Màn trời tối đen mờ mịt, đất trời hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, tiếng bát nháo náo loạn một ngày của kinh thành cũng chìm hẳn vào đêm đen, trong bóng tối, mấy đốm sáng lập lòe cũng chỉ tô điểm thêm cho màn đêm càng thêm đêm.
Phần lớn mọi người đã ngủ say từ lâu, nhưng lúc này Sở Ly vẫn đứng ở trước cửa sổ phòng mình, ánh sáng mông lung sau lưng không rọi được vẻ mặt của hắn lúc này, ngược lại càng khiến cho khuôn mặt đó nửa chìm nửa ảo, cũng không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Cửa phòng khẽ mở ra, Xuân Nhi ban ngày đã chịu đủ kích thích, kinh hãi nằm lê lếch một hồi bây giờ cẩn thận đưa đầu vào thăm dò, thấy Sở Ly đang đưa lưng về phía mình bèn cau mũi nhỏ nhẹ dịch vào.
Sở Ly phảng phất không nghe thấy, vẫn đứng trước cửa sổ không chút phản ứng, cho đến khi Xuân Nhi bước đến bên cạnh, ấp úng mở miệng: “Huynh… thực sự có nên xem lại không? Không lẽ trơ mắt gả nàng cho Quân Thương?”
Đầu ngón tay của bàn tay ẩn trong tay áo run lên liên hồi, sau đó hắn hơi nghiêng mặt để ánh sáng mờ nhạt dừng bên nửa sườn mặt, như xưa vẫn không ai nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng của hắn ngoài một cảm giác quỷ quyệt mông lung.
Hắn cười khẽ một tiếng đầy quỷ dị trong đêm đen, mang theo một luồng khí lạnh: “Xuân Nhi ngươi có ý kiến gì?”
Lúc này, Xuân Nhi cũng không cảm thấy đáng sợ, chỉ khẽ hừ một tiếng, hơi nghiêng đầu nói thầm, nếu không tỉ mỉ lắng nghe nhất định sẽ không biết được hắn đang nói cái gì, “Ta chỉ sợ huynh không thể quay về, không thể hoàn thành sứ mệnh của người ta thôi!”
Sở Ly dường như không nghe thấy, lại quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết một mảng đen như lọ nồi ngoài kia có cái gì hấp dẫn hắn.
Liên tục trầm mặc rất lâu, Xuân Nhi cũng đột nhiên bị bầu không khí đè nén khiến cho hắn không dám lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Sở Ly rồi quay qua nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, quai hàm hơi hé mở.
“Vậy thì như thế nào?”
Bốn chữ đột nhiên vang lên khiến cho Xuân Nhi kinh hãi, bả vai mạnh mẽ run động, ngẩng đầu u mê cất tiếng: “Cái gì?”
Mở miệng xong mới phản ứng tới, cũng trong giây lát mới suy nghĩ minh bạch ý tứ của bốn chữ này, da mặt hắn hơi run run, sắc mặt cũng tái đi vài phần.
“Huynh… ý của huynh… là sao? Không phải là muốn… muốn ở lại…”
Sở Ly lại quay đầu nhìn hắn một cái ý chỉ đừng có lên tiếng trong lúc này, sắc mặt Xuân Nhi lại tái hơn nữa, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Không phải như hắn nghĩ chứ? Khẳng định hắn sẽ không lý giải vấn đề như thế!
Xuân Nhi không ngừng ám sấn trong lòng, nhìn bộ dáng không thèm để ý của Sở Ly như nào cũng không thuyết phục được bản thân tin tưởng vấn đề này.
Hắn điên rồi sao? Sao dám có suy nghĩ này chứ? Sao dám nói ra những lời như vậy?
Xuân Nhi thấp thỏm luống cuống một phen, chỉ cảm thấy con đường phía trước u tối không một điểm sáng, chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này, năm đó hắn vì cái gì lại thiếu đầu óc đi theo tên ác ma luôn lấy lớn hiếp nhỏ, ức hiếp chà đạp mình đi tìm muội muội?
