Trong võ đường, một người đàn ông tuổi đã trung niên, mái tóc hoa tiêu dài tới ngang lưng, khuôn mặt đỏ bừng, gân trên trán nổi rõ một đường, ông ta ném ly trà còn nóng trên bàn xuống phía dưới, giọng nói gằn lên.
“ Vô dụng! “
Mà bên dưới võ đường, một thiếu niên võ phục màu trắng sạch sẽ, lại bị nước trà vấy bẩn lên một khoảng, đang cúi đầu, quỳ trước người đàn ông kia, đôi mắt sắc lạnh.
“ Cha, đừng trách ca ca “
Một tiểu cô nương từ sau tấm bình phong bước ra, một thân y phục màu trắng nhẹ nhàng thanh khiết, gương mặt xinh đẹp ôn nhu như ngọc, chỉ có điều sắc mặt có chút tái nhợt yếu ớt được một nha hoàn đỡ ra.
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng này, cả hai người trong võ đường đồng loạt đưa mắt nhìn nàng, một thâm tình, một thương xót.
“ Nhu nhi, sao con lại ra đây “
Người đàn ông trung niên thấy con gái bước ra vội vàng đỡ lấy nàng, nét mặt hung dữ trở nên hiền hoà hơn rất nhiều.
Đứa con gái cưng mà hắn yêu thương, lại bị tiểu tử kia hại cho trúng độc. Đáng giận!
Tiểu cô nương kia nhẹ mỉm cười, tiến lên đỡ thiếu niên kia đứng dậy.
“ ca ca đứng dậy đi “
Nàng nói xong lại ngẩng đầu nhìn cha mình,
“ cha, mũi tên độc đó là do con tình nguyện đỡ thay ca ca, huynh ấy cũng đã liều mình lên tận Đào Hoa Sơn tìm thuốc giải rồi mà “
Đào Hoa Sơn, Đào Hoa Sơn. Chính là cái nơi mà hắn ghét nhất, hắn từng thề không bao giờ đặt chân đến đó nữa. Cho nên hắn mới sai đồ đệ của mình tới đó, cũng là để hắn chuộc tội.
Vậy mà đồ đệ bất tài, lại trở về người không. Bây giờ con gái hắn phải làm sao, độc này nếu không giải trong vòng ngày, con gái hắn sẽ… hắn không dám nghĩ nữa.
Vị thiếu niên kia chỉ lẳng lặng cúi đầu, đều là tại hắn, tại hắn ngang ngược muốn đối đầu với bọn thích khách kia, hại Nhu nhi vì hắn mà lấy thân mình ra đỡ thay cho hắn một nhát. Nếu không, thì người hôm nay tìm đường xuống quỷ môn qua chính là hắn.
Mà Đào Hoa Sơn kia, nha đầu huyết y đó không để hắn mang đan dược đi, hắn đành ra tay với nàng, trong lúc hai người tranh chấp bất ngờ xảy ra hoả hoạn, lại đúng lúc Bạch lão trở về, hắn chỉ có thể bỏ chạy. Chỉ là trong lòng quyết tâm lấy giải dược về, hắn đành trốn trên Đào Hoa Sơn một ngày, cuối cùng vì phòng dược đã bị thiêu rụi hắn đành trở về. Chỉ là trong lúc nha đầu kia tỉnh dậy liền rơi xuống vực, hắn không biết tại sao mình lại đi cứu nàng. Nhưng cũng chỉ vì nha đầu ấy mà hắn không đem giải dược về được, khiến cho Nhu nhi của hắn bây giờ phải làm sao? Hắn thật sự không muốn mất đi muội ấy.
Con ngươi vốn sắc lạnh nay càng trở nên trầm xuống.
“ Đường chủ, bên ngoài có một tên nhóc cầu kiến. Nói là hắn có giải dược Sát Ngọc đan “
Một gia đinh hớt hải chạy từ ngoài cổng vào bẩm báo, Sát ngọc đan có thể cứu được thiếu chủ, hắn không dám chậm trễ.
“ Mau, mau cho hắn vào “
Đường chủ kia ánh mắt loé lên tia mừng rỡ, chỉ cần cứu được con gái bảo bối, giá nào hắn cũng chịu.
“ Ngươi! Sau này không cần ở đây nữa “
Thương tổn con gái lão, lão hận!
Thiếu niên chỉ lẳng lặng đứng đó, giấu đi ý cười lạnh trong mắt. Bằng ông ta căn bản không xứng làm sư phụ của hắn.
………
Lâm Tiểu Thất chính là Mạn Châu Sa lúc này còn nằm dài trên giường mang bộ dáng rõ ràng là lười nhác. Thấy thế khoé miệng Bạch lão giật giật, con nhóc thối này, từ sau vụ hoả hoạn kia liền thay đổi hoàn toàn, có thể con người nàng trước đây và con người hiện tại trái ngược nhau đến đáng sợ.
Nếu nói Mạn Châu Sa trước đây lạnh lùng, ít nói, ánh mắt luôn toả ra khí lạnh khiến người ta khó mà thăm dò được, còn Mạn Châu Sa bây giờ thì sao, nói nhiều đến mức Bạch lão muốn nhét cục bông vào tai cả ngày. Nàng lại còn bày ra bộ dáng lười biếng suốt ngày, lúc nào cũng lấy cớ này kia để trốn việc tập luyện. Chỉ có khi ăn cơm là không bữa nào vắng mặt nàng.
“ Không học, bà đây không học nữa “
Lâm Tiểu Thất nằm sấp trên giường, lấy chăn bao quanh người. Có trời mới biết nàng chỉ thèm ngủ thôi, không muốn làm cái gì hết. Lúc trước nàng làm bác sĩ, bận tối mắt, thậm chí đến thời gian ngủ còn không có, có ngày chỉ ngủ được hai tiếng.
