Độc Phi

chương 61: làm sao để đưa than trong ngày tuyết rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Um-um.

Thi thể Tú di nương được hai gia đinh của An phủ vớt ở dưới giếng lên. Một cây gậy trúc thật dài, trên đầu gắn móc sắt, cứ thế mà câu túm thi thể sưng phù nước giếng của Tú di nương lên.

Cả đám nha hoàn bà tử không dám đi xem mà nam phó nhìn thấy thi thể của Tú di nương lại có chút giật mình.

Thi thể Tú di nương nổi trên giếng mấy canh giờ, nhưng không trương phình, vẻ mặt mỹ nhân đã hơi luống tuổi vẫn bình tĩnh, khoé miệng hơi cong lên cười như có như không, giống như đang chìm vào ngủ.

An Thái sư nhìn nữ nhân của mình, ông chưa từng thấy qua bộ dáng của bà sau khi ngủ. Gia huấn bao đời của nam nhân An thị, không được ngủ lại trong phòng thiếp thất, cho nên mỗi khi hoan ái qua đi, ông đều cảm thấy thoả mãn rời khỏi, không hề nghĩ đến sau khi ông đi thì nữ nhân ấy ở lại một mình tâm tình sẽ như thế nào.

Bước đến gần thi thể Tú di nương hai bước, An Thái sư có chút khó chịu, nữ nhân này xinh đẹp, ôn nhu, ở bên cạnh ông mấy năm nay, không nói nhiều lời, không tranh không đoạt, ông cho rằng ông và nữ nhân này có thể an an tĩnh tĩnh mà sống hết đời này. Hiện nay bà lại tự sát dưới giếng, nghĩ đến việc từ đây bà sẽ không ở bên cạnh mình nữa, trong mắt An Thái sư đỏ lên, tại sao lại như vậy?.

Lão thái quân ngồi trên nhuyễn kiệu được hạ nhân nâng đến, vừa đi vào tẩy viện (nơi giặt quần áo) thấy ngay An Thái sư đứng trước thi thể Tú di nương, bộ dáng cúi đầu thương tâm. Lão thái quân rất ghét nhi tử mình có bộ dáng nữ nhi tình trường, nếu lúc trước không nhận nữ nhân này, hôm nay sao lại xảy ra chuyện? Nữ nhân này đã cho An gia bọn họ được gì? Một hồng nhan hoạ thuỷ, một ngỗ nghịch bất hiếu, sao lại phải thương tâm vì một nữ nhân như thế?

“Thái sư.” Sau khi được đỡ xuống từ nhuyễn kiệu, Lão thái quân không cần người vịn, tự mình chống quải trượng đến bên cạnh An Thái sư.

“Mẫu thân.” An Thái sư thấy Lão thái quân đi tới, vội thu lại nỗi khổ sở thương tâm của mình.

Vì làm trò trước mặt bọn hạ nhân nên khi Lão thái quân nhìn thi thể Tú di nương, tuy không có nước mắt nhưng vẫn lau sơ đôi mắt: “Do nha đầu Cẩm Tú đã chết nên nàng nghĩ quẩn trong lòng rồi đi theo. Hai mẹ con nàng đều không có phúc khí, an táng nàng cẩn thận đi.”

Người này không được gia nhập vào phần mộ tổ tiên, dindnlquydn bọn hạ nhân không biết phải xử lý tang sự Tú di nương thế nào.

Nghĩ đến An Cẩm Tú đang ở bên cạnh Thế Tông, An Nguyên Chí rời đi kinh đô không biết đến khi nào trở về, Lão thái quân nói: “Tìm một nơi gần khu mộ An thị an táng cho nàng đi.”

Đại quản gia hầu bên cạnh liền đáp ứng việc này.

“Mang thi thể di nương liệm đi”, Lão thái quân lại nói: “Chuyện này không thể trách nàng, phát tang cho nàng thật tốt, nàng dù gì cũng là một người mẹ tốt, lúc này Nguyên Chí không biết ở địa phương nào, để Nguyên Văn thay nó canh giữ linh cữu nửa ngày đi.”

