Editor: Niệm Vũ
Viên Nghĩa vội vàng đánh xe ngựa của Thượng Quan Dũng rời đi.
Tử Uyên giương mắt nhìn Viên Nghĩa đi xa, mới quay lại trong am ni cô.
"Tử Uyên cô nương." Thủ lĩnh Ngự Lâm quân hỏi Tử Uyên: "Vương đại ca kia tên họ là gì?"
"Vương Đại Sinh." Tử Uyên nói: "Huynh ấy là lão nhân trong An phủ." An phủ đúng thật có một tôi tớ tên Vương Đại Sinh quản lí tiền tệ, cho nên Tử Uyên không hề sợ lời nói dối của mình bị vạch trần.
"Đã biết." Sau khi thủ lĩnh ghi nhớ cái tên này, nói với Tử Uyên: "Đa tạ Tử Uyên cô nương."
Tử Uyên chạy tới viện của An Cẩm Tú ở hướng đông bắc, vẫn không quên nói với thủ lĩnh: "Chỗ phòng bếp cháy rồi, ta muốn đi xem tiểu thư nhà ta."
Nhóm Ngự Lâm quân không để ý tới Tử Uyên, lòng vẫn còn đặt trên trận cháy kia, chỉ hi vọng là người trong am ni cô không cẩn thận đốt lửa, nếu người ngoài ẩn thân vào phóng hỏa, vậy họ gặp phiền toái lớn rồi.
Tử Uyên chạy một mạch đến trước cửa phòng An Cẩm Tú, không kịp thở một hơi, đã gõ cửa nói: "Tiểu thư, Tử Uyên về rồi, người có sao không?"
An Cẩm Tú nhanh chóng hé cửa phòng, nhìn ra sau Tử Uyên, đáp: "Mình ta ở trong phòng có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Tử Uyên liếc thoáng qua trong phòng, không thấy Thượng Quan Dũng, kinh hoảng nhỏ giọng nói: "Cô gia đã ở đây hồi lâu mà, ngài ấy không vào ư?"
An Cẩm Tú lắc đầu, nàng cũng rất nóng lòng chờ Thượng Quan Dũng, nói: "Muội chắc chắn chàng biết ta ở đây chứ?"
Tử Uyên gật đầu lia lịa, "Nói ra thì đây là chuyện ngoài ý muốn sao?"
An Cẩm Tú ra khỏi phòng, nhìn quanh viện nói: "Đừng sợ, lửa không lan được đến chỗ chúng ta."
Tử Uyên đứng sau lưng An Cẩm Tú, nước mắt lưng tròng, mắt thấy sắp khóc òa.
"Nha đầu em đó, "An Cẩm Tú nâng tay lay lay trước mắt Tử Uyên, nói: "Sao lại khóc? Ở đây có người che chở chúng ta, muội sợ gì chứ?"
Tử Uyên nhìn An Cẩm Tú một cái, đột nhiên hiểu ra ý của An Cẩm Tú, nói: "Tiểu thư, ở đây làm gì có ai? Chỉ có hai người chúng ta."
"Hàn đại nhân." An Cẩm Tú tỏ ra hết cách, gọi với vào trong viện: "Hàn đại nhân có ở đây không?"
Hàn Ước mang người chạy đến phòng bếp xem xét, thế lửa trong đó không nhỏ, nhưng không đến mức thiêu rụi cả tòa am ni cô, liền mang người quay lại. Vừa ngây người từ một nơi bí mật gần đó, chẳng bao lâu đã nghe thấy An Cẩm Tú gọi, đành hiện thân trước mặt An Cẩm Tú, cung kính gọi: "Phu nhân."
"Thấy sao?" An Cẩm Tú gật đầu với Hàn Ước một cái, hỏi Tử Uyên: "Vị đại nhân này chẳng phải ở đây nữa sao?"
Tử Uyên rụt người nói: "Chỉ có mỗi vị đại nhân này thôi mà?"
