Vú nuôi.
Bin bin…
Mạc Cao Kì ấn còi liên tục, vẻ mặt của hắn hiện trông rất khó coi và đầy khẩn trương. Có vẻ như lâu rồi không có người ra vào tòa biệt thự ngoài hắn, nên thao tác của bảo vệ cũng chậm và ít chú ý hơn chăng? Bảo vệ thấy hắn thì vô cùng hớt hải cúi đầu
- “ cậu chủ, cậu chủ về nhà”
Vừa nghe tiếng xe, quản gia đã chạy thật nhanh ra ngoài, người hầu đằng sau cứ nối duôi nhau xếp hàng, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng, kính cẩn mà cúi chào hô vang.
- “ Cậu chủ”
- “Mạc Cao Kì cuối cùng con cũng đã về rồi”
Ánh mắt quan gia mang đầy vẻ âu yếm như một người mẹ nhìn đứa con xa nhà cuối cũng cũng trở về, trông hắn tiều tụy hơn rất nhiều, khác các người hầu, họ không biết chuyện gì đã đến với Hạ Vy, nhưng bà thì biết, những ngày hắn đi, bà cũng chỉ lấy lý do họ đi chơi để che mắt mọi thắc mắc của mọi người.
- “ Quản gia, người đâu?”
- “ ý con là người phụ nữ tìm con sao”
- “đúng vậy”
- “Bà ấy vừa…”
- “ Mạc thiếu gia”
Chưa nói hết câu, một giọng nhỏ nhẹ, êm dịu cất lên, hắn liền quay lại đằng sau, đập vào mắt là hình ảnh người phụ nữ đã cao tuổi, vóc dáng nhỏ bé nhưng trông bà vẫn còn tràn đầy sức sống lắm.
- “ Bà, Mạc Cao Kì chính là bà ấy đấy con”
Quản gia chính là người lên tiếng đầu tiên.
- “ Con chào bà”- hắn dù chưa bớt ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng lễ phép trong cách đối nhân xử thế.
- “Ohh, không cần đâu, liệu ta có thể nói chuyện với con không?”
Trong phòng khách của biệt thự nhà Mạc cực kì im lặng, chỉ có tiếng rót trà, người hầu dần lui xuống. Mạc Cao Kì thừa nhận chưa bao giờ hắn lại căng thẳng như thế này. Khi hắn chuẩn bị rời đi nhưng hình ảnh một người phụ nữ đang nói chuyện với quản gia được thu lại qua camera truyền tải hình ảnh vào máy điện thoại Lucy, hắn sẽ không nhanh chóng quay về cho đến khi Lucy nói đó là vú nuôi của Hạ Vy. Đối diên với khuôn mặt hiền hậu, ân cần thì hắn càng căng thẳng không biết nói gì đầu tiên.
- “Ta là Mộ Tuyết Hoa, đại diện cho trại mồ côi Tuyết Chi, xin chân thành cảm ơn thiếu gia sâu sắc khi đã đóng góp số tiền vô cùng lớn cho trại mồ côi chúng tôi, hơn nữa còn giúp chúng tôi thoát khỏi tên Cổ Lão xấu xa luôn nhăm nhe Xâm chiếm. lòng biết ơn này khó có thể bày tỏ hết lời
- “ Người không cần như vậy đâu ạ”- Mạc Cao Kì nhanh chóng tiếp lời khi thấy vú nuôi cúi đầu.
Bà điềm tĩnh cầm tách trà lên nhâm nhi, trên khuôn mặt bà vẫn luôn thường trực nụ cười tươi, liệu nó có vị tha cho tội lỗi của hắn, hắn đã làm đứt một sợi dây như kết nối tình mẫu hậu khi mà nụ cười của bà cho dến hành động thật giống một ai kia.
- “ Mạo phép ta có thể hỏi ngươi là vì sao không? vì chỗ chúng tôi đất đai vốn màu mỡ và nhiều khoáng sản, có lợi ích rất lớn cho việc trong việc xây dựng kinh tế, nhưng tôi lại thấy người không như vậy, không hề lấy đi mà còn bồi đắp thêm, như việc trông thêm rất nhiều cây, và chú trọng nhất là cây rẻ quạt. Một cô bé ở trại chúng tôi sẽ rất biết ơn anh nếu cô bé ấy biết điều đó, nó thật sự rất thích cây rẻ quạt”
- “Cô bé ấy..” – Mạc Cao Kì lẩm bẩm, hắn khẽ nheo mắt lại, tại sao hắn lại không nhận ra cố bé ấy là ai cơ chứ, chính vì đối mặt với Tuyết Hoa hắn không chỉ nhìn thấy, mà hắn còn nhìn thấy Hạ Vy vì vậy đó là vì sao hắn luôn trốn tránh buổi gặp mặt, nhưng không ngờ bà ấy lại tìm đến hắn.
