Edit: Ningxia
"Rốt cuộc nương của ta vì sao lại chết?" An Nguyên Chí từng bước ép An thái sư lùi bước: "Một người đang sống tốt đẹp lại chết, người không thể cho ta một lời giải thích sao?"
"Nàng ta," An thái sư nói: "Biết tin tỷ tỷ của ngươi chết, nhất thời không thể chấp nhận, liền nhảy giếng tự vận."
Vừa nghe mẫu thân sinh ra mình tự vận, An Nguyên Chí lại càng không thể chấp nhận, "Chuyện này không thể nào!" Hắn nói với An thái sư: "Nương không thể nào không quan tâm mà bỏ ta lại, nhất định là ông, nhất định là ông hại chết nương của ta!"
"Hỗn xược!" Dù trong lòng An thái sư hổ thẹn với An Nguyên Chí, cũng không tha thứ được nhi tử chỉ tay vào mặt mình.
"Ta phải mở quan," An Nguyên Chí nói: "Ta không tin nương tự sát."
"Mở quan?" Lão thái quân được An Nguyên Văn đỡ vào linh đường, nói với An Nguyên Chí: "Ngươi đây là nói chúng ta hại chết Tú di nương? Vậy không bằng ngươi đi báo quan, để Đại Lý Tự tới xét án này là được rồi."
"Người nghĩa ta không dám sao?" An Nguyên Chí nhìn thấy lão thái quân cũng không hành lễ. Bây giờ mẫu thân và tỷ tỷ đều không còn, cái nhà này đối với hắn chẳng là gì cả.
"Tránh ra," Lão thái quân quay đầu nói với An thái sư: "Hắn muốn mẫu thân sinh ra hắn ra đi không yên ổn thì tùy ý hắn, để hắn đi, mặc hắn cáo trạng. Ngược lại ta lại muốn xem xem, trên đời này thật sự có thể nói trắng thành đen hay không! Một nữ nhân nhảy giếng có thể tra ra thành bị người giết hại."
"Ngũ thiếu gia," Phùng di nương lúc đó cũng đang canh giữ ở linh đường to gan nói với An Nguyên Chí: "Tú di nương thật sự là tự sát, rất nhiều người trong phủ đều nhìn thấy, bà ấy nhảy xuống miệng giếng trong viện giặt giũ, chính là trong cái đêm nhị cô nãi nãi chết,"
Phùng di nương vừa mở miệng, hạ nhân trong linh đường đều mở miệng chứng thực với An Nguyên Chí, Tú di nương thật sự là nhảy giếng tự sát.
Lúc này Viên Nghĩa kéo An Nguyên Chí nói: "Ở linh đường không thể làm loạn như vậy được, ngươi vẫn nên để các nàng an tâm mà đi."
An Nguyên Chí vùng ra khỏi tay Viên Nghĩa, mắt đỏ rực, bước tới trước quan tài. Không tận mắt nhìn thấy thi thể của bọn họ, hắn sẽ không tin người thân của hắn đã chết.
"Mở quan tài cho hắn xem," Lúc này lão thái quân nói.
"Mẫu thân," An thái sư vội nói: "Người đừng tức giận Nguyên Chí làm loạn, hắn không hiểu chuyện, để Nguyên Văn đỡ người về nghỉ ngơi trước, chỗ này có nhi tử là được rồi."
"Ta phải đem bọn họ đi," Lúc này An Nguyên Chí đột nhiên lại nói: "Tang sự của bọn họ không phiền đến các người."
"Ngươi mang bọn họ đi đâu?" An Nguyên Văn không nhịn được mà phát hỏa với An Nguyên Chí: "Là thánh thượng hạ chỉ để nhà ta thay Thượng Quan gia lo tang sự này, Tú di nương là thiếp thất của phụ thân, cho dù là sống hay chết, bà ta đều không thể rời khỏi An gia, ngươi muốn mang bà đi?"
An Nguyên Chí trừng mắt An Nguyên Văn.
An Nguyên Văn không có loại áy náy trong lòng với An Nguyên Chí như An thái sư, nói với An Nguyên Chí: "Bây giờ thì ngươi biết hiếu thuận rồi? Lúc bọn họ xảy ra chuyện ngươi ở đâu? Phụ mẫu còn thì không viễn du, ngươi không thích đọc sách, đạo lý này ngươi cũng không hiểu?"