Hiện tại thì hay rồi, muội muội đã tìm được rồi, hắn đột nhiên lại không muốn về nhà!
Sở Ly nhìn bộ dạng kích động của hắn cũng không có biểu cảm gì, nụ cười càng sâu thêm vài phần, hơi thở càng quỷ dị quái đản, “Đệ muốn về thì cứ trở về đi. Tiểu Nguyệt Nhi đã mất tích nhiều năm, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, về sau phàm là nàng muốn làm ta tuyệt đối sẽ dùng hết sức mình để đạt thành cho muội ấy.”
“Huynh không tiếc hết thảy sao?”
“Không tiếc bất cứ thứ gì!”
Vẻ mặt cố chấp của hắn khiến cho đôi mắt của Xuân Nhi trở nên mênh mang, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Đáng chết cái tên biến thái cuồng muội muội!
Quai hàm hắn giật giật, lại cắn chặt răng, vẻ mặt bỗng nhiên giận dỗi nói: “Nếu huynh không về thì ta cũng không quay lại!”
“Chậc!” Sở Ly nhếch môi, liếc xéo hắn, vẻ mặt như cười như không tạo ra chút mập mờ, ngữ điệu trêu chọc, “Xuân Nhi đây muốn cùng bổn quan vào sinh ra tử sao? Mới đầu ta luôn nghĩ đệ muốn sớm trốn khỏi bàn tay ta, xem ra là ta đã hiểu lầm đệ rồi.”
Cả khuôn mặt Xuân Nhi méo mó, cảm thấy con người này sao mà biến thái có cấp độ quá. Đã nhiều năm như vậy mà mình vẫn không thể nào là đối thủ của hắn!
Nói lại hắn, cũng không dám lạm quyền động thủ, Xuân Nhi chỉ có thể cố gắng hít sâu vài hơi tuôn ra chút kêu căng còn sót lại, sau đó cả giận hừ một tiếng, trực tiếp xoay người đạp cửa rời đi.
Sở Ly đứng trước cửa sổ ghé mắt nhìn hắn rời đi, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích tỏa ra chút ác ý.
Hừ… tiểu tử này gần đây ngày càng to gan rồi, đặc biệt là hôm nay lại dám đạp cửa của lão tử ta! Không phải do mấy ngày nay lo bận tranh thủ tình cảm với Tiểu Nguyệt Nhi nên ít dành thời gian dạy dỗ hắn rồi chăng?
Ánh mắt của Hữu tướng đại nhân lúc tắt lúc sáng, dường như còn đang nhìn cánh cửa bị Xuân Nhi đạp ra, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện ánh mắt của hắn lúc này có chút trống rỗng, rất hiển nhiên đang tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đó.
Thật lâu sau hắn mới đột nhiên thở dài một hơi.
“Ây da…”
Gió thổi thoáng qua, ảo ảnh lả lướt trong giây lát, trong gian phòng này đã không còn hơi bóng của hắn.
Trong một tòa lầu các tinh xảo cách đây không xa cũng vẫn chập chờn ánh nến.
Đèn lồng tỏa ra chút ánh sáng mờ mịt chiếu rọi ra một tòa lầu các xa hoa hoa lệ, đặc biệt tấm bảng trên cửa chính ‘Thụy Nguyệt Các’ ba chữ phản chiếu ra một mảng sáng long lanh dịu dàng, từ xa nhìn lại cảm thấy như nơi đây được phủ một bộ trang phục vô cùng đẹp đẽ.
Mà ở trong đó đúng là gian phòng được Sở Ly trang trí sửa soạn hoàn hảo từ nhiều năm trước, khuê các của Sở Nguyệt muội muội.
Tinh xảo như minh châu tỏa sáng đặc trưng cho khuê các của nữ tử thật khiến người ta không thể kháng cự, nhất là đối với một sinh vật đầy tình yêu thương với trân bảo long lanh như Sở Nguyệt đúng là một kích trực diện trúng tim.
