Hạ Vy im lặng đến bất ngờ mặc cho hai mày của Mạc Cao Kì đang nhíu lại, một phía tay hắn bỗng chốc bị ai đó ôm lấy.
- " Cao Kì " - Tô Diệp Ân hay nói cách khác là người con gái tuyệt mĩ mà khiêu vũ với hắn. Trong mắt Hạ Vy, Diệp Ân là vậy. Cô ấy thậy giống viên pha lê kim cương mỏng manh mà dễ vỡ, xinh đẹp đến động lòng người. Cô ấy ngước lên nhìn hắn, một ánh mắt với cái cảm xúc hiện rõ rệt. Hạ Vy biết đó là cảm xúc gì? Thật giống cô mỗi lần khi nhìn hắn. Cô bặm môi, bàn tay đã buông vạt váy ra, cô không nhìn hắn. Nhưng cô chờ hắn, cô ích kỉ đấy, cô muốn hắn gạt bàn tay cô gái kia ra và chủ động bước đến nắm bàn tay cô. Nhưng không hắn không làm vậy ngược lại hắn chỉ nhìn Diệp Ân. Đau, đau chứ, người con gái nào chả xót khi thấy người con trai mình yêu nắm tay người con gái khác trước mặt mình.
Thay vào đó người nắm tay cô bây giờ không phải là hắn mà là Lục Phong Thần. Anh im lặng không có nghĩa là anh không có điều gì muốn nói.
- " Nội, nếu nội muốn toàn tâm toàn ý, chi bằng hãy biến cô ấy thành cháu dâu của nội "
- " Cái gì? " - Cả hội trường như ồ lên. Đây chẳng khác gì lời tuyên bố về đôi uyên ương tương lai cả.
- " Tôi không đồng ý " - Rồi một giọng nói dõng dạc vang lên, uy nghiêm vô cùng. Người đàn ngồi trên kia bỗng bước xuống, ánh mắt liếc nhìn Hạ Vy.
- " Mẹ "- Phong Thần lên tiếng.
- " Con im đi "
Mẹ... không lẽ là Lục phu nhân.
- " Một đứa con gái không rõ lai lịch không có quyền được bước vào Lục gia, hơn ai hết càng không có quyền bước vào với danh nghĩ con dâu hay cháu dâu. Bảo vệ đâu, đưa cô ta ra ngoài "
- " Con dâu, con quên mất là ta đang đứng ở đây "
- " Con sẽ dùng toàn bộ quyền của Lục phu nhân, yêu cầu cô gái này đi ra khỏi bữa tiệc. Mẹ như vậy có được không?" - Lục phu nhân nhếch cười, bà chỉ thẳng mặt Hạ Vy nói. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nay càng thêm dầu vào lửa. Nay đơn giản chỉ là bữa tiệc nhà họ Lục sao lại thành sự tranh chấp thành viên của gia đình.
- " Nếu con dùng toàn bộ quyền với danh nghĩa và người thừa kế Lục gia, cho phép cô ấy ở lại và ở Lục biệt thự, mẹ liệu có ý kiến "
- " Con..." - Lục phu nhân trừng mắt, lần đầu tiên đứa con trai quý hơn vàng của bà cự nhiên cãi lại bà trước mặt của bao nhiêu người. Bà ta nhíu mi tâm, một tay định gạt tay Hạ Vy ra khỏi tay đứa con trai của mình. Thì lúc này đây một lực chặn xuất hiện. Ai đó kéo mạnh cả người Hạ Vy ôm vào lòng.
- " Lục lão phu nhân, Lục Phu nhân và Lục thiếu gia, các người không phải tranh cãi nữa. Hạ Vy sẽ không thuộc về họ nào hết bởi cô ấy chỉ thuộc về họ Mạc, sống làm người họ Mạc, chết làm ma nhà Mạc. Các người đã hiểu chưa?" - vâng người vừa hùng hồn tuyên bố chỉ có thể là Mạc Cao Kì, kẻ lẫy lừng trên thương trường, kẻ dám cự tuyệt họ cha mang họ mẹ. Hạ Vy nhìn hắn, cô chưa bao giờ thấy hắn to lớn như thế nào cả. Bóng hắn bao trùm lấy cô như một sự bảo vệ sẵn có.
