Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

chương 155: uy hiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ad bận thi Học kì và MOS nên sẽ tạm dừng up truyện hoặc tuần nha. Mong mọi người vẫn chờ đợi và đừng bỏ mình ahuhu. Chúc các tềnh iu thi tốt. Moa moaaaa

- ---------------------------------

- ....

- ông chủ, ông chủ có chuyện gì sao?

Tài xế xuống xe đi ra chỗ Mạc Cao Kì đang đứng như trời chồng, hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất rồi ánh mắt rối ren liếc qua liếc lại. Tài xế cũng không hiểu nổi ông chủ của mình nữa, đi được khoảng một lúc lâu thì ông chợt ra lệnh quay xe lại, chẳng phải đây là chỗ có người bị ngất sao.

- Ông chủ.

- không có gì, chúng ta đi.

Nhưng vừa bước được một hai bước, Mạc Cao Kì đã bị những tiếng nói níu lại.

- Mày biết gì không, người vừa nãy ngất ở đây là một cô gái đẹp lắm.

- Thật sao?

- Phải. Đây tao mở cho xem

....

- Này cậu thanh niên.

- Dạ

Mạc Cao Kì tiến tới áp sát hai người vừa trò chuyện, đôi mắt như mũi tên đâm vào người đối diện lạnh lẽo vô cùng.

- Cậu nói người vừa ngất ở đây là một cô gái.

- Đúng vậy.

- Cô ấy trông như thế nào?

- Tôi không rõ chỉ là bạn tôi vừa gửi ảnh cho tôi mà thôi.

Vừa dứt câu, Mạc Cao Kì đã dựt điện thoại trên tay cậu ta, lướt lướt khu tin nhắn.

- Đâu.

- Quái lạ? Hình như là cậu ta gỡ rồi.

- Gọi cho cậu ta mau, nhanh.

- Được.

Cậu thanh niên bị vẻ giận dữ lẫn dồn dập của Mạc Cao Kì làm hoảng, người đàn ông này quả rất biết cách áp người.

- Alo, Công Công à, hình ảnh vừa nãy, cái gì thật sao? Được tôi biết rồi.

- Thế nào.

- Anh à, lúc sau đó đã có một người bắt người chụp được ảnh xóa hết đi rồi, Công Công bảo nếu xóa sẽ có tiền lĩnh thưởng, nên ai cũng mau mau xóa hết rồi.

- Cái gì?

- Cậu có nhớ cô gái đó trông thế nào?

- Trong ảnh cô ấy nhem nhuốc lắm, Công Công nói ban đầu không ai giúp cô ta vì nghĩ cô ta là người vô gia cư, trên người lại bốc mùi, nhưng may thay có một người đưa cô ấy đến bệnh viện tư nào đó, tôi cũng không rõ. Này anh, có chuyện gì?

- Không, không có gì đâu.

- Ông chủ.

- A Dĩnh, chúng ta đi thôi, cảm ơn đã giúp đỡ, đây là chút tấm lòng của tôi.

A Dĩnh nghe xong liền rút một bao tiền ra nhét vào tay cậu thanh niên đó, nhã nhặn cảm ơn, không quên nói vài câu nho nhỏ như dặn dò tránh Cao Kì nghe thấy.

- Cậu thanh niên nếu cậu tìm ra hình ảnh nào còn sót lại, chúng tôi sẽ bồi thường gấp nhiều lần, được không.

- Tôi...

- Được rồi, tôi đi trước nhé, đây là danh thiếp của tôi. Tôi mong sẽ nhận được hồi âm của các cậu.

Bóng xe khuất đi rồi, hai cậu thanh niên vẫn đờ đẫn ra đó, cả hai đều nhìn vào số tiền trong tay, chỉ trả lời mấy câu, thế này là quá nhiều.

- woa, ghê thật, hắn ta là đại gia hay gì.

- Minh Minh, người đưa cô ta đến không phải cậu nói đó là anh Minh Chu sao.

- Đúng đúng vậy.

- Còn không mau gọi hỏi anh ấy, chúng ta chỉ cần một tấm hình thôi là đã kiếm được bội tiền rồi.

- Đi, đi mau

Mùi thuốc thử trùng và tiếng xe đẩy lẫn tiếng thì thầm nói chuyện với ai đó. Hạ Vy ôm đầu tỉnh dậy, cô phải mất một hai phút mới có thể nhận thức được xung quanh, cô nằm sau tấm tèm trắng, Hạ Vy có thể nghe thấy được tiếng tích tích của bút bi.

- Tôi, tôi đang ở đâu vậy?

- Cô gái, cô tỉnh rồi à, nào uống cốc nước này đi.

- Bác sĩ, tôi cảm ơn nhiều.

- Lần sau, nhớ là không được hoạt động mạnh đấy nhé, may mắn cho cô đấy.

- Cô, cô nói vậy là ý gì? - Hạ Vy sủng sốt, cô nắm chặt bàn tay cô bác sĩ, ánh mắt bàng hoàng.