An Nguyên Văn hối hận. Nếu hắn biết sau khi hắn đi, mẫu thân và An Cẩm Tú sẽ xảy ra chuyện như vậy, có đánh chết hắn cũng không đi. Chỉ là trên thế gian này không có nơi nào bán thuốc hối hận, lúc này An Nguyên Văn cũng không biết mình nên làm thể nào. Hắn muốn tòng quân, chỉ vì muốn giành lấy một cái công danh, để mẫu thân và An Cẩm Tú có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp. Bây giờ hai người ấy đều đã không còn, một An Nguyên Chí mười năm tuổi đột nhiên không biết mình còn có thể làm gì. Người là động lực để hắn phấn đấu đã không còn, mục tiêu trước mắt tự nhiên cũng không còn tồn tại.
"Đây là mệnh của bọn họ." Hai ngày này An Nguyên Văn bị dày vò khiến tình tình khó chịu, hắn hàm hồ nói với An Nguyên Chí: "Ngươi có thương tâm cũng vô dụng."
"Ngươi nói mệnh của bọn họ không tốt?" Chút lý trí cuối cùng còn sót lại của An Nguyên Chí dạt đến tận chín tầng mây, "Vậy để ta xem xem mệnh của ngươi tốt thế nào?" An Nguyên Chí vung bảo kiếm đeo bên hông, không ngần ngại chém thẳng về phía An Nguyên Văn.
"Thiếu gia!" Viên Nghĩa, Viên Uy đồng thời xuất thủ kéo An NGuyên Chí lại, vị đại công tử của An phủ này tuy nói chuyện rất đáng đánh đòn, nhưng bọn họ cũng không thể đứng nhìn An Nguyên Chí vì thế mà giết huynh, không màng cả tính mạng của mình.
An Nguyên Văn là một kẻ đọc sách, đây là lần đầu hắn bị người ta chĩa kiếm vào, vừa nhìn kiếm của An Nguyên Chí vung lên hắn đã đứng ngây ra tại chỗ, kiếm của An Nguyên Chí đã huơ đến ngực áo hắn cũng không biết đường mà trốn chạy. Nhìn thấy mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực mình, toàn thân An Nguyên Văn toát ra mồ hôi lạnh. Tiểu tử này thật sự muốn cái mạng của hắn, thật sự không hề làm bộ chút nào.
"Phản rồi, ngươi muốn phản rồi!" Trong linh đường, lão thái quân là người tỉnh ra sớm nhất, quát lớn với An Nguyên Chí: "Ngươi muốn giết huynh của ngươi! Đồ hỗn trướng! An thị của ta sao có thể sinh ra thứ hỗn trướng như ngươi!"
"Thiếu gia, người hạ kiếm xuống đi!" Viên Uy kiềm giữ An Nguyên Chí, Viên Nghĩa cướp lấy kiếm trên tay hắn, "Người không thể động thủ ở đây! Đưa kiếm cho ta."
Lúc này, An thái sư lớn giọng quát đám hộ vệ An phủ vừa mới chạy đến linh đường: "Bắt tên nghịch tử này lại cho lão phu!"
"An thị là cái thá gì?" Lúc này tâm tình của An Nguyên Chí đã hoàn toàn mất khống chế, vừa liều mạng vùng ra khỏi hai người Viên Nghĩa, Viên Uy, vừa gào lên với An thái sư: "Ông cho là ta muốn mang họ An sao? Nương của ta và tỷ tỷ đều không còn nữa rồi, chỗ này đối với ta chẳng bằng cái rắm! Đều là làm nô tài cho người, ai có thể cao hơn ai một bậc? Ta sẽ không tha cho các người đâu!"
Lão thái quân cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích, đứng bật dậy rồi lại lập tức ngã xuống.
"Thái quân!" An Nguyên Văn lao tới đỡ lão thái quân dậy, lại nghe thấy y phục của mình soạt một tiếng, cúi đầu nhìn, vạt áo của hắn bị bung ra một vết cắt dài từ trên xuống dưới.