Để một đích trưởng công tử trong phủ như An Nguyên Văn phải túc trực bên linh cữu di nương? An Thái sư vội vàng: “Mẫu thân, để Chu thị và Phùng thị canh giữ là được.”

“Cho di nương túc trực linh cữu di nương? Nàng cũng sinh cho con hai đứa nhỏ mà.” Lão thái quân nói: “Cứ để Nguyên Văn làm, mọi việc cứ quyết định vậy.”

Vào lúc An Nguyên Văn ở trong phòng chính tai nghe quyết định từ Lão thái quân, xém chút nữa là hộc máu, dựa vào cái gì mà hắn phải đi canh giữ linh cữu tiểu thiếp của phụ thân. Một An Cẩm Tú đã chết khiến hắn phải quỳ trước mặt Lão thái quân nửa ngày, bây giờ lão thái thái này còn không buông tha hắn? Cuối cùng hắn đã làm sai chuyện gì, vì sao tổ mẫu luôn thương hắn lại cứ hành hạ hắn?

“Tướng công chàng không muốn qua đó sao?” Ninh thị vừa mới chịu một hồi răn dạy của Lão thái quân, đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.

An Nguyên Văn nín giận: “Không đi thì ta có thể làm gì?”

Ninh thị không dám nhiều lời, hôm nay trong phủ không chỉ An Cẩm Tú chết, sự việc Tú di nương tự sát dưới giếng cũng làm cho gia đình xào xáo, Tần Thị lại bị Lão thái quân cấm túc trong phòng thêm lần nữa, An Thái sư trong phủ bắt được tôi tớ đi với Tần thị đến am ni cô hôm qua, trói gô dán miệng, không biết đã tống đi nơi nào, hai việc này làm cho lòng người trong An phủ ai nấy bất an. Ninh thị muốn hỏi An Nguyên Văn, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy mặt An Nguyên Văn âm trầm, Ninh thị không dám hỏi nữa.

Lão thái quân biết rõ An Nguyên Văn chịu uỷ khuất, tuy nhiên bà nghĩ đến việc Tú di nương sinh được hai người, nhỡ đâu hai người này về sau có đại tiền đồ, bà làm như vậy cũng là tính toán cho tương lai An phủ, không để cho hai người này biến thành bạch nhãn lang, vì Tú di nương chết mà cắn họ một ngụm. Nếu không phải lúc Tú di nương chết trong phủ đã đồn ra ngoài, muốn chặn lại đã không kịp nữa, Lão thái quân rất muốn đem cái chết của nữ nhân này che giấu.

Khi Thượng Quan Dũng và Khánh Nam đến trước cửa An phủ, thấy trước cửa An phủ treo cờ trắng, sau khi Khánh Nam nghe ngóng, hai người mới biết, An phủ phụng chỉ thay Thượng Quan gia tiến hành tang sự.

Khánh Nam nói với Thượng Quan Dũng: “Nghe nói đêm qua thánh thượng ra lệnh cho thái giám trong cung đưa thi thể của đại tẩu, tiểu Duệ tử, Ninh nhi đến đây. Đại ca, huynh muốn gặp họ sao?”

Thượng Quan Dũng làm sao có thể không nhìn họ lần cuối? Đang muốn bước đến bậc thang cao cao của đại môn An phủ, chợt nghe thấy phố tây vang lên tiếng gọi mở đường.

Khánh Nam tái nhợt, thoáng nhìn qua phía tây, vội nói với Thượng Quan Dũng: “Đó là Thái tử và Thái tử phi đến.”

Thượng Quan Dũng vừa nghe đến Thái tử, liều quay người rời khỏi.

Khánh Nam giật mình, xem ra việc của Tín Vương có liên quan đến Thái tử, đại ca của hắn đã đụng trúng xui xẻo tám đời nào mà chọc phải chuyện thối nát này.

