- " Ui... "- Hạ Vy thốt lên một tiếng, mắt long lanh, khi đứng trước đồ ăn cô luôn như vậy.
Hôm nay có rất nhiều món ăn nha..... không những thơm ngon phong phú mà còn đa dạng chứ..... nhất là con gà quay vàng giòn kia kìa.
- " mời cô chủ ngồi " - các cô hầu lần lượt cúi chào.
- " Ơ đừng.... gọi tôi là Hạ Vy được rồi"
- " Em bớt tí ta tí tởn đi " - hắn từ đâu xuất hiện theo sau là Bảo Trân, tay hắn gõ cộc cộc vào mặt bàn ăn, ý chỉ cô ngồi đây.
Hạ Vy chẳng ngốc mà làm hẳn khó chịu.
Trời đánh tránh bữa ăn.
Cô chỉnh lại chiếc áo len, từ đâu một bàn tay lạnh áp vào cổ khiến Hạ Vi giật mình, bàn tay Hắn ân cần bẻ cổ áo ra cho cô dễ chịu, hai tay cô được Nhấc lên rồi hắn xắn chiếc áo len đến khuỷu, rồi cài thêm một chiếc khăn lên cổ.
mỗi lần đến bữa ăn hắn đều như vậy và dường như Hạ Vy cũng đã quen với việc này, chỉ tội quản gia không thể tin nổi được câu từ " ân cần,chu đáo" được gắn mác lên Hắn. Bà cầm tay như Thánh Giá... niệm chú " Amen" khiến ai cũng hì cười.
Bữa ăn bắt đầu, phải thừa nhận..... Đây là khâu Cô thích nhất.
Ăn ăn và ăn..... nhưng trước khi cầm dĩa ăn, cô lại ngơ ngác nhìn mọi người buột miệng hỏi.
- " sao mọi người không Ngồi xuống đi"
- " Dạ thưa cô chủ trước giờ điều này chưa được cho phép" - một cô hầu đứng đầu lên tiếng, cô hầu e dè trả lời.... nhìn hắn đang nhâm nhi rượu rồi lại bỏ xuống. Nói thật bữa cơm như thế này đồ ăn trải dài bàn, mà lại có hai hàng người đứng xung quanh. Họ chỉ nghiêm trang đứng nhìn thì sao cô ăn được chứ.
Y như rằng khuôn mặt Hạ Hy bắt đầu phụng phịu. Cô không muốn mọi người lại chỉ được nhìn cô hưởng thụ như vậy. Lát sau họ lại phải ăn đồ thừa của cô và hắn.
- " sao nữa " - Hắn phải nói là rất hiểu ý cô, liền đặt ly rượu xuống hỏi. Hạ Vy ngước mắt lên nhìn mồm cô lẩm bẩm như ám chỉ, thật sự trông cô như một đứa trẻ đang đòi kẹo vậy.
Im lặng đó là tất cả những gì mặc Cao Kỳ đang thực hiện khiến cho Hạ Vy lại càng sốt sắng, chân liền đẩy đẩy đùi hắn.
- " được rồi, làm những gì em muốn nhưng chỉ hôm nay thôi "- Hắn khoanh tay trước ngực, thở dài nói. Cao Kỳ nhận thấy mình thật sự là phóng khoáng với Hạ Vy, hắn đã và đang phạm luật của chính bản thân mình bao nhiêu lần vì cô hẳn cũng không nhớ nổi nữa.
- " được rồi mọi người ngồi xuống đi, dùng bữa với chúng tôi ha" - cô cười tươi nói, vẫy vẫy tay, ai nấy cũng ngỡ ngàng nhìn nhau. Nhưng thật sự vẫn dè dặt không dám tiền đến, cho đến khi một lời nói cất lên.
- " ngồi xuống đi đừng làm cô ấy đợi " - các cô gái hầu lần lượt tí ta tí tởn cười, họ bắt đầu ngồi xuống hàng ghế chỗ Hạ Vy, họ thì thầm với nhau nhìn Hạ Vy một cách thiện cảm.
Có thể nhận thấy cô chủ mới của bọn họ thật sự rất là tốt. không khí đã trở nên rộn ràng hơn rất nhiều Hạ Vy ngồi đầu hàng ghế, hắn ngồi đối cô, cô và hắn chỉ cách nhau bởi chiếc ghế chính giữa bàn theo đường dọc xuống. Bây giờ nhìn mà xem rất là chênh lệch hàng ghế của Hạ Vy đông người đủ ghế, trái với hàng thế của hắn. Từ hắn cách ghế là đến các hầu nam.
Còn chiếc ghế như khoảng cách giữa cô và hắn Hạ Vy định gọi Bảo Trân lên ngồi, nhưng khổ nỗi con bé lại sợ ai mặt hằm hằm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nên chỉ đáp.
- " Dạ thôi em ngồi đây được rồi ạ" -" Ơ chán vậy" - cô bĩu mặt.
- " thế để ta " - quản gia bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đó. Bà cười hiền hậu, nhìn mặt Cao Kì.
- " con sẽ không giận... Nếu như ta ngồi đây chứ " - chọc tức. Đúng rồi, bà là đang cố chọc tức hắn. Y như rằng khuôn mặt lạnh băng nay trở nên tối sầm lại, hắn chỉ ho vài tiếng cầm ly rượu lên uống... như sự đành chấp thuận.
bây giờ đây, bữa ăn mới thật sự bắt đầu, con gà quay câu to tướng đặt giữa bàn. Một anh hầu là đầu bếp chuyên nghiệp mài dao, tạo ra những tiếng rất là vui tai.