An thái sư nhìn thấy vết chém trên áo của trưởng tử, nhất thời cũng bị dọa đến lạnh toát cả người. Nếu không phải hai người bên cạnh An Nguyên Chí giữ lại, An Nguyên Văn thật sự đã bị An Nguyên Chí chém chết rồi, nhát kiếm này rõ ràng là dùng lực, "Hỗn trướng, đồ hỗn trướng!" An thái sư run rẩy chỉ vào mặt An Nguyên Chí nói: "Không kính trọng huynh trưởng cũng thôi đi, một lời không hợp liền muốn giết hắn! Lão phu không có thứ nhi tử như ngươi!"
An Nguyên Chí một cước đá văng hai tên hộ vệ đang xông tới muốn bắt hắn, nói với An thái sư: "Từ nay về sau, ta và cái nhà này không có bất cứ quan hệ gì!"
An thái sư tức giận đến mức tay chân đều lạnh, vừa cho An Nguyên Văn dìu lão thái quân đi, vừa nói với hộ vệ: "Các ngươi không cần nương tay, bắt tên hỗn trướng này lại cho ta! Lão phu muốn đem gia pháp hầu hạ hắn!"
Viên Nghĩa và Viên Uy không thể đứng nhìn đám võ sư đến An phủ làm hộ vệ này bắt An Nguyên Chí lại, cũng không thể giết người trước linh đường An Cẩm Tú bọn họ, chỉ có thể vừa giúp An Nguyên Chí đánh, vừa để mắt tới hắn, không để cái người đại não đang không hoạt động này khai sát giới.
Lúc Thượng Quan Dũng mang theo mấy người Khánh Nam đến linh đường, náo loạn mới xảy ra được một lúc. Trong linh đường, bàn ghế nghiêng ngả, hương nến đầy đất, một đám người xoắn lại với nhau, một linh đường vốn trang nghiêm trở thành một đống hỗn độn.
"Dừng tay!" Thượng Quan Dũng tiến vào linh đường quát lớn một tiếng. Hắn là người bao che người nhà, mặc kệ ở đây ai sai ai đúng, trước tiên Thượng Quan Dũng bước đến bao vây đám hộ vệ đang quấn lấy An Nguyên Chí, nhanh chóng vừa ném, vừa đạp chúng sang một bên.
An Nguyên Chí nhìn thấy Thượng Quan Dũng, ngơ ngác nhìn hắn một hồi. Nguyên Chí từng tiếp xúc với Thượng Quan Dũng lúc An Cẩm Tú thành thân, rõ ràng chỉ là người chỉ mới nói chuyện vài câu, lại khiến cho An Nguyên Chí cảm giác như nhìn thấy người nhà, "Tỷ phu," An Nguyên Chí khóc lớn: "Tỷ tỷ của ta bọn họ đều không còn nữa!"
Sau khi bước vào linh đường, Thượng Quan Dũng cũng choáng váng trong đầu, lúc này nghe thấy An Nguyên Chí khóc hắn cũng muốn khóc, nhưng hắn không có thói quen muốn khóc thì lập tức rơi lệ, chỉ đành vươn tay ôm lấy An Nguyên Chí, vỗ vỗ vàp lưng hắn.
Nhìn nhi tử vừa rồi còn ngang ngược điên cuồng như hổ dữ, lúc này lại thống khổ khóc hận trong lòng con rể như đứa trẻ chịu ủy khuất, An thái sư không biết tâm tình của chính mình nên thế nào.
Mấy người Khánh Nam cũng không động thủ, chỉ ngầm hiểu ý mà đứng ngăn giữa Thượng Quan Dũng, An Nguyên Chí và đám hộ vệ.
Viên Nghĩa và Viên Uy nghe An Nguyên Chí gọi nam tử dáng vóc cao lớn này là tỷ phu, liền biết người này chính là Thượng Quan Dũng, đồng thời thở ra một hơi, lùi xuống thủ trước quan tài.
An thái sư cho hộ viện lui xuống, hỏi Thượng Quan Dũng: "Ngươi hồi kinh từ khi nào?"
Thượng Quan Dũng buông lỏng An Nguyên Chí ra, bước tới trước hành đại lễ với An thái sư, nói: "Nhạc phụ, ta vừa mới quay về kinh thành hôm nay."