- " Mạc Cao Kì "
- " Còn nữa, Tô Diệp Ân thì cũng chỉ mãi là Tô Diệp Ân, cô ấy sẽ không bước vào Mạc gia, đơn thuần đối với tôi cô ấy chỉ xứng danh em gái, không hơn không kém " - Hắn vừa nói, vừa nhìn ánh mắt giận dữ của nội. Chưa bao giờ mọi người được phen bất ngờ như này. Vừa tuyên bố đính hôn lại cự tuyệt thẳng thừng hủy hôn. Mạc gia với cái tên Mạc Cao Kì nổi danh nay không nể mặt Lục gia và Tô gia chỉ vì đứa con gái kia.
- " Ngươi còn có nghĩ cho Lục gia và Tô gia không hả? " - Lục phu nhân quát lớn, chưa bao giờ bà không giữ được bình tĩnh như này. Bà nhìn đứa cháu Tô Diệp Ân của mình càng không giữ được bình tĩnh.
- " Tô Thuần Anh hay nói cách khác là Lục phu nhân, tôi nghĩ cho Lục gia và Tô gia thì xin hỏi liệu có ai nể mặt Mạc gia. Nội con rất tôn trọng người nhưng đính hôn hoàn toàn không có sự đồng ý của con và nếu nội cứ nhất quyết như vậy. Mạc gia và Lục gia từ nay cắt đứt quan hệ, không liên can với nhau "
- " Anh dám.."- Phong Thần quát lớn. Trái lại đó Lão phu nhân chỉ bình tình đưa tay chặn lấy anh. Bà bà thở dài rồi chỉ gật đầu nhẹ mọt cái như sự chấp thuận. Mạc Cao Kì cúi đầu, hắn vác cả người Hạ Vy lên thản nhiên rời khỏi bữa tiệc. Người người cũng biết ý mà rẽ sang hai bên.
- " Cao Kì, con không muốn đến Lục gia, nhưng hãy cho phép ta được gặp Hạ Vy "
Không một câu trả lời nào được vọng lại, cho đến khi cánh cửa khép lại. Cao Kì và Hạ Vy vẫn im lặng, không ai nói một câu và đi đến sảnh chuẩn bị bước xuống cầu thang, thì cô mới là người phá tan bầu không khí đó.
- " Thả em xuống thả em xuống Mạc Cao Kì "
- "...."
- " Thả em xuống "
- " Em muốn xuống để chạy vào với cái tên Lục đầu trâu mặt ngực kia à, tiền có tài có sắc có, tôi chưa đủ tiêu chuẩn " - Hắn bức bối kinh khủng khi cô cứ mè nheo bên tai.
Ngược lại với hắn, cô chỉ trợn tròn mắt rồi môi cười tươi. Hai tay thản nhiên vỗ hai má hắn.
- " Chội ôi, ghen mà đáng yêu chưa kìa, bây giờ em mới biết có người hoàn hảo như thế bên cạnh em đấy "
Đáng yêu quá mức, hại cô chỉ muốn trêu hắn thôi.
- " Em..." - Hắn chưa nói hết câu mà môi ai đã chặn môi hắn. Rất nhanh lại thả ra.
- " Bế em đi "
- " Em đòi xuống bây giờ lại đòi bế. Em mấy tuổi rồi "- Nói thế thôi chứ hắn cũng bế cô lên, ôm gọn vào trong lòng mình.
- " Hì hì " - Cô vòng tay qua cổ hắn, cười rồi thản nhiên thơm lên má hắn, mắt môi đủ mọi phía chỉ riêng một chỗ.
- " E hem " - Mạc Cao Kì giả vờ ho, cô cũng biết ý mà áp môi mình lên môi cô, hai tay chạm nhẹ vào má hắn, dùng kĩ năng học lỏm được từ hắn mà đưa lưỡi vào bên trong đùa nghịch. Hắn đỡ lưng cô tiến tới mút môi cô cắn lên đó rồi lại tiến vào trong.
- " Mạc Cao Kì à ngạt thở " - Cô ôm hắn giữ vững mình trước sự tấn công mạnh mẽ, mặc cô kêu, hắn lại càng thô bạo, hôn lên môi, má rồi xuống cổ cô.
- " A " - hắn cắn cô, để lại một vết răng đều. -" Cao Kì à, ở đây không được "
- " Chúng ta vào xe ". - Trước lời nói báo trước cô sẽ ra sao ấy, Hạ Vy gần như hối hận vì mình là kẻ khơi trận.
Cửa xe vừa mở, hắn đã ném cô vào trong. Bác Tài tự bao giờ biết ý mà đã xuống xe.
- " Em nói xem tôi nên trừng phạt em như nào "
- " Tùy anh thôi " - Hạ Vy lấy ngón tay mình vẽ mấy vòng lên vòm ngực của hắn. Không nói cô cũng biết thay vì than vãn chịu trận cô nên hưởng thụ nhỉ.
