An Nguyệt lại áp cánh môi của mình vào môi Âu Dương Đằng.
Khẽ nhướn người thì thầm vào tai hắn:
- " Để em lại đỡ chị ta dậy, ít nhất em cũng gọi An Mạt một tiếng chị "
Nói rồi An Nguyệt buông hắn ra. Âu Dương Đằng vẫn còn lưu luyến mà kéo lấy tay An Nguyệt
- " Hay tối nay em ngủ lại đây đi? "
- "... Được thôi! "
Hắn cười rất đậm, gật gù vài cái mới chịu để An Nguyệt đi.
An Nguyệt từng bước lại gần cô. Cô bây giờ đang ngồi bệt dưới sàn, tâm trạng cực kì không ổn, sợ hãi, lo lắng đang bao trùm lấy cô.
- " Chị "
An Nguyệt đỡ lấy người cô, giọng nói có chút lo lắng:
- " Chị làm sao vậy? "
- " An Nguyệt, em lúc nãy có thấy A Đằng không? "
Cô sịt mũi, bám chặt lấy cánh tay An Nguyệt. Gương mặt thấm đầy nước mắt mà hơi ngước lên, ngiêng đầu nghe ngóng.
An Nguyệt nhếch môi, kéo An Mạt đứng lên tiến lại chỗ sofa, để cô ngồi xuống.
- " Em có thấy, anh rể ra mở cửa cho em mà, anh ấy còn rất vui khi thấy em nữa! "
An Nguyệt cố ý nhấn mạnh câu nói sau, vừa nói vừa nhìn biểu hiện của An Mạt.
Cô kích động lấy tay lau hết nước trên mặt đi, không để ý đến lời nói của An Nguyệt chứa đầy ẩn ý, mà thấp giọng hỏi:
- " Vậy anh ấy đâu rồi? "
- " Anh ấy...! "
An Nguyệt quay người nhìn ra, chỉ thấy hắn đang dựa lưng vào cửa, chăm chú quan sát hai người.
- " Anh ấy ra ngoài mua đồ rồi! "
- " Mua đồ? "
An Mạt kinh ngạc, cũng đã tối muộn như vậy rồi sao còn đi mua đồ?
- " Anh ấy có nói là mua đồ gì không? "
- " Có! Anh rể bảo mua đồ cá nhân để "phục vụ" cho đêm nay của người! "
Nghe thấy câu nói này, Âu Dương Đằng đôi mày liền nhếch lên.
Còn An Mạt, cô thoáng đỏ mặt, lúng túng đáp lại:
- " Anh ấy...nói với em thế à? "
- " Ừ! "
An Mạt có chút ngốc nghếch mà tự nhủ bản thân rằng " Nếu anh ấy bây giờ muốn làm cái đó, cô cũng đồng ý, nhưng như vậy có sớm quá không? Hai người còn chưa kết hôn! "
Cô muốn dành lần đầu tiên của cô cho hắn vào đêm tân hôn.
Như nhớ ra thứ gì đó, cô chầm chậm xoay người đối diện với An Nguyệt, đưa tay vuốt lại lọn tóc đặt trên vai, cô hắng giọng:
- " Nhìn chị bây giờ... Xấu lắm phải không? "
- " Rất xấu, còn rất ngốc "
An Nguyệt vuốt mặt cô, ngón tay lướt qua đôi mắt đã khép kín ở đó rất lâu, nhẹ nhàng hỏi:
- " Sao chị lại tình nguyện tặng mắt cho anh rể vậy? "
- " Vì chị yêu anh ấy! "
An Nguyệt khẽ " Ồ " lên một tiếng, có chút trên đùa nhìn về phía cửa, nơi Âu Dương Đằng đang đứng:
- " Là yêu sao? Chị có vẻ rất yêu anh rể nhỉ? "
- " Chị yêu anh ấy từ hồi Đại học đến bây giờ! "
An Nguyệt tặc lưỡi, thở dài lắc đầu:
- " Chị yêu anh ấy như thế, nếu sau này bị phản bội sẽ rất đau đấy! "
- " Anh ấy sẽ không phản bội chị "
Cô chắc nịch, cầm chặt tay An Nguyệt.
"Âu Dương Đằng cũng yêu cô, chắc chắn anh sẽ không phản bội cô!" An Mạt đính chính trong lòng mình như thế, cô một mực tin tưởng hắn.
Vì tin tưởng nên đã tặng mắt cho hắn!
- " An Mạt à An Mạt, chị đừng chắc chắn như thế! Lòng người khó đoán lắm, ai biết sau này anh rể có phản bội chị hay không? "
Lần này An Mạt im lặng không trả lời. Cô nghĩ cô em gái này của cô có định kiến với Âu Dương Đằng, nếu nói thêm chỉ sợ An Nguyệt lại không hài lòng về người anh rể này.
- " Anh về rồi! "
Âu Dương Đằng đứng mãi ngoài cửa cũng đến chán, nên quyết định đi vào trong diễn cùng An Nguyệt.
- " Anh không mua được cái ấy "
Lúc nói cố ý ghé sát tai cô. An Mạt lập tức nóng lên, ho khan một cái.
Âu Dương Đằng nhìn cô bật cười, nụ cười vô cùng khinh bỉ.
An Nguyệt nắm lấy tay hắn trước mặt An Mạt.
Cô bị mù! Nên không nhìn thấy được hành động của hai người họ.
- " Anh rể đừng đùa chị em như vậy, thật xấu xa! "
Ý tứ của An Nguyệt vô cùng mờ ám. Nhưng An Mạt lại không nhận ra, cô khẽ húych vào eo An Nguyệt:
- " Em đừng nói nữa! "
- " An Mạt, hay là tối nay em để em gái em ngủ lại đây đi? Rất tiện chăm sóc cho em đấy! "