An thái sư thở dài nói: "Là nữ nhi của ta phúc mỏng, ngươi nén đau thương."
Thượng Quan Dũng nhìn An thái sư, không nói gì.
Lúc này An Nguyên Chí vẫn còn lớn giọng nói: "Ta phải đem nương ta, tỷ ta đi!"
Thượng Quan Dũng kéo An Nguyên Chí đến bên mình, nói: "Đừng làm loạn, đây là linh đường!"
"Ta..." Mắt An Nguyên Chí lại đỏ lên.
Thượng Quan Dũng cúi người ghé vào tai An Nguyên Chí nói: "Cho dù mang đi thì cũng không phải hôm nay!"
An Nguyên Chí mãnh liệt lắc đầu.
Thượng Quan Dũng đành nói tiếp: "Tỷ tỷ của đệ không còn, ta không thể không quản đệ, đệ nghe ta, ta sẽ không hại đệ."
An Nguyên Chí quay đầu gạt nước mắt còn vương, không hé răng nửa lời.
Lúc này, Khánh Nam nói: "Đại ca, đến linh đường không thể không dâng hương không đốt giấy, trước tiên chúng ta hãy nhìn lại đại tẩu bọn họ trước đã."
Có hạ nhân của An phủ tiến lên, nhanh chóng thu dọn linh đường một lượt, sau đó mang nến hương tiền giấy đến cho mấy người Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng bước tới trước quan tài, ngoại trừ quan tài của Tú di nương hắn không tiện chạm đến, ba cỗ quan tài khác hắn đều sờ qua một lần.
Trong linh đường vang tiếng khóc của An Nguyên Chí, mấy người Khánh Nam nét mặt bi thương, hai người Viên Nghĩa và Viên Uy ngồi trước chậu lửa không ngừng đốt tiền vàng, An thái sư đứng một bên chắp tay sau lưng, im lặng không nói.
Thượng Quan Dũng đứng quay lưng về phía mọi người, không ai nhìn thấy nét mặt lúc này của hắn. Bi thương tuyệt vọng dường như đều đã đi qua, một Thượng Quan Dũng tay vỗ về quan tài, thần tình bình tĩnh, như hồ sâu, sóng lớn không kinh sợ. Vết thương sâu trong lòng,thối rữa hoại tử, có lẽ có một ngày vết thương sẽ ăn mòn cả trái tim hắn, nhưng vẻ ngoài sẽ không đổi, người ngoài nhìn vào vẫn hoàn hảo vô khuyết.
"Ngươi vì chuyện gì mà hồi kinh?" Thượng Quan Dũng bước về trước mặt An thái sư, An thái sư lại hỏi: "Là theo quân lệnh sao?"
Thượng Quan Dũng gật đầu, nói: "Ta phụng lệnh Chu đại tướng quân, hồi kinh báo cáo."
"Vậy ngươi đem tấu của Chu đại tướng quân tiến cung rồi?" An thái sư vội hỏi.
"Vẫn chưa," Thượng Quan Dũng nói: "Ta vừa hồi kinh đã nghe trong nhà xảy ra chuyện."
"Ngươi nên "tiền quốc hậu gia" mới phải." An thái sư lắc đầu, nói với Thượng Quan Dũng: "Ngươi mau chóng đi dâng tấu, buổi tối thì về, ở đây đã có ta lo liệu ổn thỏa."
Thượng Quan Dũng hỏi An thái sư: "Vậy ta có thể diện thánh sao?"
An thái sư nói: "Ngươi có chuyện gì muốn gặp hoàng thượng?"
Chu đại tướng quân muốn ta tốt nhất đem tấu của ông trình lên thánh thượng," Thượng Quan Dũng thuận miệng nói bừa.
Nay An thái sư có gan lớn như trời cũng không dám để cho Thượng Quan Dũng trình diện thánh thượng. Hiện tại ông còn không biết Thế Tông có thể để cho Thượng Quan Dũng sống hay không." Muốn diện thánh đâu có dễ thế," An thái sư chỉ đành nói với Thượng Quan Dũng: "Huống hồ là ngưoi đang có tang trên người, sao có thể để người đang chịu tang vào cung?"