An Cẩm Tú lại phải bất đắc dĩ nhìn Hàn ước, nói: "Hàn đại nhân, ngươi kêu hết chúng thị vệ ra, để nha đầu gan bé này nhìn thử một lần."
Tử Uyên lại giương mắt nhìn Hàn Ước, dáng vẻ kích động sau chấn kinh.
Gọi người ra để cho tiểu nha hoàn nhìn, cũng chẳng phải việc khó gì với Hàn Ước, tức thời liền hất tay lên.
Bảy thị vệ đứng trước mặt An Cẩm Tú và Tử Uyên trong nháy mắt, quỳ xuống hành lễ nói: "Tiểu nhân bái kiến phu nhân."
Tử Uyên há to miệng, nói: "Trong viện có nhiều người thế sao? Sao ta chẳng hay biết chút gì cả?"
An Cẩm Tú nói: "Có lẽ vẫn còn ẩn trong nơi bí mật nào đó chưa ra hết đâu."
"Có ý gì? Tử Uyên hỏi Hàn Ước.
Hàn Ước chắp tay bẩm báo với An Cẩm Tú: "Phu nhân, hôm nay tiểu nhân sắp xếp bảy người ở đây, nếu phu nhân chưa vừa lòng, tiểu nhân có thể sắp xếp lại nhân thủ."
An Cẩm Tú cười, đáp: "Viện này nhỏ như vậy, bảy người đã là nhiều rồi."
Hàn Ước cúi đầu hơi cong khóe miệng, cảm thấy, trong các chủ tử hắn từng hầu hạ, An Cẩm Tú là người dễ nói chuyện nhất.
Tử Uyên kéo An Cẩm Tú, diễn kịch: "Tiểu thư, vậy muội an tâm rồi, nhưng mà nhóm thị vệ đại ca trốn ở đâu? Chỉ cho muội xem được không?"
"Đừng ầm ĩ." An Cẩm Tú trầm mặt xuống, nói với Tử Uyên: "Không biết lớn nhỏ."
Tử Uyên nghe An Cẩm Tú nói thế, lui về sau hai bước, trầm mặc.
Hàn Ước hỏi An Cẩm Tú: "Phu nhân còn căn dặn gì ạ?"
An Cẩm Tú nhìn vài người trong viện, hỏi Hàn Ước: "Phòng bếp cháy sao?"
Hàn Ước trả lời: "Vâng, lửa đúng là phát ra từ phòng bếp."
An Cẩm Tú lại hỏi: "Thế lửa lớn không? Sao lại cháy?"
Hàn Ước thưa: "Dạ bẩm phu nhân, thế lửa ở phòng bếp không quá lớn, lửa bốc ra từ bếp lò trong phòng bếp, có lẽ do người trong am ni cô không cẩn thận làm bén lửa."
An Cẩm Tú thở phào một hơi, nói với Hàn Ước: "Không phải do người ở ngoài vào là được rồi, ta cũng an tâm."
Hàn Ước vẫn chưa thể xác định chuyện này là ngoài ý muốn hay do người bên ngoài thả lửa, nhưng thay vì để nhiều huynh đệ liều mạng tìm tòi, hắn tình nguyện tin tưởng lời nói của An Cẩm Tú, vì ngoài ý muốn. Lừa An Cẩm Tú như vậy, Hàn Ước cảm thấy áy náy, liền trịnh trọng thề thốt với An Cẩm Tú: "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ bảo vệ phu nhân chu toàn."
An Cẩm Tú biết suy nghĩ trong đầu Hàn Ước, cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: "Đa tạ ngươi."
Tử Uyên đứng sau lưng An Cẩm Tú, cúi đầu, mắt hơi đảo quanh, đang nghĩ xem Thượng Quan Dũng sẽ vào ở đâu.
Hàn Ước thấy An Cẩm Tú không còn gì cần nói, bèn nói với nàng: "Phu nhân, nếu đã hết chuyện, nhóm tiểu nhân xin được lui xuống."
An Cẩm Tú khách khí nói: "Được, làm phiền các vị rồi."