- Cô cô vẫn chưa phát hiện sao.

Một dòng cảm xúc lạ thường trực trào trong lòng Hạ Vy, cái cảm giác lâng lâng này khiến cô không biết nên biểu đạt thế nào, cô cắn môi đè nén sự xúc động mà đặt tay lên bụng mình.

- Tôi...

- Em bé đã được gần tuần rồi, cô vẫn có thể bị nghén, nhưng trong thời gian này tránh làm chuyện mạnh, gây động thai rất nguy hiểm. Đến tháng bụng mới nhô lên một ít nên rất khó có thể nhận thấy, tháng và bụng sẽ nhô lên rất rõ.

- Tôi có em bé sao?

- Đúng vậy.

Hạ Vy mỉm cười, cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, cô được làm mẹ rồi, ước mơ bao lâu nay của cô, nếu Mạc Cao Kì mà biết được tin mình sắp trở thành ba, chắn hẳn là sẽ vui lắm đây. Hạ Vy thoát tục như tiên, lẽn bẽn vén mái tóc mình, giọng nói nhẹ nhàng gọi tiếng.

- Con

- cha và mẹ đều đẹp như vậy, là nữ mĩ nhân là nam thì chắc hẳn rất khôi ngô tuấn tú. À nhắc đến chồng cô, anh ta có vẻ rất vui đấy.

- Chồng tôi?

- Kia, vừa nhắc anh ta đã đến rồi kìa

Theo chỉ tay của bác sĩ Hạ Vy nhìn ra ngoài, cô sửng sốt trông thấy Trạch Dương đứng đó, trên tay cầm bát cháo, cười dịu dàng nhìn cô trông vẻ rất hí hửng.

- Hạ Vy.

- được rồi, tôi để hai người nói chuyện tự nhiên nhé, này cậu thanh niên đừng để vợ giận nữa nhé.

- Tuân lệnh.

Tiếng cửa vừa đóng, Hạ Vy cảm thấy một dòng điện chạy ngược cơ thể, theo phản ứng khi thấy Trạch Dương vừa đưa tay ra, Hạ Vy nhanh chóng thu mình vào góc tường.

- Chị Hạ Vy, trong tình cảnh bây giờ, đây không phải là thái độ nên có đâu.

- Em...

- lại đây.

Hạ Vy sợ hãi, nhưng trong câu nói cô biết cậu đang muốn ám chỉ điều gì, theo bản năng của người mẹ, cô ôm chặt bụng mình hơn.

- Em, em muốn làm gì.

- Em muốn chị.

- Trạch Dương

- em nói lại đây.

Thấy Hạ Vy ngoan ngoan lại gần, Trạch Dương tỏ vẻ hài lòng, cậu đặt cặp lồng bên trong có cháo xuống bên cạnh, mở ra rồi từ từ nếm thử.

- Vẫn còn hơi nóng, đợi nguội một lúc chị hãy ăn đi, đừng để cơ thể bị yếu.

- ...

- Đưa tay đây.

Hạ Vy không đưa, cũng chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, xem ra cô gái này quá bướng bỉnh mà. Trạch Dương ngồi xuống, dán băng urgo lên vết thương trên tay Hạ Vy, cậu đưa tay lên vén vài sợi tóc của Hạ Vy.

- Nói đi, em muốn gì.

- Em nói rồi, em muốn chị.

- Em...

Hạ Vy vừa quay ra nhìn Trạch Dương, cô giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc, buột mồm nói ra.

- Cổ Lão

- Người chết thì đã chết rồi, Hạ Vy chắc hẳn chị biết ai là thủ phạm đúng không.

Trái tim Hạ Vy như bóp nghẹt lại, cảm giác không lành cô định lùi lại nhưng Trạch Dương lại nắm lấy.

- đâu phải một mạng, thậm chí là hai mạng, nếu tôi lấy đi đứa trẻ này cũng không hẳn là quá đáng.

- Không... không được.

Hạ Vy bịt tai mình lại, đầu cô đau quá, kí ức cứ đua nhau hùa về, trên mắt hiện ra Mạc Cao Kì đang bị trón dưới hầm, hình ảnh cô hoảng loạn trong ông kính, hình ảnh đêm đầu tiên với Cao Kì, hình ảnh chiếc búa đập xuống vang lên giá tiền tỉ, hình ảnh cứ lồng vào nhau, đến tận hình ảnh Cổ Lão chết như thế nào, cô nhớ ra rồi, chi ít là kí ức liên quan đến cái chết của Cổ Lão.

- Hạ Vy, ở bên em, nghe lời em, đứa trẻ này sẽ an toàn.

Hạ Vy thút thít, kẻ giết Cổ Lão không phải là Cao Kỳ mà là cô, Cổ Lão đối với Thanh Di là kẻ điên,nhưng đối với Trạch Dương là một người cha.

- ...

- Cảm ơn bác sĩ, giờ chúng tôi xin cáo từ.

- Được rồi đôi vợ chồng trẻ, nhớ mạnh khỏe nhé.