Sở Nguyệt đang ở trong phòng, ánh sáng chập chờn trên ô cửa sổ được bịt kín phủ một tầng màu quất ấm áp, thường xuyên có bóng người chiếu rọi, từ đây đi đến kia, lại từ bên kia đi sang đây.
Đã trễ thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?
Bước chân của Sở Ly dừng lại ngoài cửa, sau đó hắn mới cất bước đi vào.
Vừa bước vào hắn liền nhận ra cả phòng đầy hỷ hộp và hỷ rương, phải vất vả lắm mới chôn được chân vào, chỉ lộ ra nửa cái đầu của muội muội, nàng còn đang cúi đầu không biết làm gì, nhưng chỉ cần nhìn hai mắt sáng long lanh kia đã khiến cho tâm trạng của Hữu tướng đại nhân dâng cao.
Có điều…
Hắn ghé mắt liếc nhìn Tiểu Nguyệt Nhi đang sửa sang mớ hòm xiểng rồi nâng lên cho nha hoàn mang đi cất, đuôi lông mày hắn không ngừng nhướng lên.
Khuôn mặt của nha hoàn này hơi lạ à nha, sao hắn không nhớ được khuôn mặt của các nha hoàn do mình sắp đặt cho muội muội chứ? Có thể nhìn thấy cô nương này khá bình tĩnh, nhìn thấy hắn cũng làm như không thấy, cũng không giống như đạo tặc trà trộn vào đây, thậm chí cũng không giống người trong phủ của hắn.
“Tiểu Nguyệt Nhi, sao muội còn chưa nghỉ ngơi? Những vật này cứ để cho bọn nô tài sắp xếp là được rồi, sao muội phải nhọc công chứ? Hôm nay giằng co qua lại cả ngày chắc muội cũng mệt rồi.”
Những thứ mà Sở Nguyệt đang thu dọn tất nhiên là sính lễ do Kỳ vương phủ mang tới, cho dù chỉ từ Tể tướng phủ sang đây nhưng vẫn có chút xáo trộn, cần phải tốn chút công sức sắp xếp lại mới ổn.
Đột nhiên nghe được tiếng của Sở Ly, nàng ngẩng đầu nhìn qua, thần sắc có chút kinh ngạc: “Sao trễ như vậy mà huynh còn tới đây? Không phải ngày mai còn phải thức sớm vào triều sao? Bây giờ huynh vẫn còn không đi ngủ?”
Tiểu Nguyệt Nhi đang quan tâm hắn sao?
Trong nháy mắt, tâm hoa của Hữu tướng đại nhân nở rộ, đôi mắt sáng lạn như thần châu, rực rỡ hơn từng lồng bảo thạch mà Sở Nguyệt đang sắp xếp.
“Không sao không sao, dù sao cũng không phải mỗi ngày đều thượng triều.”Hắn nói xong rồi ngồi chồm hổm xuống giúp muội muội chỉnh trang đống sính lễ không quản địa vị cao thấp của mình lúc này, giống như có chút vô tình lại nghi hoặc liếc mắt nhìn khuôn mặt nha hoàn đang chạy tới chạy lui bưng bê đống hỷ rương.
“Đó là Hoa Hoa.” Sở Nguyệt đột nhiên nói.
“Hở?”
“Chính là nha hoàn hầu cận trước đây của muội, vốn cũng là để thay chỗ của một nha hoàn trong Thẩm gia, hiện tại muội đã rời khỏi Thẩm gian nên nàng cũng khôi phục thân phận theo muội tới đây.”
Sở Ly hoàn toàn không che giấu sự kinh ngạc của mình, hoàn toàn không còn hình bóng của một Hữu tướng đại nhân thâm sâu khó lường, tựa hồ chỉ có đối mặt với muội muội mình hắn mới toát ra tâm trạng chân thật của mình.