- “Mạc Cao Kì tôi chỉ đơn giản là muốn làm việc tốt thôi”
- “ Dù nói vậy nhưng có vẻ là ta đã tìm ra lí do rồi”
Mạc Cao Kì khẽ nheo mắt nhìn vú nuôi đang từ tốn đặt tách trà xuống hơn nữa còn lịch sự đưa tay ra phía hắn.
- “Liệu ta có thể xem chiếc vòng của thiếu gia”
- “ người nói sao?”
- “ Ta có thể mượn chiếc vòng mà ngài đang đeo được không?”
Mạc Cao Kì không khỏi giấu sự bất ngờ trong mắt. Hắn thật bất cẩn mà đã dặn bản thân cất vòng đi. Vậy mà lại vội vàng quá để quên mất việc…
Nếu bà ấy biết hắn giữ chiếc vòng này, chuyện của Hạ Vy hắn nên nói như thế nào?
- “ Được “
Nói rồi hắn gỡ chiếc vòng thạch tím lấp ló qua lớp vải áo sơ mi
Vú nuôi mỉm cười, bà thận trọng nhận lấy chiếc vòng, âu yếm nhìn nó như một món đồ vô cùng quý giá.
- “Bích Tuyền”
Bà xoa mặt vòng chan chứa đẩy vẻ nâng niu trong mỗi hành động.
- “ Nó là Bích Tuyền sao “
- “ A, đó chỉ là cái tên mà chúng tôi đặt cho nó thôi, loại đá vòng này thực rất đặc biệt, chúng tôi chưa từng tìm ra một viên đá nào tương tự như vậy, bên trong chiếc đá..”
- “ là một bông hoa lưu ly”- Mạc Cao Kì trầm tư nhìn chiếc vòng rồi tiếp lời. Trái lại là đôi mắt mang chút ngạc nhiên của Tuyết Hoa.
- “ Ngài đã trông thấy nó sao?”
- “ Đúng vậy”
- “ Hoa lưu ly là loại hoa rất đơn thuần và tinh khiết, bản chấy của nó là sức sống mãnh liệt. Mặt khác nó còn có ý nghĩa là "Dont forget me", với tình cảm cha mẹ thì sẽ là sự ghi nhớ công ơn, với tình cảm bạn đời là đừng quên tình yêu giao cảm của hai người... hai mươi hai năm trước, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh sáng của nó, phía Đông nơi cánh rừng trú ngụ các ngôi làng của Bạch Sa, dưới con thác được gọi là thác đom đóm thắp sáng nơi đó. Khi chúng tôi đi tìm thuốc chữa trị bệnh cho trẻ mồ côi. Một ánh sáng tuyệt diệu lóe trong bóng đêm hiu quạnh, nó thực sự rất đẹp và huyền ảo. Thật bất ngờ, chúng tôi đã tìm thấy một đứa bé trong chiếc nôi thả trôi sông, cô bé xinh đẹp như thiên thần vậy, chúng tôi đã gọi cô là đứa con của rừng. Giữa bóng đêm tối, chiếc nôi cô bé trôi đến đâu, những đàn đom đóm lần lượt bay đến đó, da cô bé trắng nõn sáng như ánh trăng, đôi má hồng còn vấn vương những giọt nước mắt, trên cổ cô bé đã đeo chiếc vòng này, có lẽ chính ánh sáng ấy khiến bản thân cô bé an tâm hơn và nó đã thu hút đàn đom đóm như một kí hiệu để người đi đường dễ dàng phát hiện ra. Chúng tôi nhớ mãi khoảnh khắc đầu tiên khi đón lấy cô bé, tất cả mọi người đều bị cuốn sâu vào đội đồng tử tím vô cùng đặc biệt, đôi đồng tử tím sáng lấp lánh như những viên pha lê…”- Vú nuôi chợt dừng lại, ánh mắt đã phủ một lớp sương, có vẻ như từng kí ức đang ùa về trong bà, nhìn khuôn mặt chăm chú nghe của Mạc Cao Kì, bà nghẹn ngào rồi tiếp lời –“ Và cô bé ấy tên là Nguyệt Hạ Vy”
Đến đây, bà liền hôn lên mặt vòng, chứng kiến cảnh như tình mẫu tử khiến hắn cắn rứt lương tâm vô cùng.
- “ A, xin lỗi, bà già này nhiều lời”
- “ không đâu”- Cao Kì nhận lấy chiếc vòng từ tay Tuyết Hoa, hắn liền lên tiếng hỏi.
- “Tại sao người không hỏi con lại có chiếc vòng này”
- “ Ta tin quyết định của Hạ Vy, nếu đã trao chiếc vòng này ta hiểu con quan trọng đến nhường nào đối với nó. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với hai đứa, Mạc Cao Kì con đã rất bối rối khi gặp ta, đến nỗi còn từ chối rất nhiều cuộc hẹn của ta, ta là biết con có điều khó nói, nên đã quyết định đến đây gặp con, thật may mắn là ta cuối cùng cũng đã gặp được con Mạc Cao Kì, nếu có gì khúc mắc con muốn chia sẻ ta sẵn sàng lắng nghe” – Vú nuôi mỉm cười tựa như đang có các ánh hào quang bà vậy, hơi ấm của người mẹ. Mạc Cao Kì mở to mắt, cuối cùng cũng không giấu được rồi, hắn nắm chăt tay như chuẩn bị tinh thần cho những chuyện hắn sẽ nói.