Miệng Hàn Ước nói không dám nhận, tay lại hơi phất, hắn và bảy thị vệ lại tản ra khắp nơi trong viện, dấu diếm hành tung.
"Trông ngoài cửa một lúc," An Cẩm Tú dặn dò Tử Uyên, "Có người đi tới, thì nhớ lớn tiếng nhắc cho ta biết."
"Dạ." Tử Uyên đáp lời.
"Ở ngoài cửa nghĩ cho kĩ xem lỗi của mình ở đâu." An Cẩm Tú chỉ một chỗ ở ngoài cửa cho Tử Uyên, sau đó xoay người vào nhà.
Một cánh tay duỗi tới, siết chặt An Cẩm Tú vào trong lòng.
Cái ôm từ vòng tay ấy An Cẩm Tú chỉ hưởng thụ vài lần, nhưng nàng biết người ôm mình là Thượng Quan Dũng.
"Ta vào từ cửa sổ." Thượng Quan Dũng thì thầm với An Cẩm Tú: "Ám vệ trong này nhiều, họ không ra, ta khó mà vào được."
An Cẩm Tú khẽ ừ, nói: "Ta cũng nghĩ là chàng không vào được."
Thượng Quan Dũng ôm An Cẩm Tú được một lát, đi đến trước khóa cửa, xoay người lại nhìn An Cẩm Tú, đã thấy nàng đang đứng đóng một cánh cửa sổ.
Lúc này còn cách một lúc mới tới hoàng hôn, nhưng trời đầy mây, sắc trời không tốt, ánh sáng trong phòng vô cùng ảm đạm, trông cứ như trời sắp tối.
An Cẩm Tú tới trước giường ngồi xuống.
Thượng Quan Dũng do dự một chút, đi lên trước, cũng ngồi trên giường, gần sát An Cẩm Tú.
"Tiểu thúc chưa chết." An Cẩm Tú nói về Thượng Quan Duệ trước, "Ta đã bảo đệ ấy tới thành Hương An tìm chàng."
"Tiểu Duệ Tử chưa chết?" Thượng Quan Dũng lập tức nói: "Thật ư?"
"Thật, chỉ là Ninh Nhi và Bình An đã..." An Cẩm Tú nó tới đây, liền ôm ngực, khó chịu nhăn mày, "Họ không thể trốn được, đều do ta làm hại."
Thượng Quan Dũng kéo An Cẩm Tú vào trong ngực, trầm giọng nói: "Cẩm Tú, sao nàng lại đến am ni cô?"
An Cẩm Tú tựa vào lòng Thượng Quan Dũng, kể lại chuyện am ni cô, chỉ là giấu chuyện của Tú di nương đi, chỉ nói rằng: "Lúc ta tỉnh lại, thì mẫu thân đã ở ngay bên, bà nói hoàng đế đã tự giải quyết lửa trên người, rốt cuộc thế nào ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là do An Cẩm Nhan và Tần thị hại ta."
Thượng Quan Dũng lẳng lặng nghe An Cẩm Tú tự thuật, tức tối căm hận như sắp nổi điên, nhưng vẫn gắng nhịn xuống.
"Ta không thể để hai người Bình An chết vô ích được..." An Cẩm Tú lẩm bẩm trong lòng trượng phu: "Ta không thể để bọn An Cẩm Nhan đạt được lợi! An Cẩm Tú ta dù có chết, cũng phải kéo theo các ả làm đệm lưng!"
Giờ phút này, sát khí trên người An Cẩm Tú lan cả lên Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng càng ôm chặt An Cẩm Tú hơn, nói: "Cẩm Tú, ta cũng có chuyện muốn nói với nàng."
Tín vương, thành Hương An, danh sách, Hạng thị, hoàng hậu, thái tử.... Theo lời nói của Thượng Quan Dũng, trong đầu An Cẩm Tú cuối cùng chỉ còn vài từ. An Cẩm Tú nghĩ, việc Tín vương phản loạn, kiếp trước sau khi Bạch Thừa Trạch thành vua, khi sửa lại án sai của Tín vương Bạch Vĩnh Tín, đã nói là thái tử phản nghịch nhưng lại đổ lên đầu Tín vương mưu phản.