Cô lật người ngồi trên đùi hắn, hai tay lên vào tóc hăn hương bạc hà cũng từ đó mà tỏa ra.
- " Đáng lẽ ra anh nên là người bị phạt "
Nói rồi cô vòng tay ôm cổ hắn, khóa áo đằng sau không biết từ bao giờ đã được kéo xuống. Hắn tay hắn miết từ lưng đến vai cô, hạ dâng vật cản trở xuống. Da thịt trắng nõn ngày càng lồ lộ ra trước mắt.
- " Tại sao em nói tôi lại bị phạt "
- " Anh khiến em ghen đấy, thản nhiên cùng người con gái khác vui vẻ anh nghĩ em không có cảm giác "
- " Vậy em nghĩ anh sẽ thế nào khi thấy em cũng như vậy với người con trai khác " - Hắn nhếch cười.
- " Ưm " - Cô thở mạnh, chiếc môi gần như tê liệt khi sự xâm nhập lại một lần nữa diễn ra. Mai môi dây dưa quấn quýt với nhau. Cao Kì kéo áo cô xuống, chạm vào từng tấc thịt của người con gái đối diện. Chạm đến đâu hơi nóng bao trùm lấy tay hắn
- " Ah.. ha Anh thô bạo quá đấy " - Cô trách yêu hắn, nhưng ánh mắt cũng tự nhiên nhắm lại như hưởng thụ. Chiếc áo ngực cũng đến lượt rơi xuống. Hạ Vy ngửa cô hắn lại tiến đến hôn lên cổ cô, tay cô ôm vai hắn làm trụ. Đôi gò hồng bảo đẹp đẽ nay bỗng chốc in những vết tay đỏ trên đó, nhũ hoa cao ngất ngưỡng dựng đứng như đầu hàng để bị trêu đùa.
- " Mạc Cao Kì, nói em nghe, anh và Tô Diệp Ân có quan hệ gì " - Hạ Vy thì thầm vào tai hắn, dù vả hai đang vui vẻ nhưng cô thật sự muốn một câu trả lời nhất định về người con gái kia.
- " Là em gái không hơn, không kém "
Hạ Vy cười mỉm, bàn tay luồn tóc hắn nâng lên đối diện với mắt mình. Giờ cô như mật độc vậy, cô đang làm hắn say mê đến điên loạn, chưa bao giờ cô thản nhiên thả bản thân đáp ứng hắn như bây giờ. Hôn nhẹ lên môi bạc nhẹ rồi thả ra.
- " Tại sao anh và cô ấy lại hôn nhau" - Khi câu nói được thốt ra, hắn như ngừng lại tất cả mọi hoạt động.
- " Nếu anh nói đó là do cô ấy cưỡng hôn em có tin?"
- "... không biết. Anh chuyên đi cưỡng hôn người khác bây giờ nghe bảo bị người khác cưỡng hôn liệu có tin được không "
Mạc Cao Kì ôm cô, vuốt tấm lưng trần rồi hạ cô nằm xuống ghế dùng cả tấm lưng rộng bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của Hạ Vy.
- " Anh chỉ cưỡng hôn em. Đàn bà muốn hôn anh không thiếu nhưng anh chỉ thích hôn em" - Cao Kì nhếch khóe môi bạc lên trả lời. Hắn cự nhiên không cho cô đáp lại, dùng hành động của mình là minh chứng. Một nụ hôn thật sâu rơi trên cánh hoa hồng. Bàn tay hắn luồn vào váy, tháo khúc phần xẻ tà, vuốt chiếc đùi trắng nõn đưa nó quắp lấy hông mình.
- " Hôn em có vị gì "
- " Vị ngọt "
- " Thật sao? Nhưng Mạc Cao Kì yêu anh lại có vị đắng và em thích vị đắng đó " - Nguyệt Hạ Vy như người say, cô cắn tai hắn, lời nói cô u muội như thuốc độc. Sợ trúng rồi thì chỉ có thể chấp nhận nó không có cách nào, hay thuốc giải nào chữa được. Mạc Cao Kì giọng ngày càng khàn đục, ánh mắt như tối tại nhìn người con gái quyến rũ dưới trướng thân mình.
- " Hạ Vy em làm tôi say "
- " Ai mới là người làm ai say?"
Aaaa chiều chap tiếp nhé.
- Ai cho au động lực đi???? comment thật nhiều nha.