Thở dài một tiếng rồi Cao Kì liền đứng dậy, ánh mắt Tuyết Hoa ngước lên.
- “ con, Mạc Cao Kì”
Hắn là đang quỳ trước bà, đầu gục xuống mãi tóc rũ rượu đầu vẻ thống khổ.
Tuyết Hoa hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh bà liến áp hai bàn tay ấm áp của mình vào má hắn, nâng mặt Cao Kì lên, bà âu yếm chỉnh lại tóc cho hắn, vuốt đôi mắt lim dim vì mệt mỏi.
- “Có vẻ dạo này cuộc sống không mỉm cười với con nhỉ?”
- “Con xin lỗi”- hắn gượng nói đầy vẻ nhọc, khẽ nghiêng đầu, lần nữa áp mặt vào tay bà trọn lấy tình yêu thương thấu hiểu như một người mẹ.
- “Hãy nói ta nghe”
- “con là con có lỗi với Hạ Vy, chuyện là …”
Mạc Cao Kì chậm rãi kể mọi chuyện cho vú nuôi nghe từ đầu đến cuối, từ lúc gặp cô cho đến lúc họ bắt đầu yêu nhau và lỗi lầm to lớn của chính bản thân hắn sao.
- “ Con…”
- “được rồi đừng nói nữa”
Phản ứng của Bà hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, bà không hề tức giận hay trách móc hắn, ngược lại vẫn là nụ cười tươi luôn thường trực trên môi ấy, bà làm kí hiệu im lặng rồi lắc đầu, như ám chỉ hắn nên ngừng trách bản thân, bà nhẹ đỡ hắn ngồi lên cạnh mình.
- “ Mạc Cao Kì, ta rất vui vì con đã không giấu ta chuyện gì, con yêu Hạ Vy, Hạ Vy yêu con, tin ta đi con bé, sẽ không trách con đâu, ai cũng có lỗi lầm cả”
- “ người không giận?”
- “ giấn, ý con là sao?”
- “ chẳng phải con đã giết chết cô ấy, hơn nữa còn ích kỉ ngăn cản gia đình người đoàn tụ sao?”
- “ Ôi không đâu, Hạ Vy vốn rất ương bướng, đó không phải là con giam giữ nó mà chính nó là muốn ở đến con, hơn nữa Hạ Vy đã lớn, ta không thể cứ mãi theo con bé được, những đứa trẻ kia cũng nên tự lập khi không có chị lớn ở bên”
- “ nhưng cô ấy đã…?
- “ nhìn này”
Nói rồi một lần nữa Tuyết Hoa nâng chiếc vòng lên rồi tiếp lời
- “ ta đã nói với con đây là chiếc đã rất đặc biệt, năm nuôi nấng Hạ Vy, ta đã phát hiện ra điều rất lạ. chúng ta đều gọi chiếc vòng này là vòng cảm giác”
- “ đặc biệt”
- “ con nói là con đã nhìn thấy nó phát sáng”
- “Đúng vậy. gần nhất là ngày hôm qua, và rất nhiều ngày trước đó”
- “ngày hôm quan sao?”- vú nuôi nhấn mạnh, sau khi nghe Mạc Cao Kì nói, bà liề cười tươi, cốc nhẹ đầu hắn một cái thay lời trách móng.
- “ viên đã này nguyên lý hoạt đông rất kì lạ, nhưng quan sát dần sẽ thấy nó có chu kì, phát sáng bất thường là thế nhưng điều đặc biệt mà ta muốn nói ở đây là chỉ phát sáng khi gần người chủ của nó”
- “ chỉ phát sáng khi ờ gần người chủ của nó”
Mạc Cao Kì mở to mắt, hắn bật dậy, mặt đầy về bàng hoàng tim hắn đập nhanh quá, rõ ràng là trực giác đã mách bảo hắn rất nhiều lần.
Lần này hắn không sai? Tuyệt đối không sai?
Kể cả sự nảy sinh tình cảm đối với cô gái kai cũng không có gì là tự nhiên cả, hắn luôn muốn nắm chặt cô gái ấy trong tay, không muốn buông rời, từng hình ảnh đêm quan hiện về, giọt nước mắt của cô, bàn tay nhỏ nhắn ấy… hắn chỉ như vậy trừ khi cô gái ấy là..
- “ con còn không mau đi tìm Nguyệt Hạ Vy đi, hai đứa trẻ ngốc lần này tìm thấy nhau thì đừng có buông, không thì lúc ấy ta sẽ đấu tranh với con để dành lại Hạ Vy đấy.”
Lịch truyện: có lẽ mình sẽ cố gắng ngày chap hoặc ngày chap tùy hôm thời gian mình rảnh nha. Giờ thì tùy hứng nha????????
Đón xem chap tiếp nè.
- Vote truyện
- Follow mình nhé