Quãng ngày oi bức đã sắp tắt hẳn, các cơn mưa bắt đầu thay chỗ cho những tia nắng ấm áp.
Cuối tháng có những ngày mưa nặng hạt, tiếng sấm rầm rì ẩn trong các đám mây đen, lang thang từ điểm này sang điểm khác của thành phố.
Mặt biển êm ả cuồn cuộn những đợt sóng, mưa rơi nặng hạt xuống hoà mình vào nước biển mặn chát, lúc lâu lại có những tia sét đánh xuống, vang lên một tiếng động lớn như muốn xé toạc cả bầu trời.
Kể từ hôm anh nói cô, bắt cô ở lại làm " nô bộc ", An Mạt chỉ nghĩ là anh trêu đùa, nhưng không ngờ, đó là sự thật.
Có lúc, Huyết Ưu Trác ở một chỗ nào đó trong căn phòng, ra giọng gọi cô bắt cô phải tự lần mò đi đến.
Một tiếng gọi " Nô bộc! "
Nếu cô không lại, liền thông báo số tiền cô nợ về cho bố mẹ cô!
Mỗi tối, anh đều bắt lấy An Mạt ôm như ôm gối, có lúc lại đè chân lên người cô khiến cô khó chịu mà nhích người ra.
An Mạt thì mặt mày đều cau có, còn Huyết Ưu Trác như được nước lấn tới, cả cơ thể đều đổ ập lên người cô không thương tiếc, cằm rất tự nhiên mà để trên cổ cô bình thản lên tiếng:
- " Nô bộc! Nhích nhích cái gì, em nên nhớ em là nô bộc, mọi thứ trên cơ thể em đều phải thuộc về chủ nhân! Dám phản kháng thì chủ nhân liền bắt nô bộc làm thịt! "
Dĩ nhiên, An Mạt tức muốn nổ đom đóm, lập tức phản kháng thì anh lại lấy thịt đè người, hoàn toàn nằm im trên người cô như miếng sushi, anh làm rong biển, còn cô làm nhân, Huyết Ưu Trác được dịp vui vẻ, tiếp tục đe doạ cô thêm vài câu:
- " Nô bộc! Chủ nhân không muốn làm thịt em bây giờ nên ngoan ngoãn mà nghe lời! Không nghe? Liền thịt! "
Sau đó cúi xuống cắn cổ cô một cái, da thịt trắng nõn bị anh cắn lập tức dần đỏ ửng, còn hiện rõ vết răng của anh trên cổ cô. An Mạt kìm nén bực tức đến mức xịt khói, mỗi lần anh hỏi cô điều gì, cô sẽ không trả lời, không mở miệng nói điều gì để dằn mặt anh.
Mưa như trút nước rơi lộp độp lên mái nhà, gió biển hắt những hạt mưa lên bệ cửa sổ, rơi tuột xuống tấm kính mỏng mà đáp xuống đất.
An Mạt đang ngồi nghe nhạc trong phòng, đầu kê vào mép giường liền gật gù mà ngủ quên ở đó, rất khẽ có tiếng đẩy cửa đi vào, Huyết Ưu Trác sải chân tiến đến chỗ cô.
- " Nô bộc! "
Thay vì gọi Mạt Mạt như trước, anh liền đổi qua gọi cô là nô bộc.
Bởi vì anh thích gọi cô là nô bộc.
- " Nô bộc! "
Huyết Ưu Trác thấy cô nhắm nghiền mắt, có chút lo lắng liền vươn tay sờ lên trán cô, sau đó lại cúi xuống sát mặt cô, đôi mắt màu hổ phách khẽ động, chớp chớp nhìn An Mạt từng tí một.
Thấy đôi môi mỏng của cô mấp máy nói điều gì đó, tấm vải che mắt còn ẩn hiện vài giọt nước.
Là nằm mơ thấy ai mà khóc như thế?
Có phải anh gọi cô nô bộc, bức ép cô khiến cô khó chịu, tổn thương?
Hay lại là vì ai đó, vì một người khiến cô chịu thương sâu sắc?
Huyết Ưu Trác bất giác đưa tay lên vuốt sống mũi cô, cái chạm rất nhẹ như sợ cô biết mà tỉnh lại, thuận tay lại lướt qua đôi môi đang dần mím lại, vương vấn mà đặt tại ở đó.
năm trước, cũng rất giống như vậy, anh cũng gặp cô, cũng lướt tay qua môi cô, một cái rất nhẹ, như có như không.
Nhưng tình huống lúc đó với bây giờ là hoàn toàn khác, lúc đó anh để cô đi, chưa làm điều gì chạm vào thân thể cô.
Hôm nay, An Mạt ở trước mặt anh, còn an an bình bình mà nằm trên giường của Huyết Ưu Trác.
Lúc đó không có cơ hội làm, vậy bây giờ có thể làm.
Bởi vì cô là nô bộc, là một nô bộc suốt đời phải ở bên cạnh anh.
Huyết Ưu Trác chầm chậm hạ môi xuống, còn cách vài milimet nữa thì anh bất giác dừng lại.
Lỡ cô bất ngờ tỉnh dậy, biết được hành động này của anh thì làm thế nào?
Lỡ cô ghét anh luôn thì làm sao?
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng người đàn ông này vẫn là hạ môi xuống, chạm vào môi cô.
Cô ghét anh cũng được, chẳng phải là cô đang mang thân phận " nô bộc " của Huyết Ưu Trác?