Mà Sở Nguyệt thấy hắn như vậy cũng cảm thấy có chút áp lực, đồng thời cũng có chút ấm lòng và cảm động, cho dù một tiếng ‘ca ca’ vẫn chưa gọi ra khỏi miệng nhưng thái độ đã hòa hoãn hơn nhiều, đối với chuyện của Hoa Hoa cũng giải thích thêm để hắn yên tâm: “Gương mặt trước đó không phải của nàng, bây giờ mới chính là gương mặt thật của nàng.”
“A?” Hắn lại nhìn Hoa Hoa mang vài cái rương vào nhà kho, ngoại trừ hơi thở hơi nặng nề, còn lại cũng không có vẻ gì là mệt mỏi, rồi quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thường không có gì khác lạ của muội muội, ra chiều đang suy nghĩ gì đó.
Sở dĩ lúc trước phải mất một thời gian rất lâu hắn mới hoài nghi và đi chứng thực thân phận của muội muội cũng bởi khuôn mặt bình thường quá mức bình thường này. Bình thường như vậy nếu đứng trong dòng người hoàn toàn sẽ bị chìm lỉm, thực tại không giống người Sở gia, hơn nữa hắn quan sát rất lâu cũng không thấy nàng có mang mặt nạ da người hay các loại vật phẩm dịch dung nào.
Nhưng bây giờ, nghe muội muội nhắc đến Hoa Hoa là nha hoàn mình, hắn lại có chút hiếu kỳ với gương mặt này của muội muội.
“Vậy gương mặt thật của muội như thế nào?”
Sở Nguyệt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng cười, thoáng chốc khiến cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động hẳn lên, phong thái mơ hồ cũng trở nên tuyệt thế khuynh thành.
“Huynh đoán xem!”
Hữu tướng đại nhân nhất thời cũng ‘ực’ một tiếng, khóe miệng giật giật, đột nhiên đưa tay sờ soạng gương mặt nàng.
Nhưng mà… Sở Nguyệt vô cùng kiên nhẫn để hắn sờ soạng một lúc lâu mà hắn vẫn không tìm thấy được chỗ nào không đúng, điều này khiến cho hắn có chút buồn bực và khiếp sợ, khiếp sợ cho thuật dịch dung không chút sơ hở này.
Thật lâu sau hắn mới thu liễm vẻ mặt, cũng rụt tay về nhìn chằm chằm gương mặt của Sở Nguyệt, như có điều suy nghĩ, “Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt Nhi luôn dùng bộ dạng bình thường không chút nổi bật này? Mà như vậy cũng đúng, hạn chế được rất nhiều tên háo sắc lúc nào cũng lăm lăm dòm ngó!”
Nói xong hắn có chút chấp nhận nhẹ gật đầu, nhưng gật đầu xuống lại nhìn thấy cả một phòng sính lễ, khóe miệng lại rụt rụt, cũng không vui ý chỉnh trang lại đống đồ làm ngực mình tức tối kia, yên lặng đứng dậy, xoay người, lục lục những thứ nàng cố ý trở về Thẩm gia để lấy.
Ủa? Đây là sách thảo dược sao? A, còn đây là sổ sách tích lũy có phải không? Nhưng sao hắn nhìn mãi cũng không hiểu nhỉ?
Tay hắn bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt đồng thời cứng ngắt tại đó, hai mắt mở to bỗng nhiên gợn những tầng sóng ngập trời.
Trong cái hộp nhỏ đó, ngoài sách thuốc và sổ sách này nọ… bên dưới còn có một miếng ngọc bội trơn bóng màu tím lẳng lặng nằm đó.
Ngón tay hắn hơi run rẩy, những quyển sách đang cầm trong tay cũng lộp độp rơi cả xuống đất.
Ngọc bội kia… sao ngọc bội kia lại ở đây?
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
thành viên đã gởi lời cảm ơn clarakhada về bài viết trên: Candy, nkoc lam
TRÒ CHƠI chúc mừng SINH NHẬT diễn đàn (CÓ QUÀ).
