm cười đồng ý: “Ừ, ăn cơm trước đi.”