Nô bộc phải nghe theo chủ nhân, phải ngoan ngoãn nghe lời. Kháng cự, liền thịt!
Khoảnh khắc cánh môi của anh chạm vào môi cô, Huyết Ưu Trác khẽ nhướng mày, vài giây sau lại nở nụ cười, đè xuống một chút, cứ thế nhấm nháp cánh môi An Mạt.
An Mạt cảm nhận được thứ gì đó " bám " trên miệng cô thật giống như con kiến bò ngang, có chút nhột lập tức đưa tay lên sờ miệng, không ngờ, lại sờ trúng mặt Huyết Ưu Trác.
Dĩ nhiên giật mình mà tỉnh lại.
Huyết Ưu Trác thừa dịp bắt lấy cánh tay cô đè xuống ga giường, cả người chúi về phía An Mạt, thân thể nặng nề cứ như vậy mà áp sát lấy cô, môi vẫn không chịu dừng lại mà mạnh mẽ gặm nhấm.
Cô bị anh hôn bất ngờ thì cả người lại căng cứng, tim đập điên loạn cơ hồ muốn lao ra khỏi lồng ngực, An Mạt cố gắng kháng cự thì bị Huyết Ưu Trác ghim chặt, hai tay cô bị anh bó chặt bên người nên vốn dĩ không có cách nào để đẩy anh ra.
Bất quá, An Mạt liền giơ chân, trớ trêu lại đúng trúng mông anh nên lặng lẽ bỏ xuống.
Căn phòng chìm đắm trong sắc vàng, đèn ngủ đầu giường hắt ra thứ ánh sáng đẹp đến lạ mắt.
Mọi vật xung quanh đều im lặng, im lặng đến mức nghe thấy rõ tiếng mưa rơi lộp độp đập vào cửa kính.
Nghe thấy rõ tiếng sóng biển đánh vào mỏm đá phát ra tiếng động.
Nghe thấy được bản nhạc với âm điệu du dương phát ra từ tai nghe trên tai An Mạt.
- " Nô bộc! "
Huyết Ưu Trác hơi nâng đầu lên, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn lập tức phá vỡ sự im lặng đó. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào môi An Mạt, vương vấn khẽ thở hắt ra một cái, hơi thở ấm nóng phả vào chóp mũi An Mạt.
Nồng ý cười rất đậm, anh vui vì cô không chống cự, để mặc anh phiêu diêu tự tại mà hôn.
An Mạt mặt một mảng phiếm hồng, nhịp tim bây giờ ổn định hơn trước nhưng thay vào đó là hơi thở rối loạn, cô cúi thấp đầu, nuốt khạn một tiếng rồi chậm chạp cất giọng:
- " Anh...coi như, tôi trả hết nợ, tôi muốn...về nhà! "
- " Hôn cũng hôn rồi mà còn đòi về nhà? Nợ trả hết là thế nào? Đây không gọi là hôn, anh một mình chủ động, em không đáp trả lại thì gọi là hôn kiểu gì? "
Huyết Ưu Trác vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đưa tay lên gỡ bỏ tai nghe của cô xuống, tà mị mà nghiêng đầu qua ghé sát tai cô lên tiếng.
- " Này! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! "
An Mạt có chút tức giận liền giãy đành đạch như cá mắc cạn, cả người vùng vẫy mà thoát khỏi tay anh, Huyết Ưu Trác lập tức nhổm người đứng thẳng lại, hài lòng mà giơ tay chạm vào môi mình rồi gật gù vài cái.
- " Nô bộc, còn ý kiến? Có phải là kết thúc sớm quá nên tiếc à? "
- " Tôi không phải nô bộc! Có phải...anh nghĩ tôi mù nên muốn làm gì thì làm có đúng không? "
Một lời An Mạt nói ra, anh lập tức chấn động, Huyết Ưu Trác nheo mắt nhìn An Mạt. Hoá ra từ trước đến nay cô nghĩ anh như thế!
- " Mạt Mạt, em không nhận ra được tình cảm của anh? "
- " Tôi muốn về nhà! "
- " Chắc không? "
An Mạt lảng tránh câu hỏi của anh, bản thân cô muốn biết, tại sao đột nhiên lại gắt gỏng lên với anh, chỉ đơn giản là tại vì một nụ hôn thôi sao?
Hay là tại vì anh hỏi cô " chắc không? "
An Mạt gạt bỏ suy nghĩ của chính mình, lập tức chắc nịch mà gật đầu lia lịa, cứ ngỡ anh sẽ thả cô đi, cho cô về nhà, nhưng câu nói của anh lại khiến cô câm nín, biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, mọi ý định nói ra đều bị dập tắt ngay tức khắc:
- " Không cho về! Anh không cần em chịu trách nhiệm với nụ hôn của em, cái anh cần là một nô bộc nghe lời! "
- "..... "
- " Nếu mỗi lần anh nghe thấy em nói ra hai từ " về nhà ", anh sẽ hôn em cho đến khi em ghét anh mới thôi! "
- "..... "
- " Nô bộc, ngoan ngoãn ở lại bên anh thì chắc chắn em không thiệt mà còn lời to nữa, anh vừa đẹp trai lại giàu có, cho dù em không yêu anh, nhưng em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi! "
- "...... "
- " Mà sau này em chắc chắn sẽ yêu lại anh, sau này còn nhiều cơ hội để hôn, bây giờ không cần vội vàng, em cứ coi như quãng thời gian đau khổ của em bắt đầu đi! Nô bộc! "