Có bài mới .., :
Hình đại diện của thành viên
clarakhada
LSha
Lớp phó học tập
Ngày tham gia: .., :
Bài viết:
Được thanks: lần
Điểm: .
Tài sản riêng:
Có bài mới Re: [Xuyên không] Độc phi của Vương gia yêu nghiệt - Nặc Nặc Bảo Bối - Điểm:
☆
Tiếng sách rơi xuống đất thật vang dội, tất nhiên kinh động đến Sở Nguyệt bên cạnh, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Sở Ly ngơ ngác ngồi ở đàng kia, bên chân chính là mớ sổ sách vừa bị rơi.
Đây là thế nào? Trong hộp của nàng có chứa cái gì quá lạ sao? Đơn giản chỉ là chút ít sách thuốc và các loại sổ sách cùng một số vật nhỏ linh tinh không gây chú ý.
Hai quyển sách thuốc trong số đó là quan trọng nhất, còn sổ sách thì cho dù người ta có nhìn cũng không hiểu, chỉ là không nên để lại ở Thẩm gia thôi.
Nhưng phản ứng của Sở Ly lớn như vậy, đến bây giờ vẫn còn ngơ ngác ngồi đàng kia?
“Huynh làm sao vậy?”
Nàng vẫn ngồm xổm ở đó, chỉ có chút thắc mắc nhìn Sở Ly, còn có chút quan tâm nữa.
Sở Ly đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt sáng sủa hơn vài phần, sau đó theo bản năng cầm lên miếng ngọc bội màu tím đang nằm lẳng lặng trong hộp, quay đầu hỏi Sở Nguyệt: “Ngọc bội này ở đâu ra vậy?”
Hắn hỏi mang theo chút vội vàng và kích động, cho dù trước lúc mở miệng hỏi hắn đã cố gắng đè nén tâm tình nhưng vẫn không thể hoàn toàn che giấu.
Bộ dạng của Hữu tướng đại nhân lúc này quả thật không thể tưởng tượng nổi, so với buổi tối hôm đó ở Phù Hương viện tận mắt nhìn thấy cái bớt đỏ của Sở Nguyệt, xác nhận được đây là muội muội mình đã tìm kiếm bao nhiêu năm… thần thái vồn vã đó cũng không khác lắm.
Cho nên Sở Nguyệt cũng rất kinh ngạc, nhìn vẻ mặt đầy khẩn trương của hắn cũng như đáy mắt khuấy động tầng tầng rung động cũng khiến nàng vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm ngọc bội tím đang giơ ra trước mặt.
Ánh sáng tím của miếng ngọc bội tỏa long lanh gần như trong suốt, mặt ngoài ôn nhuận, bên trong lại loe lóe chút kim quang, giống như bầu trời mộng ảo chi chít sao. Hình tròn đó tầm nửa bàn tay, mặt trên khắc một con chim đang giương cánh bay lượn.
Ừm, dù sao nàng cũng không phân biệt đây là giống chim gì, vừa giông chim ưng lại vừa giống đại bàng.
Đây không phải là…
“Đây là vật theo bên người muội từ nhỏ, nghe nói hình như là tín vật đính hôn mà năm đó An quý phi cho ta.”
Lúc trước mới trở lại kinh thành, Thẩm Nghiên Huyên ba phen mấy bận tìm cách lấy cho bằng được.
Ngón tay của Sở Ly bóp chặt ngọc bội, cơ hồ muốn bóp nát miếng ngọc bội trân quý này, cơn sóng lòng miễn cưỡng mới nén xuống được lại một lần nữa mãnh liệt dâng trào.
Tín vật đính hôn ư? Làm sao có thể chứ?
Ngọc bội này hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, với khối ngọc bội trong tay mẫu thân giống nhau y đú, mà vậy sao lại trở thành tín vật đính hôn của muội muội được? Như thế nào lại rơi vào hoàng thất ở Đông Lâm, còn trong tay của An quý phi?