- miếng đầu tiên tôi xin thứ lỗi được mời cô chủ nhà chúng ta " - đầu bếp nhìn cô cười cúi đầu đáp lễ mọi người.
- " Cảm ơn"
- " Khoan đã "- đột nhiên Mạc Cao Kỳ lên tiếng, hắn bước tới lấy dao của tên đầu bếp, rồi nói
- " để tôi cắt e rằng anh sẽ không cắt đủ ăn cho cô ấy"
Cái gì? hắn nói lại một lần nữa đi, có phải là hắn đang cố làm cô bẽ mặt, ai nấy hiểu ý thì cũng nhỏ nhẹ cười với nhau. Hạ Vy đỏ bừng hết cả mặt, cô cũng đành hùa theo rồi liếc mắt nhìn mặt Cao Kỳ. Kĩ thuật của hắn cũng không hẳn là dạng vừa đâu, miếng thịt gà mỡ giòn vàng... từ từ hạ xuống đĩa cô. Hắn cắt miếng thịt gà phải nói là đủ cho người ăn... rồi dùng con dao sắt nhỏ từng miếng thịt gà. Thật may là miếng gà hắn lấy đúng phần nhiều thịt ít xương.
Hạ Vy đã trong tư thế sẵn sàng cầm dĩa và dao, chuẩn bị sẵn sàng như đi đánh trận. Đợi cho đến khi ai nấy cũng có phần của họ và đồng thanh cất tiếng:
- " Chúc mọi người ngon miệng "- cô mỉm cười quản gia bên cạnh cũng chẳng kém vui. Đã lâu lắm rồi cái nhà này không nhộn nhịp như vậy. Rồi người từ đầu tới cuối lần lượt đứng lên:
- " nâng ly" - Hạ Vy nhanh nhẹn đứng dậy, kéo tay hắn khi thấy mặc Cao Kỳ vẫn ngồi.
- " đứng dậy đi " - hắn đứng dậy đồng thời cẩm một bàn tay mềm mại của cô như không muốn thả ra, nhếch mép bạc cực đẹp rồi cũng nâng ly rượu lên cất tiếng.... -" chúc mừng " -
keng... keng những tiếng động bởi li rượu lần lượt va chạm vào nhau, tạo nên như một bản nhạc chúc mừng, họ uống hết một hơi còn Hạ Vy thì chỉ dám uống một ngụm, cô biết hậu quả của mình khi bị say rượu.
- " cô chủ và cô chủ hãy đan chéo tay nhau vào uống đi " - ai đó lên tiếng.
Đan chéo tay nhau uống? cái gì? chẳng phải đây là hình thức của những đôi yêu nhau hay là một cặp vợ chồng sao còn cô với hắn.... là gì?
- " đan đi. Đan đi tiếng tung hô cất lên " - ánh mắt Hắn như không hiện ra.... Nhưng rõ ràng trong đó chứa đựng sự chờ đợi. Hạ Vy nhìn hắn, đưa tay lên, tức khắc tay hẳn đan vào tay cô, vòng tay qua nhau cả hai cùng uống ly rượu, mắt hắn nhìn thằng cô.
Nhất là đôi môi đỏ chót toàn mùi hương của của rượu, phải nói nó như là một chất độc mạnh đối với dây thần kinh của Mạc Cao Kỳ.
- " thả ra cô nói nhỏ, liếc nhìn các cô hầu đang che mặt, có cô cố ti hí, họ chắc chắn biết rằng hắn sẽ làm gì với cô.
- " em muốn làm hụt sự chờ đợi của họ sao "
- " không à có " - cô nhanh nhảu trả lời rồi lại nhanh thoăn thoắt đổi hướng.
- " muộn rồi " - lời nói vừa dứt, nụ hôn hắn áp lên môi Cô. Đơn giản chỉ là một nụ hôn nhẹ rơi trên cánh hoa.
Ngọt quá... lại còn có vị đê mê nữa.
Bốp bốp... một tràng vỗ tay vang lên. Hạ Vy đỏ mặt cô nhanh chóng ngồi xuống, cúi gằm mặt. -" ăn đi mọi người " - quản gia chính là người lên tiếng để cắt đứt bầu không khí ngượng ngạo đó.những tiếng kêu từ đĩa và dĩa va chạm bắt đầu vang lên, họ nở nụ cười trong vui mừng rồi cũng trò chuyện.
Thật là ấm áp... có thể thấy khoảng cách giữa người hầu và người chủ cũng đã được rút ngắn lại. Hạ Vy gần như cả bữa rôm rẻ cười nói, may thay còn có người nhắc cô ăn. Cô cũng không hiểu sao hắn đã lấy cái găng tay vệ sinh từ lúc nào. Ai ngờ đâu Tổng Tài lại đi ngồi xé thịt gà, bóc tôm Cho cô ăn chứ.
Nhìn thật là ghen mắt à nha.
Bảo Trân tròn mắt, bây giờ nó đã hiểu vì sao lúc nãy cậu chủ bảo nó đi lấy găng tay vệ sinh.
Hạ Vy cô chủ thật là tốt số à nha, quản gia đương nhiên như là một người trung gian giữa hai người rồi, bà như một đứa trẻ khuôn mặt tỏ vẻ ghen tị rồi miệng cứ lẩm bẩm " Amen... "
- VOTE nhe????????
- Follow mị????