Tận mắt thấy Thái tử đến phủ thái sư, Thượng Quan Dũng mới nhớ, thái sư còn có một con rể là Thái tử, con đường tìm An Thái sư hỗ trợ không thể thực hiện được, chẳng lẽ hắn chỉ có con đường xông vào cung thôi sao?

Ven đường có một toà trà lâu, Bạch Đăng quay người gọi Bạch Thừa Trạch: “Gia xem, người kia hình như là Thượng Quan Dũng.”

Bạch Thừa Trạch trước khi Bạch Đăng nhận ra Thượng Quan Dũng, thấy hai người kia sóng vai đi cùng nhau kéo cao cổ áo, che khuất hơn phân nửa mặt, theo sau lưng hai người kia là thủ hạ của hắn nên Bạch Thừa Trạch không cần nhìn rõ mặt hai người này cũng biết trong hai người nhất định có một người là Thượng Quan Dũng.

“Gia,” Bạch Đăng hỏi: “Muốn nô tài kêu hắn lên gặp gia không?”

Bạch Thừa Trạch hơi lắc đầu, những việc mà Thượng Quan Dũng gặp phải trên đường đi từ Hương An thành đến kinh đô hắn đều biết, muốn mạng Thượng Quan Dũng là Hạng thị, trên người Thượng Quan Dũng có thể nắm nhược điểm trí mạng của Hạng thị, giữ đồ vật có thể kéo Thái tử xuống khỏi vị trí Thái tử hiện nay. [email protected] Nhìn thấy vợ chồng Thái tử đến thái sư phủ, kẻ ngốc cũng biết nhạc phụ của hắn đồng thời cũng là nhạc phụ Thái tử.

“Gia?” Bạch Đăng thấy Thượng Quan Dũng và Khánh Nam đi càng lúc càng xa, sốt ruột.

“Bây giờ không phải là lúc.” Bạch Thừa Trạch xoay chén trà trong tay, muốn thu được người như Thượng Quan Dũng, tốt nhất là đưa than trong tuyết, bây giờ còn chưa phải lúc Thượng Quan Dũng lâm vào tuyệt cảnh ở kinh thành, hắn còn có thể kiên nhẫn chờ một chút.

“Còn chưa đến lúc?” Bạch Đăng không hiểu rõ, Thượng Quan Dũng đã cửa nát nhà tan, còn xui xẻo đến tình trạng nào nữa mới là lúc?

“Người đi am ni cô An thị đã mang tin tức trở lại chưa?” Bạch Thừa Trạch không đáp, hỏi ngược lại.

Bạch Đăng lắc đầu: “Bẩm gia, còn không có.”

Bạch Thừa Trạch đứng lên, buông nhẹ chén trà trong tay xuống, mọi việc hãy đợi hắn biết rõ ràng việc phát sinh ngày hôm qua tại am ni cô rồi nói sau. Sau ngày hôm qua An Cẩm Tú đi am ni cô đã không gặp được nữ nhân này nữa, An Cẩm Tú chết thật ư? “Tìm người nghĩ cách, báo cho Thượng Quan Vệ Triều một tiếng, nói An Cẩm Tú có khả năng không chết, người am ni cô An thị.” Bạch Thừa Trạch hạ lệnh cho Bạch Đăng.

Bạch Đăng há hốc miệng, An Cẩm Tú không chết sao? Vậy tang sự ở An phủ này là làm cho ai?

Bạch Thừa Trạch bước xuống trà lâu. Nữ nhân An Cẩm Tú này không cam lòng hạ thấp với người khác, cho dù nữ nhân này làm gì, chỉ cần nàng ruồng bỏ Thượng Quan Dũng thì Thượng Quan Dũng còn không hận Tầm Dương An thị sao? Bạch Thừa Trạch chính là muốn Thượng Quan Dũng hận. Hiện nay trong triều không có nhiều người biết được bản lĩnh của Thượng Quan Dũng nhưng hắn biết, trong quân hễ là đại tướng lãnh đạo Thượng Quan Dũng đều coi trọng người này. Trong quân kẻ vũ phu này khắp nơi xưng huynh gọi đệ, Bạch Thừa Trạch thấy thật giả dối nhưng có thể gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ cũng là một loại bản lĩnh.