Tất cả suy nghĩ cuồn cuộn trong nháy mắt, Sở Ly nhanh chóng đè nén tâm trạng phập phồng, cổ tay nhanh chóng thu ngọc bội vào, sóng mắt lưu chuyển, trên mặt một lần nữa lại tươi cười tủm tỉm nói với Sở Nguyệt: “Tiểu Nguyệt Nhi à, ngọc bội này để ở chỗ ca ca vài ngày có được không?”
Sở Nguyệt không nói, tay sờ sờ cằm nhìn hắn, trên mặt sáng ngời chia ra hai mảng, bên trái là nghi hoặc, bên phải chính là hiếu kỳ.
“Đây là tín vật đính hôn của muội, có thể nào lại giao cho người khác bảo quản?”
“Ta là ca ca của muội mà, những vật quan trọng như vậy vẫn nên để ca ca thay muội bảo quản tốt hơn.”
“Có phải không vậy? Ha Ha…”
Nàng bất âm bất dương cười một tiếng khiến cho da đầu của Sở Ly cũng tê dại theo, nhưng bàn tay nắm lấy ngọc bội vẫn không hề buông lỏng.
Hắn biết rõ không phải Tiểu Nguyệt Nhi thật sự không chịu mà chỉ là cảm thấy quá mức hiếu kỳ với chuyện này, hoặc nói đúng hơn là phản ứng của hắn khiến cho nàng tò mò. Cho nên, nếu như hắn nói không ra lý do thì e là nàng cũng không dễ dàng đáp ứng.
Làm sao bây giờ? Có nên nói ra tất cả hay không?
Sở Ly nắm chặt ngọc bội, thần sắc trở nên căng thẳng, tâm trạng đong đưa một hồi không biết rốt cục nên nói rõ ràng với muội muội lúc này hay để điều tra ngọn ngành rồi mới nói, điều quan trọng nhất là nếu như hắn nói rồi thì liệu từ đây muội muội có ghét bỏ hắn không? Có càng tăng thêm sự bất hòa không muốn thân cận với người là ca ca như hắn hay không?
Lòng hắn thấp thỏm đầy lo âu, vô thức khiến cho vẻ mặt căng thẳng, nhìn hắn giờ phút này cực kỳ nghiêm túc.
Ngay tại lúc hắn cân nhắc, giãy giụa, trào khởi, thần thái Sở Nguyệt hơi chuyển biến, tùy ý nói một câu: “Vậy thì huynh giữ giúp ta vậy.”
Nói xong liền cúi đầu thu xếp sính lễ, tựa hồ sự tò mò và nghi hoặc vừa nãy chỉ là trêu ghẹo hắn mà thôi.
Sở Ly bị thần thái chuyển biến của nàng làm cho phản ứng không kịp, hơi ngẩn ra một lát mới chậm rãi thở phào, tỉ mỉ cất kỹ ngọc bội, tâm trạng không còn bình lặng và tốt đẹp nữa, lại có chút đứng ngồi không yên nên chỉ qua loa nói thêm mấy câu liền rời đi.
Sở Nguyệt trong lúc cấp bách ngẩng đầu, mắt đã không thấy bóng dáng của Hữu tướng đãi nhân nữa, sau đó nàng yên lặng tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Đợi nàng thu thập an bày thỏa đáng đã là canh ba nửa đêm, các nha hoàn chỉ biết đứng một bên lại không biết giúp được gì, cũng không dám lui xuống nghỉ ngơi, ngáp một cái cũng không dám lúc này cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Đây là những nha hoàn do Sở Ly an bài đến hầu hạ Đại tiểu thư, mỗi một người trước đó đều được dặn phải chu tất hầu hạ Đại tiểu thư, nhưng hôm nay sau khi nghênh đón Đại tiểu thư xong lại cảm thấy bản thân mình không làm được gì, ngoại trừ ngơ ngác đứng một bên thì cái gì cũng không làm được.
Hay nói đúng hơn là cũng không biết bản thân có thể làm gì.