Nữ Bác Sĩ vẫy tay chào Trạch Dương và Hạ Vy, bóng xe lăn trên đường xa dần, bà mới chẹp lưỡi.

- đúng là tuổi trẻ, bồng bột quá. Nhưng sao trông cô gái có vẻ buồn quá nhỉ.

Trên xe, Trạch Dương vui mừng nhìn Hạ Vy trầm tĩnh ngồi bên cạnh mình, cậu chủ động nắm lấy tay Hạ Vy nhưng lại bị một vật gây chú ý, lông mày lập tức nhíu lại.

- Tháo ra.

- Không được.

Cô nhẹ giọng, cô nhớ Cao Kì, cô nhớ đêm đó hắn nói với cô.

- Có thể không đồng hành với nhau nhưng nhẫn tuyệt đối không được tháo ra.

- Chị...

- Trạch Dương, chị không yêu em, mãi mãi và về sau chị chỉ coi em là một đứa trẻ, cứ cho hiện tại là em nhất thời.

- Không phải là chị đồng ý ở bên em sao.

- ....

Trạch Dương lầm rồi, so với Hạ Vy bướng bỉnh, một Hạ Vy trầm tĩnh càng khiến đối phương bức bách và khó chịu hơn. Ánh sáng chói sau lưng Hạ Vy, ánh mắt cô lơ đãng nhìn Trạch Dương không một chút cảm xúc. Điều này khiến cậu vô cùng tức giận, hận là vì cậu yêu người phụ nữ này. Bao kế hoạch chỉ vì một cái nhìn cũng có thể khiến cậu gạt đi chúng.

- Chị hiện tại chỉ muốn bảo vệ đứa con này, nếu em động đến nó, đừng trách chị vô tình.

Hạ Vy vừa dứt lời cũng là lúc chiếc xe dừng lại, vẫn còn dây dừng treo lơ lửng, cô quay sang nhìn Trạch Dương thấy vầng thâm quầng, bác sĩ nói cô thiếp đi hai ngày, là Trạch Dương luôn ở bên chăm sóc sao, đối với tình cảnh hiện tại, muốn nghĩ cũng chẳng thể. Hạ Vy xuống xe trước, cô không đợi Trạch Dương, cậu giật mình nhìn bóng lưng cô, sai rồi cậu nhớ Hạ Vy luôn quay đầu và đợi cậu, không phải một Hạ Vy vô tình như vậy.

Nghĩ rồi mới thấu, đối với Hạ Vy mà nói Trạch Dương chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ sợ mất đồ chơi. Trạch Dương quay lại phòng Hạ Vy thì thấy cô chuẩn bị nằm xuống giường.

- Hạ...

- Đừng nói nữa, chị mệt rồi.

- Em đã làm gì sai cơ chứ, rõ ràng em là người đến trước, tại sao chị lại chọn hắn.

- ...

- Hạ Vy, em không muốn lúc nào cũng phải nấp ở cửa để nhìn thấy chị, em không muốn nhìn thấy chị chơi với đứa trẻ khác, lầm trước cũng là em đến trước...

Trạch Dương vừa đi ra khỏi phòng, Hạ Vy mới bật dậy, cô nhíu mày, nhưng lời Trạch Dương nói khiến cô vô cùng khó hiểu, tại sao lại nấp ở cửa. Hạ Vy từ từ đi ra ngoài, cô níu áo Trạch Dương, từ từ nói.

- Chị đói.

- Hạ Vy, chị đói sao, được chị muốn ăn gì.

- Đồ tốt cho thai phụ là được.

Thấy Trạch Dương vui mừng vào bếp, Hạ Vy hiểu ra một điều, Trạch Dương vẫn luôn rất sợ cô sẽ giận, Hạ Vy đi ra phía sai, cô định nhón chân lên xem gáy thì Trạch Dương đột nhiên quay lại.

- Chị muốn ăn đồ ngọt hay đồ mặn.

- Chị...

- Có chuyện gì sao?

- không, Trạch Dương lại đây.

Trạch Dương vừa tiến tới, Hạ Vy liền ôm lấy khiến cậu vô cùng bất ngờ, cô thì thầm bên tai cậu không quên liếc nhìn trên gáy cậu.

- Có chuyện gì vậy?

- Không sao, chỉ là chị muốn bù đắp cho em, em có muốn làm gì không.

- Em...

- Nếu không có gì chị đi nhé.

- Không, Hạ Vy em muốn đành đàn cùng chị.

- Được.

Vừa dứt lời, Hạ Vy đã quay người lại, hướng về phòng.

- Chị hơi mệt, bao giờ có đồ ăn hẵng gọi chị.

Ngồi xuống giường Hạ Vy nhíu mày khó hiểu. Trên gáy có nốt ruồi, hồi bé cô hay tắm cho Trạch Dương nên cũng hay để ý đặc điểm này. Hạ Vy điên rồi, cô là đang nghĩ có kẻ mạo dạnh Trạch Dương sao?

Truyện Chữ Hay