"Đây chính là danh sách Tín vương gia đưa cho ta." Thượng Quan Dũng lấy danh sách của Tín vương cho An Cẩm Tú xem, nói: "Ta không biết giữ thứ này rồi sẽ làm gì."
An Cẩm Tú xem danh sách, đột nhiên bật cười the thé như bị thần kinh.
"Cẩm Tú?" Thượng Quan Dũng vội vã gọi An Cẩm Tú: "Nàng sao thế? Nàng đừng làm ta sợ!"
An Cẩm Tú cười điên cuồng, sau đó vùi đầu vào lòng Thượng Quan Dũng khóc òa, Bình An, Thượng Quan Ninh, còn cả bà vú, và những người nông dân, mọi người đều đã chết oan trong đại hỏa ở ngõ hẻm thành Nam. An Cẩm Nhan vì thái tử, hại nàng và mẫu thân, hoàng hậu vì giết người diệt khẩu, hạ lệnh giết cả nhà họ, hai sự kiện đều xảy ra trong cùng một ngày, khiến mọi người không một ai trốn thoát.
"Là lỗi của ta." Thượng Quan Dũng ân hận nói: "Rốt cuộc giang sơn này thế nào liên can gì tới ta?!"
"Bình An trông rất giống ta." An Cẩm Tú lại tự nói với mình trong lòng An Cẩm Tú: "Nhưng mà đầu hơi lớn, phần này giống chàng. Ta cho rằng sau khi trưởng thành, nó cũng sẽ là một tướng quân giống chàng, ta định đợi đến khi nó lớn một chút, ta sẽ dạy nó đọc sách, chàng dạy nó luyện võ. Ở chỗ kín của Bình An có một cái bớt nhỏ hình tròn, Nguyên Chí còn đùa sau này chỉ có thê tử của nó mới có thể xem cái bớt này, tiểu tử này vừa sinh ra đã nhỏ mọn, chỉ để một người xem. Ta còn đánh cho nó một cái khóa trường mệnh, kêu người ta khắc lên hai chữ Bình An, ta không cầu nó có tiền đồ lớn, chỉ mong nó có thể bình an trưởng thành, ta..." An Cẩm Tú nói tới đây, nghẹn ngào không nói được tiếp.
Nghe thê tử kể từng chuyện của nhi tử, tim Thượng Quan Dũng nhỏ máu, nhi tử này hắn còn chưa được chạm mặt, đã mất. "Vô duyên.." Thượng Quan Dũng nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: "Tiểu tử này từ bé đã cạn duyên phụ tử với ta."
"Những kẻ đó đáng chết!" An Cẩm Tú vừa khóc vừa gào lên với Thượng Quan Dũng: "Hại tất cả chúng ta đều đáng chết!"
"Cho nên nàng không muốn đào tẩu?" Thượng Quan Dũng hỏi thê tử nhỏ của mình.
"Những người này chưa chết, chúng ta đi đâu cũng vô ích." An Cẩm Tú vừa khóc vừa nói với Thượng Quan Dũng: "Hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, thái tử phi, thiên hạ này là đất của chúng, chúng ta có thể trốn đến đâu? Xuất quan ư?"
Thượng Quan Dũng đau đớn khép hờ mắt, chạy trốn ra khỏi ngoài quan họ cũng khó có thể vô ưu hết phần đời còn lại. Chưa kể đến ngoài quan tuyết rơi liên miên, đất đai khổ cực không dễ sinh tồn, người ngoài quan vừa thấy người Kỳ Thuận họ chắc chắn sẽ đuổi giết, bọn họ chẳng những phải chạy trốn khỏi hoàng triều đuổi giết, mà còn trốn tránh dị tộc ngoài quan, họ còn có lối thoát ư?