Vì vậy, nguyên một đám chỉ thấp thỏm luống cuống đứng đó, cho dù Đại tiểu thư cho phép các nàng lui xuống nghỉ ngơi, nhưng chủ tử còn chưa ngủ thì các nàng sao dám rời đi? Những việc sắp xếp sửa sang này vốn nên do các nàng làm lại không được phép đụng vào, chỉ có thể đứng cạnh mà nhìn, vừa đứng một cái đã đứng suốt một đêm thành ra ai nấy cũng mệt mỏi rồi.
Sở Nguyệt đứng lên duỗi lưng một cái, đón tách trà do Hoa Hoa bưng đến hớp một ngụm, nói với những nha hoàn còn đứng ở đó: “Xong rồi, các ngươi nghỉ ngơi đi. Ta vốn không có nhiều quy củ, các ngươi cũng không cần quá câu nệ, giữ tốt bổn phận của chính mình là được rồi.”
Nói xong một ngón tay chỉ qua Hoa Hoa, nói: “Đây là Hoa Hoa, về sau các ngươi có việc gì cứ đi tìm nàng là được, ngày thường cũng cần nghe theo mọi sắp xếp phân phó của nàng, nhớ kỹ chưa?”
Được an bài hầu hạ nàng tổng cộng có tám nha hoàn, lúc này cũng tỉnh táo lại, hai mặt nhìn nhau cung kính lĩnh mệnh: “Nô tỳ đã nhớ kỹ.”
“Ừm, lui xuống đi.” Đã sớm cho các nàng lui, lại một bộ dạng không dám làm không dám nói, chẳng lẽ bộ dạng của nàng khủng bố lắm sao?
Lúc này các nàng mới ngoan ngoãn lui ra, có điều rất nhanh lại tiến vào, tay mang theo đồ dùng rửa mặt và vài đĩa điểm tâm tinh xảo.
"..."
Nàng liếc mắt nhìn nha hoàn hầu cận bấy lâu nay của mình nhưng thực tế không mấy biết tự giác Hoa Hoa, lại nhớ đến những nha hoàn lúc còn ở Thẩm gia, kiềm không được mỉm cười một lúc.
Quả nhiên, máu mủ ruột thịt bao giờ cũng khác!
Ngày kế, nàng trực tiêp ngủ thẳng cẳng đến tận trưa, Sở Ly cũng lâm triều trở về đang ở đây nhìn nàng, nàng mới tâm bất cam, tình bất nguyện bò dậy.
“Mới sáng tinh mơ, huynh tới đây làm gì?”
Nàng còn đang ngái ngủ, Hữu tướng đại nhân nghe vậy liền quay đầu nhìn vầng mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, tay sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ canh giờ ngủ của Tiểu Nguyệt Nhi và hắn không giống nhau?
Lại không quản vấn đề này nữa, Hữu tướng đại nhân khuất tôn giáng quý đích thân đưa tay lấy một bộ xiêm y đặt bên cạnh, dục muốn chính mình hầu hạ Sở Nguyệt rời giường. Đôi mắt trông mong đầy mong đợi khiến cho Sở đại tiểu thư nổi da gà khắp người, ai dám thật sự cho hắn hầu hạ chứ?
Thoáng cái đến cả con sâu ngủ cũng tiêu tán không biết tận đâu, nàng vươn tay đoạt lấy y phục trong tay hắn, thần sắc vô cùng bất thiện trừng mắt với hắn.
“Hữu tướng đại nhân liệu có hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không?”
“Huynh là ca ca của muội mà.” Cái gì mà Hữu tướng đại nhân chứ, Tiểu Nguyệt Nhi thật sự chán ghét hắn đến vậy sao, thật tổn thương người ta đấy.
Sở Nguyệt nào còn hứng thú để ý tới tâm tình của hắn? Nghe vậy liền liếc mắt, cả giận nói: “Nam nữ từ bảy tuổi đã không thể ngồi cùng với nhau rồi!”
Tuy nói nàng không phải kiểu người theo khuôn phép cũ, sự thân cận giữa nam và nữ đối với nàng thoáng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nàng gánh nổi sự thân mật của Sở Ly!