Bây giờ thì hay rồi, nàng đến cổ đại này hai tháng nay, vẫn không tìm nổi cách trở về, lại sợ hãi thân xác mình ở hiện đại có khi sớm bị người ta đem đi hoả thiêu cũng nên. Nếu vậy, lúc trở về nàng sẽ lang thang ở đâu.
Nhà nàng có tổng cộng bảy người con, hai lão ông lão bà ở nhà nàng cũng mắn quá đi, bây giờ chắc thiếu đi đứa út ít này chắc cũng không thiệt hại lắm đâu nhỉ? Huhu.
“ Con lập tức bò xuống giường cho ta “
Bạch lão tức giận, tay mạnh mẽ giật chăn của đồ đệ xuống. Lão mặc kệ đồ đệ thay đổi như thế nào, không thể bỏ đi chuyện đại sự được.
“ Cho con ngủ đi mà, hình như đầu con hơi choáng, có lẽ do lạnh quá sư phụ ạ”
Nàng nói dối mà sắc mặt vẫn tỉnh bơ như thể đang nói ra một sự thật hiển nhiên.
“ Mấy tháng nay con mệt như vậy chắc có lẽ bị bệnh rồi, thật may sư phụ còn ít dược. Có cần mỗi ngày ta cho con uống không “
Bạch lão hừ nhẹ, còn dám qua mặt lão sao. Ta là sư phụ của người, ta còn không dám chỉnh chết ngươi sao!
Ặc, thần kinh chắc! Nàng sợ nhất là uống thuốc. Bình thường nàng bị ốm cũng còn cố chấp trốn tránh mấy viên thuốc. Bây giờ đang yên đang lành bảo nàng mỗi ngày đều uống thuốc, nàng thà chết còn hạnh phúc hơn.
Lâm Tiểu Thất sợ tới mức nhảy dựng lên, khả năng Bạch lão ép nàng uống thuốc là hoàn toàn có thể.
“ Sư phụ, đồ nhi bỗng cảm thấy thân thể như này thích hợp ra ngoài tập luyện nhân tiện hít khí trời sẽ khoẻ hơn a, còn nữa, dược kia chúng ta nên tiếp kiệm một chút, để dành bán lấy tiền mua y phục. Người xem, người xem, con có mỗi mấy bộ y phục, thật sự không đủ dùng. Còn…”
Lâm Tiểu Thất đang thao thao bất tuyệt, chợt ánh mắt dừng trên người Bạch lão, lời đã tuôn lên đến tận cổ suýt nữa thì phun ra rồi.
“ Ngươi, ngươi,… “
Bạch lão giận run người, ngón tay run run chỉ đồ đệ, nàng dám chê lão bẩn “ Được, chúng ta tiết kiệm dược “
Nghe được lời này, tia giảo hoạt trong mắt ai kia nháy lên, xin nhớ ẩn sau thân thể tiểu cô nương này là một linh hồn đã hai mươi lăm tuổi, nên là chút mánh khoé này chẳng lẽ nàng còn không làm được sao? nhưng vẫn làm ra bộ dáng một tiểu hài tử tinh nghịch.
Đúng rồi, tiết kiệm dược đi, nàng sẽ không phải nhọc công đi đeo gùi hái thảo dược nữa. Với lại, nàng sống ở hiện đại, lại là bác sĩ, một ngày không thay y phục nàng có cảm giác như lũ vi khuẩn có thể khênh nàng lên ném qua cửa sổ.
Một thoáng kia, Bạch lão có cảm giác mình đang bị dắt mũi.
Một lúc sau, cô nàng nào đó ngồi dưới gốc cây đào, y phục đỏ trải trên tuyết, bất lực nhìn đống vật thể trước mặt.
“ Sư phụ, hay là …” đi ăn cơm trước.
Nàng chưa nói hết câu đã bị Bạch lão trừng mắt.
“ Hôm nay không tập luyện xong thì con đừng hòng ăn cơm “
Lâm Tiểu Thất khóc thầm, nàng phát hiện càng ngày mình càng có nhiều điểm yếu để người ta uy hiếp.
Gạt nước mắt không hề tồn tại, nàng đứng dậy, nhặt lấy ám khí màu bạc lên, đưa lên cao tạo dáng hệt như một người ném bóng chày.
“ Không phải chỉ là phi tiêu thôi sao. Con phi là được chứ gì “
Nàng dùng hết sức, nhắm hướng thân cây phi ám khí lên.
Chỉ thấy vài giây sau, Bạch lão ở phía trước run giọng, ngã ngồi trên mặt đất, búi tóc trên đỉnh đầu có phần lộn xộn.
“ Ngươi…ngươi… nha đầu thối “
Lâm Tiểu Thất ôm miệng, mắt trợn trắng nhìn Bạch Lão. Kia, cái kia phi tiêu của nàng, rõ ràng là ngắm rất chuẩn, chỉ không biết tại sao nó lại mắc trên đầu sư phụ chứ không phải là trúng vào thân cây.
“ Ách… sư phụ. Hình như vừa rồi có gió rất to, làm lệch hướng ám khí của con… cho nên là…”
Ngẫm nghĩ lại, chỉ cần ám khí kia lệch một chút nữa thôi là Bạch lão xuống gặp tổ tiên rồi. Có điều, nàng không ngờ mình lại có khả năng và sức mạnh như vậy.
Kết quả là Lâm Tiểu Thất cả ngày hôm ấy chính thức bị bỏ đói.