Tự lập quân đội, Hoàng hậu và Thái tử không uổng là mẫu tử, một đội ngu xuẩn. Bạch Thừa Trạch bước ra khỏi trà lâu, lên ngựa, về phủ mình. Hiện giờ kinh thành đang chìm đắm trong bầu không khí đau thương, một cơn hoả hoạn ở hẻm cũ Thành Nam chẳng những làm hơn phân nửa người trên phố không có nhà để về mà còn đoạt đi tính mạng của hơn một trăm người. Tâm tình của Bạch Thừa Trạch lại không tồi, có cái gì làm hắn vui hơn khi nhìn thấy đôi mẫu tử kia từng bước tiến vào đường chết? Thay vì phí tâm tư lập quân đội, không bằng ngẫm tìm kiếm những người trung thành trong quân, những người này là trung thành đến chết, từng tầng một xuống dưới, thế lực trong quân tự nhiên sẽ nâng cao lên, cho nên đúng là những người ngốc là do trời sinh, nửa điểm cũng không sai.

Ngũ vương phủ của Bạch Thừa Trạch ở thành tây kinh đô, cách hoàng cung tuy xa nhưng chiếm một diện tích lớn, trong những người thành niên rời cung đi lập phủ hoàng tử thì phủ ngũ vương phủ là toà phủ là lớn nhất, kiến trúc rộng rãi nhất.

Sau khi Bạch Thừa Trạch hồi phủ, liền đi vào phòng trắc thất Dương thị ở hậu viện. Bạch Thừa Trạch bây giờ vẫn chưa có chính thê, hậu viện trong phủ đều là do người được Bạch Thừa Trạch sủng ái – Dương thị trông coi.

Thấy Bạch Thừa Trạch đến, Dương thị đã mang thai sáu tháng vội từ trong phòng bước ra đón.

“Nàng đang có thai không cần đa lễ.” Bạch Thừa Trạch khoát tay không cho Dương thị hành lễ, vừa bước vào phòng Dương thị vừa hỏi: “Mấy hôm nay hài tử thế nào?”

Dương thị vội nói: “Thiếp thân đã thỉnh bà vú cho hắn, hiện đang ở trong phòng ngủ.”

Bạch Thừa Trạch đi vào phòng, thấy một phụ nhân đang ôm một hài tử trong phòng đi qua đi lại, phụ nhân này không ngờ lại là bà vú của Bình An.

“Lão gia” Bà vú cũng không biết vị quý nhân trẻ tuổi cứu bà và Bình An là ai. Sau khi đầu óc bà trải qua một đêm kinh hoàng vẫn chưa bình tĩnh được, chỉ biết mình ôm Bình An định chạy nhưng đám bang nhân giết người đứng bên ngoài không đi, mắt thấy bản thân và Bình An sắp bị thiêu chết đột nhiên xuất hiện một người bận hắc y giống vậy cứu bà và Bình An ra khỏi đám cháy. Ddlqd.um.um Đến khi bà hoàn hồn thì đã ở trong viện này.

“Trên người bà bị bỏng thật nặng.” Sau khi Bạch Thừa Trạch ngồi xuống, liền nói với bà vú: “Hiện nay bà cứ lo cho bản thân mình đã, còn Bình An ta sẽ sai người chiếu cố.”

Dương thị gọi bà vú đến gần, ôm Bình An từ trong lòng bà vú ra.

Bà vú cố sức quỳ xuống trước mặt Bạch Thừa Trạch, cầu Bạch Thừa Trạch: “Lão gia, hôm qua phu nhân nhà ta không có nhà, nhất định còn sống, thỉnh lão gia cho phép nô tỳ ra ngoài tìm nàng.”

Truyện Chữ Hay