Sở Ly khẽ thở dài một hơn, một bộ dạng vô cùng thất vọng và cô đơn.
Muội muội sao lại lớn nhanh như vậy chứ? Ngay cả cơ hội để thân cận với nàng một chút cũng không có!
Nhưng nhìn bộ dáng phẫn hận lại có chút chịu không nổi, hắn cũng ngoan ngoãn rụt tay về, xoay người liền ngồi xuống ghế, trong chớp mắt lại cười tủm tỉm, vô cùng dịu dàng nói: “Hôm qua nhiều chuyện xảy ra đột xuất quá, muội tới đây lại quá vội vàng, vẫn chưa kịp dẫn muội thăm thú phủ đệ một lần, hay bây giờ để ca ca dắt muội đi tham quan mọi nơi một chút, làm quen một chút để phòng sau này bị lạc đường cũng không tốt.”
Đi dạo trong phủ Hữu tướng?
Chậc, nghe nói không ít đại thần đều muốn nhìn trộm Tướng phủ của Sở Ly cũng không được, liệu nàng có nên cảm thấy vinh hạnh lắm không?
Sắc mặt nàng ngưng lại, kỳ thực cũng không thật sự tức giận, lại thấy hắn cũng không miễn cưỡng nàng mà chuyển đề tài khác, nên cũng không muốn tiếp tục so đo, hay nói đúng hơn là nàng lười phải so đo với hắn.
Còn về sau cũng phải sinh hoạt trong phủ Hữu tướng này, nàng vốn cũng định cho nha hoàn dẫn mình đi dạo một vòng để làm quen xung quanh, hiện tại chủ nhân Sở Ly lại chủ động muốn dẫn đường, đương nhiên nàng cũng vui vẻ đón nhận.
Có điều, nàng còn đang định gật đầu thì thấy Hoa Hoa đứng ngoài cửa nói: “Chủ tử, vừa rồi có người gác cổng đến báo, nói là Thất điện hạ mang xe ngựa tới, còn đang ở ngoài phủ đợi chủ tử đó.”
Lời vừa nói được một nửa, Sở Ly đã xù lông, cả giận hướng ra cửa nói: “Không thấy hay sao? Tiểu tử này sao cứ giống âm hồn bất tán vận? Đường đường là thân vương điện hạ mà cả ngày cứ chằm chằm nhắm vào Tiểu Nguyệt Nhi nhà ta, chẳng lẽ hắn không còn chuyện gì để làm hay sao?”
Sở Nguyệt nâng trán, sau đó tự nhiên mặc quần áo vào.
Hoa Hoa đứng bất động ngoài cửa, ngoài chủ tử ra bất kỳ ai nàng cũng không nghe! Mà lúc đối mặt với Hữu tướng đại nhân này, trong lòng nàng đích xác vẫn sợ hãi không thôi.
Sở Ly nheo mắt nhìn Hoa Hoa một các, ngược lại không như người khác bị tức giận vì bị mạo phạm, chỉ rất không cam lòng hừ khẽ một tiếng, lại nhìn sang Sở Nguyệt trong chớp mắt đã nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, lẩm bẩm nói: “Hôm nay muội hãy theo ca ca đi dạo một vòng làm quen với hoàn cảnh và thuộc hạ trong phủ đã, ca không cho muội gấp gáp như vậy ra ngoài gặp hắn!”
“Sao? Huynh có ý gì?”
Hôm qua không phải đã miễn miễn cưỡng cưỡng nói không phải đối rồi sao? Sao hiện tại còn nói ra những lời này chứ?
Dưới cái nhìn soi mói của muội muội, Sở Ly lại rì rầm một tiếng, âm dương quái khí nói: “Trước khi hắn thu phục được ông già nhà hắn, muội cũng không thể tùy tiện cùng hắn hẹn hò được, ai biết được trên đường có vô tình gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Ông già nhà hắn? Đó không phải là đang chỉ Thánh thượng sao?